Chương : 45
Sau ngày hôm đó, bất luận Harry quấn quít lấy y thế nào Snape tuyệt đối không chịu đi chơi trò bay lượn kia với đối phương nữa, lý do vô cùng đơn giản, trò chơi ấu trĩ xin tha cho kẻ bất tài. Hơn nữa để phục thù Snape bảo Harry cắt dược liệu cho mình, nhìn bộ dáng khổ sở của đối phương Snape thực hưởng thụ.
Bất quá, Snape cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, thứ nhất độc dược này vốn để Harry uống, thứ hai tiểu quỷ này không biết xẩu hổ còn làm nũng vòi y nấu cơm, còn chọn món nữa chứ! Xem xem một Potter nói thế nào……
“Allen, món này nhìn không tồi, anh thấy sao?”
“……”
“Chính là trình tự làm có chút phức tạp.
“……”
“Chắc là ăn ngon lắm.”
“……”
“Làm sao bây giờ?” Tựa đầu trên bàn, ra vẻ ủ ê nhìn y.
“Đi cắt rau đi……” Không thể cự tuyệt cậu bé vàng là thất bại lớn nhất của Snape.
Cậu bé vàng lập tức như một con chó nhỏ, chỉ kém không quắc đuôi.
Snape có ảo giác mình đang đối mặt với Dumbledore——hồ ly khoác lớp da sư tử, mà chính mình đã nhiều lần bị tính kế.
Tuần đầu tiên trong kỳ nghỉ thực sự vô cùng vui vẻ, Harry luyến tiếc phải rời đi, bất quá dù sao cậu cũng có chút nhớ cha đỡ đầu: “Vài ngày nữa tôi lại tới gặp anh.” Hơn nữa, có một số việc cậu cần hỏi chú Sirius.
“Không cần, ta cũng có việc.” Snape lạnh lùng nói.
“A?” Harry nghĩ đối phương không vui, mà thấy đối phương như vậy cậu thực vui vẻ: “Tôi cam đoan rất nhanh sẽ trở lại.” Đưa gương mặt mình tới trước mặt thiếu niên tóc đen, đưa lên đôi môi của mình, nhẹ nhàng cám dỗ.
Nụ hôn tạm biệt.
Không qua đêm ở đây, sẽ không có lý do để hôn môi, tỷ như nụ hôn chào buổi sáng hay hôn chúc ngủ ngon, Allen không chủ động cũng làm Harry thực đau đầu, thiếu niên đang tới thời kỳ trưởng thành rất muốn có những sự đụng chạm, vừa hôn xong, Harry xoa xoa hai gò má đỏ bừng, lúc này mới hài lòng vẫy tay rời đi, buổi chiều cha đỡ đầu sẽ tới nhà dì dượng đón cậu.
Bị đánh tập kích như vậy người đau đầu nhất chính là Snape, y vô thức sẽ nhớ lại Harry trong buổi tối hôm nọ, sau đó máu huyết sẽ xông thẳng lên não, cảm giác của y với Harry càng sâu thì sẽ càng rắc rối lớn hơn.
Thật sự là tai họa.
………
Đúng như Harry dự đoán, chú Sirius cùng dì dượng gặp nhau chính là một tai nạn.
Một trận trận chiến gầm rú làm người ta có ấn tượng sâu sắc, cha đỡ đầu của cậu lấy một địch hai nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, mọi thứ trong nhà đều bị vỡ nát trước cơn tức giận của chú Sirius, sau khi trải qua một cơn bão cuồng nộ, mớ dao kéo trong nhà bếp xuyên thủng cửa lớn nhìn vào có thể thấy lổ lởm chởm.
Chú Sirius sau khi đá ngã cửa lớn đối mặt với Harry thì gương mặt phẫn nộ trở thành vô cùng áy náy: “Thực xin lỗi con, Harry, chú không ngờ, không bao giờ ngờ được con sống trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.”
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Harry ôm lấy cánh tay cha đỡ đầu.
“Ừm, mọi chuyện đều đã qua.” Sirius siết chặt nắm tay: “Chú nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nhà cũ Black.
Sirius giới thiệu với Harry căn nhà của mình.
“Chào, Harry!” Cả gia đình Weasley trừ bỏ Percy, Ron cùng Ginny, những người khác đều tới đây, vẫy tay chào Harry.
“Chú em xinh xắn của chúng ta!” Cặp song sinh nhào tới, một trái một phải đặt tay lên vai Harry: “Có nhớ trò đùa của chúng ta hay không?”
“Không có tụi em gây sự, Hogwarts cuối cùng cũng được an bình.” Bill nói.
