Chương : 56
Có một bằng hữu thông minh hơn mình gấp trăm lần thực sự là một điều may mắn, Harry sâu sắc cảm nhận được, Hermiastory không tới một tuần đã tìm được một ít tin tức của Eileen Prince.
“Harry, này thực khó khăn, mình không tìm được cách xác định niên đại qua ảnh chụp.” Hermiastory hít một hơi, nhưng lại có phần đắc ý: “Nhưng mình lén bà Pince tra danh sách học sinh từng mượn sách trong thư viện, có hai quyển.”
“Một là 1953 và 1954.” Hermiastory vừa nói vừa tính toán: “Nếu bây giờ Eileen còn sống đại khái cũng hơn 60 tuổi.”
“……….rất già.” Harry thở ra.
“Mặc khác, gia tộc Prince là gia tộc thuần chủng.” Hermiastory lấy ra một quyển tóm tắt các gia tộc cổ xưa, nói tiếp: “Bọn họ đều là những đại sư độc dược, nếu Aileen thực sự như lời đồn đã tới giới Muggle, nếu bà ấy lại kết hôn với một Muggle, như vậy đứa con trai chính là hỗn huyết, cũng tức là một nửa Prince.”
“Ý của bồ Eileen có thể là mẹ anh ấy?” Harry lập tức hiểu ý.
“Prince trong giới pháp thuật là dòng học độc nhất vô nhị, đây cũng không phải trùng hợp.” Hermiastory gom góp mớ tri thức tổng kết lại: “Phù thủy sinh đứa nhỏ sau 50 tuổi rất bình thường, nên biết rằng phù thủy sống lâu gấp hai lần Muggle.”
Harry nhìn bức hình ố vàng trong tay, cô gái trong bức hình trốn tránh tầm mắt của người bên ngoài, ánh mắt cậu trở nên ảm đạm: “Nếu thực sự như vậy, Eileen…. đã mất rồi.”
“A?”
“Cha mẹ anh ấy đã mất.” Harry thở dài.
Một trận trầm mặc.
“Sau đó?” Sau một lúc lâu, Harry lên tiếng: “Có thể thông qua chuyện này tìm được thân phận thật sự của Allen không?”
Hermiastory nhún vai: “Đáng tiếc, manh mối bị chặt đứt, dù biết được Eileen có đứa con, nhưng nó cũng theo họ cha, mình định đối chiếu với danh sách độc dược cao cấp gần đây lại một lần nữa.”
“Nhờ bồ.” Harry hít sâu một hơi: “Không có bồ mình không biết phải làm gì bây giờ, Hermiastory thân ái.”
Hermiastory nâng cằm, ôm lấy đống sách hùng dũng rời đi, chỉ cần cố gắng, không có gì cô nàng không thể làm được.
Mấy tuần kế tiếp, mỗi lần lên khóa độc dược Harry luôn ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của bạn trai, điều này làm cậu trở thành học trò sáng chói nhất được Slughorn vô cùng ưu ái: “Quá tuyệt vời, xuất sắc!” Slughorn lần thứ n lập lại lời khen này, Harry nghe đến mức có chút nhàm chán.
Sau thời gian lên lớp, Harry khá bình yên, cậu mỗi ngày tán gẫu với Allen vài chuyện vặt vãnh qua nhật ký, giọng điệu thoải mái, thuận tiện lấy cớ không tới gặp mặt, tỷ như khai giảng khá bận rộn, hoặc là kỳ huấn luyện Quidditch dày đặt hay vài việc linh tinh.
Đây cùng là lời thật, đội trưởng Quidditch không phải chuyện dễ dàng, lựa chọn thành viên trong năm cấp hai tốn của cậu không ít thời gian, úc, đúng rồi, Malfoy không xuất hiện trong thời gian huấn luyện Quidditch, một lần cũng không, việc này thực kỳ quái.
