Chương : 15
***Note: đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn: ý nghĩa là 1 sự việc chỉ diễn ra trong 1 khoảnh khắc mà thôi ^^!
Đoạn thơ trong chap trích từ bài : When The Lamp Is Shattered (khi đèn nát tan) một trong các bài thơ của Shelley (Trích từ phần dịch của trang thơ Đỗ Tư Nghĩa)
Mấy ngày qua, Snape không đi thăm đứa trẻ kia, chuyện giả tạo như vậy y không thèm làm.
Hơn nữa, y cũng tin rằng mình không thèm đếm xỉa tới chính là món quà đứa trẻ kia mong muốn nhất.
Ngày thứ năm, y lên lớp độc dược của Ravenclaw và Hufflepull, không thể không nói y thật sự muốn trốn tránh, hơn nữa mỗi ngày đều nhịn không được mà hướng tầm mắt xuống hai dãy bàn.
Nghĩ xem, tới khi y phát hiện ra trong đám học trò hoàn toàn không có gương mặt trong trí nhớ tâm tình của y thế nào, y cứ như một kẻ ngu một mực trốn tránh, đột nhiên lại phát hiện ra hết thảy đều là âm mưu!
Năm thứ 5 căn bản không có ai gọi là Daniel, cũng không có gương mặt như vậy.
Snape thực phẫn nộ, xăm xoi trừ một đống điểm của hai học viện xong y về thẳng hầm, lấy danh sách toàn bộ học trò trong trường trên giá sách xuống, mấy ngày nay y cố tình quăng nó ở tầng dưới cùng để mình nhìn không tới, nhưng bây giờ y vội vàng lật xem, mỗi một trang, tình cả ảnh chụp đều vội vàng xem hết, mãi đến tận khuya y mới xem hết tất cả.
Không có, hoàn toàn không có.
Đứa trẻ đó nói dối, có lẽ tên cậu ta là Daniel nhưng không phải là học trò của Hogwarts!
Trong tiềm thức Snape không tin người kia nói dối mình.
Hừ, không sao cả, dù sao cũng sẽ không có quan hệ gì nữa, Snape liếc nhìn lọ thuốc lãng quên trên đầu giường.
Thứ bảy.
Harry phải dùng rất nhiều lời lẽ mới có thể thuyết phục Hermiastory để cậu đi, thậm chí không thể không ở phòng nghỉ chung ăn một đống điểm tâm lớn Hermiastory chuẩn bị. Cậu biết mình lại làm những người bên cạnh lo lắng.
Chín giờ, đường Bàn Xoay.
Harry kinh hỉ phát hiện tờ giấy ở khe cửa không còn nữa, đây chứng tỏ Allen có trở về hơn nữa còn thấy lời nhắn của cậu.
Harry gọi cửa, không ai trả lời.
Lại không ở nhà?
Không, Allen nếu không thể tới cuộc hẹn nhất định sẽ lưu lại tin tức cho cậu. Nếu không có này chứng tỏ cuối tuần này Allen nhất định sẽ trở về.
Cho là như vậy Harry ngồi xuống chờ đợi.
Lần này lại ngồi suốt một ngày.
Thiếu niên ngồi một ngày, nam nhân ở bên trong nhìn một ngày.
Snape sớm đã trở về nhà.
Có một loại sợ hãi ngăn cản y ra mở cửa, chỉ cần lừa Daniel uống xong độc dược là tốt rồi, thực đơn giản, y nghĩ như vậy.
Nhưng Snape vô cùng xấu hổ phát hiện chính mình trong nháy mắt nhìn thấy người này, cơn phẫn nộ trước đó lập tức tiêu tán toàn bộ, cảm giác ấm áp trong lễ Giáng Sinh một lần nữa ập về, vui vẻ, ấu trĩ, châm chọc, tất cả đều rất chân thật.
Vì thế Snape cứ đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, người này đợi không được sẽ rời đi mà thôi.
Vĩnh viễn đợi không được sẽ rời đi.
