Chương : 16
Ngũ Hào nghe vậy có chút thất vọng, cúi đầu, quanh thân bao phủ hơi thở ưu thương.
Mộc Ngôn thấy bộ dạng nó như vậy có chút không đành lòng, đầu vừa chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy một túi lớn bột dinh dưỡng, hai mắt liền sáng ngời, trong lòng lập tức có chủ ý.
Bột dinh dưỡng ở nơi này rất giống với bột mì ở thế giới trước kia của y, chẳng qua không trắng bằng mà thôi, bất quá đối với Mộc Ngôn thường xuyên ăn hoàng trấu mà nói, đã tốt lắm rồi.
Nếu bột dinh dưỡng nhuyễn mịn, lại không có mùi vị như bột mì, như vậy, có phải hay không dùng nó thay thế bột mì?
Mộc Ngôn vừa nghĩ đến bột mì có thể làm được rất nhiều đồ ăn ngon, y không thể chờ đợi được mà muốn thử một phen.
Ngũ Hào đi theo Mộc Ngôn, nhìn y bận trước bận sau di chuyển bột dinh dưỡng, có chút khó hiểu hỏi: “Ngôn Ngôn, ngươi đang muốn làm gì ni? Không phải giữa trưa còn phải dùng bữa sao?”
Nó mới không cần ăn bột dinh dưỡng không có chút hương vị nào đâu, thật là gây đau khổ cho lưỡi ni!
“Ngươi không phải muốn ăn món chính sao? Giữa trưa sẽ cấp cho ngươi ăn.” Mộc Ngôn nói, kỳ thật y muốn làm bánh nướng áp chảo ăn, nhưng mà nơi này không có mỡ, cũng chỉ đành tìm những món chính không cần mỡ mà làm.
Ngũ Hào vừa nghe thấy Mộc Ngôn cấp cho nó đồ ăn ngon, lập lức hưng phấn xoay vòng quanh Mộc Ngôn, mắt nhỏ luôn luôn nhìn bột dinh dưỡng, muốn biết thứ đồ vật này làm thế nào có thể biến thành đồ ăn mỹ vị.
Mộc Ngôn lấy một phần bột dinh dưỡng đổ vào trong chậu, sau đó cho vào một chút muối, dùng nước ấm quấy đều, làm cho bột dinh dưỡng đông lại thành một tiểu ngật đáp*.
Bột dinh dưỡng còn dính hơn cả bột mì, làm nên càng nhiều tiểu ngật đáp, bột bị rơi ra cũng ít hơn. Mộc Ngôn đặt bộ dụng cụ còn dư lại ở một bên, sau đó mang nồi để lên bếp lò nấu nước sôi, tiếp đó mang tiểu ngật đáp đổ vào trong nồi.
Đây là lần đầu tiên Mộc Ngôn dùng bột dinh dưỡng làm ngật đáp, đối với kết quả y cũng không quá mong đợi.
Đợi sau khi mở nồi ra, Mộc Ngôn liền cho vào một chút muối, sau đó mang rau dền cùng nấm đã được rửa sạch trước đó cho vào nồi, tức khắc mùi nồng hơn rất nhiều, một đám ngật đáp mập mạp nặng nề di chuyển trong nước, lại phối hợp với rau dền mang chút tím tạo nên màu sắc phi thường đẹp mắt.
Ngũ Hào nhìn ngật đáp mập mạp trong nồi, cố gắng kìm nén để nước bọt không rơi xuống, bởi vì như thế rất tổn hại hình tượng vĩ đại của Ngũ Hào nó.
Đợi cho bánh canh được làm tốt, múc vào bát, sau đó mang nấm và rau dền còn lại đem đi xào.
Vốn Mộc Ngôn định làm canh nấm, hương vị của canh nấm phi thường ngon, nhưng khi nghĩ đến bánh canh liền quyết định mang đi xào.
Tốc độ của Mộc Ngôn phi thường mau, có thể nhìn ra được những việc này đối với y phi thường quen thuộc.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, có thể ăn chưa?” Ngũ Hào nhìn bánh canh cùng nấm xào trên bàn, ngửi thấy mùi thơm mê người kia đã muốn không thể chờ được nữa mà động đũa.
“Ngươi có thể ăn những thứ này sao?” Mộc Ngôn nhìn thân thể tròn vo của Ngũ Hào hỏi.
Kỳ thật y càng muốn hỏi, Ngũ Hào làm thế nào để ăn? Nhưng nghĩ lại sợ là sẽ lại kích thích Ngũ Hào, liền thay đổi cách hỏi khác.
“Đương nhiên có thể.” Ngũ Hào nhô lên bộ ngực không mấy rõ ràng nói.
Không thể ăn được mỹ thực đây chẳng phải là quá đáng thương sao, nó cũng không muốn giống với nhân loại ở nơi này.
Nghe vậy Mộc Ngôn liền yên tâm, tìm một cái bát nhỏ, giúp Ngũ Hào múc ra một bát đưa đến trước mặt Ngũ Hào, dặn dò nó cẩn thận một chút.
“Ăn ngon không?” Mộc Ngôn nhìn Ngũ Hào ăn đến bất diệt nhạc hồ, nghĩ rằng hương vị hẳn là không tồi đi.
“Hảo, ăn rất ngon.” Ngũ Hào một bên ra sức ăn, một bên mơ hồ không rõ trả lời.
