Chương : 12
Hơn trăm cường giả lao ra nhưng chỉ trong một hơi thở đã hoá thành tro bụi. Uy lực như vậy làm mọi người ngốc trệ tại chỗ trong một thời gian ngắn, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ba thế lực lớn, trong khoảng thời gian ngắn, lâm vào tình trạng giằng co.
Ai cũng không dám ra tay lần nữa nhưng nếu phải rời khỏi thì lại không cam tâm. Ngay khi cung điện xuất hiện thì bọn họ đều biết rằng cung điện này không giống bình thường. Trong đó chắc chắn có bảo vật, người nào lại cam tâm từ bỏ? Ba thế lực cứ ngươi nhìn chằm chằm vào ta, ta nhìn chằm chằm ngươi, từng người đều như ngốc si đứng yên tại chỗ.
Oanh long long, Oanh long long. . .
Nhưng vào lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang, kinh thiên động địa, phảng phất giống như sấm sét.
"Không tốt, có thế lực khác hàng lâm." Đại hán Huyết Đao môn nghiến răng, nghiến lợi.
Hai đại Môn chủ còn lại cũng có sắc mặt rất khó nhìn, nhất là Chưởng môn Luyện Thi tông. Nếu như lúc trước, ba đại thế lực cạnh tranh với nhau thì còn có thể nói, bên lão sẽ có được chỗ tốt nhưng hiện tại thì một chút cũng sẽ không có!
Nghĩ lại mà xem, cung điện này vốn là xuất hiện trong cấm địa của Tông môn của lão, đáng lý nó phải hoàn toàn thuộc về Tông môn của lão nhưng sau đó thì 2 tông môn lớn khác lại đến, nhất quyết muốn chia chén canh, ừ, thì cũng có thể được, dù sao cũng có thể chia cho họ một ít là được.
Nhưng bây giờ thì sao? Một thế lực lớn chính thức của viễn cổ giới xuất hiện, dù chỉ là nước canh thì bọn lão cũng sẽ không có mà húp.
Sao lại làm cho người ta nghẹn khuất, sao lại làm cho người ta phải cam chịu như vậy chứ ?!
Oanh long long. . .
Mây sáng ở phía xa xa cuồn cuộn, ánh sáng bắn ra bốn phía. Một chiếc chiến hạm từ xa vọt tới. Toàn thân nó là được đúc từ đồng xanh, xung quanh lập loè thần quang và những thần quang này hoá thành các loại hung thú lao nhanh qua lại, đồng thời cất tiếng gào thét, giống như là những thực thể vậy!
Chiến hạm này dù không xa hoa nhưng lại có khí độ, vừa to lớn, vừa cổ xưa, làm cho người ta chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đã sinh lòng kính ngưỡng ngay lập tức.
Nội tình của một thế lực cổ xưa chính là đây, không phải loại nhà giàu mới nổi có thể so sánh được.
Hơn nữa, một bảo vật như chiến hạm đồng xanh này nếu đã xuất hiện tất sẽ có thế lực vô thượng bất diệt tiến đến. Một loại bảo vật thượng cỗ tưởng như đã thất truyền này thì chỉ sợ những thế lực cổ xưa mới còn có được.
Nhưng làm cho tất cả mọi người hoảng sợ hơn nữa chính là một tiếng nổ mạnh tiếp theo xuất hiện ở một hướng khác. Hơn mười đạo quang ảnh đang cấp tốc bay nhanh đến nơi đây.
Bốn đạo quang ảnh dần hiện rõ ra, theo sau họ là một cái nhuyễn kiệu*. Bốn cô gái xinh đẹp như hoa nâng kiệu, so ra thì sự phô trương không thể so với thế lực vừa đến, rõ ràng là uy thế yếu hơn.
*Nhuyễn kiệu: Kiệu êm ái; có thể hiểu là chiếc kiệu trông có vẻ dành cho phái nữ nhơn.
"Các ngươi cũng tới, cũng không phải chậm." Một người trong chiến hạm đồng xanh hùng vĩ lên tiếng.
