Chương 4 : Khử mối họa tâm phúc
Dược Thiên Sầu tính toán nghỉ ngơi một ngày, thân thể của mình sẽ khôi phục chút ít. Nào ai biết trạng huống của khối thân thể này còn kém xa kiếp trước. Tuy rằng vẫn còn là đồng nam, nhưng thể chất quá hỗn tạp, ước chừng khoảng ba ngày sau mới hồi phục hoàn toàn. Buồn bực nhất chính là một việc hắn đang nhớ lại, để cho hắn thương tâm không thôi. Khi mình xuyên việt đến nơi này, thì mấy trăm triệu USD ở trong ngân hàng Thụy Sĩ cũng tan biến theo. Theo tính toán của hắn, tài sản kiếp trước của hắn còn nhiều hơn Dược gia hiện tại gấp mười mấy lần. Càng nghĩ càng đau lòng, mấy ngày qua ăn uống nhạt mồm không ngon. Cuối cùng ngẫm lại cũng đã thấu triệt, coi như đó là số tiền để mua cái mạng này không bị bắn chết. Quách Kiến Quân cha mẹ mất sớm, không thể báo hiếu là chuyện tình tối bi thảm. Hiện giờ trở thành Dược Thiên Sầu, hơn nữa còn có phụ mẫu ân cần thương mến, rất nhanh cũng đá xoa dịu nỗi đau bị mất mất trăm triệu USD ở trong ngân hàng Thụy Sĩ. Đối với nhị lão, cũng tưởng tượng thành cha mẹ kiếp trước của mình mà đối đãi. Hôm nay... Dược Thiên Sầu đi lang thang trong hoa viên của Dược gia. Kiếp trước hắn theo dòng đời xô đẩy, mà trở thành người xấu, nhưng bản chất con người hắn thì vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn không dám vượt qua điểm mấu chốt của đạo đức huynh đệ tương tàn. Nhưng hiện giờ bất đồng, nơi này cùng nơi đó một chút cũng không hề liên quan. Quách đại ca.., không....Dược thiếu gia đã quyết định, phải phóng tay giải quyết gọn gàng chuyện này. Điều hắn muốn nhất ở trong đầu lúc này chính là, dùng biện pháp nào để trừ khử được Tiết Cái Bảo. Hắn đang phiền não vì chưa nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, điều hắn băn khoăn nhất chính là hai ông bà già hiện tại. Đặc biệt mẹ hắn rất yêu quý đứa cháu này, bởi vì đó là độc đinh duy nhất còn sót lại của Tiết gia. Trong hoa viên, Dược Thiên Sầu luẩn quẩn vài vòng, chung quy vẫn không nghĩ ra biện pháp nào tốt. Nhìn luống hoa hướng dương vàng óng ở trước mặt, Dược Thiên Sầu chăm chú nhìn thật lâu, thẳng cho tới lúc hắn thở dài một hơi, vươn tay ngắt một bông, đưa lên mũi ngửi hương thơm, hai mắt nhắm lại, miệng lầm bầm nói: "Nếu cần diệt trừ mà không diệt trừ, chung quy sẽ là mối họa khôn lường. Mẹ kiếp! Mấy ngày qua lão tử ăn ơom uống nước đều phải đề phòng, còn dây dưa thêm xuống, không có bị hắn hại chết thì cũng mắc chứng suy nhược thần kinh mà chết. Hắn là con trai độc nhất của Tiết gia, vậy còn ta không phải cũng là con trai độc nhất của Dược gia hay sao?" Dược Thiên Sầu than vãn xong, cũng phủi mông bỏ đi. Chỉ lưu lại một cánh hoa hướng dương xơ xác ở trong vườn. Lúc này Tiết Cái Bảo đang rất cao hứng, mấy ngày qua biểu đệ vẫn luôn hòa nhã. Hôm nay còn ước hẹn đêm khuya ra hoa viên sau nhà cùng uống rượu ngắm trăng. Hắn cho rằng, chân tướng sự việc lần trước, còn chưa bị Dược Thiên Sầu phát hiện, xem ra chính mình đã lo lắng thái quá rồi. Sau khi Tiết gia tan nhà nát cửa, hắn tới đây nương nhờ vào Cô Cô. Nhưng ngày tháng ăn nhờ ở đợ, làm cho thói quen thiếu gia cảa hắn, khó chịu giống như bị kim châm. Cô Cô chu cấp tiền tiêu mỗi tháng cũng không phải ít, bất quá số tiền này đối với một thiếu gia ăn chơi phóng đãng như hắn, thì chăng thấm vào đâu. Có một thằng em họ như Dược Thiên Sầu trấn giữ, vậy nơi này cũng chẳng đến phiên Tiết thiếu gia hắn khoa chân múa tay. Nguồn truyện: Truyện FULL Một lần hắn ngồi trên tửu lầu độc ẩm, trong cơn say xỉn càu nhàu nói: "Dược