Chương : 29
Người đàn bà mặc âu phục màu hồng nhạt nũng nịu rít lên, ngữ điệu độc đáo đủ để lên đầu đề của tờ《 Phù Thủy Thời Đại 》, hoặc tờ 《 Kẻ Lí Sự 》giật tít với đầu đề tiếng rên của người đàn bà khồng lồ kinh khủng nhất thế giới? Theo số liệu thống kê thì người khổng lồ ở hiện tại cũng không có được tiếng hú to đến vậy.
Ron chôn mặt xuống đất, cậu hoàn toàn không thể hiểu được vì sao lúc sáng sớm khi thức dậy cậu phát hiện giường Harry trống không, vì thế cậu chỉ có thể nói buổi sáng có nhìn thấy Harry, chẳng qua trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, có lẽ bị bệnh nên được ai đó đưa vào bệnh xá?
Chuyện này cũng rất có thể, Harry đã từng bị như thế.
Ầm!
Cửa bị mở mạnh ra!
Cứu thế chủ đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, hoạt động kịch liệt sau đó đột ngột phanh lại làm Harry suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
“Harry Potter!” Tạm ngừng một lát, mụ Umbridge bừng tỉnh âm thanh bén ngọn lại càng tăng phần ẻo lả: “Trò dám vắng mặt trong giờ của tôi!”
Đây không phải vắng mặt, cậu ấy đã tới rồi. Ron thầm thanh minh trong lòng, chính là hiện tại chỉ còn 5 phút là hết giờ.
Harry ngẩn ra, cậu hoàn toàn nghe theo quán tính mà vọt vào phòng học, nếu cậu sự dụng đầu óc suy nghĩ một chút tình cảnh của mình thì cậu sẽ không xông vào như vậy, hoặc sẽ tìm một lý do hoàn hảo rùi mới đi vào? Meilin quần.
Harry lại xác định mình chết chắc rồi.
“Cấm túc, buổi tối 8 giờ!” Umbridge thét chói tai.
“Snape giáo sư phạt cậu ấy cấm túc hết học kỳ này, kín hết ngày rồi.” Ron bảo vệ quyền lợi cho bạn mình, nhân tiện ác ý thêm một câu trong lòng, bà Snape.
Mặt Umbridge tái xanh: “Gryffindor trừ hai mươi điểm, ai cho trò nói leo!”
Ron lập tức cúi đầu, Harry cũng chưa bị trừ, ngược lại mình lại bị trừ.
Một vòng Gryffindor lập tức quay đầu nhìn Ron vô cùng tán dương.
Bên Slytherin không nói gì, lợi dụng viện trưởng nhà mình để áp chế Umbridge, hơn nữa còn là từ Gryffindor tính kế đối với bọn họ mà nói có thể xem là một loại vũ nhục.
“Weasley, viện trưởng chúng tao hình như không cấm túc mày?” Malfoy lên tiếng, hàm ý một chút ám chỉ cùng khiêu khích: “Thật sự đáng tiếc, ngươi ngày càng thiếu dạy dỗ.”
Ron lập tức căm phẫn nhìn qua, Umbridge còn đắm chìm trong cơn tức giận vẫn chưa hoàn hồn.
Malfoy đành phải tiến thêm một bước nói rõ: “Giáo sư, em nghĩ Weasley rất tình nguyện nhận dạy dỗ để thế vào khoảng thời gian Potter không thể nhận được từ giáo sư.” Khóe miệng cậu bé tóc bạch kim nhếch lên thành một độ cung xấu xa.
“Rất tốt, đương nhiên.” Umbridge lập tức khẳng định: “Buổi tối tám giờ, Weasley.”
“Này không công bằng!” Harry phản đối.
“Không tới lượt trò nói chuyện, Gryffindor trừ ba mươi điểm.” Umbridge vung đũa phép, các miếng giấy da ghép lại với nhau tạo thành một tờ giấy cứng, là thuật biến hình đơn giản.
“Tôi là đồ đần độn!
Umbridge vung bút, một hàng chữ chói mắt xuất hiện.