Mãi đến tận 11 giờ tối, người bên ngoài vẫn như cũ không hề có chiều hướng rời đi.
Daniel sẽ chờ ở đây cả đêm sao?
Vướng mắc làm lòng Snape đau thắt làm y phải thỏa hiệp, y uống giảm linh tề, đây là phương thức duy nhất để có thể đối mặt với cậu ta, thu lại biểu tình trên mặt, điều chỉnh tốt quần áo, mở cửa.
“A!” Lưng đột nhiên mất đi chỗ dựa làm Harry ngã quỵ về phía sau, rơi vào một đôi tay.
“Allen? !” Harry lập tức nhận ra, tất cả uất ức trong nháy mắt liền biến mất.
“……..” Loại biểu tình vui sướng này đâm xuyên ánh mắt Snape, hiện tại nhìn lại, đứa trẻ này thực gầy yếu, gầy đến mức làm y đau lòng.
Harry lập tức đứng lên, đột ngột ngồi dậy cùng với bị đói bụng suốt một ngày làm cậu có chút choáng váng, cậu hơi chao đảo một chút.
Snape vội vàng đỡ lấy.
Ánh mắt vừa khôi phục lại trấn tĩnh động tác đầu tiên của Harry chính là sốt ruột quan sát toàn thân bạn trai một lượt: “Anh có bị thương không? Hay là sinh bệnh? Hay có khó chịu ở đâu không?” Trước tiên phải xác nhận đối phương có việc gì hay không chính là trọng tâm chú ý của Harry.
“Không……..” Snape nghẹn lời: “Ta tốt lắm.”
“Thật tốt quá.” Harry mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cứng ngắc kia: “Thật tốt quá….. không có việc gì thật tốt quá.”
Càu nhàu………
Harry đỏ mặt: “Tôi đói bụng.” Cậu cúi đầu giải thích.
Trong phòng không có thêm thức ăn gì, chỉ còn lại chút chocolate lần trước mua còn sót lại.
Harry vừa ăn vừa quan sát bạn trai của mình, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng hỏi: “Allen, anh không phải…. đã nhớ lại chuyện gì chứ?”
Snape không chút thay đổi sắc mặt lắc đầu, không nói lời nào.
“Trông anh có vẻ không được vui cho lắm.” Harry nói tiếp.
Hiện tại Snape không biết làm thế nào để nói chuyện cùng đứa trẻ trước mắt: “Ngươi nên nghỉ ngơi.”
Mười phút sau, Snape vô cùng căm giận chính bản thân mình vì đã đưa ra lời đề nghị này, bởi vì Daniel vô cùng tự nhiên ngủ bên phía bên kia giường mình, còn mỉm cười ôn hòa với y.
“Allen?” Giọng nói đứa trẻ mang theo hương vị lo lắng nồng đậm.
Được rồi, không nên để Daniel nghi ngờ, Snape vô cùng bối rối nằm xuống phía bên kia, đứa trẻ lập tức tiến vào lòng y lại càng làm y rối rắm cùng cứng đơ cả người.
Trong kế hoạch của y hoàn toàn không có dự tính trước chuyện này.
“Allen, tôi nghĩ mình không tìm được anh nữa.” Harry mệt mỏi cũng rất buồn ngủ, cậu dựa sát vào người bạn trai, nếu Allen không muốn nói thì cậu cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao cậu cũng có chuyện dấu Allen, cậu không có tư cách để chất vấn đối phương: “Anh vẫn còn ở đây, thật tốt.”
Màu sắc trong đôi mắt Snape lại càng tối hơn, y chậm rãi ôm lấy đứa trẻ, tựa như đã từng làm trước đó. Cơ thể này quá gầy yếu so với độ tuổi, Daniel trưởng thành rất sớm, không tùy hứng, thậm chí ngay cả làm nũng cũng rất hiếm gặp, y biến mất không hề có lí do lâu như vậy, đứa trẻ này ngay cả một lời trách cứ cũng không có.
Có, cũng chỉ là sợ hãi bị bỏ rơi.