Harry nói không ra lời, cậu không muốn nhớ tới khoảng khắc mình trần trụi muốn bỏ chạy khỏi hầm, được rồi, cặp song sinh cũng không phải nhằm vào cậu, chỉ vì cậu quá ngốc.
Remus ôn hòa chào hỏi với cậu, ngay cả cụ Dumbledore cũng có mặt ở đây, thần bí nháy mắt với cậu, Harry lập tức đỏ mặt, xẩu hổ cào cào tóc, sau đó cậu nhìn thấy cô phù thủy trẻ tuổi hay đổi màu tóc kia kéo dài cái mũi của cô ra, phát hiện cậu nhìn chằm chằm lập tức biến nó thành một cái mũi heo, còn phát ra hai tiếng heo hừ hừ, Harry nhịn không đươc bật cười.
“Ra mòi coi như thuận lợi.” Remus quay đầu nói với Sirius.
“Hừ, gia đình Muggle kia.” Không nhắc tới thì thôi, vừa nói tới là Sirius phát hỏa: “Bọn họ thực sự ngược đãi Harry.” Vừa nói vừa hận mà nghiến răng.
“Khẩn cấp muốn truyền bệnh chó dại?” Âm thanh âm lãnh của nam nhân nham hiểm chọc vào.
“Snivellus!” Sirius lập tức giơ chân.
Harry cả kinh, sao Snape lại ở đây?
“Cẩu đần.” Snape lạnh lùng nói, đi đón người cũng tốn một khoảng thời gian dài như vậy, đúng là thứ phế vật.
“Không ai hoan nghênh mày tới đây.” Mũi Sirius phun hơi phì phì.
“Sirius.” Lão hiệu trưởng thình lình xen vào.
Nam nhân cao lớn lập tức căng cứng, ngoài miệng vẫn còn ngoan cố: “Nếu không phải có cụ Dumbledore, tao nhất định không cho mày tiến vào……”
“Sirius.” Lần này là Remus, giọng điệu trách móc.
Slytherin tóc đen khoanh tay trước ngực, hừ lạnh: “Nơi đầy bọ chó này, ngươi cho là………”
“Severus…..” Remus quay đầu lại nhìn Snape: “Làm ơn……”
“Remus, sao cậu phải dùng loại khẩu khí này.” Sirius quay đầu lại phát hỏa với Snape: “Có việc thì nói, không thì mau cút, nơi này không có thức ăn thừa.”
“Đừng như vậy, chú Sirius.” Lần này người nói giúp là Harry.
Chuyện này thực sự làm mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi, tất cả mọi người đều biết Harry và Snape không hợp nhau.
“Đừng sợ!” Sirius che chở đứng chắn trước mặt Harry: “Nếu nó dám khi dễ con ở trường cứ nói cho chú biết, chú nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.”
Harry cứng lưỡi.
Snape kéo áo chùng: “Tự mình cho là đúng.” Nam nhân bước nhanh về phía cửa.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Sirius không thể chịu được kích thích.
“Giữ lại xương chó mà nuôi cậu bé rơm rạ của ngươi đi.” Lạnh lùng quăng lại một câu, Snape biến mất ở huyền quan.
“Mẹ kiếp lúc nào cũng chán ghét như vậy!” Sirius mắng.
Remus đỡ trán, hi vọng Snape có thể hòa bình ở cùng với Sirius đúng là một giấc mộng hoang tưởng.
“………Snape giáo sư sao lại ở đây?” Harry khô khan hỏi. Vô luận thế nào Snape xuất hiện ở đây cũng là chuyện bất thường.
“Về chuyện này, chú nghĩ bây giờ nên nói với con.” Remus hòa ái ôm lấy Harry, Hội Phượng Hoàng đã nhất trí cho rằng hiện tại nên để Harry biết chuyện này, đây không thể nghi ngờ chính vì bế quan bí thuật của Harry đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Harry chăm chú lắng nghe.
Hội Phượng Hoàng, một nhóm phù thủy hỗ trợ cụ Dumbledore đối phó với những phù thủy hắc ám, nhà cũ Black, căn cứ có rất nhiều lời nguyền bảo hộ, Harry đại khái đoán được một chút, cậu nghiêng đầu nhìn cặp song sinh đang cười đùa tí tửng.
“Chúng ta còn đang thực tập.” Hai anh em kề vai đồng thanh nói.
“Các ngươi vẫn là tiểu quỷ!” Sirius đưa tay vò một cái đầu đỏ, xoay lại nói với Harry: “Con cũng còn nhỏ, việc này chỉ biết như vậy là đủ rồi.”