"Khanh khách, thế nhưng các ngươi lại sớm hơn rồi." Đại nhân vật trong nhuyễn kiệu rõ ràng là một vị nữ tử, tiếng như 'không cốc u lan', uyển chuyển êm tai, làm cho người ta nghe thấy đến say mê vẫn không thôi.
"Còn kém Phượng Hoàng đế quốc người." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh lại nói tiếp rồi về sau lại không nói thêm gì nữa. Trong nhất thời, bầu không khí yên lặng xuống một lần nữa.
"Đều là đại nhân vật a." Tráng hán Huyết Đao môn mở miệng. Ba đại thế lực đã tụ họp cùng một chỗ, ba vị Chưởng môn lúc trước còn đối chọi gay gắt mà bây giờ đã đứng cùng một chỗ, cảm thán không thôi.
"Trong kiệu chẳng lẽ là vị kia." Chưởng môn Luyện Thi tông khổ sở nói.
"Hẳn là vậy. Tiêu chí này là độc nhất vô nhị, chỉ sợ không người nào can đảm giả mạo" Lão giả Thú Vương tông thở dài không thôi.
"Không biết nơi đây rốt cuộc là có chỗ đặc dị gì mà ngay cả nàng cũng đến. Hơn nữa, nghe phong cách nói chuyện của vị ngồi trong chiến hạm đồng xanh thì chỉ sợ cũng không kém nàng. Thật là khó có thể tượng tượng." Đại hán Huyết Đao môn nhìn bề ngoài thì có vẻ thô kệch nhưng bên trong lại vô cùng tinh tế, dù những chi tiết này cũng không qua được mắt hắn.
"Phiêu Miểu Thánh địa, Chiến Hồn điện, chỉ còn thiếu Phượng Hoàng đế quốc rồi, ba đại thế lực bất diệt tập hợp đủ, ha ha, lần thứ nhất sau vạn năm đấy." Lão giả cười khổ nói.
"Đợi a, nói không chừng còn có chút nước canh." Chưởng môn Luyện Thi tông thở dài.
Hiện tại, Cơ Trường Không đã thành người có cũng như không, thậm chí không dám đi ra. Hắn cực kỳ chăm chú nhìn hai thế lực siêu cấp, đồng thời cũng cẩn thận nghe ngóng tu giả xung quanh nghị luận, cuối cùng cũng biết rõ được lai lịch của hai thế lực lớn này.
Hắn rất tự biết rõ bản thân là người ngoài cuộc, cũng chỉ là một người khách đứng xem cuộc diễn mà thôi. Nếu muốn kiếm một chỗ tốt thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó là đem mạng của mình tống tiễn đi.
Cho nên hắn rất bình tĩnh, cũng không có suy nghĩ sẽ được mất, chẳng qua trong nội tâm đến cùng vẫn có chút chút không cam chịu thôi.
"Chít chít, chít chít. . ."
Ba canh giờ sau, từ xa xa truyền đến tiếng chim kêu, âm thanh như tiếng sấm rồi nhưng sau đó lại thanh thuý dễ nghe.
Cuối cùng cũng đã tới, đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh thở dài ra một hơi.
Cơ Trường Không nhìn về phía phát ra tiếng chim kêu thì thấy ở đằng xa, một đạo thân ảnh màu lửa đỏ như lưu quang bay nhanh tới, giống như một con chim.
"Phượng hoàng, trời ạ... Thật sự là phượng hoàng. . ."
"Không sai, thật sự là vậy! Từ lâu đã nghe nói trong Phượng Hoàng đế quốc có phượng hoàng, không ngờ rằng lại là chuyện thật..."
"Đây là đại nhân vật Phượng Hoàng đế quốc a, so với hai vị lúc trước thì còn muốn cao hơn..."
Người vẫn chưa đến mà nhiều cường giả phía dưới đã sợ hãi la lên.