Ngay sau đó, tấm giấy cứng dính trên lưng Harry.
“Đây là trừng phạt.” Umbridge tăng thêm một câu chú tăng sức nặng: “Đừng nghĩ rằng không cấm túc tôi sẽ không làm gì được trò.”
“Đây là vũ nhục!” Hermiastory tức giận đứng lên.
“Chỉ là nói sự thật mà thôi.” Malfoy nói chen vào.
Umbridge rốt cục cũng lộ ra nụ cười hả hê: “Trò phải đeo nó một ngày.”
Harry không nhúc nhích, cậu nhẫn nhịn, lần này quả thật là lỗi của cậu.
Là lỗi của cậu.
Đáng giận.
Harry cắn môi, dùng cách này so với việc xử phạt về thể xác càng làm cậu cảm thấy khó chịu hơn. Ngay cả Snape cũng không viết mấy từ ngữ ngu xuẩn sau lưng cậu.
Ủy khuất không thể khống chế len lỏi trong cơ thể.
Không thể khóc.
Mình là con trai, không thể dễ dàng rơi nước mắt, Harry tự nói với mình.
Việc này chả là gì hết.
Nên biết rằng khi Hermiastory bị chửi là máu bùn cũng không khóc, có lẽ đã từng khóc một lần, nhưng chỉ duy nhất lần đó, sau này không còn nữa.
Gryffindor phải dũng cảm, kiên cường.
Harry hít sâu một hơi, mạnh mẽ nuốt hết tất cả xúc động vào lòng.
Umbridge mà thôi, không có gì đáng sợ cả.
Bị sức nặng của tấm giấy cứng đè lên vai, lại còn thêm thần chú tấm giấy thật sự rất nặng, đại khái cũng mấy kg. Harry giơ tay lên ngăn cản Hermiastory muốn tiến lên một bước ý đồ chống cự lại: “Vâng, giáo sư.”
Harry ngẩng đầu, đáp lễ lại bắng một ánh mắt khinh thường, cậu rời khỏi phòng học khi nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên.
Cậu cũng không phải lần đầu tiên trở thành tiêu điểm.
Slytherin châm biếm ngạo nghễ đi bên cạnh cậu, lập đi lập lại câu nói viết trên lưng cậu.
“Đầu sẹo, tấm tắc……” Malfoy vô cùng đắc ý: “Không thể nghi ngờ chính là một tên đần độn!”
Ron vung nắm tay muốn nhào tới đập Malfoy, Seamus cùng Neville cuống quít ngăn cản cậu bé tóc đỏ, Umbridge vẫn còn ở đây.
“Bụp!”
Cậu bé tóc bạch kim bất ngờ không kịp đề phòng bị một người kéo lại từ phía sau, sau đó là một cú đấm hung hăng đập tới: ” Úc!” Malfoy đau đớn vặn vẹo gương mặt, cái mũi bị đánh lệch qua một bên, đỏ bừng lên.
Goyle và Crabble choáng váng hoàn toàn, đám Slytherin không ngừng châm chọc cũng lập tức im miệng.
Meilin, là Hermiastory Granger.
Nắm tay Ron lơ lửng trên không trung, biểu tình nhóm sư tử con cũng đồng loạt lâm vào trạng thái ngây ngốc.
“Mày! Đồ máu bùn ti tiện! !” Malfoy rút đũa phép ra, điên cuồng tức giận.
Ron lập tức hoàn hồn, che chắn phía trước Hermiastory: “Thu hồi lại lời nói của mày, đồ chồn hôi ghê tởm!” Harry cũng vọt tới chỗ hai người, bảo vệ cho cô gái.
Hai đám học trò nhanh chóng rút đũa phép, giằng co, một cuộc chiến hỗn loạn sắp xảy ra.
“Dừng lại!” Umbridge quơ tay hô to.
Hermiastory không hề sợ hãi trừng mắt: “Chia năm xẻ bảy!” Cô gái đứng sau lưng Harry hô to.
