Chương 12 : Quần Chiến
>Húc Nhật Thành quảng trường, dòng người chen chúc xô đẩy.
Hôm nay là đợt khảo hạch thứ hai, ở trung tâm quảng trường đã được dựng lên năm toà lôi đài dài rộng mười thước, chiều cao một thước.
Lạc Thần đứng ở bên trong đám người.
Thời gian ba ngày, hắn đã tu luyện trọn bộ Liệt Dương Quyền đến nhập môn, nhưng trong lòng vẫn có hơi thấp thỏm, không biết khảo hạch hôm nay sẽ tiến hành như thế nào.
“Quy tắc khảo hạch.” Lão giả để chòm râu dê đứng lên:
“Cùng cảnh giới rút thăm đối chiến, mỗi cảnh giới chỉ lấy hai mươi người đứng đầu. Nếu cùng cảnh giới nhân số không đủ hai mươi thì sẽ bài trừ theo thứ tự là được, thực lực đạt tới Tinh Sĩ cảnh thì miễn khảo hạch lần này.”
“Các ngươi còn có nghi vấn gì sao?”
Không ai nói chuyện, quy tắc đã nói rất rõ ràng.
“Tốt lắm, tiếp theo là phân phối lôi đài.” Lão giả để chòm râu dê nói tiếp:
“Tinh Đồ ngũ trọng, lôi đài số một; Tinh Đồ lục trọng, lôi đài số hai…… Tinh Đồ cửu trọng, lôi đài số năm.”
Nghe vậy, Lạc Thần đi đến trước lôi đài số 1, giao ra mộc bài xác nhận thân phận.
Sau đó hắn phát hiện, có chừng năm trăm người thông qua vòng khảo hạch thứ nhất, đại khái có hai trăm ba bốn mươi người đi tới lôi đài số một.
Lôi đài số hai có chừng một trăm bốn người, lôi đài số ba có chừng bảy mươi tám mươi người, còn lôi đài số bốn số năm thì không đủ hai mươi người.
Thực lực càng thấp, cạnh tranh càng kịch liệt.
“Vòng thứ nhất, quần chiến.”
Trên lôi đài số một, hắc y trọng tài mở miệng:
“Số một đến số ba mười lên đài, năm người cuối cùng lưu lại trên đài tiến vào vòng tiếp theo.”
Nhân số quá nhiều, chỉ có thể như thế thôi, hơn nữa quần chiến cũng cho thấy được thực lực của một người.
Lạc Thần bị xếp vào tổ cuối cùng.
Sau một lát, thi đấu bắt đầu.
Trên lôi đài, ba mươi người lập tức hành động, ngươi đẩy ta xô ngươi đánh, tất cả mọi người dùng hết sức lực muốn đánh người bên cạnh xuống lôi đài.
Lúc này, có vẻ lực lượng là quan trọng nhất, chỉ có lực lượng đủ cường mới có thể xô đẩy những người khác, cũng chỉ có lực lượng đủ cường mới không bị những người khác đẩy xuống.
Lạc Thần nghiêm túc nhìn tình hình chiến đấu trên lôi đài, muốn học hỏi một ít kinh nghiệm, tìm được một ít kỹ xảo cùng bí quyết.
Chiến đấu kết thúc nhanh chóng, năm người thắng lợi được vào vòng tiếp theo.
Sau đó là số ba mươi mốt đến số sáu mươi.
Lạc Thần vẫn cẩn thận quan sát……
……
Ở một nơi cách lôi đài số một không xa.
“Bạch Lâm, cho dù phải ôm hắn cùng nhau nhảy xuống cũng phải mang Lạc Thần xuống lôi đài cho ta, hiểu chưa?” Bạch Băng Nhi nhìn một tên đệ tử Bạch gia trước mặt, lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi Băng Nhi tỷ, thực lực của ta đã tiếp cận đệ lục trọng, đối phó kia tiểu tử tuyệt đối không thành vấn đề.”
Bạch Lâm lời thề son sắt.
“Vậy là tốt rồi, đi thôi!”
Bạch Băng Nhi gật gật đầu, nhìn Lạc Thần đứng trong đám người, khóe miệng châm chọc.
Đồng thời, ở một chỗ khác, Trần Lâm nhìn Bạch Băng Nhi, lại nhìn Lạc Thần, bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm:
“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc đi!”
……
“Tiếp theo là tổ cuối cùng, lên đài.”
Thanh âm trọng tài vang lên, Lạc Thần lập tức theo đám người bước lên lôi đài.
Những người khác vừa bước lên lôi đài lập tức bắt đầu tranh đoạt vị trí trung tâm lôi đài, nơi đó là một địa điểm tương đối an toàn.
Mà Lạc Thần thì lựa chọn một góc lôi gần đài góc, trải qua mấy vòng quan sát, hắn đã có ý nghĩ của mình.
“Bắt đầu.”
Trọng tài ra lệnh một tiếng, trên lôi đài bắt đầu hỗn loạn.