“Như vậy, Snape giáo sư cũng là một thành viên của Hội Phượng Hoàng?” Harry khô khốc hỏi.
Tươi cười trên mặt chú Sirius lập tức biến mất.
“Đúng vậy.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm.
“Tên kia…… ai nha…….” Sirius kêu đau, người sói ngồi bên cạnh kéo lấy một lỗ tai hắn.
“Cậu đã đáp ứng sẽ không cãi nhau?” Ánh mắt màu hổ phách của Remus lóe lên ngọn lửa tức giận.
“Remus, vì cái gì cậu phải nói chuyện giúp nó?” Sirius đau đến nhe răng vẫn không chịu thừa nhận.
“Cậu cũng sắp 40 rồi, đến bao giờ mới không còn ngây thơ như vầy nữa!” Remus thở dài, buông tay.
“Chờ con dơi kia học được cách mỉm cười?” Sirius nhăn mặt: “Còn không cứ chờ tới tận thế đi, a, Harry, chú đi làm đồ ăn cho con, con nhất định đã đói bụng.” Mọi người ở đây đều đã ăn cơm rồi, chỉ có con đỡ đầu đáng thương của hắn, gia đình kia nhất định chưa cho Harry ăn.
Sirius nói xong liền lủi đi, sợ Remus lải nhải tiếp.
Harry đờ đẫn.
“Quan hệ của Sirius và Snape rất tệ.” Remus kéo Harry ngồi xuống cạnh mình: “Con đừng để ý tới mấy lời nói vô liêm sỉ của Sirius.”
“Nói chính xác hơn là giữa bọn họ không thể có trạng thái tốt đẹp.” Bill tựa vào ghế, nhìn về phía Charles, anh lập tức nói: “Chúng ta đều quen rồi.”
George và Fred từ sau sô pha áp mặt hai bên trái phải Harry.
“Ngẫu nhiên nhìn thấy Snape giáo sư và Sirius…..” George nhếch môi.
“Cãi nhau……” Ánh mắt Fred lấp lánh.
“Thật sự rất thú vị!” Hai anh em đồng thanh nói.
“Hai đứa nghịch ngợm này chỉ sợ thế giới không loạn!” Molly mỗi tay nhéo lổ tai một đứa con: “Không được gây thêm phiền phức biết chưa!”
“Ai nha nha, mẹ…….” Cặp song sinh cố ý nhăn mặt giả vờ khó chịu.
“Oanh!” Một tiếng nổ cộng thêm một luồng khói mù mịt nháy mắt khuếch tán khắp phòng khách.
Đoàn người lập tức cảnh giác, chỉ có cụ Dumbledore bất đắc dĩ mỉm cười chỉ về hướng phòng bếp.
“Úc, Meilin, ai để tên ngu ngốc Sirius vào phòng bếp?” Molly lớn tiếng, cuống quít chạy về hướng phòng bếp, Remus và Harry chạy sát theo sau.
Nhà bếp hỏng bét, chén bát tán loạn, bếp lò còn lủng một lỗ thật to, không biết là hiệu quả của chú ngữ gì, Sirius mặt đen thui áo chùng cũng bị bén lửa đang cuống quít chụp không ngừng.
Remus lập tức vung đũa phép, một dòng nước phun ướt Sirius từ đầu tới chân.
“Úc, cám ơn.” Sirius nghiêng đầu, xấu hổ nhìn mọi người đi tới.
Harry nhìn lướt qua cha đỡ đầu, trên thớt còn một con cá, nhưng hình dáng thực…. độc đáo còn có rất nhiều lổ thủng với đủ loại màu sắc, Harry sợ hãi, nhà dì dượng tuy không tốt nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn độc chết cậu. Tay nghề của cha đỡ đầu……Harry cố nặn ra một nụ cười: “Con, con không đói bụng.”
Cẩu cha đỡ đầu lập tức cúi mặt: “Chú đã làm xong hết rồi.”
Harry nuốt nước miếng, vì an toàn tính mạng vẫn muốn cự tuyệt.
“Đây là thứ làm cho người ăn sao?” Molly chống nạnh rống to, hung hăng trừng mắt nhìn Sirius.
“Tôi giúp là được rồi.” Remus cố gắng giảng hòa.
“Đọc!” Molly trừng mắt chỉ vào tờ giấy trên cửa phòng bếp.
Tầm mắt ba người liếc lên, gương mặt Sirius cùng Remus lập tức méo mó, trên tờ giấy viết rõ: “Cấm cặp song sinh cùng chó sói đi vào.” Hai người trước là vì thích gây chuyện….. sau là vì quá ngu ngốc trong phương diện này.