Bả vai Harry lập tức cảm thấy thoải mái: “Hermiastory?” Harry thở nhẹ.
“Bồ không thể chịu như vậy!” Hermiastory xoay người rống to át cả giọng mụ Umbridge: “Bà không thể!” Hermiastory hoàn toàn bùng nổ, trong mắt cô, hành vi của Umbridge đã chọc giận cô, bắt Harry chịu sự sỉ nhục vác tấm bảng này đi khắp Hogwarts? Không! Có lẽ cô không rành về giới hạn quyền lực trừng phạt của giáo sư, nhưng ở giới Muggle, chuyện này tuyệt đối đã xâm phạm tới nhân quyền! Không có đạo đức!
“Tan xương nát thịt!” Malfoy bị bỏ lơ trực tiếp công kích Hermiastory.
Harry nhanh tay lẹ mắt vội vàng kéo Hermiastory qua một bên, áo chùng của cậu dính phải câu thần chú bị khoét một lỗ, may mắn không bị thương.
“Hóa đá!” Ron thấy vậy liền đánh trả.
Có điều Malfoy phòng bị nên né được nhưng vệt máu trên mặt làm người ta không thể khen ngợi.
Ron dứt khoái vung nấm đấm, so ra thì vật lộn tay đôi cậu càng giỏi hơn.
“Tất cả dừng lại cho tôi!” Umbridge gào to nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, bà không thể điều khiển được cục diện.
“Dừng tay.” Một âm thanh vang lên, lạnh lùng âm trầm.
Nhóm Slytherin lập tức dừng lại toàn bộ, ngay cả Malfoy cũng thối lui, không hề có động tác nào.
Snape từ một góc quẹo xuất hiện, đứng phía sau đám Gryffidor nên đám rắn con đều nhìn rõ ràng sắc mặt viện trưởng bọn họ rất khó coi.
“Tốt lắm.” Umbridge hếch mặt, không biết xấu hổ đem thành quả làm của riêng, mụ xoay về hướng đàn sư tử: “Các trò……”
“Bà ta muốn để Harry vác thứ này đi thị chúng ở Hogwarts!” Hermiastory giành quyền nói trước, đối tượng chính là nam nhân tóc đen. Trong mắt Hermiastory, Snape giáo sư tuy rằng rất bao che khuyết điểm của mình, nhưng luôn rất công bình trong các việc khác.
Mảnh giấy cứng bị chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất, có thể dễ dàng nhìn được hàng chữ “Tôi là đồ đần độn”.
“Kết luận thật sâu sắc…..” Giọng nói lạnh lùng của nam nhân từ yết hầu phun ra, Snape liếc mắt nhìn Umbridge, lại nhìn về phía đám học trò đang hả hê.
Cậu bé tóc bạch kim căm tức hầm hầm nhìn cô gái tóc nâu, không nói một tiếng nào, bị máu bùn đánh trúng chính là sỉ nhục.
“Cố tình công kích bạn học, Gryffindor trừ năm mươi điểm.” Snape một lần nữa quét mắt về phía tổ hoàng kim ba người: “Cấm túc, hầm……….”
“Tôi vừa mới cấm túc Weasley!” Umbridge tranh quyền: “Còn có Granger, cô ta dám cả gan làm loạn khiêu khích tôi, không thể tha thứ!”
Lần này Snape không thèm để ý tới người đàn bà phấn hồng: “Hiệu trưởng có mặt ở văn phòng, ngươi có thể lên thảo luận với Dumbledore về quyền hạn cùng phạm vi của viện trưởng, còn về phần các ngươi……” Nam nhân lần thứ hai hạ thấp âm điệu: “Hiện tại lập tức cút tới hầm, ta không muốn nói lần thứ ba.”
Harry sững sờ, nếu cậu không nhìn ra Snape đang giúp đỡ mình thì cậu thật sự là một tên đần độn.
Hermiastory thở nhẹ ra, lôi kéo hai người bạn bước đi, cô gái thông minh cũng nghe được nam nhân rất bất mãn với hành vi của Umbridge, bị Snape giáo sư cấm túc nhất định tốt hơn nhiều so với Umbridge. Hơn nữa, đây cũng chính là lần đầu tiên Hermiastory bị cấm túc.