Tu vi Cơ Trường Không có hạn nên vì khoảng cách quá xa mà thấy ko rõ lắm. Nhưng nhiều tu giả trong vô số cường giả ở đây đã tu thành các loại thần thông, pháp thuật thiên nhãn nên tất nhiên họ có thể nhìn thấy được.
Hơn mười cái hô hấp sau, thân ảnh màu lửa kia đã vượt qua mấy trăm dặm.
Phượng hoàng, thật sự là phượng hoàng. Cơ Trường Không trừng to mắt, không dám tin điều đang thấy này.
Đầu gà, cằm yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, có năm màu sắc rực rỡ, phượng gáy như tiêu sanh, âm như chung cổ, những điều này được ghi chép trong sách cổ "Phượng Hoàng Ký", dùng để miêu tả hình dáng của phượng hoàng.
Sự xuất hiện của phượng hoàng tuy có làm cho người khác sợ hãi, thán phục nhưng càng làm cho người ta thở dài chính là có một nữ tử đứng trên đỉnh đầu Phượng Hoàng.
Thần quang lập loè, thân ảnh như ẩn như hiện, chiếc lưng thẳng tắp, nàng đứng trên đỉnh đầu phượng hoàng. Sương mù chung quanh bắt đầu chuyển động mạnh hơn. Nữ tử kia mặc một chiếc áo trắng, thánh khiết như tuyết, tung bay trong gió, làm cho người ta có cảm giác nàng như một tiên tử sẽ theo gió mà đi.
Đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, như không cốc u lan, vô cùng xuất trần, có một nét tinh mịch trong chốn tiên cảnh, cùng với cảnh vật đẹp xung quanh, nàng hoà hợp cùng cảnh vật ấy, dường như nàng là một phần của thiên địa linh tú* vậy.
*Thiên địa linh tú: thiên địa xinh đẹp.
Nhìn đến đây, Cơ Trường Không không nhịn được mà quay lưng lại để nhìn Thanh y Tiên tử ở sau lưng.
Hai người có nét giống nhau, đều cho hắn cảm giác vô hạ*, không chỉ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành mà ở họ còn toát lên khí chất thoát tục.
*Vô hạ: không có thời gian rỗi.
Nữ tử trên đỉnh đầu phượng hoàng kia có hai loại khí chất, một là lạnh nhạt, siêu thoát, hai là kiêu ngạo.
Dù không biết chuyện của nàng, cũng chưa bao giờ nói một câu nào với nàng nhưng Cơ Trường Không cũng cảm giác được nàng là một người kiêu ngạo, kiên cường.
Còn Thanh y Tiên tử sau lưng thì siêu trần thoát tục, không hưởng khói tục của nhân gian, chỉ liếc nhìn thôi cũng có cảm giác tự ti, mặc cảm. Dường như mọi vật đẹp đẽ trên thế gian này, nếu đặt trước mặt nàng cũng đều ảm đạm, biến sắc.
Khí chất cả hai bất đồng nhưng đều làm cho người khác chú ý đến. Họ đều là những mỹ nữ khuynh đời.
Rốt cuộc thì phượng hoàng cũng bay đến đỉnh đầu mọi người, chân dung của nữ tử trên đỉnh đầu Phượng Hoàng cũng hiện ra.
Cùng lắm thì nàng chỉ mười bảy tuổi, dáng người tuyệt thế, tóc đen bay múa, như tách khỏi trần đời, đôi lông mi thật dài đang rung động, đôi mắt giống như sương mù đầy hơi nước, cặp môi đỏ mọng, răng ngọc loé lên óng ánh sáng bóng, chiếc cổ nhỏ bé xinh đẹp, thanh tao thoát tục, ngũ quan xinh xắn, dung nhan tuyệt sắc, đường cong cơ thể mông lung, làm cho người ta cảm giác
Giờ khắc này, không biết bao nhiêu người ngu ngốc, ngây người tại chỗ.
Phải nhờ sự giúp đỡ, tôi luyện của Thanh y Tiên tử sau lưng, Cơ Trường Không mới nhanh chóng tỉnh lại trong từ si mê. Dù sao thì hai vị này cũng là mỹ nữ ngang ngửa nhau, tuy rằng khí chất khác nhau, nhưng cùng cảnh giới.