Hôm nay, Harry mang đội viên nhóm Quidditch theo lịch đi huấn luyện, bay được một nửa cậu nhìn thấy Hermiastory đứng dưới sân ngoắc mình.
Lao xuống một cú ngoạn mục, Harry ngừng bên cạnh Hermiastory.
“Có thể về trước không?” Hermiastory nhướng mi.
“Đội trưởng luôn có đặc quyền.” Harry đem chổi cất: “Ginny có thể quản lý bọn họ.” Harry vừa nói vừa nhìn lên không trung, cậu cảm thấy Ginny mới giống đội trưởng đội bóng, bởi vì đám sư tử nghe lời cô bé hơn.
Hermiastory nhịn không được phì cười, cô nhớ lại ngày đầu tiên huấn luyện đám đội viên cứ chi chít nháo loạn không chịu nghe Harry nói, kết quả Ginnny rống một tiếng, toàn bộ mọi người lập tức im lặng.
Harry xấu hổ vò đầu.
“Nói chuyện chính, mình đã tra xong.” Hermiastory thu hồi nụ cười, gương mặt trở về vẻ nghiêm túc.
“Thân phận Allen?” Harry căng thẳng.
“Không có.” Hermiastory nhẹ giọng nói.
“Không tra được?” Harry có chút mơ hồ.
“Kết luận là không có.” Hermiastory nhíu mi, ánh mắt nâu lóe ra tia sáng phức tạp: “Mình nắm được danh sách học trò Slytherin tốt nghiệm khoảng 5 năm nay, tất cả bọn họ đều có thể tra được dòng họ trong giới pháp thuật.
“Toàn bộ tra hết rồi?” Harry kinh ngạc.
“Đúng, Slytherin quả thực xứng đáng là học viện quý tộc, tập trung huyết thống thuần chủng.” Hermiastory lộ ra nụ cười trào phúng: “Mình xác định Allen không nằm trong số đó.”
“Sao có thể như vậy?” Harry nhíu chặt mi, cậu thật sự không ngờ thân phận Allen lại khó điều tra đến vậy.
Hermiastory thả lỏng tay: “Không biết, mình tính tra thêm những năm trước nữa, thử xem thế nào, bất quá như vậy phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa nhóm học trưởng cũng không có được danh sách lâu như vậy, mình phải tra từ bản mượn sách trong thư viện trường để tìm những dòng họ xa lạ.” Hermiastory tuyệt đối không bỏ cuộc.
“Cám ơn.” Harry nhẹ nhàng nói.
“Không có gì. Đúng rồi, lúc mình ra khỏi thư viện có nhìn thấy Malfoy.” Hermiastory đột nhiên nhớ tới: “Nó có chút kỳ lạ.”
“Cái gì?”
“Tựa hồ không hề chú ý tới mình.” Hermiastory nhớ lại: “Mình phát hiện……trên mu bàn tay nó có vết bầm xanh tím.”
“Gần đây nó không hề gây gỗ.” Harry cân nhắc nói: “Đi học cũng không tìm mình gây phiền toái, ăn cơm cũng thường xuyên vắng mặt, Hermiastory, mình nghi nó đang bí mật làm gì đó.”
Hermiastory cau mày suy nghĩ, vẫn không đoán được nguyên nhân: “Dù thế nào nó cũng chỉ là một học trò mà thôi.”
“Mình nghĩ…….chúng ta có thể dó xét thử?” Harry chụp vai Hermiastory, chỉ về một hướng cách đó không xa, thiếu niên bạch kim đang ôm sách vội vàng đi, có vẻ mới ra khỏi thư viện chuẩn bị quay về ký túc xá: “Lâu rồi mình không thấy đám người hầu đi cạnh nó.”
“Đừng nói là bồ nhớ nha.” Hermiastory trêu ghẹo, nhưng cũng không cự tuyệt lời đề nghị của Harry, cô gái vội vàng đi theo sau Harry.