Chỉ có Ron cảm thấy buồn bực, cảm giác mình mới thoát miệng hổ lại nhập ổ sói.
Hầm.
Gryffindor luôn biết cách làm tình hình càng hỏng bét thêm, Snape thật sự tin vào điều này, quan sát sắc mặt có thể biết thời điểm nào nên nhẫn nhịn, đương nhiên, Gryffindor làm sao biết tới hai chữ nhẫn nhịn.
“Xử lý hết chỗ này, dùng tay.” Snape chỉ định Ron.
Sắc mặt Ron lập tức tái mét, một đống con sên, cậu há hốc miệng khát khao nhìn chiếc kéo bên cạnh.
Snape đảo tầm mắt: “Hoặc là ngươi muốn dùng kéo…. đi cắt chân nhện?
Ron lập tức liều mạng lắc đầu, cúi đầu xé con sên.
“Tốt lắm, như vậy đây là nhiệm vụ của ngươi, Potter.” Snape ra hiệu, những con nhện to cỡ bàn tay không có chút độc nào này đối với Potter không hề có chứng sợ nhện mà nói chính là công tác khá thoải mái: “Cút vào góc mà làm đi.”
Hai cậu bé ngoan ngoãn nghe theo.
Hermiastory đi theo nam nhân tới bên bàn: “Giáo sư, còn em?”
“Giải thích hết thảy.” Snape ngồi xuống, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào học trò ưu tú nhất Hogwarts.
Hermiastory cúi đầu, thành thật kể rõ mọi chuyện, không hề thêm mắm thêm muối hay dấu diếm điều gì.
“Thật ngu xuẩn.” Nghe xong mọi việc, nam nhân lạnh nhạt đánh giá.
Hermiastory vò một góc áo chùng.
“Chỉnh lý tủ dược liệu mới, phân loại sai một thứ trừ mười điểm.” Snape giao nhiệm vụ cho cô gái: “Thiếu một thứ trừ một trăm điểm.”
Hermiastory rụt đầu lại.
Đợi Snape rời khỏi hầm ba người đều thở nhẹ ra.
“Lão dơi chết tiệt!” Ron mắng.
“Đừng như vậy, Ron!” Hermiastory quay đầu lại ngăn Ron.
“Hermiastory? !” Ron khó hiểu.
“Nơi này so với ở cùng Umbridge tốt hơn nhiều.” Harry đứng bên phe Hermiastory: “Người đàn bà kia mới thực sự là ác quỷ.”
“Ách……” Ron càu nhàu, bỏ qua đề tài này.
Bất quá, rất nhanh, một nụ cười nhanh chóng xuất hiện trên mặt cậu bé tóc đỏ: “Hermiastory, cú đấm lúc nãy của bồ thực sự rất tuyệt! Xem bộ dáng xốc xếch của Malfoy, quả thực rất đẹp!”
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều cười rộ lên.
Lại nói tới Snape.
Lí do nào làm Harry Potter vắng mặt ở buổi học, không phải lại vì mình đi? Trong quá khứ tên Potter ngu ngốc đi muộn về sớm lý do hơn phân nữa chính vì Lily, ví dụ như nửa đêm canh giữ ở cửa ký túc xá nữ mà ngủ không đủ giấc, hoặc vì chọn lựa quà tặng mà mất tích đi dạ du, thực hiển nhiên, Potter con xinh xắn này di truyền toàn bộ truyền thống tốt đẹp của Potter cha, trong đầu trừ bỏ mớ hormastory vô dụng thì chả còn thứ gì!
Snape oán hận thầm mắng trong lòng, tên nhóc này lúc nào mới có thể trưởng thành một chút?
Dành ra chút thời gian, Snape quay về nhà, tấm giấy da trên bàn chứng minh suy đoán của y không sai chút nào.
