Chương 22 : Hai người thêm lực
Một tên giám công đi qua, trông thấy tình cảnh này thì không khỏi nghi hoặc nhìn Cao Sĩ Bình nói: "Cao sư thúc, người này là ai vậy? Cũng dám làm phiền lão nhân gia ngài đích thân bồi sao?" Cao Sĩ Bình liền trầm mặt, nhìn tên giám công kia quát: "Không được vô lễ, đây là sư thúc Dược Thiên Sầu, chẳng may vi phạm môn quy nên tạm thời làm nhân công thợ mỏ ở đây, không bao lâu nữa sẽ về núi. Làm sao có thể so sánh cùng những người thợ mỏ bình thường được chứ!" "Dược sư thúc, Dược sư thúc!" Tên giám công xấu hổ cười. Nguyên lai chính là Dược sư thúc đã từng đắc tội với Lưu chưởng môn. Quả thực nghe danh không bằng gặp mặt! "Sư đệ, không cần quản tới hắn, chúng ta mau đi thôi, tìm nơi nào yên tĩnh nhâm nhi vài chén." Cao Sĩ Bình nhìn Dược Thiên Sầu an ủi. Dược Thiên Sầu chắp hai tay: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!" Hai người cười ha ha, kề vai sát cánh bước về nơi sinh hoạt của nhóm thợ mỏ. Trong khu mỏ quặng, nhóm thợ mỏ làm việc ba ngày sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Đây cũng là do cường độ lao động quá cao, mà tu vi của những thợ mỏ phần lớn đều chỉ ở mức Trúc Cơ kỳ trở xuống. Nếu không nghỉ ngơi như vậy, hẳn là sẽ lao lực mà chết sớm thôi! Công việc này cũng không phải người bình thường có thể đảm đương nồi, nếu để người bình thường làm, một ngày sản lượng thu hoạch sẽ chẳng được mấy khối. Tự nhiên, nghỉ ngơi dường sức cũng là phương pháp nâng cao sản lượng thu hoạch của nhân công. Trên đường đi, Dược Thiên Sầu thần bí nhỏ giọng nói: "Nhắc tới cũng thật xảo diệu, trước khi ta gia nhập Thanh Quang Tông, đã từng có chút tâm đắc đối với việc khai thác mỏ quặng. Nếu Cao sư huynh tin tưởng, ngày cuối cùng trong ba ngày khai thác, thỉnh Cao sư huynh tới trước động khẩu chờ tiểu đệ xuất quan!" Làm sao Cao Sĩ Bình không hiếu ý tứ trong lời nói này, nhất thời nhãn tình hắn sáng lên. Hai người cười ha ha thành thật với nhau một phen. Cuối cùng, Cao Sĩ Bình khăng khăng tiễn đưa, Dược Thiên Sầu cũng không dám từ chối thịnh tình. Kết quả người trước, người sau trực tiếp bước vào nơi sinh hoạt của nhóm thợ mỏ. "Cao Đồ Tể" đến chơi, ba người nằm trong huyệt động sợ tới mức cuống cuồng bò dậy. Trông thấy hoàn cảnh sinh hoạt của Dược Thiên Sầu, Cao Sĩ Bình nhíu mày, vỗ ngực cam đoan nói: "Sư đệ tạm thời nhẫn nhịn, ngày mai ta sẽ chuyển ngươi tới chỗ ở khang trang hơn!" Khi Cao Sĩ Bình quay về, thì ba người đối với Dược Thiên Sầu có biến hóa rất lớn, câu nệ hơn không ít. Dược Thiên Sầu trong lòng hiểu rõ, liếc mắt nhìn ba người một cái, chợt thấy sau lưng Thạch Tiểu Thiên máu me nhầy nhụa, hiển nhiên là mới bị Lang Nha Tiên đánh. Dược Thiên Sầu tò mò hỏi: "Thạch Tiểu Thiên, sau lưng ngươi sao thế?" Nghe được Dược Thiên Sầu gọi, Thạch Tiểu Thiên vội vàng bẩm báo. Thấy Dược Thiên Sầu cùng Cao Sĩ Bình có quan hệ, cho nên hắn cũng không dám lãnh đạm. Nguyên lai, nhiệm vụ ngày hôm nay của Thạch Tiêu Thiên còn kém một trăm khối linh thạch hạ phẩm, theo như quy định, vết thương sau lưng kia, hẳn là do Lang Nha Tiên