Chương 1: Thỏ và Sói
Thỏ Hamster là một giống loài đáng yêu được sinh ra từ sự kết hợp giữa thỏ và hamster.
Thân là một người mang trong mình loại gen mà hiện tại được liên bang xem là độc nhất vô nhị này, Bạch Kỷ tỏ vẻ cậu thật sự không hiểu tại sao hai giống loài nhát gan này lại có thể được đặt chung ở một chỗ. Là họ tò mò muốn biết tổ hợp giữa hai loài này có thể cho ra một loài còn nhát gan hơn nữa được hay không sao?
Humzz... Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Bạch Kỷ mới không có gan đi hỏi hai vị phụ huynh của mình tại sao lại yêu đương với nhau đâu rồi sinh cậu ra đâu. Lại nói, cha của cậu thân là một người mang trong mình gen loài thỏ nhưng tính tình lại không giống tổ tiên của ông chút nào hết. Nếu phải dùng một cách để hình dung về ông thì cậu sẽ dùng câu nói "con thỏ nóng nảy cũng sẽ biết cắn người"... À không, có câu hay hơn, "sói đội lốt thỏ". Nói nôm na tóm lại là con thỏ hắc hóa rồi, thành con thỏ tâm đen đương nhiên sẽ quên mất cái gì gọi là sợ. So với ba của cậu bất cứ lúc nào nhìn vào cũng nhìn thấy là một người rất đáng yêu giống như cái gen của ông vậy thì cha Bạch thật sự là đáng để nói.
Nhưng không thể không nói, cậu thật lòng rất cảm ơn sự khác thường này của cha Bạch. Nếu chỉ thừa hưởng mỗi cái sự nhát gan của ba Kỷ, cậu nhất định là sẽ không dám ra đường cho mà xem. Nói đến chỗ này rồi thì không thể không nói, cậu thật sự là không hiểu tại sao một người suốt ngày không dám ra đường như ba lại có thể quen cha được.
Ừm thì... Vấn đề này chúng ta nên nói sau đi. Hiện tại Bạch Kỷ chỉ nghĩ làm sao để đến được trụ sở Dục Anh Nhi mà thôi. Đó là nơi cậu sẽ bắt đầu làm việc từ ngày hôm nay, cũng xem như là lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài trừ trường học.
Lần đầu đó! Nhưng hai cha đã có thể ném cậu ra đường mà không thèm trông coi rồi. Là cảm thấy cậu không có nhát gan như ba cậu à…
Thì cậu cũng không có cảm thấy đi ba bước run rẩy một cái thật. Nhưng mà nhìn người trên đường cho dù là mang gen của những loài ăn cỏ thì bộ dáng vẫn cao lớn hơn mình… Bạch Kỷ lần thứ một ngàn lẻ một lần khẽ cúi đầu bày tỏ bản thân không có hâm mộ họ đâu.
Lúc cậu cúi đầu, hai chiếc tai thỏ mềm mại màu trắng lộ hồng nhưng ngắn hơn loài thỏ bình thường cũng khẽ rũ xuống. Vừa mang theo sự đáng yêu nhưng cũng thể hiện sự bất lực cùng với chấp nhận số phận tội nghiệp vô cùng. Nhưng bởi vì cúi đầu nên Bạch Kỷ không có nhìn thấy những ánh mắt mang theo tâm tư khiến người run sợ không ngừng lướt trên người mình.
À thật ra không phải không biết, nhưng Bạch Kỷ đã sớm quen, cũng đã luyện cho mình thứ năng lực chống chịu với những ánh mắt lang sói này rồi. Nói ra thì không có đáng sợ như vậy đâu. Đó chỉ là biểu hiện của gen, không phải bản chất nhân loại thâm căn cố đế. Sẽ không có chuyện họ bỗng nhiên nhào ra cho cậu một ngụm vào cổ đâu, thật đó.
Vừa cúi đầu nhìn xem bản đồ trên tay… Ừm… Thật ra có xem cũng vô dụng. Bản thân thừa hưởng năng lực mù đường hạng nhất của ba Kỷ, Bạch Kỷ tỏ vẻ cho dù mình có nhìn thủng một lỗ trên đó vẫn là xem không hiểu mà thở dài quyết định đem bản đồ khép lại không xem nữa. Nhưng cậu còn chưa kip ngẩng đầu tìm kiếm sự trợ giúp khác thì cả người đã đụng vào một bức tường cứng như đá khiến toàn thân cậu đều có cảm giác muốn rã ra đồng thời còn dội ngược về phía sau.
