Chương : 11
Từ Mộ Xuyên làm việc rất nhanh, ngày hôm sau Kỷ Duy Ninh được gọi vào phòng viện trưởng.
Sầm viện trưởng gọi Kỷ Duy Ninh vào văn phòng, nói chuyện cực kì chân thành, đại khái nói lên lập trường của mình là vì phải lấy đại cục làm trọng nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, đồng thời căn dặn Kỷ Duy Ninh phải nắm chắc cơ hội cấp cứu lần này. Sau khi trở về, chức danh phó chủ nhiệm bác sĩ vẫn là của cô như trước.
Thật ra có được chức danh phó chủ nhiệm bác sĩ, là do cô may mắn, chuyện tình rối rắm suốt nửa tháng nay, cuối cùng cũng có khởi đầu tốt.
Đi ra khỏi văn phòng của viện trưởng, Kỷ Duy Ninh trực tiếp đi tới bệnh viện thông qua hành lang gắn liền với tòa nhà.
Lầu 12 của bệnh viện là khoa giải phẫu thần kinh, khu phòng bệnh vip, ngày thường ngoại trừ bác sĩ, y tá chủ nhiệm, hiếm khi có người xuất hiện. Vậy mà hôm nay, không hiểu sao lại có nhiều người qua lại.
Càng khiến Kỷ Duy Ninh cảm thấy kỳ quái chính là ánh mắt những người đó đều tập trung ở trên người cô, cười nhẹ nhàng . Kế tiếp những người này lại chủ động mở miệng, khen cô trong họa gặp phúc, quen biết được Từ gia, về sau đừng quên chiếu cố họ.
Kỷ Duy Ninh ứng phó qua loa , cô đi đến đâu, cũng gặp chuyện tương tự. . . . . .
Phòng 1207 mở rộng cửa , trước khi Kỷ Duy Ninh đi vào, một đoàn người đã sắp xếp xong xuôi. Diệp Tinh ngồi trên xe lăn, nhàm chán đùa nghịch hoa tươi của người thăm bệnh đưa tới, mà bên ngoài ban công lại có một bóng dáng cao to, đang nghe điện thoại.
Nghe tiếng bước chân, Diệp Tinh quay đầu, thấy người đến là Kỷ Duy Ninh, nhếch môi nở nụ cười: "Bác sĩ Kỷ."
"Mộ xuyên đã nói với em, phương án trị liệu của chị rất hoàn mỹ, sau này sẽ phải làm phiền chị dài dài. Lúc trước cư xử với chị như vậy, thật xin lỗi, mặc kệ như thế nào thì mạng của em cũng là do chị cứu trở về."
Không nghĩ tới hôm nay Diệp Tinh lại thân thiết như thế, Kỷ Duy Ninh có chút xúc động, khom người xuống, ngồi xổm trước mặt Diệp Tinh, cố gắng nhìn thẳng cô .
Phải thừa nhận, Diệp Tinh thật sự rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo không thể soi mói, nhất là khi cười, chân mày cau lại, càng khiến người ta nhớ mãi không quên. Hơn nữa hiện tại vừa mới trải qua giải phẫu, thân thể còn chưa hồi phục như cũ, lại càng quyến rũ động lòng người.
"Người nên xin lỗi là chị. Đợt trị liệu kế tiếp sẽ rất vất vả, em sẵn sàng chưa?"
Ở trước mặt Diệp Tình, Kỷ Duy Ninh không dám cam đoan nhất định sẽ chữa khỏi hai chân của cô. Trong giới Y học chưa bao giờ có chuyện tuyệt đối, cho dù cô có nắm chắc như thế nào, cũng sẽ không ở trước mặt bệnh nhân nói ra.
Đột nhiên trước mặt có bóng đen, Kỷ Duy Ninh ngẩng đầu, liền thấy Diệp Tình đang nắm tay Từ Mộ Xuyên chẳng biết rời sân thượng lúc nào, cười ríu rít: "Có anh ấy ở đây, một chút em cũng không sợ."
Kỷ Duy Ninh nhìn mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, bộ dáng cực kì tình cảm, đứng thẳng dậy, gật đầu hiểu rõ.
"Ông chủ, thủ tục xuất viện đã làm xong, lái xe đang đợi ở bên ngoài ." Tần Thuật cầm một xấp biên lai, từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Kỷ Duy Ninh, bất ngờ gật đầu.
"Cậu đưa Diệp tiểu thư đi xuống trước, dì Lưu, dì cũng đi theo." Từ Mộ Xuyên bình tĩnh rút tay mình từ trong tay Diệp Tình trở về, lạnh nhạt căn dặn.
Diệp Tình cho rằng Từ Mộ Xuyên muốn dặn dò gì đó với Kỷ Duy Ninh, cũng không hỏi nhiều, được Tần Thuật giúp, rời đi trước.
Đợi bọn họ đi rồi, Từ Mộ Xuyên dời tầm mắt đến người Kỷ Duy Ninh, bỏ tay vào túi quần, hỏi: "Cô nghỉ ngơi ở đâu?"