Snape biết rất rõ loại sợ hãi nảy, cũng hiểu rất rõ.
Đứa trẻ này đã trải qua khoảng thời gian không đơn giản.
“Ngủ ngon.” Harry nhanh chóng ngẩng đầu lên chạm nhẹ vào môi đối phương, sau đó vùi đầu vào chăn, an tâm ngủ.
Cảm xúc mềm mại cùng nhiệt độ ấm nóng làm Snape có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Khiếp sợ, áy náy, xấu hổ, còn có cảm động.
Snape không thể phủ nhận y bị giây phút ấm áp này bao phủ, ấm áp khi được người ta coi trọng, được người ta yêu thương, đây là đối với Allen, là y 18 tuổi.
Cùng lúc đó, Snape lại càng cảm thấy thống khổ.
Bởi vì y không có cách nào tự dối mình dối người, Daniel chỉ là một đứa trẻ, quan hệ của bọn họ chỉ là một trò cười cũng là một sai lầm.
Biểu hiện của Daniel từ đầu đến cuối cũng không phải là ngây thơ khờ khạo, ngược lại, thành thục đến mức làm y đau lòng.
Nếu không có chiến tranh, không có Chúa tể Hắc Ám, không có gì cả, Snape thật muốn nếm thử, y không thể phủ nhận sự thật mình cùng đứa trẻ này ở cùng nhau thật sự rất hòa hợp, y biết chính mình rất khó để ở chung.
Ý niệm này trong đầu chỉ là một đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn, giây tiếp theo, Snape bắt đầu tự phỉ nhổ chính mình.
Bất luận thế nào, Daniel kém mình hai mươi tuổi là sự thật, hoàn cảnh hắc ám xung quanh y đủ để hủy diệt bất cứ người nào ở bên cạnh.
Đừng hi vọng xa vời nữa, cũng đừng để những thứ dơ bẩn của ngươi phá hủy đứa trẻ này. Snape nhắm mắt lại, áp chế tất cả tình cảm trong lòng mình yên lặng lại, vùi lấp thật sâu.
…….
Harry ngủ đã giấc mới tỉnh lại.
Cậu bị mùi hương làm tỉnh, hương vị từ dưới lầu truyền lên.
Vừa mở mắt ra Harry liền nhìn thấy bên cạnh không có ai, trong lòng vô cùng hoảng hốt, bất quá theo mùi hương dưới lầu cậu lập tức mặc quần áo chạy xuống lầu: “Anh đang nấu lẩu sao?” Giọng nói cậu vô cùng ngạc nhiên.
“Ta nghĩ chuyện này không có gì phức tạp.” Snape mặt lạnh nhíu mi.
“Phải phải, bậc thầy độc dược tương lai của chúng ta đối với trù nghệ cũng có tài năng thiên phú.” Harry phụ họa, vui vẻ hớn hở vọt vào phòng tắm rửa mặt: “Chờ tôi nha.”
Cho dù không nói, Snape cũng sẽ chờ, đây vốn chuẩn bị cho Daniel.
Đây là y cảm tạ cậu, Snape âm trầm nhưng không vô lễ, đây là việc y nên làm.
Harry rất nhanh quay trở ra, cậu ăn mà khen không ngớt: “Không tồi không tồi, rất có tiền đồ.” Cậu trêu chọc.
Dùng phương pháp làm độc dược để nấu lẩu, thật sự cũng không tệ.
Harry ăn nhưng cũng không ngừng gắp rau cho đối phương, người kia yên lặng ăn, bất luận được gắp cái gì đều ăn sạch.
Cơm nước xong, Harry vẫn theo thói quen nằm đọc thơ: “Anh không cần nấu độc dược sao?” Harry kỳ quái hỏi, cậu lần này không tựa vào sô pha mà tựa vào lòng người kia.
“Không cần, đã làm rất nhiều.” Snape cố làm âm thanh của mình có vẻ ôn hòa, y nhắm mắt lại: “Ngươi đọc đi, ta nghe.”