Vô lực túm lấy mảnh giấy da, Snape cố gắng nhìn thật kỹ mới có thể đọc được, thở dài một hơi, Snape thật sự không biết nên làm gì với Harry Potter bây giờ.
Trên đó viết: Nếu tôi không ngại anh là Slytherin, anh có để ý tôi là Gryffindor không?
Hoàn
Ron chôn mặt xuống đất, cậu hoàn toàn không thể hiểu được vì sao lúc sáng sớm khi thức dậy cậu phát hiện giường Harry trống không, vì thế cậu chỉ có thể nói buổi sáng có nhìn thấy Harry, chẳng qua trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, có lẽ bị bệnh nên được ai đó đưa vào bệnh xá?
Chuyện này cũng rất có thể, Harry đã từng bị như thế.
Ầm!
Cửa bị mở mạnh ra!
Cứu thế chủ đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, hoạt động kịch liệt sau đó đột ngột phanh lại làm Harry suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
“Harry Potter!” Tạm ngừng một lát, mụ Umbridge bừng tỉnh âm thanh bén ngọn lại càng tăng phần ẻo lả: “Trò dám vắng mặt trong giờ của tôi!”
Đây không phải vắng mặt, cậu ấy đã tới rồi. Ron thầm thanh minh trong lòng, chính là hiện tại chỉ còn 5 phút là hết giờ.
Harry ngẩn ra, cậu hoàn toàn nghe theo quán tính mà vọt vào phòng học, nếu cậu sự dụng đầu óc suy nghĩ một chút tình cảnh của mình thì cậu sẽ không xông vào như vậy, hoặc sẽ tìm một lý do hoàn hảo rùi mới đi vào? Meilin quần.
Harry lại xác định mình chết chắc rồi.
“Cấm túc, buổi tối 8 giờ!” Umbridge thét chói tai.
“Snape giáo sư phạt cậu ấy cấm túc hết học kỳ này, kín hết ngày rồi.” Ron bảo vệ quyền lợi cho bạn mình, nhân tiện ác ý thêm một câu trong lòng, bà Snape.
Mặt Umbridge tái xanh: “Gryffindor trừ hai mươi điểm, ai cho trò nói leo!”
Ron lập tức cúi đầu, Harry cũng chưa bị trừ, ngược lại mình lại bị trừ.
Một vòng Gryffindor lập tức quay đầu nhìn Ron vô cùng tán dương.
Bên Slytherin không nói gì, lợi dụng viện trưởng nhà mình để áp chế Umbridge, hơn nữa còn là từ Gryffindor tính kế đối với bọn họ mà nói có thể xem là một loại vũ nhục.
“Weasley, viện trưởng chúng tao hình như không cấm túc mày?” Malfoy lên tiếng, hàm ý một chút ám chỉ cùng khiêu khích: “Thật sự đáng tiếc, ngươi ngày càng thiếu dạy dỗ.”
Ron lập tức căm phẫn nhìn qua, Umbridge còn đắm chìm trong cơn tức giận vẫn chưa hoàn hồn.
Malfoy đành phải tiến thêm một bước nói rõ: “Giáo sư, em nghĩ Weasley rất tình nguyện nhận dạy dỗ để thế vào khoảng thời gian Potter không thể nhận được từ giáo sư.” Khóe miệng cậu bé tóc bạch kim nhếch lên thành một độ cung xấu xa.
“Rất tốt, đương nhiên.” Umbridge lập tức khẳng định: “Buổi tối tám giờ, Weasley.”
“Này không công bằng!” Harry phản đối.
“Không tới lượt trò nói chuyện, Gryffindor trừ ba mươi điểm.” Umbridge vung đũa phép, các miếng giấy da ghép lại với nhau tạo thành một tờ giấy cứng, là thuật biến hình đơn giản.
“Tôi là đồ đần độn!
Umbridge vung bút, một hàng chữ chói mắt xuất hiện.
Ngay sau đó, tấm giấy cứng dính trên lưng Harry.
“Đây là trừng phạt.” Umbridge tăng thêm một câu chú tăng sức nặng: “Đừng nghĩ rằng không cấm túc tôi sẽ không làm gì được trò.”