“Đương nhiên không phải, ý của mình là chúng ta hai đối một.” Harry nhếch môi cười: “Đương nhiên, mình cho rằng chỉ mình mình cũng đủ thu phục con chồn trắng đó.”
“……….ấu trĩ.” Hermiastory tức giận vừa nói vừa trừng mắt.
Nói sao nhỉ, Harry thực sự rất có năng lực, bởi vì sau khi cách thức theo dõi vụng về của Ginffindor bị phát hiện, Malfoy lập tức quay đầu phóng tới một chú ngữ công kích: “Hóa đá!”
Haary vội vàng kéo Hermiastory, nhất thời tức giận: “Mày làm gì! Malfoy!”
“Nga, là đầu sẹo sao.” Ánh mắt thiếu niên bạch kim lóe sáng sắc bén sau đó biến mất, thế vào đó là giọng nói mỉa mai cùng coi thường: “Lén lén lút lút, đúng là tác phong của mày.” Mấy ngày nay trừ bỏ học tập chính là học tập, căn bản không có thời gian để phản ứng đối thủ một mất một còn, không thể ngờ Potter lại tự mình đưa đầu tới cửa.
Draco giơ đũa phép, cười lạnh: “Muốn đánh nhau?”
Hermiastory giữ chặt tay Harry: “Đừng…….” Bọn họ tới thăm dò, không phải để đánh nhau.
Con ngươi màu xám quét qua cô gái, chán ghét lặp tức tràn đầy: “Máu bùn, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện.” Cậu đánh gãy lời cô gái, mối hận gãy mũi cậu vẫn chưa quên.
Hòa bình hiển nhiên không thể có được trong lúc này, người bùng nổ trước tiên biến thành Hermiastory, dáng vẻ cô nàng cực kỳ phẫn nộ như một chú mèo xù lông: “Malfoy!”
Hermiastory vĩnh viễn không thể giải thích được một chuyện, chính nàng rõ ràng trong trường học tài giỏi hơn bất cứ ai, nhưng Slytherin luôn dùng ánh mắt thấp kém nhìn cô, vũ nhục cô, vĩnh viễn tàn nhẫn như vậy.
“Chia năm xẻ bảy!” Hermiastory quăng ra một chú ngữ.
Bạch quang bay về phía Draco, cậu lập tức lui về sau, thoải mái tránh né, cậu không tức giận chỉ cười lạnh: “Chỉ có trình độ như vậy?” Ngữ khí đùa cợt, thiếu niên thoải mái tao nhã phát ra công kích, trong nhất thời thần chú bắn ngược xuống chân hai người, phát ra một trận bạch quang.
Harry giật mình phát hiện trình độ Malfoy đã tiến bộ thần tốc, cùng lúc đó thấy Hermiastory rớt xuống thế hạ phong lập tức sốt ruột: “Đổi chiều chuông vàng!” Nhìn thấy Hermiastory không thể tránh kịp, Harry vội vàng ném ra một chú ngữ, lần này người tránh né không kịp biến thành Malfoy.
Thị giác Draco biến đổi, sau đó cả người bị chổng ngược treo lơ lửng trên không trung, có gì đó túm lấy chân cậu, máu đổ dồn về não, cậu phẫn nộ rống to: “Đầu sẹo, mày đánh lén, tên tiểu nhân đê tiện này.”
Mặt Harry thoáng chốc đỏ bừng, Hermiastory sửng sờ nhìn tình thế đột ngột chuyển biến.
“Tôi tôi…….” Harry lắp bắp.
“Mau thả nó xuống!” Hermiastory cuống quít xua tay.
“Ừm ừ.” Harry cũng luống cuống theo, liều mạng nhớ lại câu phản chú, trên sách ghi thế nào nhỉ: “Chuông vàng rơi xuống đất!”
Vừa dứt lời, Draco ngã ầm xuống mặt đất.