"Thiên kiêu Tiên tử cũng tới thì có thể nhìn ra được, Phượng Hoàng đế quốc các ngươi đối với cái này rất để tâm a." Tồn tại trong nhuyễn kiệu cười khẽ.
"Tôn tổ Hành cung, không nên coi thường nó." Thiên kiêu Tiên tử lạnh lùng nói.
"Ha ha, đã như vậy, chúng ta nên bắt đầu ngay đi. Mở ra nơi đây, được cái gì thì đều nhờ vào bổn sự. Hai vị có ý kiến gì không?" Đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh trầm giọng nói.
"Tự nhiên không có." Nữ tử trong nhuyễn kiệu cười khẽ.
"Có thể." Thiên kiêu Tiên tử cũng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi! Chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi. Nơi đây nguy hiểm, chúng ta cần phải dốc toàn lực mới được." Đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh hài lòng nói.
...
Ba đại thế lực thương lượng với nhau ở phía trên thì phía dưới, vô số tu giả cũng đã nhao nhao lật trời.
"Tôn tổ Hành cung, trời ạ, ta choáng rồi. . ."
"Tôn tổ, thật là Tôn tổ. Cho dù ta chỉ là đạt được một mảnh ngói trong đó thì cũng đã thỏa mãn. . ."
"Ta hận. Tất cả vốn là đồ vật của Luyện Thi tông là ta, bây giờ thì... Phốc!"
. . .
Vô số tu giả điên cuồng, lộ ra tính xấu. Giờ khắc này, bọn hắn đã quên mất tu vi chênh lệch, quên mất thân phận thế lực chênh lệch mà từng người đều cùng nhìn về hướng cung điện xuất hiện, trong mắt hiện đầy vẻ tham lam, ngoài tham lam vẫn là tham lam.
Mà dựa và những lời nói lộn xộn của các tu giả, Cơ Trường Không cũng biết được Tôn tổ là tồn tại dạng gì, là đại diện cho cái gì!
Ba thế lực lớn, trong khoảng thời gian ngắn, lâm vào tình trạng giằng co.
Ai cũng không dám ra tay lần nữa nhưng nếu phải rời khỏi thì lại không cam tâm. Ngay khi cung điện xuất hiện thì bọn họ đều biết rằng cung điện này không giống bình thường. Trong đó chắc chắn có bảo vật, người nào lại cam tâm từ bỏ? Ba thế lực cứ ngươi nhìn chằm chằm vào ta, ta nhìn chằm chằm ngươi, từng người đều như ngốc si đứng yên tại chỗ.
Oanh long long, Oanh long long. . .
Nhưng vào lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang, kinh thiên động địa, phảng phất giống như sấm sét.
"Không tốt, có thế lực khác hàng lâm." Đại hán Huyết Đao môn nghiến răng, nghiến lợi.
Hai đại Môn chủ còn lại cũng có sắc mặt rất khó nhìn, nhất là Chưởng môn Luyện Thi tông. Nếu như lúc trước, ba đại thế lực cạnh tranh với nhau thì còn có thể nói, bên lão sẽ có được chỗ tốt nhưng hiện tại thì một chút cũng sẽ không có!
Nghĩ lại mà xem, cung điện này vốn là xuất hiện trong cấm địa của Tông môn của lão, đáng lý nó phải hoàn toàn thuộc về Tông môn của lão nhưng sau đó thì 2 tông môn lớn khác lại đến, nhất quyết muốn chia chén canh, ừ, thì cũng có thể được, dù sao cũng có thể chia cho họ một ít là được.
Nhưng bây giờ thì sao? Một thế lực lớn chính thức của viễn cổ giới xuất hiện, dù chỉ là nước canh thì bọn lão cũng sẽ không có mà húp.
Sao lại làm cho người ta nghẹn khuất, sao lại làm cho người ta phải cam chịu như vậy chứ ?!