“Đây là vũ nhục!” Hermiastory tức giận đứng lên.
“Chỉ là nói sự thật mà thôi.” Malfoy nói chen vào.
Umbridge rốt cục cũng lộ ra nụ cười hả hê: “Trò phải đeo nó một ngày.”
Harry không nhúc nhích, cậu nhẫn nhịn, lần này quả thật là lỗi của cậu.
Là lỗi của cậu.
Đáng giận.
Harry cắn môi, dùng cách này so với việc xử phạt về thể xác càng làm cậu cảm thấy khó chịu hơn. Ngay cả Snape cũng không viết mấy từ ngữ ngu xuẩn sau lưng cậu.
Ủy khuất không thể khống chế len lỏi trong cơ thể.
Không thể khóc.
Mình là con trai, không thể dễ dàng rơi nước mắt, Harry tự nói với mình.
Việc này chả là gì hết.
Nên biết rằng khi Hermiastory bị chửi là máu bùn cũng không khóc, có lẽ đã từng khóc một lần, nhưng chỉ duy nhất lần đó, sau này không còn nữa.
Gryffindor phải dũng cảm, kiên cường.
Harry hít sâu một hơi, mạnh mẽ nuốt hết tất cả xúc động vào lòng.
Umbridge mà thôi, không có gì đáng sợ cả.
Bị sức nặng của tấm giấy cứng đè lên vai, lại còn thêm thần chú tấm giấy thật sự rất nặng, đại khái cũng mấy kg. Harry giơ tay lên ngăn cản Hermiastory muốn tiến lên một bước ý đồ chống cự lại: “Vâng, giáo sư.”
Harry ngẩng đầu, đáp lễ lại bắng một ánh mắt khinh thường, cậu rời khỏi phòng học khi nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên.
Cậu cũng không phải lần đầu tiên trở thành tiêu điểm.
Slytherin châm biếm ngạo nghễ đi bên cạnh cậu, lập đi lập lại câu nói viết trên lưng cậu.
“Đầu sẹo, tấm tắc……” Malfoy vô cùng đắc ý: “Không thể nghi ngờ chính là một tên đần độn!”
Ron vung nắm tay muốn nhào tới đập Malfoy, Seamus cùng Neville cuống quít ngăn cản cậu bé tóc đỏ, Umbridge vẫn còn ở đây.
“Bụp!”
Cậu bé tóc bạch kim bất ngờ không kịp đề phòng bị một người kéo lại từ phía sau, sau đó là một cú đấm hung hăng đập tới: ” Úc!” Malfoy đau đớn vặn vẹo gương mặt, cái mũi bị đánh lệch qua một bên, đỏ bừng lên.
Goyle và Crabble choáng váng hoàn toàn, đám Slytherin không ngừng châm chọc cũng lập tức im miệng.
Meilin, là Hermiastory Granger.
Nắm tay Ron lơ lửng trên không trung, biểu tình nhóm sư tử con cũng đồng loạt lâm vào trạng thái ngây ngốc.
“Mày! Đồ máu bùn ti tiện! !” Malfoy rút đũa phép ra, điên cuồng tức giận.
Ron lập tức hoàn hồn, che chắn phía trước Hermiastory: “Thu hồi lại lời nói của mày, đồ chồn hôi ghê tởm!” Harry cũng vọt tới chỗ hai người, bảo vệ cho cô gái.
Hai đám học trò nhanh chóng rút đũa phép, giằng co, một cuộc chiến hỗn loạn sắp xảy ra.
“Dừng lại!” Umbridge quơ tay hô to.
Hermiastory không hề sợ hãi trừng mắt: “Chia năm xẻ bảy!” Cô gái đứng sau lưng Harry hô to.
Bả vai Harry lập tức cảm thấy thoải mái: “Hermiastory?” Harry thở nhẹ.