Harry nhìn tư thế kia cũng biết rất đau, cậu theo phản xạ co rụt cổ, sau đó lập tức tự kinh bỉ mình, thượng đế a, sao phải chột dạ chứ, trước kia Malfoy luôn lấy nhiều khinh ít, vu oan giá họa, chính mình chỉ đánh lén có một lần thì tính gì cơ chứ.
Draco xoa bả vai đau nhức, cậu bực bội đứng lên tống một quyền vào mặt Harry.
“Ối!” Harry bị đấm chính diện muốn tránh cũng không kịp, hai má nhất định bằm đen, một quyền này đồng thời đánh tan xấu hổ của Harry, khoảng cách gần như vậy, cậu vung nắm tay.
Hermiastory hoàn toàn ngây ngốc đứng một chỗ.
Dùng sức đấm một quyền, Harry đấm không trúng, một quyền khác, cũng không trúng?
Draco thuận tay túm lấy mái tóc rối bù của thiếu niên, đồng thời tung một cú đá vào đầu gối, sau đó dễ dàng làm Harry mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, Draco hếch cằm dùng sức giẫm lên cổ Harry: “Thực sự vô dụng….. mày cũng không được động!” Draco giơ đũa phép chỉ vào Hermiastory, cảnh cáo.
Malfoy mạnh hơn, tựa như đã thay da đổi thịt, Hermiastory ngừng thở, cô nàng không hề buông đũa phép cũng không công kích: “Mày buông cậu ấy ra.”
Draco không nghe theo, ngược lại còn tăng thêm lực, sắc mặt âm trầm: “Lần này là tụi mày muốn tìm chết……” Nói được một nửa, Draco cảm thấy cảm xúc dưới chân không đúng, cậu giẫm lên cái gì đó cứng cứng, hơi lệch một chút, vật kia rơi ra khỏi cổ áo đồng phục Quidditch của Harry.
Cổ Harry đau buốt, thực sự khó thở, mãi đến khi Draco động đậy cậu mới có thể thở hổn hển, đại não hỗn loạn chỉ còn một suy nghĩ: lần trước rõ ràng còn bất phân thắng bại với con chồn, sao hiện tại lại thua thê thảm như vậy!
Draco chớp mắt, đó là một sợi dây chuyền, mặt dây là một viên bảo thạch xinh đẹp. Draco có chút đờ đẫn dời chân, người bên dưới lập tức cong lưng bắt đầu ho khan.
“……….Daniel?” Draco thì thào.
Đúng rồi! Sợi dây chuyền giống nhau như đúc! Không thể đem mình quấn như xác ướp như cha đỡ đầu, tên nhóc chết tiệt kia suốt mùa hè cứ mặt áo cộc ngắn tay đi tới đi lui, muốn không thấy cũng khó!
Ho khan ngừng lại, cơ thể Harry cứng đờ.
Hermiastory cũng nghe thấy, gương mặt cô bé trắng bệt, trừng to mắt.
Draco rùng mình, giây tiếp theo cậu nhào tới túm lấy thiếu niên đang co rúm giả chết trên mặt đất, vạch cổ áo, sợi dây chuyền lóe sáng trước mặt, ánh mắt Draco tràn ngập không thể tin nỗi: “Mày đang nói đùa đi.”
Trong nhất thời Harry không thể nói ra lời nói dối nào, ngay cả lời phản bác cũng quên sạch, so với xấu hổ còn xấu hổ hơn.
Đầu Draco nổ bùm một phát, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Harry Potter là Daniel? Bọn họ, cha đỡ đầu cùng đầu sẹo không phải là…….
Meilin quần!
Buông áo ra, Draco lui về sau từng bước: “Mày không biết anh ta là ai……” Lại một câu lầm bầm, thiếu niên bạch kim gương mặt trắng dã môi không còn chút huyết sắc đủ để chứng minh cậu đang vô cùng khủng hoảng.