Oanh long long. . .
Mây sáng ở phía xa xa cuồn cuộn, ánh sáng bắn ra bốn phía. Một chiếc chiến hạm từ xa vọt tới. Toàn thân nó là được đúc từ đồng xanh, xung quanh lập loè thần quang và những thần quang này hoá thành các loại hung thú lao nhanh qua lại, đồng thời cất tiếng gào thét, giống như là những thực thể vậy!
Chiến hạm này dù không xa hoa nhưng lại có khí độ, vừa to lớn, vừa cổ xưa, làm cho người ta chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đã sinh lòng kính ngưỡng ngay lập tức.
Nội tình của một thế lực cổ xưa chính là đây, không phải loại nhà giàu mới nổi có thể so sánh được.
Hơn nữa, một bảo vật như chiến hạm đồng xanh này nếu đã xuất hiện tất sẽ có thế lực vô thượng bất diệt tiến đến. Một loại bảo vật thượng cỗ tưởng như đã thất truyền này thì chỉ sợ những thế lực cổ xưa mới còn có được.
Nhưng làm cho tất cả mọi người hoảng sợ hơn nữa chính là một tiếng nổ mạnh tiếp theo xuất hiện ở một hướng khác. Hơn mười đạo quang ảnh đang cấp tốc bay nhanh đến nơi đây.
Bốn đạo quang ảnh dần hiện rõ ra, theo sau họ là một cái nhuyễn kiệu*. Bốn cô gái xinh đẹp như hoa nâng kiệu, so ra thì sự phô trương không thể so với thế lực vừa đến, rõ ràng là uy thế yếu hơn.
*Nhuyễn kiệu: Kiệu êm ái; có thể hiểu là chiếc kiệu trông có vẻ dành cho phái nữ nhơn.
"Các ngươi cũng tới, cũng không phải chậm." Một người trong chiến hạm đồng xanh hùng vĩ lên tiếng.
"Khanh khách, thế nhưng các ngươi lại sớm hơn rồi." Đại nhân vật trong nhuyễn kiệu rõ ràng là một vị nữ tử, tiếng như 'không cốc u lan', uyển chuyển êm tai, làm cho người ta nghe thấy đến say mê vẫn không thôi.
"Còn kém Phượng Hoàng đế quốc người." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh lại nói tiếp rồi về sau lại không nói thêm gì nữa. Trong nhất thời, bầu không khí yên lặng xuống một lần nữa.
"Đều là đại nhân vật a." Tráng hán Huyết Đao môn mở miệng. Ba đại thế lực đã tụ họp cùng một chỗ, ba vị Chưởng môn lúc trước còn đối chọi gay gắt mà bây giờ đã đứng cùng một chỗ, cảm thán không thôi.
"Trong kiệu chẳng lẽ là vị kia." Chưởng môn Luyện Thi tông khổ sở nói.
"Hẳn là vậy. Tiêu chí này là độc nhất vô nhị, chỉ sợ không người nào can đảm giả mạo" Lão giả Thú Vương tông thở dài không thôi.
"Không biết nơi đây rốt cuộc là có chỗ đặc dị gì mà ngay cả nàng cũng đến. Hơn nữa, nghe phong cách nói chuyện của vị ngồi trong chiến hạm đồng xanh thì chỉ sợ cũng không kém nàng. Thật là khó có thể tượng tượng." Đại hán Huyết Đao môn nhìn bề ngoài thì có vẻ thô kệch nhưng bên trong lại vô cùng tinh tế, dù những chi tiết này cũng không qua được mắt hắn.
"Phiêu Miểu Thánh địa, Chiến Hồn điện, chỉ còn thiếu Phượng Hoàng đế quốc rồi, ba đại thế lực bất diệt tập hợp đủ, ha ha, lần thứ nhất sau vạn năm đấy." Lão giả cười khổ nói.
"Đợi a, nói không chừng còn có chút nước canh." Chưởng môn Luyện Thi tông thở dài.