Harry há to miệng, đọc xong cậu nhìn nhìn Remus, người sói xấu hổ vò đầu, mình thực sự là một tên ngu ngốc trong phòng bếp, trong số đám bạn bè, người duy nhất biết nấu cơm, hơn nữa tài nghệ còn rất tuyệt vời chỉ có mình James Potter.
“Để ta làm cho con ăn.” Molly xoa đầu Harry, ngược lại xoay người lườm sirius: “Snape nói không sai, nơi này của anh Harry chỉ có thể gặm xương chó.”
“Để tôi giúp.” Tonks theo sau nháy mắt với hai nam nhân, Remus vội vàng kéo Sirius chạy ra ngoài, Harry đi phía sau cười không ngừng.
Đường Bàn Xoay.
Phòng ở rất im lặng, ngay cả Snape cũng cảm thấy buồn tẻ, hít sâu một hơi, y quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu, chỉnh lí xong dáng vẻ y rời khỏi nhà, Narcissa còn đang chờ y.
Vườn hoa nhỏ trong trang viên Malfoy.
Narcissa một mình đón tiếp y: “Severus, rất vui khi anh tới đây.”
“Lucius xác định ngồi tù.” Snape thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tôi không định chống án.” Gương mặt Narcissa nhìn không ra bi hỉ, bà tự mình pha một ly hồng trà hảo hạng cho Snape, mùi thơm thơm mát phiêu tán ra từ chất lỏng màu đỏ.
“Nói thẳng đi, Lucius trước đó đã tìm ta, loại kết cục này ta đã đoán từ sớm.” Đối mặt với người phụ nữ này, Snape cũng không muốn vòng vo. Snape cùng Narcissa lui tới ít hơn Lucius nhưng về nhiều phương diện y hiểu Narcissa hơn Lucius.
“Đúng vậy, anh ấy đã nói qua.” Narcissa lộ ra tươi cười nhợt nhạt, ngồi vào phía đối diện: “Severus, anh vẫn là người bằng hữu cùng thân nhân quan trọng nhất của gia đình chúng ta, hơn nữa anh còn là cha đỡ đầu của Draco.”
“Về Draco, ngươi có tính toán gì không.” Snape hỏi vấn đề chính.
“Bella đã tới, ý tứ của chị ta muốn để Draco phụ trách thất bại của Lucius.” Narcissa khép lại mi mắt: “Tôi đoán chủ nhân không lâu nữa cũng sẽ bắt đầu hành động, hắn cần cảnh cáo những người đi theo hắn.”
Snape không mở miệng.
Narcissa chậm rãi nâng tách hồng trà, nhìn lá trà di động chìm nổi, một lúc sau mới nói: “Draco ở trong phòng, anh dẫn nó đi đi.”
“Ta hi vọng ngươi có một kế hoạch hoàn chỉnh.” Snape nheo mắt, Chúa tể Hắc ám tới đòi người thì phải làm sao.
“Yên tâm, tôi có người giúp.” Narcissa trấn định nhấp ngụm trà: “Anh biết rõ năng lực của tôi.”
Snape quan sát người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, cuối cùng gật đầu.
Thiếu niên bạch kim không ở trong phòng mà đứng ở lan can lầu hai, cậu nhìn thấy cha đỡ đầu của mình lên lầu: “Con phải đi sao?”
“Ngươi có thể xem nó là chờ đợi thời cuộc.” Snape nghiêng đầu bảo, thiếu niên lập tức đuổi theo.
“Chính là để mẹ ở lại đây một mình, con lo lắng.” Draco nói ra lo lắng của mình, từ sau khi từ trường học trở về, mẹ đã nói qua cậu phải ra ngoài tránh một chút.
“Cô ta hi vọng ngươi tránh đi, bởi vì ngươi là điều làm cô ta không yên lòng nhất.” Snape nhẹ nhàng nói: “Mặt khác, ở chỗ của ta thì phải tuân theo quy củ.”
Quy củ?
Draco tuân thủ các quy tắc của giới quý tộc bình tĩnh đứng trong một căn nhà Muggle rách nát nghe cha đỡ đầu nói ra một đống quy củ không thể tưởng tượng nỗi, đầu cậu sắp nổ tung, càng miễn bàn tới lúc nhìn thấy bộ dáng cha đỡ đầu sau khi uống độc dược giảm tuổi, mắt cậu cũng sắp lòi ra ngoài.
Không được xưng hô trực tiếp, các loại xưng hô biểu hiện ra thân phận thật sự cũng không được.