đánh đòn. Thấy hắn mở miệng, Dược Thiên Sầu lại dò hỏi một số vấn đề khác. Thạch Tiểu Thiên cũng nhất nhất trả lời. Nói ra thì cái số của Thạch Tiểu Thiên khá đen đủi! Vốn nhà hắn là quý tộc của Hoa Hạ đế quốc, bởi trời sinh căn cốt không tồi, được một vị tu chân giả Kết Đan kỳ trong Thanh Quang Tông thu nhận làm đồ đệ. Tu tiên ở Hoa Hạ đế quốc chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, người nhà hắn tự nhiên rất cao hứng, cũng đáp ứng để cho hắn đi theo người đạo sĩ kia. Vì vậy, Thạch Tiểu Thiên tiến nhập Thanh Quang Tông, dựa vào căn cốt không tồi, năm thứ nhất đã tới Luyện Khí tứ cấp, nhưng sang năm thứ hai, chẳng biết sư phụ hắn bị ai giết ở dưới chân núi. Càng bết hơn chính là, Thạch Tiểu Thiên cùng cháu trai của một vị trưởng lão đều thích một vị nữ đệ tử. Người trẻ tuổi ah! Khó tránh những việc tranh đoạt tình nhân, kết quả chọc giận vị trưởng lão kia, bị đạp một cước thẳng đến nơi này. Dược Thiên Sầu nghe Thạch Tiểu Thiên kể, sư phụ hắn đã chết thì không khỏi liếc mắt nhìn hắn. Cũng nảy sinh ý niệm giúp đỡ hắn ở trong đầu. "Ngày mai ngươi cùng ta đi lấy linh thạch nhé!" Nói xong, Dược Thiên Sầu khoanh chân nhắm mắt lại. Thạch Tiếu Thiên hơi sửng sốt, tuy không muốn nhưng bản thân hắn cũng không dám nói gì. Thẳng đến nhiều năm sau, khi hắn nhớ lại cái đêm định mệnh này, thì mới cảm thán không thôi. …………… Ngày kế, mặt trời lên cao quá ba sào thì Dược Thiên Sầu mới chịu tỉnh dậy. Lau nước miếng trên khóe miệng, nhìn thần tình không che giấu nổi lo lắng của Thạch Tiểu Thiên, Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười nói rằng, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu. "Sư thúc, người đã tỉnh rồi! Chúng ta cũng nắm chắc thời gian, đi làm việc thôi." Thạch Tiểu Thiên kì thực sớm đã muốn đi, nếu không băn khoăn Dược Thiên Sầu có quan hệ với Cao Sĩ Bình, thì hắn đã mặc kệ Dược Thiên Sầu rồi. Trông thấy hai bộ dụng cụ đào khoáng bày ra trước mặt, Dược Thiên Sầu ậm ừ một tiếng, tay không bước ra ngoài. Thạch Tiểu Thiên cầm hai chiếc sọt đuổi theo sau, nhìn cảnh tượng này, tuy Dược Thiên Sầu không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm tán thường, nếu ngay cả điểm ấy Thạch Tiểu Thiên còn không nhìn ra, thì hắn không xứng để mình hỗ trợ. Bên ngoài khu mỏ, sớm đã trở nên vắng vẻ, ngoại trừ một số người canh gác, thì cũng không tròôg thấy nhân công nào. "Dược sư đệ...." Đứng trước động khẩu, Cao Sĩ Bình trông thấy hai người liền ha ha cười nói. Dược Thiên Sầu cũng phất tay, đi tới giải thích: "Sao dám làm phiền Cao huynh chứ! Nhưng hôm qua uống nhiều quá, thân thể có điểm mệt mỏi, ngủ quên mất ah!" "Đây là...." Cao Sĩ Bình trông thấy Thạch Tiểu Thiên ở phía sau, hoài nghi nói. Dược Thiên Sầu cảm khái: "Nhiều người thêm lực ah! Ta đặc biệt tìm thêm hắn trợ giúp, tin tưởng rằng nhiệm vụ càng dễ dàng hoàn thành hơn." "Ha ha! Năng lực của Dược sư đệ ta rất tin tưởng, cũng biết ngươi nhất định sẽ không để ta phải thất vọng." Cao Sĩ Bình nói rất thâm ý, hẳn là cũng chỉ có Dược Thiên Sầu nghe mới hiểu nổi. Lại thấy hắn đem