Trường Quý ngươi hay lắm, nếu không có Tiết gia, làm sao ngươi lại có được cái ngày hôm nay. Thế nhưng mỗi tháng ngươi chỉ chu cấp cho ta mấy trăm lượng bạc, thật là cái đồ vong ăn bội nghĩa...!" Lời oán thán này của hắn, rơi vào trong tai một người ở bàn bên cạnh. Người nọ cũng chính là thủ lĩnh của một toán thổ phỉ. Hắn biết Tiết Cái Bảo là cháu họ của đệ nhất phú thương Dược Trường Quý tại Yến Tử Thành. Cho nên ngỏ lời kết giao, kết quả hai tên này ăn nhịp với nhau, bày mưu bắt cóc Dược Thiên Sầu, để vơ vét tài sản của Dược Trường Quý. Cũng tính toán, sau khi nhận tiền sẽ giết chết con tin. Nhưng nằm ngoài dự tính của bọn chúng, là Dược Thiên Sầu đã chạy trốn về được. Sau khi thấy Dược Thiên Sầu được người ta đưa trở về nhà. Sợ chuyện tình bại lộ, Tiết Cái Bảo đã nổi lên sát tâm, nhưng ông chú Dược Trường Quý lại phái người canh gác ngày đêm ở đây. Hắn thủy chung vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay. Vốn đang lo lắng, thì hôm nay biểu đệ chạy qua ước hẹn cùng hắn uống rượu ngắm trăng. Rốt cuộc, hắn cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, hiển nhiên biểu đệ vẫn chưa biết chuyện tình bắt cóc con tin kia, có quan hệ với mình. Nha hoàn giúp hắn chỉnh chu lại quần áo xong, Tiết Cái Bảo liền vui vẻ đi tới nơi hội ước. Trên bàn đá trong hoa viên, rượu và thức ăn ngon đã chuẩn bị xong. Dược Thiên Sầu thắp đèn lồng, một mình chờ đợi biểu ca. Khi ngón tay hắn 20 nhịp ở trên bàn đá, thì những tiếng bước chân vội vàng cũng truyền đến. Dược Thiên Sầu lạnh lùng quét mắt nhìn ra phía cửa hoa viên, trên mặt lập tức thay đổi bộ dáng tươi cười thân thiết. "Biểu ca, huynh để cho ta chờ thật sốt ruột ah!" Dược Thiên Sầu đứng dậy nghênh đón. Tiết Cái Bảo nhanh chân đi tới, chỉ chỉ lên trên người mình nói: "Quần áo không chỉnh tề, làm sao ta dám đến hội ước cùng biêu đệ chứ!" "Đều là người một nhà, huynh còn chú trọng nhiều như vậy làm gì nữa. Biểu ca mời ngồi!" Dược Thiên Sầu thỉnh hắn an tọa, tự cầm bầu rượu chuốc ra chén. Giơ lên cao, không nghĩ rằng lại đụng trúng đèn lồng ở trên bàn. Đèn lồng rơi xuống đất, ánh nến vụt tắt lịm, trong nháy mắt quang cảnh xung quanh đã trở nên tối om. Dược Thiên Sầu bình thản nói: "Xem ta vụng về chưa kìa." "Biểu đệ khoan hãy tự trách, thắp đèn trở lại là được thôi mà, để ta làm cho." Tiết Cái Bảo cười nói. Theo sau xoay người mò mẫm chân đèn. Mới vừa đứng lên, liền bị một đạo bóng ảnh đập tới. Tiết Cái Bảo rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã gục xuống. Dưới ánh trăng sáng tỏ, Dược Thiên Sầu trong tay cầm mộc côn, vòng qua bàn đá. Hai tay dùng sức đập loạn xuống đầu Tiết Cái Bảo, thấy hắn nằm im khóng chút động tĩnh, Dược Thiên Sầu mới dùng chân đá đá vài cái, nói: "Mẹ nó! Tao lười thèm dông dài với mày, tiễn mày đi luôn." Ánh nến một lần nữa thắp sáng lên, Dược Thiên Sầu cầm đèn lồng rọi xuống đống huyết nhục mơ hồ nằm dưới mặt đất. Lại dùng mộc côn thọt vài cái, thấy Tiết Cái Bảo không phản ứng gì, mới gật đầu hài lòng. Thả đèn lồng ngồi xuống bàn, rót cho mình một chén rượu uống một hơi cạn sạch, chậc chậc lưỡi nói: "Cuối cùng đã trừ khử được mối họa tâm phúc, ngày sau có thể an tâm ngủ rồi! Ta sẽ bẩm báo việc này cho lão gia đại nhân biết, ta không tin hắn sẽ đem thằng con trai độc nhất này đưa đến quan phủ." Dứt lời, hắn cầm theo mộc côn bỏ đi. Xa xa, mơ hồ như nghe thấy trong miệng hắn đang nói: "Mẹ kiếp! Dược phủ lớn như vậy mà không tìm thấy món nào vừa tay. Hại lão tử phải vào tận nhà bếp mới tìm được cây sậy