“Bồ không thể chịu như vậy!” Hermiastory xoay người rống to át cả giọng mụ Umbridge: “Bà không thể!” Hermiastory hoàn toàn bùng nổ, trong mắt cô, hành vi của Umbridge đã chọc giận cô, bắt Harry chịu sự sỉ nhục vác tấm bảng này đi khắp Hogwarts? Không! Có lẽ cô không rành về giới hạn quyền lực trừng phạt của giáo sư, nhưng ở giới Muggle, chuyện này tuyệt đối đã xâm phạm tới nhân quyền! Không có đạo đức!
“Tan xương nát thịt!” Malfoy bị bỏ lơ trực tiếp công kích Hermiastory.
Harry nhanh tay lẹ mắt vội vàng kéo Hermiastory qua một bên, áo chùng của cậu dính phải câu thần chú bị khoét một lỗ, may mắn không bị thương.
“Hóa đá!” Ron thấy vậy liền đánh trả.
Có điều Malfoy phòng bị nên né được nhưng vệt máu trên mặt làm người ta không thể khen ngợi.
Ron dứt khoái vung nấm đấm, so ra thì vật lộn tay đôi cậu càng giỏi hơn.
“Tất cả dừng lại cho tôi!” Umbridge gào to nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, bà không thể điều khiển được cục diện.
“Dừng tay.” Một âm thanh vang lên, lạnh lùng âm trầm.
Nhóm Slytherin lập tức dừng lại toàn bộ, ngay cả Malfoy cũng thối lui, không hề có động tác nào.
Snape từ một góc quẹo xuất hiện, đứng phía sau đám Gryffidor nên đám rắn con đều nhìn rõ ràng sắc mặt viện trưởng bọn họ rất khó coi.
“Tốt lắm.” Umbridge hếch mặt, không biết xấu hổ đem thành quả làm của riêng, mụ xoay về hướng đàn sư tử: “Các trò……”
“Bà ta muốn để Harry vác thứ này đi thị chúng ở Hogwarts!” Hermiastory giành quyền nói trước, đối tượng chính là nam nhân tóc đen. Trong mắt Hermiastory, Snape giáo sư tuy rằng rất bao che khuyết điểm của mình, nhưng luôn rất công bình trong các việc khác.
Mảnh giấy cứng bị chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất, có thể dễ dàng nhìn được hàng chữ “Tôi là đồ đần độn”.
“Kết luận thật sâu sắc…..” Giọng nói lạnh lùng của nam nhân từ yết hầu phun ra, Snape liếc mắt nhìn Umbridge, lại nhìn về phía đám học trò đang hả hê.
Cậu bé tóc bạch kim căm tức hầm hầm nhìn cô gái tóc nâu, không nói một tiếng nào, bị máu bùn đánh trúng chính là sỉ nhục.
“Cố tình công kích bạn học, Gryffindor trừ năm mươi điểm.” Snape một lần nữa quét mắt về phía tổ hoàng kim ba người: “Cấm túc, hầm……….”
“Tôi vừa mới cấm túc Weasley!” Umbridge tranh quyền: “Còn có Granger, cô ta dám cả gan làm loạn khiêu khích tôi, không thể tha thứ!”
Lần này Snape không thèm để ý tới người đàn bà phấn hồng: “Hiệu trưởng có mặt ở văn phòng, ngươi có thể lên thảo luận với Dumbledore về quyền hạn cùng phạm vi của viện trưởng, còn về phần các ngươi……” Nam nhân lần thứ hai hạ thấp âm điệu: “Hiện tại lập tức cút tới hầm, ta không muốn nói lần thứ ba.”
Harry sững sờ, nếu cậu không nhìn ra Snape đang giúp đỡ mình thì cậu thật sự là một tên đần độn.
Hermiastory thở nhẹ ra, lôi kéo hai người bạn bước đi, cô gái thông minh cũng nghe được nam nhân rất bất mãn với hành vi của Umbridge, bị Snape giáo sư cấm túc nhất định tốt hơn nhiều so với Umbridge. Hơn nữa, đây cũng chính là lần đầu tiên Hermiastory bị cấm túc.
Chỉ có Ron cảm thấy buồn bực, cảm giác mình mới thoát miệng hổ lại nhập ổ sói.