một chiếc túi vải ra nói: "Sư đệ muốn vào khoảng ba ngày, đây là chút lương thực, sư đệ mang vào trong ăn dần nhé!" Sau khi được tên giám công thân mật kiếm tra, Dược Thiên Sầu cùng Thạch Tiểu Thiên cũng tiến nhập vào trong hang động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Dược Thiên Sầu chậm rãi bước tới chỗ sâu nhất trong quặng mỏ, Thạch Tiểu Thiên theo ở phía sau, chỉ hận hắn không thể bước nhanh lên một chút. Thẳng đến lúc tới động khẩu ngày hôm qua, Dược Thiên Sầu mới dừng chân, cười nói: "Sáng nay ta ngủ quên chưa ăn cái gì. Chúng ta nghỉ ngơi ăn điểm tâm một chút, mới có khí lực để làm việc!" Nói xong Dược Thiên Sầu mở bao vải ra nhìn nhìn, thấy bên trong đều là thịt nướng thơm phức, cầm một phần ném sang cho Thạch Tiểu Thiên. Dược Thiên Sầu cắn một miếng, ân! Hương vị quả nhiên không tồi. Đối với hạng người thu tiền hối lộ xong, liền dụng tâm hành sự như Cao Sĩ Bình, hắn rất ưa thích. Đang thưởng thức hương vị, chợt nghe thấy tiếng khóc. Chỉ thấy Thạch Tiểu Thiên đang cầm hơn phân nửa khối thịt nướng, khóc oa oa lên. Dược Thiên Sầu sửng sốt, kỳ quái nói: "Ngươi khóc cái gì?" "Bẩm sư thúc, lâu lắm rồi ta không ăn qua thịt nướng, có điểm nhớ nhà." Thạch Tiểu Thiên lau nước mắt, nức nở nói. Dược Thiên Sầu nuốt khan thịt nướng: "Ta kháo! Còn tường rằng ngươi đang chơi trò gì, không ngờ lại khóc thút thít giống như đàn bà, mau ăn nhanh lên! Ăn xong rồi còn làm việc nữa." Vì thế hai người ngồi xổm ở chỗ sâu nhất trong mỏ quặng, ôm thịt nướng nhai ngồm ngoàm. Sau khi ăn xong, Thạch Tiểu Thiên cũng thỏa mãn vỗ bụng. Dược Thiên Sầu thì kêu hắn cầm dụng cụ lên, tiến vào trong động khai thác linh thạch. Khi Thạch Tiểu Thiên trông thấy bốn phía xung quanh vách động đều trồi ra linh thạch thì hắn không khỏi mở to hai mắt. Dược Thiên Sầu chỉ vào chỗ sâu nhất bên trong nói: "Đây là ta phát hiện ra, số linh thạch này tùy tiện khai thác cũng đủ hoàn thành xong nhiệm vụ cho cả hai người chúng ta. Tiểu Thiên, một mình ngươi có lấy đủ số lượng cho hai người, trong vòng ba ngày không?" Thạch Tiểu Thiên hưng phấn gật đầu nói: "Sư thúc an tâm, ngươi ở một bên nghỉ ngơi. Lấy linh thạch không tốn bao nhiêu khí lực, giao việc này cho ta làm là được rồi!" Mẹ kiếp! Ngươi tường ta ăn không ngồi rồi sao? Bị người ta hiểu nhầm, tâm tình có điểm khó chịu, Dược Thiên Sầu cơ mặt run rẩy, giải thích nói: "Ta giao cho ngươi việc này, cũng không phải ta muốn nghỉ ngơi. Mà ta đi thăm dò khoáng mạch tốt hơn, lần sau chúng ta chỉ việc khai thác thôi." Nghe Dược Thiên Sầu nói, muốn đi tìm mạch khoáng tốt hơn. Lúc này Thạch Tiểu Thiên vỗ ngực bang bang nói: "Sư thúc yên tâm đi! Nơi này hãy giao lại cho ta." Dược Thiên Sầu trắng mắt nói: "Ba ngày này ngươi cũng đừng ra ngoài nữa, yên tâm ở trong này thu thập đi! Ta sẽ mang thức ăn cho ngươi. Nhớ kĩ phải lấy sạch, đừng lãng phí linh thạch ah." Đợi Thạch Tiểu Thiên đáp ứng xong, hắn cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài tìm nơi có thượng phẩm linh thạch để khai thác.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m