Lại lui về sau, thiếu niên trên gương mặt tràn ngập kinh sợ quay đầu đi, bước nhanh như chạy, tựa như có quỷ ở sau lưng.
Hoàn
“Harry, này thực khó khăn, mình không tìm được cách xác định niên đại qua ảnh chụp.” Hermiastory hít một hơi, nhưng lại có phần đắc ý: “Nhưng mình lén bà Pince tra danh sách học sinh từng mượn sách trong thư viện, có hai quyển.”
“Một là 1953 và 1954.” Hermiastory vừa nói vừa tính toán: “Nếu bây giờ Eileen còn sống đại khái cũng hơn 60 tuổi.”
“……….rất già.” Harry thở ra.
“Mặc khác, gia tộc Prince là gia tộc thuần chủng.” Hermiastory lấy ra một quyển tóm tắt các gia tộc cổ xưa, nói tiếp: “Bọn họ đều là những đại sư độc dược, nếu Aileen thực sự như lời đồn đã tới giới Muggle, nếu bà ấy lại kết hôn với một Muggle, như vậy đứa con trai chính là hỗn huyết, cũng tức là một nửa Prince.”
“Ý của bồ Eileen có thể là mẹ anh ấy?” Harry lập tức hiểu ý.
“Prince trong giới pháp thuật là dòng học độc nhất vô nhị, đây cũng không phải trùng hợp.” Hermiastory gom góp mớ tri thức tổng kết lại: “Phù thủy sinh đứa nhỏ sau 50 tuổi rất bình thường, nên biết rằng phù thủy sống lâu gấp hai lần Muggle.”
Harry nhìn bức hình ố vàng trong tay, cô gái trong bức hình trốn tránh tầm mắt của người bên ngoài, ánh mắt cậu trở nên ảm đạm: “Nếu thực sự như vậy, Eileen…. đã mất rồi.”
“A?”
“Cha mẹ anh ấy đã mất.” Harry thở dài.
Một trận trầm mặc.
“Sau đó?” Sau một lúc lâu, Harry lên tiếng: “Có thể thông qua chuyện này tìm được thân phận thật sự của Allen không?”
Hermiastory nhún vai: “Đáng tiếc, manh mối bị chặt đứt, dù biết được Eileen có đứa con, nhưng nó cũng theo họ cha, mình định đối chiếu với danh sách độc dược cao cấp gần đây lại một lần nữa.”
“Nhờ bồ.” Harry hít sâu một hơi: “Không có bồ mình không biết phải làm gì bây giờ, Hermiastory thân ái.”
Hermiastory nâng cằm, ôm lấy đống sách hùng dũng rời đi, chỉ cần cố gắng, không có gì cô nàng không thể làm được.
Mấy tuần kế tiếp, mỗi lần lên khóa độc dược Harry luôn ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của bạn trai, điều này làm cậu trở thành học trò sáng chói nhất được Slughorn vô cùng ưu ái: “Quá tuyệt vời, xuất sắc!” Slughorn lần thứ n lập lại lời khen này, Harry nghe đến mức có chút nhàm chán.
Sau thời gian lên lớp, Harry khá bình yên, cậu mỗi ngày tán gẫu với Allen vài chuyện vặt vãnh qua nhật ký, giọng điệu thoải mái, thuận tiện lấy cớ không tới gặp mặt, tỷ như khai giảng khá bận rộn, hoặc là kỳ huấn luyện Quidditch dày đặt hay vài việc linh tinh.
Đây cùng là lời thật, đội trưởng Quidditch không phải chuyện dễ dàng, lựa chọn thành viên trong năm cấp hai tốn của cậu không ít thời gian, úc, đúng rồi, Malfoy không xuất hiện trong thời gian huấn luyện Quidditch, một lần cũng không, việc này thực kỳ quái.
Hôm nay, Harry mang đội viên nhóm Quidditch theo lịch đi huấn luyện, bay được một nửa cậu nhìn thấy Hermiastory đứng dưới sân ngoắc mình.