Hiện tại, Cơ Trường Không đã thành người có cũng như không, thậm chí không dám đi ra. Hắn cực kỳ chăm chú nhìn hai thế lực siêu cấp, đồng thời cũng cẩn thận nghe ngóng tu giả xung quanh nghị luận, cuối cùng cũng biết rõ được lai lịch của hai thế lực lớn này.
Hắn rất tự biết rõ bản thân là người ngoài cuộc, cũng chỉ là một người khách đứng xem cuộc diễn mà thôi. Nếu muốn kiếm một chỗ tốt thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó là đem mạng của mình tống tiễn đi.
Cho nên hắn rất bình tĩnh, cũng không có suy nghĩ sẽ được mất, chẳng qua trong nội tâm đến cùng vẫn có chút chút không cam chịu thôi.
"Chít chít, chít chít. . ."
Ba canh giờ sau, từ xa xa truyền đến tiếng chim kêu, âm thanh như tiếng sấm rồi nhưng sau đó lại thanh thuý dễ nghe.
Cuối cùng cũng đã tới, đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh thở dài ra một hơi.
Cơ Trường Không nhìn về phía phát ra tiếng chim kêu thì thấy ở đằng xa, một đạo thân ảnh màu lửa đỏ như lưu quang bay nhanh tới, giống như một con chim.
"Phượng hoàng, trời ạ... Thật sự là phượng hoàng. . ."
"Không sai, thật sự là vậy! Từ lâu đã nghe nói trong Phượng Hoàng đế quốc có phượng hoàng, không ngờ rằng lại là chuyện thật..."
"Đây là đại nhân vật Phượng Hoàng đế quốc a, so với hai vị lúc trước thì còn muốn cao hơn..."
Người vẫn chưa đến mà nhiều cường giả phía dưới đã sợ hãi la lên.
Tu vi Cơ Trường Không có hạn nên vì khoảng cách quá xa mà thấy ko rõ lắm. Nhưng nhiều tu giả trong vô số cường giả ở đây đã tu thành các loại thần thông, pháp thuật thiên nhãn nên tất nhiên họ có thể nhìn thấy được.
Hơn mười cái hô hấp sau, thân ảnh màu lửa kia đã vượt qua mấy trăm dặm.
Phượng hoàng, thật sự là phượng hoàng. Cơ Trường Không trừng to mắt, không dám tin điều đang thấy này.
Đầu gà, cằm yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, có năm màu sắc rực rỡ, phượng gáy như tiêu sanh, âm như chung cổ, những điều này được ghi chép trong sách cổ "Phượng Hoàng Ký", dùng để miêu tả hình dáng của phượng hoàng.
Sự xuất hiện của phượng hoàng tuy có làm cho người khác sợ hãi, thán phục nhưng càng làm cho người ta thở dài chính là có một nữ tử đứng trên đỉnh đầu Phượng Hoàng.
Thần quang lập loè, thân ảnh như ẩn như hiện, chiếc lưng thẳng tắp, nàng đứng trên đỉnh đầu phượng hoàng. Sương mù chung quanh bắt đầu chuyển động mạnh hơn. Nữ tử kia mặc một chiếc áo trắng, thánh khiết như tuyết, tung bay trong gió, làm cho người ta có cảm giác nàng như một tiên tử sẽ theo gió mà đi.
Đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, như không cốc u lan, vô cùng xuất trần, có một nét tinh mịch trong chốn tiên cảnh, cùng với cảnh vật đẹp xung quanh, nàng hoà hợp cùng cảnh vật ấy, dường như nàng là một phần của thiên địa linh tú* vậy.
*Thiên địa linh tú: thiên địa xinh đẹp.
Nhìn đến đây, Cơ Trường Không không nhịn được mà quay lưng lại để nhìn Thanh y Tiên tử ở sau lưng.
Hai người có nét giống nhau, đều cho hắn cảm giác vô hạ*, không chỉ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành mà ở họ còn toát lên khí chất thoát tục.
*Vô hạ: không có thời gian rỗi.