Khi có người, không được sử dụng kính ngữ.
Cuối cùng, không được kinh ngạc.
Draco không hiểu cho lắm, đây là thủ pháp cha đỡ đầu dùng để che dấu bọn Muggle sao?
Hoàn
Bất quá, Snape cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, thứ nhất độc dược này vốn để Harry uống, thứ hai tiểu quỷ này không biết xẩu hổ còn làm nũng vòi y nấu cơm, còn chọn món nữa chứ! Xem xem một Potter nói thế nào……
“Allen, món này nhìn không tồi, anh thấy sao?”
“……”
“Chính là trình tự làm có chút phức tạp.
“……”
“Chắc là ăn ngon lắm.”
“……”
“Làm sao bây giờ?” Tựa đầu trên bàn, ra vẻ ủ ê nhìn y.
“Đi cắt rau đi……” Không thể cự tuyệt cậu bé vàng là thất bại lớn nhất của Snape.
Cậu bé vàng lập tức như một con chó nhỏ, chỉ kém không quắc đuôi.
Snape có ảo giác mình đang đối mặt với Dumbledore——hồ ly khoác lớp da sư tử, mà chính mình đã nhiều lần bị tính kế.
Tuần đầu tiên trong kỳ nghỉ thực sự vô cùng vui vẻ, Harry luyến tiếc phải rời đi, bất quá dù sao cậu cũng có chút nhớ cha đỡ đầu: “Vài ngày nữa tôi lại tới gặp anh.” Hơn nữa, có một số việc cậu cần hỏi chú Sirius.
“Không cần, ta cũng có việc.” Snape lạnh lùng nói.
“A?” Harry nghĩ đối phương không vui, mà thấy đối phương như vậy cậu thực vui vẻ: “Tôi cam đoan rất nhanh sẽ trở lại.” Đưa gương mặt mình tới trước mặt thiếu niên tóc đen, đưa lên đôi môi của mình, nhẹ nhàng cám dỗ.
Nụ hôn tạm biệt.
Không qua đêm ở đây, sẽ không có lý do để hôn môi, tỷ như nụ hôn chào buổi sáng hay hôn chúc ngủ ngon, Allen không chủ động cũng làm Harry thực đau đầu, thiếu niên đang tới thời kỳ trưởng thành rất muốn có những sự đụng chạm, vừa hôn xong, Harry xoa xoa hai gò má đỏ bừng, lúc này mới hài lòng vẫy tay rời đi, buổi chiều cha đỡ đầu sẽ tới nhà dì dượng đón cậu.
Bị đánh tập kích như vậy người đau đầu nhất chính là Snape, y vô thức sẽ nhớ lại Harry trong buổi tối hôm nọ, sau đó máu huyết sẽ xông thẳng lên não, cảm giác của y với Harry càng sâu thì sẽ càng rắc rối lớn hơn.
Thật sự là tai họa.
………
Đúng như Harry dự đoán, chú Sirius cùng dì dượng gặp nhau chính là một tai nạn.
Một trận trận chiến gầm rú làm người ta có ấn tượng sâu sắc, cha đỡ đầu của cậu lấy một địch hai nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, mọi thứ trong nhà đều bị vỡ nát trước cơn tức giận của chú Sirius, sau khi trải qua một cơn bão cuồng nộ, mớ dao kéo trong nhà bếp xuyên thủng cửa lớn nhìn vào có thể thấy lổ lởm chởm.
Chú Sirius sau khi đá ngã cửa lớn đối mặt với Harry thì gương mặt phẫn nộ trở thành vô cùng áy náy: “Thực xin lỗi con, Harry, chú không ngờ, không bao giờ ngờ được con sống trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.”
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Harry ôm lấy cánh tay cha đỡ đầu.
“Ừm, mọi chuyện đều đã qua.” Sirius siết chặt nắm tay: “Chú nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nhà cũ Black.
Sirius giới thiệu với Harry căn nhà của mình.
“Chào, Harry!” Cả gia đình Weasley trừ bỏ Percy, Ron cùng Ginny, những người khác đều tới đây, vẫy tay chào Harry.
“Chú em xinh xắn của chúng ta!” Cặp song sinh nhào tới, một trái một phải đặt tay lên vai Harry: “Có nhớ trò đùa của chúng ta hay không?”
“Không có tụi em gây sự, Hogwarts cuối cùng cũng được an bình.” Bill nói.
Harry nói không ra lời, cậu không muốn nhớ tới khoảng khắc mình trần trụi muốn bỏ chạy khỏi hầm, được rồi, cặp song sinh cũng không phải nhằm vào cậu, chỉ vì cậu quá ngốc.