Lao xuống một cú ngoạn mục, Harry ngừng bên cạnh Hermiastory.
“Có thể về trước không?” Hermiastory nhướng mi.
“Đội trưởng luôn có đặc quyền.” Harry đem chổi cất: “Ginny có thể quản lý bọn họ.” Harry vừa nói vừa nhìn lên không trung, cậu cảm thấy Ginny mới giống đội trưởng đội bóng, bởi vì đám sư tử nghe lời cô bé hơn.
Hermiastory nhịn không được phì cười, cô nhớ lại ngày đầu tiên huấn luyện đám đội viên cứ chi chít nháo loạn không chịu nghe Harry nói, kết quả Ginnny rống một tiếng, toàn bộ mọi người lập tức im lặng.
Harry xấu hổ vò đầu.
“Nói chuyện chính, mình đã tra xong.” Hermiastory thu hồi nụ cười, gương mặt trở về vẻ nghiêm túc.
“Thân phận Allen?” Harry căng thẳng.
“Không có.” Hermiastory nhẹ giọng nói.
“Không tra được?” Harry có chút mơ hồ.
“Kết luận là không có.” Hermiastory nhíu mi, ánh mắt nâu lóe ra tia sáng phức tạp: “Mình nắm được danh sách học trò Slytherin tốt nghiệm khoảng 5 năm nay, tất cả bọn họ đều có thể tra được dòng họ trong giới pháp thuật.
“Toàn bộ tra hết rồi?” Harry kinh ngạc.
“Đúng, Slytherin quả thực xứng đáng là học viện quý tộc, tập trung huyết thống thuần chủng.” Hermiastory lộ ra nụ cười trào phúng: “Mình xác định Allen không nằm trong số đó.”
“Sao có thể như vậy?” Harry nhíu chặt mi, cậu thật sự không ngờ thân phận Allen lại khó điều tra đến vậy.
Hermiastory thả lỏng tay: “Không biết, mình tính tra thêm những năm trước nữa, thử xem thế nào, bất quá như vậy phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa nhóm học trưởng cũng không có được danh sách lâu như vậy, mình phải tra từ bản mượn sách trong thư viện trường để tìm những dòng họ xa lạ.” Hermiastory tuyệt đối không bỏ cuộc.
“Cám ơn.” Harry nhẹ nhàng nói.
“Không có gì. Đúng rồi, lúc mình ra khỏi thư viện có nhìn thấy Malfoy.” Hermiastory đột nhiên nhớ tới: “Nó có chút kỳ lạ.”
“Cái gì?”
“Tựa hồ không hề chú ý tới mình.” Hermiastory nhớ lại: “Mình phát hiện……trên mu bàn tay nó có vết bầm xanh tím.”
“Gần đây nó không hề gây gỗ.” Harry cân nhắc nói: “Đi học cũng không tìm mình gây phiền toái, ăn cơm cũng thường xuyên vắng mặt, Hermiastory, mình nghi nó đang bí mật làm gì đó.”
Hermiastory cau mày suy nghĩ, vẫn không đoán được nguyên nhân: “Dù thế nào nó cũng chỉ là một học trò mà thôi.”
“Mình nghĩ…….chúng ta có thể dó xét thử?” Harry chụp vai Hermiastory, chỉ về một hướng cách đó không xa, thiếu niên bạch kim đang ôm sách vội vàng đi, có vẻ mới ra khỏi thư viện chuẩn bị quay về ký túc xá: “Lâu rồi mình không thấy đám người hầu đi cạnh nó.”
“Đừng nói là bồ nhớ nha.” Hermiastory trêu ghẹo, nhưng cũng không cự tuyệt lời đề nghị của Harry, cô gái vội vàng đi theo sau Harry.
“Đương nhiên không phải, ý của mình là chúng ta hai đối một.” Harry nhếch môi cười: “Đương nhiên, mình cho rằng chỉ mình mình cũng đủ thu phục con chồn trắng đó.”