Mộc Ngôn nghe vậy mới yên lòng đôi chút, tìm một cái bát lớn hơn phân ra một phần lớn.
Mộc Ngôn thấy bộ dạng nó như vậy có chút không đành lòng, đầu vừa chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy một túi lớn bột dinh dưỡng, hai mắt liền sáng ngời, trong lòng lập tức có chủ ý.
Bột dinh dưỡng ở nơi này rất giống với bột mì ở thế giới trước kia của y, chẳng qua không trắng bằng mà thôi, bất quá đối với Mộc Ngôn thường xuyên ăn hoàng trấu mà nói, đã tốt lắm rồi.
Nếu bột dinh dưỡng nhuyễn mịn, lại không có mùi vị như bột mì, như vậy, có phải hay không dùng nó thay thế bột mì?
Mộc Ngôn vừa nghĩ đến bột mì có thể làm được rất nhiều đồ ăn ngon, y không thể chờ đợi được mà muốn thử một phen.
Ngũ Hào đi theo Mộc Ngôn, nhìn y bận trước bận sau di chuyển bột dinh dưỡng, có chút khó hiểu hỏi: “Ngôn Ngôn, ngươi đang muốn làm gì ni? Không phải giữa trưa còn phải dùng bữa sao?”
Nó mới không cần ăn bột dinh dưỡng không có chút hương vị nào đâu, thật là gây đau khổ cho lưỡi ni!
“Ngươi không phải muốn ăn món chính sao? Giữa trưa sẽ cấp cho ngươi ăn.” Mộc Ngôn nói, kỳ thật y muốn làm bánh nướng áp chảo ăn, nhưng mà nơi này không có mỡ, cũng chỉ đành tìm những món chính không cần mỡ mà làm.
Ngũ Hào vừa nghe thấy Mộc Ngôn cấp cho nó đồ ăn ngon, lập lức hưng phấn xoay vòng quanh Mộc Ngôn, mắt nhỏ luôn luôn nhìn bột dinh dưỡng, muốn biết thứ đồ vật này làm thế nào có thể biến thành đồ ăn mỹ vị.
Mộc Ngôn lấy một phần bột dinh dưỡng đổ vào trong chậu, sau đó cho vào một chút muối, dùng nước ấm quấy đều, làm cho bột dinh dưỡng đông lại thành một tiểu ngật đáp*.
Bột dinh dưỡng còn dính hơn cả bột mì, làm nên càng nhiều tiểu ngật đáp, bột bị rơi ra cũng ít hơn. Mộc Ngôn đặt bộ dụng cụ còn dư lại ở một bên, sau đó mang nồi để lên bếp lò nấu nước sôi, tiếp đó mang tiểu ngật đáp đổ vào trong nồi.
Đây là lần đầu tiên Mộc Ngôn dùng bột dinh dưỡng làm ngật đáp, đối với kết quả y cũng không quá mong đợi.
Đợi sau khi mở nồi ra, Mộc Ngôn liền cho vào một chút muối, sau đó mang rau dền cùng nấm đã được rửa sạch trước đó cho vào nồi, tức khắc mùi nồng hơn rất nhiều, một đám ngật đáp mập mạp nặng nề di chuyển trong nước, lại phối hợp với rau dền mang chút tím tạo nên màu sắc phi thường đẹp mắt.
Ngũ Hào nhìn ngật đáp mập mạp trong nồi, cố gắng kìm nén để nước bọt không rơi xuống, bởi vì như thế rất tổn hại hình tượng vĩ đại của Ngũ Hào nó.
Đợi cho bánh canh được làm tốt, múc vào bát, sau đó mang nấm và rau dền còn lại đem đi xào.
Vốn Mộc Ngôn định làm canh nấm, hương vị của canh nấm phi thường ngon, nhưng khi nghĩ đến bánh canh liền quyết định mang đi xào.
Tốc độ của Mộc Ngôn phi thường mau, có thể nhìn ra được những việc này đối với y phi thường quen thuộc.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, có thể ăn chưa?” Ngũ Hào nhìn bánh canh cùng nấm xào trên bàn, ngửi thấy mùi thơm mê người kia đã muốn không thể chờ được nữa mà động đũa.
“Ngươi có thể ăn những thứ này sao?” Mộc Ngôn nhìn thân thể tròn vo của Ngũ Hào hỏi.
Kỳ thật y càng muốn hỏi, Ngũ Hào làm thế nào để ăn? Nhưng nghĩ lại sợ là sẽ lại kích thích Ngũ Hào, liền thay đổi cách hỏi khác.
“Đương nhiên có thể.” Ngũ Hào nhô lên bộ ngực không mấy rõ ràng nói.
Không thể ăn được mỹ thực đây chẳng phải là quá đáng thương sao, nó cũng không muốn giống với nhân loại ở nơi này.
Nghe vậy Mộc Ngôn liền yên tâm, tìm một cái bát nhỏ, giúp Ngũ Hào múc ra một bát đưa đến trước mặt Ngũ Hào, dặn dò nó cẩn thận một chút.
“Ăn ngon không?” Mộc Ngôn nhìn Ngũ Hào ăn đến bất diệt nhạc hồ, nghĩ rằng hương vị hẳn là không tồi đi.
“Hảo, ăn rất ngon.” Ngũ Hào một bên ra sức ăn, một bên mơ hồ không rõ trả lời.
Mộc Ngôn nghe vậy mới yên lòng đôi chút, tìm một cái bát lớn hơn phân ra một phần lớn.