Bạch Kỷ vừa chịu đựng đau đớn vừa cố gắng ngừng lại bước chân lảo đảo. Trong lòng cậu lại nghĩ may mắn bản thân đi chậm, nếu không cậu nhất định là sẽ bị ngã dập mông cho xem. Nhưng cậu vô thức tỏ vẻ bản thân không hiểu tại sao cậu đang đi trên đường lại đụng vào tường cho được... Suy nghĩ này vừa hiện lên Bạch Kỷ đã cảm thấy sai sai, cậu lập tức định hồn đi chú ý tình huống xung quanh.
Thật ra không phải sai bình thường mà là quá sai. Rõ ràng trên đường đang náo nhiệt như vậy nhưng lúc này bên tai cậu giống như không hề có chút âm thanh nào. Cứ như không gian mười mét xung quanh cậu đều bị phong ấn, đến gió cũng thổi không lọt. Còn cả... Cái bóng đen to lớn mang theo áp lực ngập trời đang phủ từ trên đỉnh đầu cậu xuống này, Bạch Kỷ cố nén run sợ từ trong huyết mạch đang muốn dâng trào từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Thật ra lúc cúi đầu cậu đã được chứng kiến một đôi chân vừa lớn vừa vững chắc hơn cậu gấp mấy lần rồi. Theo tầm mắt dần dần dời lên, Bạch Kỷ không ngoại lệ nhìn thấy một vòng eo cậu phải dùng toàn thân ôm mới hết được. Nhưng đó không phải là thứ khiến đôi đồng tử màu hắc diệu thạch của cậu co lại mà là...
"Thời điểm đi đường không cần cúi đầu."
Bạch Kỷ vô thức run lên khi nghe thấy âm thanh trầm khàn lại hùng hậu từ đỉnh đầu truyền tới.
Sói.
Trong đầu Bạch Kỷ lúc này chỉ còn lại mỗi chữ đó. Nó lại còn không ngừng oong oong vang dội khiến cậu cảm thấy toàn thân choáng váng.
Thân là một người mang trong mình loại gen mà hiện tại được liên bang xem là độc nhất vô nhị này, Bạch Kỷ tỏ vẻ cậu thật sự không hiểu tại sao hai giống loài nhát gan này lại có thể được đặt chung ở một chỗ. Là họ tò mò muốn biết tổ hợp giữa hai loài này có thể cho ra một loài còn nhát gan hơn nữa được hay không sao?
Humzz... Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Bạch Kỷ mới không có gan đi hỏi hai vị phụ huynh của mình tại sao lại yêu đương với nhau đâu rồi sinh cậu ra đâu. Lại nói, cha của cậu thân là một người mang trong mình gen loài thỏ nhưng tính tình lại không giống tổ tiên của ông chút nào hết. Nếu phải dùng một cách để hình dung về ông thì cậu sẽ dùng câu nói "con thỏ nóng nảy cũng sẽ biết cắn người"... À không, có câu hay hơn, "sói đội lốt thỏ". Nói nôm na tóm lại là con thỏ hắc hóa rồi, thành con thỏ tâm đen đương nhiên sẽ quên mất cái gì gọi là sợ. So với ba của cậu bất cứ lúc nào nhìn vào cũng nhìn thấy là một người rất đáng yêu giống như cái gen của ông vậy thì cha Bạch thật sự là đáng để nói.
Nhưng không thể không nói, cậu thật lòng rất cảm ơn sự khác thường này của cha Bạch. Nếu chỉ thừa hưởng mỗi cái sự nhát gan của ba Kỷ, cậu nhất định là sẽ không dám ra đường cho mà xem. Nói đến chỗ này rồi thì không thể không nói, cậu thật sự là không hiểu tại sao một người suốt ngày không dám ra đường như ba lại có thể quen cha được.
Ừm thì... Vấn đề này chúng ta nên nói sau đi. Hiện tại Bạch Kỷ chỉ nghĩ làm sao để đến được trụ sở Dục Anh Nhi mà thôi. Đó là nơi cậu sẽ bắt đầu làm việc từ ngày hôm nay, cũng xem như là lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài trừ trường học.