“……….ấu trĩ.” Hermiastory tức giận vừa nói vừa trừng mắt.
Nói sao nhỉ, Harry thực sự rất có năng lực, bởi vì sau khi cách thức theo dõi vụng về của Ginffindor bị phát hiện, Malfoy lập tức quay đầu phóng tới một chú ngữ công kích: “Hóa đá!”
Haary vội vàng kéo Hermiastory, nhất thời tức giận: “Mày làm gì! Malfoy!”
“Nga, là đầu sẹo sao.” Ánh mắt thiếu niên bạch kim lóe sáng sắc bén sau đó biến mất, thế vào đó là giọng nói mỉa mai cùng coi thường: “Lén lén lút lút, đúng là tác phong của mày.” Mấy ngày nay trừ bỏ học tập chính là học tập, căn bản không có thời gian để phản ứng đối thủ một mất một còn, không thể ngờ Potter lại tự mình đưa đầu tới cửa.
Draco giơ đũa phép, cười lạnh: “Muốn đánh nhau?”
Hermiastory giữ chặt tay Harry: “Đừng…….” Bọn họ tới thăm dò, không phải để đánh nhau.
Con ngươi màu xám quét qua cô gái, chán ghét lặp tức tràn đầy: “Máu bùn, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện.” Cậu đánh gãy lời cô gái, mối hận gãy mũi cậu vẫn chưa quên.
Hòa bình hiển nhiên không thể có được trong lúc này, người bùng nổ trước tiên biến thành Hermiastory, dáng vẻ cô nàng cực kỳ phẫn nộ như một chú mèo xù lông: “Malfoy!”
Hermiastory vĩnh viễn không thể giải thích được một chuyện, chính nàng rõ ràng trong trường học tài giỏi hơn bất cứ ai, nhưng Slytherin luôn dùng ánh mắt thấp kém nhìn cô, vũ nhục cô, vĩnh viễn tàn nhẫn như vậy.
“Chia năm xẻ bảy!” Hermiastory quăng ra một chú ngữ.
Bạch quang bay về phía Draco, cậu lập tức lui về sau, thoải mái tránh né, cậu không tức giận chỉ cười lạnh: “Chỉ có trình độ như vậy?” Ngữ khí đùa cợt, thiếu niên thoải mái tao nhã phát ra công kích, trong nhất thời thần chú bắn ngược xuống chân hai người, phát ra một trận bạch quang.
Harry giật mình phát hiện trình độ Malfoy đã tiến bộ thần tốc, cùng lúc đó thấy Hermiastory rớt xuống thế hạ phong lập tức sốt ruột: “Đổi chiều chuông vàng!” Nhìn thấy Hermiastory không thể tránh kịp, Harry vội vàng ném ra một chú ngữ, lần này người tránh né không kịp biến thành Malfoy.
Thị giác Draco biến đổi, sau đó cả người bị chổng ngược treo lơ lửng trên không trung, có gì đó túm lấy chân cậu, máu đổ dồn về não, cậu phẫn nộ rống to: “Đầu sẹo, mày đánh lén, tên tiểu nhân đê tiện này.”
Mặt Harry thoáng chốc đỏ bừng, Hermiastory sửng sờ nhìn tình thế đột ngột chuyển biến.
“Tôi tôi…….” Harry lắp bắp.
“Mau thả nó xuống!” Hermiastory cuống quít xua tay.
“Ừm ừ.” Harry cũng luống cuống theo, liều mạng nhớ lại câu phản chú, trên sách ghi thế nào nhỉ: “Chuông vàng rơi xuống đất!”
Vừa dứt lời, Draco ngã ầm xuống mặt đất.
Harry nhìn tư thế kia cũng biết rất đau, cậu theo phản xạ co rụt cổ, sau đó lập tức tự kinh bỉ mình, thượng đế a, sao phải chột dạ chứ, trước kia Malfoy luôn lấy nhiều khinh ít, vu oan giá họa, chính mình chỉ đánh lén có một lần thì tính gì cơ chứ.
