Chương : 3
“Cô Kỷ?” Từ Mộ Xuyên đút hai tay vào trong túi quần, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Giữa cô và tôi, có chuyện gì để nói?”
Những người ở phía sau sớm đã nghe theo lệnh của anh, mang theo Tần Thuật rời đi, không gian rộng lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Kỷ Duy Ninh mấp máy môi, nhẹ nhàng mở miệng: “Về chuyện của cô Diệp, tôi thật sự xin lỗi…”
Kỷ Duy Ninh vừa mới lên tiếng, ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt rất sắc bén đang chăm chú nhìn vào đỉnh đầu mình, dưới tình thế cấp bách, cô liền hoảng sợ mà quên đi bản thân đang muốn nói gì.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, nhưng cả cô và anh đều im lặng.
Từ Mộ Xuyên giơ tay lên nhìn đồng hồ, không chút kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Cho nên? Cô Kỷ cứ mỗi lần làm hỏng đôi chân của người khác thì chỉ có thể nói một câu xin lỗi để giải quyết vấn đề sao?”
“Tôi……” Kỷ Duy Ninh nhíu mày, nghĩ muốn tự biện bạch cho bản thân một chút nhưng lại cảm thấy vốn từ của cô quá nghèo nàn: “Thực sự xin lỗi anh, nhưng với tình hình của hiện nay của cô Diệp, chỉ cần chúng ta tích cực phối hợp, tiến hành trị liệu cho cô ấy một cách sớm nhất thì khả năng hồi phục lại rất lớn.”
Kỷ Duy Ninh không hề xem nhẹ động tác nhìn đồng hồ của anh, khiến cô cũng nghĩ tới vừa rồi, Tần Thuật nói không lâu nữa sẽ tới sân bay nên cũng không dám trì hoãn thêm. Cô âm thầm hít vào một hơi, đồng thời cũng điều chỉnh lại tâm tình về trạng thái tốt nhất.
“Tôi biết rõ bây giờ nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa đối với những người có thân phận như các người, nếu tôi nói là muốn bồi thường về kinh tế thì lại càng tức cười. Đương nhiên, tôi sẽ không chối bỏ, trốn tránh lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Nếu như anh muốn truy cứu trách nhiệm, cho dù là theo pháp luật hay bất cứ phương diện nào khác, tôi đều không có ý kiến.”
“Chỉ có điều tôi rất mong Từ tiên sinh có thể rộng lượng cho tôi một cơ hội, tôi không thể nào từ bỏ nghề bác sĩ được. Đó là niềm đam mê và ước mơ của tôi, từ lúc vào nghề đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ từ chức cả. Hơn nữa, tuổi của tôi bây giờ cũng không thể đi học lại từ đầu về một chuyên ngành nào khác được.”
“Đây là bệnh án của những bệnh nhân mà tôi đã chữa khỏi ở Mĩ, phần lớn tình hình của họ đều giống với cô Diệp. Ngoài ra, tôi cũng đã dựa vào thể trạng mấy ngày nay của cô Diệp để lập phác đồ điều trị giúp cho cô ấy phục hồi nhanh hơn.”
Sau khi nói xong những lời mình chất chứa trong lòng, Kỷ Duy Ninh liền hít vào một hơi, rồi sau đó cúi đầu lấy từ trong túi ra hai tập văn kiện, đưa tới trước mặt Từ Mộ Xuyên, vô cùng kiên định nói: “Nếu như anh Từ tin tôi thì xin hãy giao cô Diệp cho tôi, tôi chắc chắn có thể trả lại cho anh một vị hôn thê xinh đẹp và khỏe mạnh.”
Từ Mộ Xuyên chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn thân thể mảnh mai của cô, lắng nghe giọng nói không chút kiêu ngạo và nịnh nọt của cô, sau đó, đưa tay nhận lấy hai tập văn kiện kia.
“Ý của cô Kỷ, tôi đã hiểu. Tôi đang vội, mọi chuyện cứ như vậy đã.”
Thốt ra vài lời nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi xem như đối phó với Kỷ Duy Ninh, Từ Mộ Xuyên liền sải đôi chân dài lướt qua bên cạnh cô, mang theo hơi thở mát lạnh. Kỷ Duy Ninh vô thức xoay người theo động tác của anh, sau đó chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh dừng lại.
Anh xoay người, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào nhìn Kỷ Duy Ninh: “Một bác sĩ ngoại khoa, nếu như ngay cả chuyện tình cảm của bản thân cũng không thể khống chế tốt thì tôi cảm thấy cô cũng không cần phải tiếp tục làm nghề này đâu. Không phải ai cũng có thể may mắn giữ được mạng sống khi nằm dưới lưỡi dao mổ của một bác sĩ vô lương tâm. Cô Kỷ, chẳng nhẽ cô không nghĩ vậy sao?"
Ánh mắt của Từ Mộ Xuyên lưu lại trên khuôn mặt không chút tỳ vết của cô vài giây, anh cũng không hề mong đợi câu trả lời của cô. Dứt lời, anh liền xoay người rời đi, để lại Kỷ Duy Ninh với vẻ mặt kinh ngạc chỉ biết cúi đầu nhìn bóng hình của mình kéo dài trên đại sảnh của khách sạn, lời nói của anh đã khiến cô phải thức tỉnh.