Hầm.
Gryffindor luôn biết cách làm tình hình càng hỏng bét thêm, Snape thật sự tin vào điều này, quan sát sắc mặt có thể biết thời điểm nào nên nhẫn nhịn, đương nhiên, Gryffindor làm sao biết tới hai chữ nhẫn nhịn.
“Xử lý hết chỗ này, dùng tay.” Snape chỉ định Ron.
Sắc mặt Ron lập tức tái mét, một đống con sên, cậu há hốc miệng khát khao nhìn chiếc kéo bên cạnh.
Snape đảo tầm mắt: “Hoặc là ngươi muốn dùng kéo…. đi cắt chân nhện?
Ron lập tức liều mạng lắc đầu, cúi đầu xé con sên.
“Tốt lắm, như vậy đây là nhiệm vụ của ngươi, Potter.” Snape ra hiệu, những con nhện to cỡ bàn tay không có chút độc nào này đối với Potter không hề có chứng sợ nhện mà nói chính là công tác khá thoải mái: “Cút vào góc mà làm đi.”
Hai cậu bé ngoan ngoãn nghe theo.
Hermiastory đi theo nam nhân tới bên bàn: “Giáo sư, còn em?”
“Giải thích hết thảy.” Snape ngồi xuống, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào học trò ưu tú nhất Hogwarts.
Hermiastory cúi đầu, thành thật kể rõ mọi chuyện, không hề thêm mắm thêm muối hay dấu diếm điều gì.
“Thật ngu xuẩn.” Nghe xong mọi việc, nam nhân lạnh nhạt đánh giá.
Hermiastory vò một góc áo chùng.
“Chỉnh lý tủ dược liệu mới, phân loại sai một thứ trừ mười điểm.” Snape giao nhiệm vụ cho cô gái: “Thiếu một thứ trừ một trăm điểm.”
Hermiastory rụt đầu lại.
Đợi Snape rời khỏi hầm ba người đều thở nhẹ ra.
“Lão dơi chết tiệt!” Ron mắng.
“Đừng như vậy, Ron!” Hermiastory quay đầu lại ngăn Ron.
“Hermiastory? !” Ron khó hiểu.
“Nơi này so với ở cùng Umbridge tốt hơn nhiều.” Harry đứng bên phe Hermiastory: “Người đàn bà kia mới thực sự là ác quỷ.”
“Ách……” Ron càu nhàu, bỏ qua đề tài này.
Bất quá, rất nhanh, một nụ cười nhanh chóng xuất hiện trên mặt cậu bé tóc đỏ: “Hermiastory, cú đấm lúc nãy của bồ thực sự rất tuyệt! Xem bộ dáng xốc xếch của Malfoy, quả thực rất đẹp!”
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều cười rộ lên.
Lại nói tới Snape.
Lí do nào làm Harry Potter vắng mặt ở buổi học, không phải lại vì mình đi? Trong quá khứ tên Potter ngu ngốc đi muộn về sớm lý do hơn phân nữa chính vì Lily, ví dụ như nửa đêm canh giữ ở cửa ký túc xá nữ mà ngủ không đủ giấc, hoặc vì chọn lựa quà tặng mà mất tích đi dạ du, thực hiển nhiên, Potter con xinh xắn này di truyền toàn bộ truyền thống tốt đẹp của Potter cha, trong đầu trừ bỏ mớ hormastory vô dụng thì chả còn thứ gì!
Snape oán hận thầm mắng trong lòng, tên nhóc này lúc nào mới có thể trưởng thành một chút?
Dành ra chút thời gian, Snape quay về nhà, tấm giấy da trên bàn chứng minh suy đoán của y không sai chút nào.
Vô lực túm lấy mảnh giấy da, Snape cố gắng nhìn thật kỹ mới có thể đọc được, thở dài một hơi, Snape thật sự không biết nên làm gì với Harry Potter bây giờ.
Trên đó viết: Nếu tôi không ngại anh là Slytherin, anh có để ý tôi là Gryffindor không?
Hoàn