Draco xoa bả vai đau nhức, cậu bực bội đứng lên tống một quyền vào mặt Harry.
“Ối!” Harry bị đấm chính diện muốn tránh cũng không kịp, hai má nhất định bằm đen, một quyền này đồng thời đánh tan xấu hổ của Harry, khoảng cách gần như vậy, cậu vung nắm tay.
Hermiastory hoàn toàn ngây ngốc đứng một chỗ.
Dùng sức đấm một quyền, Harry đấm không trúng, một quyền khác, cũng không trúng?
Draco thuận tay túm lấy mái tóc rối bù của thiếu niên, đồng thời tung một cú đá vào đầu gối, sau đó dễ dàng làm Harry mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, Draco hếch cằm dùng sức giẫm lên cổ Harry: “Thực sự vô dụng….. mày cũng không được động!” Draco giơ đũa phép chỉ vào Hermiastory, cảnh cáo.
Malfoy mạnh hơn, tựa như đã thay da đổi thịt, Hermiastory ngừng thở, cô nàng không hề buông đũa phép cũng không công kích: “Mày buông cậu ấy ra.”
Draco không nghe theo, ngược lại còn tăng thêm lực, sắc mặt âm trầm: “Lần này là tụi mày muốn tìm chết……” Nói được một nửa, Draco cảm thấy cảm xúc dưới chân không đúng, cậu giẫm lên cái gì đó cứng cứng, hơi lệch một chút, vật kia rơi ra khỏi cổ áo đồng phục Quidditch của Harry.
Cổ Harry đau buốt, thực sự khó thở, mãi đến khi Draco động đậy cậu mới có thể thở hổn hển, đại não hỗn loạn chỉ còn một suy nghĩ: lần trước rõ ràng còn bất phân thắng bại với con chồn, sao hiện tại lại thua thê thảm như vậy!
Draco chớp mắt, đó là một sợi dây chuyền, mặt dây là một viên bảo thạch xinh đẹp. Draco có chút đờ đẫn dời chân, người bên dưới lập tức cong lưng bắt đầu ho khan.
“……….Daniel?” Draco thì thào.
Đúng rồi! Sợi dây chuyền giống nhau như đúc! Không thể đem mình quấn như xác ướp như cha đỡ đầu, tên nhóc chết tiệt kia suốt mùa hè cứ mặt áo cộc ngắn tay đi tới đi lui, muốn không thấy cũng khó!
Ho khan ngừng lại, cơ thể Harry cứng đờ.
Hermiastory cũng nghe thấy, gương mặt cô bé trắng bệt, trừng to mắt.
Draco rùng mình, giây tiếp theo cậu nhào tới túm lấy thiếu niên đang co rúm giả chết trên mặt đất, vạch cổ áo, sợi dây chuyền lóe sáng trước mặt, ánh mắt Draco tràn ngập không thể tin nỗi: “Mày đang nói đùa đi.”
Trong nhất thời Harry không thể nói ra lời nói dối nào, ngay cả lời phản bác cũng quên sạch, so với xấu hổ còn xấu hổ hơn.
Đầu Draco nổ bùm một phát, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Harry Potter là Daniel? Bọn họ, cha đỡ đầu cùng đầu sẹo không phải là…….
Meilin quần!
Buông áo ra, Draco lui về sau từng bước: “Mày không biết anh ta là ai……” Lại một câu lầm bầm, thiếu niên bạch kim gương mặt trắng dã môi không còn chút huyết sắc đủ để chứng minh cậu đang vô cùng khủng hoảng.
Lại lui về sau, thiếu niên trên gương mặt tràn ngập kinh sợ quay đầu đi, bước nhanh như chạy, tựa như có quỷ ở sau lưng.
Hoàn