Những người ở phía sau sớm đã nghe theo lệnh của anh, mang theo Tần Thuật rời đi, không gian rộng lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Kỷ Duy Ninh mấp máy môi, nhẹ nhàng mở miệng: “Về chuyện của cô Diệp, tôi thật sự xin lỗi…”
Kỷ Duy Ninh vừa mới lên tiếng, ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt rất sắc bén đang chăm chú nhìn vào đỉnh đầu mình, dưới tình thế cấp bách, cô liền hoảng sợ mà quên đi bản thân đang muốn nói gì.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, nhưng cả cô và anh đều im lặng.
Từ Mộ Xuyên giơ tay lên nhìn đồng hồ, không chút kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Cho nên? Cô Kỷ cứ mỗi lần làm hỏng đôi chân của người khác thì chỉ có thể nói một câu xin lỗi để giải quyết vấn đề sao?”
“Tôi……” Kỷ Duy Ninh nhíu mày, nghĩ muốn tự biện bạch cho bản thân một chút nhưng lại cảm thấy vốn từ của cô quá nghèo nàn: “Thực sự xin lỗi anh, nhưng với tình hình của hiện nay của cô Diệp, chỉ cần chúng ta tích cực phối hợp, tiến hành trị liệu cho cô ấy một cách sớm nhất thì khả năng hồi phục lại rất lớn.”
Kỷ Duy Ninh không hề xem nhẹ động tác nhìn đồng hồ của anh, khiến cô cũng nghĩ tới vừa rồi, Tần Thuật nói không lâu nữa sẽ tới sân bay nên cũng không dám trì hoãn thêm. Cô âm thầm hít vào một hơi, đồng thời cũng điều chỉnh lại tâm tình về trạng thái tốt nhất.
“Tôi biết rõ bây giờ nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa đối với những người có thân phận như các người, nếu tôi nói là muốn bồi thường về kinh tế thì lại càng tức cười. Đương nhiên, tôi sẽ không chối bỏ, trốn tránh lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Nếu như anh muốn truy cứu trách nhiệm, cho dù là theo pháp luật hay bất cứ phương diện nào khác, tôi đều không có ý kiến.”
“Chỉ có điều tôi rất mong Từ tiên sinh có thể rộng lượng cho tôi một cơ hội, tôi không thể nào từ bỏ nghề bác sĩ được. Đó là niềm đam mê và ước mơ của tôi, từ lúc vào nghề đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ từ chức cả. Hơn nữa, tuổi của tôi bây giờ cũng không thể đi học lại từ đầu về một chuyên ngành nào khác được.”
“Đây là bệnh án của những bệnh nhân mà tôi đã chữa khỏi ở Mĩ, phần lớn tình hình của họ đều giống với cô Diệp. Ngoài ra, tôi cũng đã dựa vào thể trạng mấy ngày nay của cô Diệp để lập phác đồ điều trị giúp cho cô ấy phục hồi nhanh hơn.”
Sau khi nói xong những lời mình chất chứa trong lòng, Kỷ Duy Ninh liền hít vào một hơi, rồi sau đó cúi đầu lấy từ trong túi ra hai tập văn kiện, đưa tới trước mặt Từ Mộ Xuyên, vô cùng kiên định nói: “Nếu như anh Từ tin tôi thì xin hãy giao cô Diệp cho tôi, tôi chắc chắn có thể trả lại cho anh một vị hôn thê xinh đẹp và khỏe mạnh.”
Từ Mộ Xuyên chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn thân thể mảnh mai của cô, lắng nghe giọng nói không chút kiêu ngạo và nịnh nọt của cô, sau đó, đưa tay nhận lấy hai tập văn kiện kia.
“Ý của cô Kỷ, tôi đã hiểu. Tôi đang vội, mọi chuyện cứ như vậy đã.”
Thốt ra vài lời nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi xem như đối phó với Kỷ Duy Ninh, Từ Mộ Xuyên liền sải đôi chân dài lướt qua bên cạnh cô, mang theo hơi thở mát lạnh. Kỷ Duy Ninh vô thức xoay người theo động tác của anh, sau đó chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh dừng lại.
Anh xoay người, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào nhìn Kỷ Duy Ninh: “Một bác sĩ ngoại khoa, nếu như ngay cả chuyện tình cảm của bản thân cũng không thể khống chế tốt thì tôi cảm thấy cô cũng không cần phải tiếp tục làm nghề này đâu. Không phải ai cũng có thể may mắn giữ được mạng sống khi nằm dưới lưỡi dao mổ của một bác sĩ vô lương tâm. Cô Kỷ, chẳng nhẽ cô không nghĩ vậy sao?"
Ánh mắt của Từ Mộ Xuyên lưu lại trên khuôn mặt không chút tỳ vết của cô vài giây, anh cũng không hề mong đợi câu trả lời của cô. Dứt lời, anh liền xoay người rời đi, để lại Kỷ Duy Ninh với vẻ mặt kinh ngạc chỉ biết cúi đầu nhìn bóng hình của mình kéo dài trên đại sảnh của khách sạn, lời nói của anh đã khiến cô phải thức tỉnh.