Harry không nhận ra được có chuyện không ổn, cậu cao hứng tiếp tục đọc tập thơ Shelley.
Âm thanh thiếu niên trầm bổng du dương vang vọng trong phòng khách .
“Khi đèn nát tan. Ánh sáng chìm phai trong bụi đất. Khi mây trời tản mát. Ôi, còn đâu sắc thắm của cầu vồng! Khi cây đàn đã vỡ. Tiếng đàn êm dễ ai còn nhớ ?”
Snape đưa tay sờ tóc Daniel.
“Anh thích đoạn này?” Harry quay đầu lại.
Snape nhẹ nhàng gật đầu.
Harry lập tức đọc lại một lần, cậu còn muốn đọc càng nhiều hơn nữa, đáng tiếc chiếc kim giờ trên mặt đồng hồ treo tường làm cậu không thể không đối mặt với sự thật, Harry thở dài: “Tôi phải về trường, vậy cuối tuần sau gặp nha?”
Snape không muốn truy đuổi chuyện bất ổn trong câu nói kia, nó không còn quan trọng: “Từ từ, uống hết bình độc dược này.” Y nghe thấy trong âm thanh bình ổn của mình có một tia run rẩy.
“Cái gì vậy?” Harry tò mò hỏi.
“Thuốc dinh dưỡng.” Snape nhét lọ thuốc vào tay đối phương.
Harry không chút nghi ngờ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Cám ơn.”
Snape nhìn chất lỏng màu bạc chậm rãi biến mất trong miệng đứa trẻ, nhìn thấy đứa trẻ vẫy tay đi ra ngoài, y biết, chỉ cần chờ đến sau khi Harry ngủ một giấc, sau đó tất cả mọi chuyện có liên quan tới Allen sẽ quên hết. Y rất tin tưởng vào độc dược của mình.
Đủ rồi, đủ rồi, đối với mình như vậy đã quá đủ.
Nhìn một vòng phòng khách, Snape ngồi xuống, y sẽ nhớ cậu.
Nhưng mà, nên chấm dứt ở đây thôi.
Hoàn
Đoạn thơ trong chap trích từ bài : When The Lamp Is Shattered (khi đèn nát tan) một trong các bài thơ của Shelley (Trích từ phần dịch của trang thơ Đỗ Tư Nghĩa)
Mấy ngày qua, Snape không đi thăm đứa trẻ kia, chuyện giả tạo như vậy y không thèm làm.
Hơn nữa, y cũng tin rằng mình không thèm đếm xỉa tới chính là món quà đứa trẻ kia mong muốn nhất.
Ngày thứ năm, y lên lớp độc dược của Ravenclaw và Hufflepull, không thể không nói y thật sự muốn trốn tránh, hơn nữa mỗi ngày đều nhịn không được mà hướng tầm mắt xuống hai dãy bàn.
Nghĩ xem, tới khi y phát hiện ra trong đám học trò hoàn toàn không có gương mặt trong trí nhớ tâm tình của y thế nào, y cứ như một kẻ ngu một mực trốn tránh, đột nhiên lại phát hiện ra hết thảy đều là âm mưu!
Năm thứ 5 căn bản không có ai gọi là Daniel, cũng không có gương mặt như vậy.
Snape thực phẫn nộ, xăm xoi trừ một đống điểm của hai học viện xong y về thẳng hầm, lấy danh sách toàn bộ học trò trong trường trên giá sách xuống, mấy ngày nay y cố tình quăng nó ở tầng dưới cùng để mình nhìn không tới, nhưng bây giờ y vội vàng lật xem, mỗi một trang, tình cả ảnh chụp đều vội vàng xem hết, mãi đến tận khuya y mới xem hết tất cả.
Không có, hoàn toàn không có.
Đứa trẻ đó nói dối, có lẽ tên cậu ta là Daniel nhưng không phải là học trò của Hogwarts!
Trong tiềm thức Snape không tin người kia nói dối mình.