Nữ tử trên đỉnh đầu phượng hoàng kia có hai loại khí chất, một là lạnh nhạt, siêu thoát, hai là kiêu ngạo.
Dù không biết chuyện của nàng, cũng chưa bao giờ nói một câu nào với nàng nhưng Cơ Trường Không cũng cảm giác được nàng là một người kiêu ngạo, kiên cường.
Còn Thanh y Tiên tử sau lưng thì siêu trần thoát tục, không hưởng khói tục của nhân gian, chỉ liếc nhìn thôi cũng có cảm giác tự ti, mặc cảm. Dường như mọi vật đẹp đẽ trên thế gian này, nếu đặt trước mặt nàng cũng đều ảm đạm, biến sắc.
Khí chất cả hai bất đồng nhưng đều làm cho người khác chú ý đến. Họ đều là những mỹ nữ khuynh đời.
Rốt cuộc thì phượng hoàng cũng bay đến đỉnh đầu mọi người, chân dung của nữ tử trên đỉnh đầu Phượng Hoàng cũng hiện ra.
Cùng lắm thì nàng chỉ mười bảy tuổi, dáng người tuyệt thế, tóc đen bay múa, như tách khỏi trần đời, đôi lông mi thật dài đang rung động, đôi mắt giống như sương mù đầy hơi nước, cặp môi đỏ mọng, răng ngọc loé lên óng ánh sáng bóng, chiếc cổ nhỏ bé xinh đẹp, thanh tao thoát tục, ngũ quan xinh xắn, dung nhan tuyệt sắc, đường cong cơ thể mông lung, làm cho người ta cảm giác
Giờ khắc này, không biết bao nhiêu người ngu ngốc, ngây người tại chỗ.
Phải nhờ sự giúp đỡ, tôi luyện của Thanh y Tiên tử sau lưng, Cơ Trường Không mới nhanh chóng tỉnh lại trong từ si mê. Dù sao thì hai vị này cũng là mỹ nữ ngang ngửa nhau, tuy rằng khí chất khác nhau, nhưng cùng cảnh giới.
"Thiên kiêu Tiên tử cũng tới thì có thể nhìn ra được, Phượng Hoàng đế quốc các ngươi đối với cái này rất để tâm a." Tồn tại trong nhuyễn kiệu cười khẽ.
"Tôn tổ Hành cung, không nên coi thường nó." Thiên kiêu Tiên tử lạnh lùng nói.
"Ha ha, đã như vậy, chúng ta nên bắt đầu ngay đi. Mở ra nơi đây, được cái gì thì đều nhờ vào bổn sự. Hai vị có ý kiến gì không?" Đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh trầm giọng nói.
"Tự nhiên không có." Nữ tử trong nhuyễn kiệu cười khẽ.
"Có thể." Thiên kiêu Tiên tử cũng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi! Chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi. Nơi đây nguy hiểm, chúng ta cần phải dốc toàn lực mới được." Đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh hài lòng nói.
...
Ba đại thế lực thương lượng với nhau ở phía trên thì phía dưới, vô số tu giả cũng đã nhao nhao lật trời.
"Tôn tổ Hành cung, trời ạ, ta choáng rồi. . ."
"Tôn tổ, thật là Tôn tổ. Cho dù ta chỉ là đạt được một mảnh ngói trong đó thì cũng đã thỏa mãn. . ."
"Ta hận. Tất cả vốn là đồ vật của Luyện Thi tông là ta, bây giờ thì... Phốc!"
. . .
Vô số tu giả điên cuồng, lộ ra tính xấu. Giờ khắc này, bọn hắn đã quên mất tu vi chênh lệch, quên mất thân phận thế lực chênh lệch mà từng người đều cùng nhìn về hướng cung điện xuất hiện, trong mắt hiện đầy vẻ tham lam, ngoài tham lam vẫn là tham lam.
Mà dựa và những lời nói lộn xộn của các tu giả, Cơ Trường Không cũng biết được Tôn tổ là tồn tại dạng gì, là đại diện cho cái gì!