này." Dược Thiên Sầu mang theo mộc côn đi vào trong bếp, vung tay ném nó lên đống củi khô, rồi phủi mông bỏ đi. Ra đến gần cổng lớn, mới tìm một sóc yên tĩnh ngồi xổm xuống. Chẳng bao lâu sau, hắn lại cảm thấy nhạt miệng, ngứa cổ, liền giận dữ nói: "Mẹ kiếp, nơi này thì mua thuốc lá ở đâu đây hả?" Đại môn mở toang ra. Dược Trường Quý cùng hai gã tùy tùng mới đi quan hệ xã giao trở về. Mới vừa bước vào trong phủ, đã nghe thấy tiếng người hô: "Phụ thân!" Là thanh âm của nhi tử! Dược Trường Quý ngẩn ra, xoay người nhìn về phía góc tối, cũng thấy Dược Thiên Sầu đang ngồi chồm hổm ở nơi đó. Lão không khỏi cau mày nói: "Sầu nhi! Sao lại ngồi chơi ở đó, thân thể mới khỏi bệnh, coi chừng bị cảm lạnh." "Phụ thân! Hài nhi có việc muốn tìm người." Dược Thiên Sầu chậm rãi đi tới nói. Dược Trường Quý liền minh bạch, hài nhi ngồi thẫn thờ ở đây chính là vì đợi mình. Lần đầu tiên thấy hắn có hành động cổ quái như thế, nên cũng ngoảnh mặt nhìn tùy tùng nói: "Các ngươi đều quay về nghỉ ngơi đi." Hai gã tùy tùng cung kính xin cáo lui. "Có chuyện gì vậy?" Dược Trường Quý quan tâm dò hỏi. Dược Thiên Sầu thần bí đáp: "Trước tiên người không cần hỏi cái gì, đi theo hài nhi đến hoa viên là biết." Tại bàn đá trong hoa viên, Dược Thiên Sầu thắp đèn lồng bừng sáng lên. Lúc này cái đống huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, đầu bị dập nát đã không thể phân biệt nổi là ai. Nhưng theo quần áo, thì người trong Dược phủ vẫn nhận ra được. Cho nên Dược Trường Quý cau mày nói: "Là biểu ca của ngươi?" Dược Thiên Sầu gật đầu, quan sát nét mặt của phụ thân, thấy phản ứng của lão đại không quá mãnh liệt, thầm nghĩ: "Quả nhiên đúng như ta đoán! Người làm ăn lớn như phụ thân, có mấy ai là người đơn giản chứ." Dược Trường Quý ngồi xuống ghế đá, nhìn chằm chằm vào nhi tử nói: "Chuyện lần trước ngươi bị thổ phỉ bắt cóc, có quan hệ với hắn sao?" Dược Thiên Sầu không trực tiếp giải thích, mà nâng bầu rượu lên chuốc đầy vào hai chén, đẩy sang phía phụ thân: "Rượu và thức ăn đều sạch sẽ, chưa ai chạm qua." Tiếp theo liền ngồi xuống, uống cạn một chén, mới đem sự tình đã trải qua nói hết ra. Dược Thiên Sầu càng nói, sắc mặt của Dược Trường Quý càng âm trầm xuống. Đợi tới lúc nghe xong câu chuyện, thì hắn cũng vỗ bàn, nhảy dựng lên: "Quả nhiên là cõng rắn cắn gà nhà, thế nhưng lại muốn Dược gia ta tuyệt tự! Lúc trước ta có hoài nghi hắn, nhưng nể mặt mẫu thân ngươi, ta mới không truy cứu thôi." "Phụ thân! Hài nhi sợ mẫu thân biết việc này...." Dược Thiên Sầu còn chưa nói dứt lời, thì Dược Trường Quý đã khoát tay chen ngang: "Ngươi cái gì đều không biết, mau về nghỉ ngơi đi! Để mình ta xử lí nơi này." "Dạ, phụ thân, con quay về tắm rửa và đi ngủ?" Dược Thiên Sầu nhìn phụ thân hồi đáp. Nhìn theo bóng lưng nhi tử rời đi, Dược Trường Quý hơi có chút kinh ngạc. Hắn không tin được, nhi tử của mình lại dám sgết người. Càng không tường tượng nổi, biểu hiện của nó lại bình tĩnh, điềm đạm đến mức như vậy. Xem ra lần này bị thổ phỉ bắt cóc, cũng đã kích thích tâm lý của nó! Uống cạn chén rượu xong, Dược Trường Quý thở dài nói: "Dược gia ta có người kế nghiệp rồi!" "Ta không muốn làm đại ca..., nhưng đừng dồn ta tới bước đường cùng..., và cùng đừng ép ta phải rơi lệ....Bằng không chính ta sẽ trở mặt đó...Hây dô hề..., là Hây dô hề." Trừ khử được mối họa tâm phúc, sau khi tắm rửa thơm tho xong, Dược Thiên Sầu nằm trên giường, gác một chân lên đầu gối, làm nhảm hát một điệu dân ca giang hồ.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m