Hơn hai mươi người chen chúc ở trung tâm lôi đài lập tức khởi xướng công kích, mỗi một người bên cạnh họ đều trở thành địch nhân.
Ngược lại Lạc Thần đứng ở trong góc, tạm thời an toàn.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thất một bóng người liên tiếp ném ba người bên cạnh ra ngoài, sau đó hướng thẳng về phía hắn.
Đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hắn nhận ra, người này là người Bạch Gia.
Lạc Thần lộ vẻ nghiêm túc, từ này nhẹ nhàng ném bay ba người cho thấy gia lực lượng đã cận bốn ngàn cân, so với hắn mà nói, có tính uy hiếp cao.
Bước chân vừa động, hắn lại lui hai bước, trực tiếp đứng ở ngay góc lôi đài, vị trí này, chỉ cần hắn lại lui một bước sẽ ngã xuống.
“Lăn!”
Bạch Lâm lại ném bay một người, rồi sau mặt cười dữ tợn đi tới chỗ Lạc Thần.
Người kia bị ném ra, nhất thời đứng không vững, thế là bị những người khác xô đẩy rớt xuống lôi đài.
Nhìn thấy Bạch Lâm cường thế như vậy, người chung quanh không dám trêu chọc Bạch Lâm, đặc biệt là nhìn thấy Bạch Lâm trực tiếp nhằm về Lạc Thần, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu tử, tự mình nhảy xuống đi, hay là để ta đánh ngươi xuống?”
Bạch Lâm ngừng ở trước mặt cách Lạc Thần hai mét, vẻ mặt hài hước.
Dưới đài cách đó không xa, khuôn mặt Bạch Băng Nhi lộ ra ý cười.
Lạc Thần nhìn Bạch Lâm, không nói gì, bày ra tư thế chiến đấu.
“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Bạch Lâm lạnh lùng nói một câu, rồi sau đó cất bước đi qua.
“Cút xuống cho ta!”
Vừa dứt lời, Bạch Lâm quát khẽ một tiếng, nắm tay mang theo tiếng gió gào thét nhanh chóng đánh về ngực Lạc Thần.
Hắn không chỉ đánh Lạc Thần xuống lôi đài, còn muốn cho Lạc Thần nếm chút khổ sở.
Lạc Thần gắt gao nhìn chằm chằm nắm tay đánh tới, thẳng đến nắm tay sắp rơi xuống trên người, hắn mới động.
Bước chân qua một bên, thân thể hắn chợt xoay chuyển, năm tay Bạch Lâm sát ngực mà qua.
Bạch Lâm không dự liệu được một quyền thất bại, lại vì dùng sức quá mãnh, thân mình lảo đảo về trước.
Nhưng vào lúc này, Lạc Thần nâng cánh tay lên cầm lấy tay Bạch Lâm, hung hăng kéo một cái, lực lượng thật lớn khiến cho Bạch Lâm lao ngoài.
Nếu Bạch Lâm đứng vững thì Lạc Thần không lôi kéo hắn được, nhưng bây giờ Bạch Hạo bị mất thăng bằng thì dễ hơn nhiều.
“Bành!”
Lạc Thần vốn đứng ở bên cạnh lôi đài, Bạch Lâm vừa lao ra đã ngã xuống mặt đất, tạo thành một vòng tro bụi, nhìn rất chật vật.
“Phế vật!”
Trong đám người, Bạch Băng Nhi lộ vẻ mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn Lạc Thần vẫn đang đứng trên lôi đài, nàng oán hận vung tay, xoay người rời đi.
Bạch Lâm thất bại, vòng tỷ thí này đã không thể làm gì Lạc Thần.
Một khác chỗ, Trần Lâm nhìn Bạch Băng Nhi rời đi, lại nhìn về phía Lạc Thần, hơi mỉm cười lộ ra răng nanh đáng yêu:
“Hảo tiểu tử, thú vị, bản tiểu thư càng ngày càng thích ngươi.”
Trên lôi đài, Lạc Thần không để ý đến Bạch Lâm nữa, mà xoay người nhìn về phía trung tâm lôi đài.
Nơi đó hỗn chiến trên cơ bản kết thúc, chỉ còn bảy tám người còn đang triền đấu.
Do dự một chút, Lạc Thần đi về phía trước vài bước, đạt tới một vị trí khá an toàn, nếu lại dùng trò cũ nói không chừng sẽ gậy ông đập lưng ông.
Cũng may mấy người kia cũng không chú ý tới hắn.
Sau một lát, lại có bốn người bị đẩy xuống lôi đài.
Cộng thêm Lạc Thần, phía trên lôi đài vừa lúc còn dư lại năm người, vòng khảo hạch này kết thúc.
“Tiếp theo là đợt thứ hai.”
Thanh âm trọng tài lập tức vang lên:
“Quy tắc thi đấu: Rút thăm đối chiến, người thắng lưu lại, kẻ thua đào thải……”