Sầm viện trưởng gọi Kỷ Duy Ninh vào văn phòng, nói chuyện cực kì chân thành, đại khái nói lên lập trường của mình là vì phải lấy đại cục làm trọng nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, đồng thời căn dặn Kỷ Duy Ninh phải nắm chắc cơ hội cấp cứu lần này. Sau khi trở về, chức danh phó chủ nhiệm bác sĩ vẫn là của cô như trước.
Thật ra có được chức danh phó chủ nhiệm bác sĩ, là do cô may mắn, chuyện tình rối rắm suốt nửa tháng nay, cuối cùng cũng có khởi đầu tốt.
Đi ra khỏi văn phòng của viện trưởng, Kỷ Duy Ninh trực tiếp đi tới bệnh viện thông qua hành lang gắn liền với tòa nhà.
Lầu 12 của bệnh viện là khoa giải phẫu thần kinh, khu phòng bệnh vip, ngày thường ngoại trừ bác sĩ, y tá chủ nhiệm, hiếm khi có người xuất hiện. Vậy mà hôm nay, không hiểu sao lại có nhiều người qua lại.
Càng khiến Kỷ Duy Ninh cảm thấy kỳ quái chính là ánh mắt những người đó đều tập trung ở trên người cô, cười nhẹ nhàng . Kế tiếp những người này lại chủ động mở miệng, khen cô trong họa gặp phúc, quen biết được Từ gia, về sau đừng quên chiếu cố họ.
Kỷ Duy Ninh ứng phó qua loa , cô đi đến đâu, cũng gặp chuyện tương tự. . . . . .
Phòng 1207 mở rộng cửa , trước khi Kỷ Duy Ninh đi vào, một đoàn người đã sắp xếp xong xuôi. Diệp Tinh ngồi trên xe lăn, nhàm chán đùa nghịch hoa tươi của người thăm bệnh đưa tới, mà bên ngoài ban công lại có một bóng dáng cao to, đang nghe điện thoại.
Nghe tiếng bước chân, Diệp Tinh quay đầu, thấy người đến là Kỷ Duy Ninh, nhếch môi nở nụ cười: "Bác sĩ Kỷ."
"Mộ xuyên đã nói với em, phương án trị liệu của chị rất hoàn mỹ, sau này sẽ phải làm phiền chị dài dài. Lúc trước cư xử với chị như vậy, thật xin lỗi, mặc kệ như thế nào thì mạng của em cũng là do chị cứu trở về."
Không nghĩ tới hôm nay Diệp Tinh lại thân thiết như thế, Kỷ Duy Ninh có chút xúc động, khom người xuống, ngồi xổm trước mặt Diệp Tinh, cố gắng nhìn thẳng cô .
Phải thừa nhận, Diệp Tinh thật sự rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo không thể soi mói, nhất là khi cười, chân mày cau lại, càng khiến người ta nhớ mãi không quên. Hơn nữa hiện tại vừa mới trải qua giải phẫu, thân thể còn chưa hồi phục như cũ, lại càng quyến rũ động lòng người.
"Người nên xin lỗi là chị. Đợt trị liệu kế tiếp sẽ rất vất vả, em sẵn sàng chưa?"
Ở trước mặt Diệp Tình, Kỷ Duy Ninh không dám cam đoan nhất định sẽ chữa khỏi hai chân của cô. Trong giới Y học chưa bao giờ có chuyện tuyệt đối, cho dù cô có nắm chắc như thế nào, cũng sẽ không ở trước mặt bệnh nhân nói ra.
Đột nhiên trước mặt có bóng đen, Kỷ Duy Ninh ngẩng đầu, liền thấy Diệp Tình đang nắm tay Từ Mộ Xuyên chẳng biết rời sân thượng lúc nào, cười ríu rít: "Có anh ấy ở đây, một chút em cũng không sợ."
Kỷ Duy Ninh nhìn mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, bộ dáng cực kì tình cảm, đứng thẳng dậy, gật đầu hiểu rõ.
"Ông chủ, thủ tục xuất viện đã làm xong, lái xe đang đợi ở bên ngoài ." Tần Thuật cầm một xấp biên lai, từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Kỷ Duy Ninh, bất ngờ gật đầu.
"Cậu đưa Diệp tiểu thư đi xuống trước, dì Lưu, dì cũng đi theo." Từ Mộ Xuyên bình tĩnh rút tay mình từ trong tay Diệp Tình trở về, lạnh nhạt căn dặn.
Diệp Tình cho rằng Từ Mộ Xuyên muốn dặn dò gì đó với Kỷ Duy Ninh, cũng không hỏi nhiều, được Tần Thuật giúp, rời đi trước.
Đợi bọn họ đi rồi, Từ Mộ Xuyên dời tầm mắt đến người Kỷ Duy Ninh, bỏ tay vào túi quần, hỏi: "Cô nghỉ ngơi ở đâu?"