Hừ, không sao cả, dù sao cũng sẽ không có quan hệ gì nữa, Snape liếc nhìn lọ thuốc lãng quên trên đầu giường.
Thứ bảy.
Harry phải dùng rất nhiều lời lẽ mới có thể thuyết phục Hermiastory để cậu đi, thậm chí không thể không ở phòng nghỉ chung ăn một đống điểm tâm lớn Hermiastory chuẩn bị. Cậu biết mình lại làm những người bên cạnh lo lắng.
Chín giờ, đường Bàn Xoay.
Harry kinh hỉ phát hiện tờ giấy ở khe cửa không còn nữa, đây chứng tỏ Allen có trở về hơn nữa còn thấy lời nhắn của cậu.
Harry gọi cửa, không ai trả lời.
Lại không ở nhà?
Không, Allen nếu không thể tới cuộc hẹn nhất định sẽ lưu lại tin tức cho cậu. Nếu không có này chứng tỏ cuối tuần này Allen nhất định sẽ trở về.
Cho là như vậy Harry ngồi xuống chờ đợi.
Lần này lại ngồi suốt một ngày.
Thiếu niên ngồi một ngày, nam nhân ở bên trong nhìn một ngày.
Snape sớm đã trở về nhà.
Có một loại sợ hãi ngăn cản y ra mở cửa, chỉ cần lừa Daniel uống xong độc dược là tốt rồi, thực đơn giản, y nghĩ như vậy.
Nhưng Snape vô cùng xấu hổ phát hiện chính mình trong nháy mắt nhìn thấy người này, cơn phẫn nộ trước đó lập tức tiêu tán toàn bộ, cảm giác ấm áp trong lễ Giáng Sinh một lần nữa ập về, vui vẻ, ấu trĩ, châm chọc, tất cả đều rất chân thật.
Vì thế Snape cứ đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, người này đợi không được sẽ rời đi mà thôi.
Vĩnh viễn đợi không được sẽ rời đi.
Mãi đến tận 11 giờ tối, người bên ngoài vẫn như cũ không hề có chiều hướng rời đi.
Daniel sẽ chờ ở đây cả đêm sao?
Vướng mắc làm lòng Snape đau thắt làm y phải thỏa hiệp, y uống giảm linh tề, đây là phương thức duy nhất để có thể đối mặt với cậu ta, thu lại biểu tình trên mặt, điều chỉnh tốt quần áo, mở cửa.
“A!” Lưng đột nhiên mất đi chỗ dựa làm Harry ngã quỵ về phía sau, rơi vào một đôi tay.
“Allen? !” Harry lập tức nhận ra, tất cả uất ức trong nháy mắt liền biến mất.
“……..” Loại biểu tình vui sướng này đâm xuyên ánh mắt Snape, hiện tại nhìn lại, đứa trẻ này thực gầy yếu, gầy đến mức làm y đau lòng.
Harry lập tức đứng lên, đột ngột ngồi dậy cùng với bị đói bụng suốt một ngày làm cậu có chút choáng váng, cậu hơi chao đảo một chút.
Snape vội vàng đỡ lấy.
Ánh mắt vừa khôi phục lại trấn tĩnh động tác đầu tiên của Harry chính là sốt ruột quan sát toàn thân bạn trai một lượt: “Anh có bị thương không? Hay là sinh bệnh? Hay có khó chịu ở đâu không?” Trước tiên phải xác nhận đối phương có việc gì hay không chính là trọng tâm chú ý của Harry.
“Không……..” Snape nghẹn lời: “Ta tốt lắm.”
“Thật tốt quá.” Harry mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cứng ngắc kia: “Thật tốt quá….. không có việc gì thật tốt quá.”
Càu nhàu………
Harry đỏ mặt: “Tôi đói bụng.” Cậu cúi đầu giải thích.
Trong phòng không có thêm thức ăn gì, chỉ còn lại chút chocolate lần trước mua còn sót lại.
Harry vừa ăn vừa quan sát bạn trai của mình, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng hỏi: “Allen, anh không phải…. đã nhớ lại chuyện gì chứ?”