Remus ôn hòa chào hỏi với cậu, ngay cả cụ Dumbledore cũng có mặt ở đây, thần bí nháy mắt với cậu, Harry lập tức đỏ mặt, xẩu hổ cào cào tóc, sau đó cậu nhìn thấy cô phù thủy trẻ tuổi hay đổi màu tóc kia kéo dài cái mũi của cô ra, phát hiện cậu nhìn chằm chằm lập tức biến nó thành một cái mũi heo, còn phát ra hai tiếng heo hừ hừ, Harry nhịn không đươc bật cười.
“Ra mòi coi như thuận lợi.” Remus quay đầu nói với Sirius.
“Hừ, gia đình Muggle kia.” Không nhắc tới thì thôi, vừa nói tới là Sirius phát hỏa: “Bọn họ thực sự ngược đãi Harry.” Vừa nói vừa hận mà nghiến răng.
“Khẩn cấp muốn truyền bệnh chó dại?” Âm thanh âm lãnh của nam nhân nham hiểm chọc vào.
“Snivellus!” Sirius lập tức giơ chân.
Harry cả kinh, sao Snape lại ở đây?
“Cẩu đần.” Snape lạnh lùng nói, đi đón người cũng tốn một khoảng thời gian dài như vậy, đúng là thứ phế vật.
“Không ai hoan nghênh mày tới đây.” Mũi Sirius phun hơi phì phì.
“Sirius.” Lão hiệu trưởng thình lình xen vào.
Nam nhân cao lớn lập tức căng cứng, ngoài miệng vẫn còn ngoan cố: “Nếu không phải có cụ Dumbledore, tao nhất định không cho mày tiến vào……”
“Sirius.” Lần này là Remus, giọng điệu trách móc.
Slytherin tóc đen khoanh tay trước ngực, hừ lạnh: “Nơi đầy bọ chó này, ngươi cho là………”
“Severus…..” Remus quay đầu lại nhìn Snape: “Làm ơn……”
“Remus, sao cậu phải dùng loại khẩu khí này.” Sirius quay đầu lại phát hỏa với Snape: “Có việc thì nói, không thì mau cút, nơi này không có thức ăn thừa.”
“Đừng như vậy, chú Sirius.” Lần này người nói giúp là Harry.
Chuyện này thực sự làm mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi, tất cả mọi người đều biết Harry và Snape không hợp nhau.
“Đừng sợ!” Sirius che chở đứng chắn trước mặt Harry: “Nếu nó dám khi dễ con ở trường cứ nói cho chú biết, chú nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.”
Harry cứng lưỡi.
Snape kéo áo chùng: “Tự mình cho là đúng.” Nam nhân bước nhanh về phía cửa.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Sirius không thể chịu được kích thích.
“Giữ lại xương chó mà nuôi cậu bé rơm rạ của ngươi đi.” Lạnh lùng quăng lại một câu, Snape biến mất ở huyền quan.
“Mẹ kiếp lúc nào cũng chán ghét như vậy!” Sirius mắng.
Remus đỡ trán, hi vọng Snape có thể hòa bình ở cùng với Sirius đúng là một giấc mộng hoang tưởng.
“………Snape giáo sư sao lại ở đây?” Harry khô khan hỏi. Vô luận thế nào Snape xuất hiện ở đây cũng là chuyện bất thường.
“Về chuyện này, chú nghĩ bây giờ nên nói với con.” Remus hòa ái ôm lấy Harry, Hội Phượng Hoàng đã nhất trí cho rằng hiện tại nên để Harry biết chuyện này, đây không thể nghi ngờ chính vì bế quan bí thuật của Harry đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Harry chăm chú lắng nghe.
Hội Phượng Hoàng, một nhóm phù thủy hỗ trợ cụ Dumbledore đối phó với những phù thủy hắc ám, nhà cũ Black, căn cứ có rất nhiều lời nguyền bảo hộ, Harry đại khái đoán được một chút, cậu nghiêng đầu nhìn cặp song sinh đang cười đùa tí tửng.
“Chúng ta còn đang thực tập.” Hai anh em kề vai đồng thanh nói.
“Các ngươi vẫn là tiểu quỷ!” Sirius đưa tay vò một cái đầu đỏ, xoay lại nói với Harry: “Con cũng còn nhỏ, việc này chỉ biết như vậy là đủ rồi.”
“Như vậy, Snape giáo sư cũng là một thành viên của Hội Phượng Hoàng?” Harry khô khốc hỏi.
Tươi cười trên mặt chú Sirius lập tức biến mất.