Lần đầu đó! Nhưng hai cha đã có thể ném cậu ra đường mà không thèm trông coi rồi. Là cảm thấy cậu không có nhát gan như ba cậu à…
Thì cậu cũng không có cảm thấy đi ba bước run rẩy một cái thật. Nhưng mà nhìn người trên đường cho dù là mang gen của những loài ăn cỏ thì bộ dáng vẫn cao lớn hơn mình… Bạch Kỷ lần thứ một ngàn lẻ một lần khẽ cúi đầu bày tỏ bản thân không có hâm mộ họ đâu.
Lúc cậu cúi đầu, hai chiếc tai thỏ mềm mại màu trắng lộ hồng nhưng ngắn hơn loài thỏ bình thường cũng khẽ rũ xuống. Vừa mang theo sự đáng yêu nhưng cũng thể hiện sự bất lực cùng với chấp nhận số phận tội nghiệp vô cùng. Nhưng bởi vì cúi đầu nên Bạch Kỷ không có nhìn thấy những ánh mắt mang theo tâm tư khiến người run sợ không ngừng lướt trên người mình.
À thật ra không phải không biết, nhưng Bạch Kỷ đã sớm quen, cũng đã luyện cho mình thứ năng lực chống chịu với những ánh mắt lang sói này rồi. Nói ra thì không có đáng sợ như vậy đâu. Đó chỉ là biểu hiện của gen, không phải bản chất nhân loại thâm căn cố đế. Sẽ không có chuyện họ bỗng nhiên nhào ra cho cậu một ngụm vào cổ đâu, thật đó.
Vừa cúi đầu nhìn xem bản đồ trên tay… Ừm… Thật ra có xem cũng vô dụng. Bản thân thừa hưởng năng lực mù đường hạng nhất của ba Kỷ, Bạch Kỷ tỏ vẻ cho dù mình có nhìn thủng một lỗ trên đó vẫn là xem không hiểu mà thở dài quyết định đem bản đồ khép lại không xem nữa. Nhưng cậu còn chưa kip ngẩng đầu tìm kiếm sự trợ giúp khác thì cả người đã đụng vào một bức tường cứng như đá khiến toàn thân cậu đều có cảm giác muốn rã ra đồng thời còn dội ngược về phía sau.
Bạch Kỷ vừa chịu đựng đau đớn vừa cố gắng ngừng lại bước chân lảo đảo. Trong lòng cậu lại nghĩ may mắn bản thân đi chậm, nếu không cậu nhất định là sẽ bị ngã dập mông cho xem. Nhưng cậu vô thức tỏ vẻ bản thân không hiểu tại sao cậu đang đi trên đường lại đụng vào tường cho được... Suy nghĩ này vừa hiện lên Bạch Kỷ đã cảm thấy sai sai, cậu lập tức định hồn đi chú ý tình huống xung quanh.
Thật ra không phải sai bình thường mà là quá sai. Rõ ràng trên đường đang náo nhiệt như vậy nhưng lúc này bên tai cậu giống như không hề có chút âm thanh nào. Cứ như không gian mười mét xung quanh cậu đều bị phong ấn, đến gió cũng thổi không lọt. Còn cả... Cái bóng đen to lớn mang theo áp lực ngập trời đang phủ từ trên đỉnh đầu cậu xuống này, Bạch Kỷ cố nén run sợ từ trong huyết mạch đang muốn dâng trào từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Thật ra lúc cúi đầu cậu đã được chứng kiến một đôi chân vừa lớn vừa vững chắc hơn cậu gấp mấy lần rồi. Theo tầm mắt dần dần dời lên, Bạch Kỷ không ngoại lệ nhìn thấy một vòng eo cậu phải dùng toàn thân ôm mới hết được. Nhưng đó không phải là thứ khiến đôi đồng tử màu hắc diệu thạch của cậu co lại mà là...
"Thời điểm đi đường không cần cúi đầu."
Bạch Kỷ vô thức run lên khi nghe thấy âm thanh trầm khàn lại hùng hậu từ đỉnh đầu truyền tới.
Sói.
Trong đầu Bạch Kỷ lúc này chỉ còn lại mỗi chữ đó. Nó lại còn không ngừng oong oong vang dội khiến cậu cảm thấy toàn thân choáng váng.