Snape không chút thay đổi sắc mặt lắc đầu, không nói lời nào.
“Trông anh có vẻ không được vui cho lắm.” Harry nói tiếp.
Hiện tại Snape không biết làm thế nào để nói chuyện cùng đứa trẻ trước mắt: “Ngươi nên nghỉ ngơi.”
Mười phút sau, Snape vô cùng căm giận chính bản thân mình vì đã đưa ra lời đề nghị này, bởi vì Daniel vô cùng tự nhiên ngủ bên phía bên kia giường mình, còn mỉm cười ôn hòa với y.
“Allen?” Giọng nói đứa trẻ mang theo hương vị lo lắng nồng đậm.
Được rồi, không nên để Daniel nghi ngờ, Snape vô cùng bối rối nằm xuống phía bên kia, đứa trẻ lập tức tiến vào lòng y lại càng làm y rối rắm cùng cứng đơ cả người.
Trong kế hoạch của y hoàn toàn không có dự tính trước chuyện này.
“Allen, tôi nghĩ mình không tìm được anh nữa.” Harry mệt mỏi cũng rất buồn ngủ, cậu dựa sát vào người bạn trai, nếu Allen không muốn nói thì cậu cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao cậu cũng có chuyện dấu Allen, cậu không có tư cách để chất vấn đối phương: “Anh vẫn còn ở đây, thật tốt.”
Màu sắc trong đôi mắt Snape lại càng tối hơn, y chậm rãi ôm lấy đứa trẻ, tựa như đã từng làm trước đó. Cơ thể này quá gầy yếu so với độ tuổi, Daniel trưởng thành rất sớm, không tùy hứng, thậm chí ngay cả làm nũng cũng rất hiếm gặp, y biến mất không hề có lí do lâu như vậy, đứa trẻ này ngay cả một lời trách cứ cũng không có.
Có, cũng chỉ là sợ hãi bị bỏ rơi.
Snape biết rất rõ loại sợ hãi nảy, cũng hiểu rất rõ.
Đứa trẻ này đã trải qua khoảng thời gian không đơn giản.
“Ngủ ngon.” Harry nhanh chóng ngẩng đầu lên chạm nhẹ vào môi đối phương, sau đó vùi đầu vào chăn, an tâm ngủ.
Cảm xúc mềm mại cùng nhiệt độ ấm nóng làm Snape có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Khiếp sợ, áy náy, xấu hổ, còn có cảm động.
Snape không thể phủ nhận y bị giây phút ấm áp này bao phủ, ấm áp khi được người ta coi trọng, được người ta yêu thương, đây là đối với Allen, là y 18 tuổi.
Cùng lúc đó, Snape lại càng cảm thấy thống khổ.
Bởi vì y không có cách nào tự dối mình dối người, Daniel chỉ là một đứa trẻ, quan hệ của bọn họ chỉ là một trò cười cũng là một sai lầm.
Biểu hiện của Daniel từ đầu đến cuối cũng không phải là ngây thơ khờ khạo, ngược lại, thành thục đến mức làm y đau lòng.
Nếu không có chiến tranh, không có Chúa tể Hắc Ám, không có gì cả, Snape thật muốn nếm thử, y không thể phủ nhận sự thật mình cùng đứa trẻ này ở cùng nhau thật sự rất hòa hợp, y biết chính mình rất khó để ở chung.
Ý niệm này trong đầu chỉ là một đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn, giây tiếp theo, Snape bắt đầu tự phỉ nhổ chính mình.
Bất luận thế nào, Daniel kém mình hai mươi tuổi là sự thật, hoàn cảnh hắc ám xung quanh y đủ để hủy diệt bất cứ người nào ở bên cạnh.
Đừng hi vọng xa vời nữa, cũng đừng để những thứ dơ bẩn của ngươi phá hủy đứa trẻ này. Snape nhắm mắt lại, áp chế tất cả tình cảm trong lòng mình yên lặng lại, vùi lấp thật sâu.
…….