“Đúng vậy.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm.
“Tên kia…… ai nha…….” Sirius kêu đau, người sói ngồi bên cạnh kéo lấy một lỗ tai hắn.
“Cậu đã đáp ứng sẽ không cãi nhau?” Ánh mắt màu hổ phách của Remus lóe lên ngọn lửa tức giận.
“Remus, vì cái gì cậu phải nói chuyện giúp nó?” Sirius đau đến nhe răng vẫn không chịu thừa nhận.
“Cậu cũng sắp 40 rồi, đến bao giờ mới không còn ngây thơ như vầy nữa!” Remus thở dài, buông tay.
“Chờ con dơi kia học được cách mỉm cười?” Sirius nhăn mặt: “Còn không cứ chờ tới tận thế đi, a, Harry, chú đi làm đồ ăn cho con, con nhất định đã đói bụng.” Mọi người ở đây đều đã ăn cơm rồi, chỉ có con đỡ đầu đáng thương của hắn, gia đình kia nhất định chưa cho Harry ăn.
Sirius nói xong liền lủi đi, sợ Remus lải nhải tiếp.
Harry đờ đẫn.
“Quan hệ của Sirius và Snape rất tệ.” Remus kéo Harry ngồi xuống cạnh mình: “Con đừng để ý tới mấy lời nói vô liêm sỉ của Sirius.”
“Nói chính xác hơn là giữa bọn họ không thể có trạng thái tốt đẹp.” Bill tựa vào ghế, nhìn về phía Charles, anh lập tức nói: “Chúng ta đều quen rồi.”
George và Fred từ sau sô pha áp mặt hai bên trái phải Harry.
“Ngẫu nhiên nhìn thấy Snape giáo sư và Sirius…..” George nhếch môi.
“Cãi nhau……” Ánh mắt Fred lấp lánh.
“Thật sự rất thú vị!” Hai anh em đồng thanh nói.
“Hai đứa nghịch ngợm này chỉ sợ thế giới không loạn!” Molly mỗi tay nhéo lổ tai một đứa con: “Không được gây thêm phiền phức biết chưa!”
“Ai nha nha, mẹ…….” Cặp song sinh cố ý nhăn mặt giả vờ khó chịu.
“Oanh!” Một tiếng nổ cộng thêm một luồng khói mù mịt nháy mắt khuếch tán khắp phòng khách.
Đoàn người lập tức cảnh giác, chỉ có cụ Dumbledore bất đắc dĩ mỉm cười chỉ về hướng phòng bếp.
“Úc, Meilin, ai để tên ngu ngốc Sirius vào phòng bếp?” Molly lớn tiếng, cuống quít chạy về hướng phòng bếp, Remus và Harry chạy sát theo sau.
Nhà bếp hỏng bét, chén bát tán loạn, bếp lò còn lủng một lỗ thật to, không biết là hiệu quả của chú ngữ gì, Sirius mặt đen thui áo chùng cũng bị bén lửa đang cuống quít chụp không ngừng.
Remus lập tức vung đũa phép, một dòng nước phun ướt Sirius từ đầu tới chân.
“Úc, cám ơn.” Sirius nghiêng đầu, xấu hổ nhìn mọi người đi tới.
Harry nhìn lướt qua cha đỡ đầu, trên thớt còn một con cá, nhưng hình dáng thực…. độc đáo còn có rất nhiều lổ thủng với đủ loại màu sắc, Harry sợ hãi, nhà dì dượng tuy không tốt nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn độc chết cậu. Tay nghề của cha đỡ đầu……Harry cố nặn ra một nụ cười: “Con, con không đói bụng.”
Cẩu cha đỡ đầu lập tức cúi mặt: “Chú đã làm xong hết rồi.”
Harry nuốt nước miếng, vì an toàn tính mạng vẫn muốn cự tuyệt.
“Đây là thứ làm cho người ăn sao?” Molly chống nạnh rống to, hung hăng trừng mắt nhìn Sirius.
“Tôi giúp là được rồi.” Remus cố gắng giảng hòa.
“Đọc!” Molly trừng mắt chỉ vào tờ giấy trên cửa phòng bếp.
Tầm mắt ba người liếc lên, gương mặt Sirius cùng Remus lập tức méo mó, trên tờ giấy viết rõ: “Cấm cặp song sinh cùng chó sói đi vào.” Hai người trước là vì thích gây chuyện….. sau là vì quá ngu ngốc trong phương diện này.
Harry há to miệng, đọc xong cậu nhìn nhìn Remus, người sói xấu hổ vò đầu, mình thực sự là một tên ngu ngốc trong phòng bếp, trong số đám bạn bè, người duy nhất biết nấu cơm, hơn nữa tài nghệ còn rất tuyệt vời chỉ có mình James Potter.
“Để ta làm cho con ăn.” Molly xoa đầu Harry, ngược lại xoay người lườm sirius: “Snape nói không sai, nơi này của anh Harry chỉ có thể gặm xương chó.”
“Để tôi giúp.” Tonks theo sau nháy mắt với hai nam nhân, Remus vội vàng kéo Sirius chạy ra ngoài, Harry đi phía sau cười không ngừng.
Đường Bàn Xoay.
Phòng ở rất im lặng, ngay cả Snape cũng cảm thấy buồn tẻ, hít sâu một hơi, y quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu, chỉnh lí xong dáng vẻ y rời khỏi nhà, Narcissa còn đang chờ y.
Vườn hoa nhỏ trong trang viên Malfoy.
Narcissa một mình đón tiếp y: “Severus, rất vui khi anh tới đây.”
“Lucius xác định ngồi tù.” Snape thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tôi không định chống án.” Gương mặt Narcissa nhìn không ra bi hỉ, bà tự mình pha một ly hồng trà hảo hạng cho Snape, mùi thơm thơm mát phiêu tán ra từ chất lỏng màu đỏ.
“Nói thẳng đi, Lucius trước đó đã tìm ta, loại kết cục này ta đã đoán từ sớm.” Đối mặt với người phụ nữ này, Snape cũng không muốn vòng vo. Snape cùng Narcissa lui tới ít hơn Lucius nhưng về nhiều phương diện y hiểu Narcissa hơn Lucius.
“Đúng vậy, anh ấy đã nói qua.” Narcissa lộ ra tươi cười nhợt nhạt, ngồi vào phía đối diện: “Severus, anh vẫn là người bằng hữu cùng thân nhân quan trọng nhất của gia đình chúng ta, hơn nữa anh còn là cha đỡ đầu của Draco.”
“Về Draco, ngươi có tính toán gì không.” Snape hỏi vấn đề chính.
“Bella đã tới, ý tứ của chị ta muốn để Draco phụ trách thất bại của Lucius.” Narcissa khép lại mi mắt: “Tôi đoán chủ nhân không lâu nữa cũng sẽ bắt đầu hành động, hắn cần cảnh cáo những người đi theo hắn.”
Snape không mở miệng.
Narcissa chậm rãi nâng tách hồng trà, nhìn lá trà di động chìm nổi, một lúc sau mới nói: “Draco ở trong phòng, anh dẫn nó đi đi.”
“Ta hi vọng ngươi có một kế hoạch hoàn chỉnh.” Snape nheo mắt, Chúa tể Hắc ám tới đòi người thì phải làm sao.
“Yên tâm, tôi có người giúp.” Narcissa trấn định nhấp ngụm trà: “Anh biết rõ năng lực của tôi.”
Snape quan sát người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, cuối cùng gật đầu.
Thiếu niên bạch kim không ở trong phòng mà đứng ở lan can lầu hai, cậu nhìn thấy cha đỡ đầu của mình lên lầu: “Con phải đi sao?”
“Ngươi có thể xem nó là chờ đợi thời cuộc.” Snape nghiêng đầu bảo, thiếu niên lập tức đuổi theo.
“Chính là để mẹ ở lại đây một mình, con lo lắng.” Draco nói ra lo lắng của mình, từ sau khi từ trường học trở về, mẹ đã nói qua cậu phải ra ngoài tránh một chút.
“Cô ta hi vọng ngươi tránh đi, bởi vì ngươi là điều làm cô ta không yên lòng nhất.” Snape nhẹ nhàng nói: “Mặt khác, ở chỗ của ta thì phải tuân theo quy củ.”
Quy củ?
Draco tuân thủ các quy tắc của giới quý tộc bình tĩnh đứng trong một căn nhà Muggle rách nát nghe cha đỡ đầu nói ra một đống quy củ không thể tưởng tượng nỗi, đầu cậu sắp nổ tung, càng miễn bàn tới lúc nhìn thấy bộ dáng cha đỡ đầu sau khi uống độc dược giảm tuổi, mắt cậu cũng sắp lòi ra ngoài.
Không được xưng hô trực tiếp, các loại xưng hô biểu hiện ra thân phận thật sự cũng không được.
Khi có người, không được sử dụng kính ngữ.
Cuối cùng, không được kinh ngạc.
Draco không hiểu cho lắm, đây là thủ pháp cha đỡ đầu dùng để che dấu bọn Muggle sao?
Hoàn