Harry ngủ đã giấc mới tỉnh lại.
Cậu bị mùi hương làm tỉnh, hương vị từ dưới lầu truyền lên.
Vừa mở mắt ra Harry liền nhìn thấy bên cạnh không có ai, trong lòng vô cùng hoảng hốt, bất quá theo mùi hương dưới lầu cậu lập tức mặc quần áo chạy xuống lầu: “Anh đang nấu lẩu sao?” Giọng nói cậu vô cùng ngạc nhiên.
“Ta nghĩ chuyện này không có gì phức tạp.” Snape mặt lạnh nhíu mi.
“Phải phải, bậc thầy độc dược tương lai của chúng ta đối với trù nghệ cũng có tài năng thiên phú.” Harry phụ họa, vui vẻ hớn hở vọt vào phòng tắm rửa mặt: “Chờ tôi nha.”
Cho dù không nói, Snape cũng sẽ chờ, đây vốn chuẩn bị cho Daniel.
Đây là y cảm tạ cậu, Snape âm trầm nhưng không vô lễ, đây là việc y nên làm.
Harry rất nhanh quay trở ra, cậu ăn mà khen không ngớt: “Không tồi không tồi, rất có tiền đồ.” Cậu trêu chọc.
Dùng phương pháp làm độc dược để nấu lẩu, thật sự cũng không tệ.
Harry ăn nhưng cũng không ngừng gắp rau cho đối phương, người kia yên lặng ăn, bất luận được gắp cái gì đều ăn sạch.
Cơm nước xong, Harry vẫn theo thói quen nằm đọc thơ: “Anh không cần nấu độc dược sao?” Harry kỳ quái hỏi, cậu lần này không tựa vào sô pha mà tựa vào lòng người kia.
“Không cần, đã làm rất nhiều.” Snape cố làm âm thanh của mình có vẻ ôn hòa, y nhắm mắt lại: “Ngươi đọc đi, ta nghe.”
Harry không nhận ra được có chuyện không ổn, cậu cao hứng tiếp tục đọc tập thơ Shelley.
Âm thanh thiếu niên trầm bổng du dương vang vọng trong phòng khách .
“Khi đèn nát tan. Ánh sáng chìm phai trong bụi đất. Khi mây trời tản mát. Ôi, còn đâu sắc thắm của cầu vồng! Khi cây đàn đã vỡ. Tiếng đàn êm dễ ai còn nhớ ?”
Snape đưa tay sờ tóc Daniel.
“Anh thích đoạn này?” Harry quay đầu lại.
Snape nhẹ nhàng gật đầu.
Harry lập tức đọc lại một lần, cậu còn muốn đọc càng nhiều hơn nữa, đáng tiếc chiếc kim giờ trên mặt đồng hồ treo tường làm cậu không thể không đối mặt với sự thật, Harry thở dài: “Tôi phải về trường, vậy cuối tuần sau gặp nha?”
Snape không muốn truy đuổi chuyện bất ổn trong câu nói kia, nó không còn quan trọng: “Từ từ, uống hết bình độc dược này.” Y nghe thấy trong âm thanh bình ổn của mình có một tia run rẩy.
“Cái gì vậy?” Harry tò mò hỏi.
“Thuốc dinh dưỡng.” Snape nhét lọ thuốc vào tay đối phương.
Harry không chút nghi ngờ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Cám ơn.”
Snape nhìn chất lỏng màu bạc chậm rãi biến mất trong miệng đứa trẻ, nhìn thấy đứa trẻ vẫy tay đi ra ngoài, y biết, chỉ cần chờ đến sau khi Harry ngủ một giấc, sau đó tất cả mọi chuyện có liên quan tới Allen sẽ quên hết. Y rất tin tưởng vào độc dược của mình.
Đủ rồi, đủ rồi, đối với mình như vậy đã quá đủ.
Nhìn một vòng phòng khách, Snape ngồi xuống, y sẽ nhớ cậu.
Nhưng mà, nên chấm dứt ở đây thôi.
Hoàn