Chương : 20
Quyển sách cũng rất là bóng loáng đấy. Vừa nhìn cũng biết lão đà dùng nó để làm giấy dầu bao bọc thịt rồi nhưng hắn đành phải giả vờ như ko thấy vậy.
Mà đối với lễ bái sư, Cơ Trường Không lại thật sự có chút không biết phải làm sao!
Cũng không phải hắn không làm được. Chỉ là bây giờ hắn đã là thân ko mang tài của gì, duy nhất chỉ có trữ vật giới chỉ lấy được từ tay Thiếu tông chủ Luyện Thi tông. Nhưng nếu lấy nó đem cho thì một ít đồ vật trong này thật sự thích hợp sao?
"Cái này... Sư phó, đệ tử không mang vật gì có giá trị, ngoại trừ cái trữ vật giới chỉ này thì thật sự không còn gì khác..."
"Tốt tốt tốt, không tệ, không tệ! Vi sư sẽ không phụ lòng ngươi." Không chờ hắn nói xong thì đã cảm thấy bàn tay chợt nhẹ. Sau đó nhẫn trữ vật liền bị sư phụ tiện nghi nắm trong tay, còn bày ra bộ dạng mừng như điên.
Mình thật sự bái nhầm sư phụ rồi sao? Cơ Trường Không mờ mịt.
"Đồ nhi hà tất lo lắng. Chỗ ở của vi sư chính là phủ đệ của Thần tiên, có Linh sơn cao ngất, nước suối chảy róc rách, Bạch hổ gầm thét, Viên hầu dâng quả. Đó là Động Thiên Phúc Địa chân chính đấy." Dường như lão đạo sĩ nhìn ra lo lắng của Cơ Trường Không, không khỏi an ủi vài câu.
Động Thiên Phúc Địa sao? Cơ Trường Không có chút mờ mịt.
Động Thiên Phúc Địa là gì thì hắn đúng là ko biết nhưng mà lúc trước hắn cũgn nghe nói qua đó là nơi cực kỳ tốt đến không thể tin.
"Tốt rồi. Đồ nhi ngoan, cùng vi sư trở về đi." Lấy nhẫn trữ vật xong, lão đạo sĩ cảm thấy mĩ mãn vô cùng. Sau đó thì một phát bắt lấy Cơ Trường Không rồi bay về phía xa, tốc độ cực nhanh, giống như là sao băng mưa lửa. . .
. . .
Trấn Ma tông nằm ở ranh giới Viễn Cỗ, gần cực đông. Nơi đây ít ai lui tới, bốn phía đều là rừng rậm, nguy cơ đầy rẫy.
Trong truyền thuyết, Tông môn này có tác dụng trấn áp ma quỷ. Đại nhân vật sáng lập nên Trấn Ma tông đã đánh bại một vị ma quỷ rất là khủng bố, rồi sau đó đem trấn áp ở nơi này. Nhưng để đề phòng bất trắc, tránh để vị kia trốn thoát nên đã dùng phong ấn, cuối cùng đã để lại nhất mạch trấn ma này.
Trên thực tế, Trấn Ma tông bây giờ đã hoàn toàn xuống dốc. Toàn bộ trên dưới Tông môn gồm cả đệ tử và Trưởng lão vẫn chưa tới ba trăm người. Tuy diện tích lớn nhưng kỳ thật cuộc sống trôi qua cực kỳ đau khổ.
Lão đạo sĩ mang Cơ Trường Không ngự không mà đi. Tốc độ cực nhanh, không gì so sánh nổi, mấy vạn dặm đường cũng chỉ tốn mất ba ngày mà thôi. Mà lão cũng không có một đường bay thẳng về nữa đấy. Trên đường đi, lâu lâu lại cố ý xuống dưới trộm mấy con gà lót bụng hoặc là giả mạo tên của vị nổi tiếng nào đó rồi nói với người ta là mượn tạm mấy con gà. Thật ko biết nói gì! Nếu lão không làm mấy chuyện này thì có thể còn nhanh hơn nữa.
Đến bây giờ thì Cơ Trường Không thật sự không còn trông chờ vào sư phó rất biết tiện nghi, không đáng tin cậy này nữa rồi. Tuy rằng có thể nhìn thấy tu vi của lão không kém nhưng cái vị sư phụ này đâu có làm tấm gương sáng cho ai được với cái bộ dạng như thế này.
Lúc mới bái sư xong, tuy nhìn bề ngoài của lão không tốt thật nhưng ngẫm lại thì cũng có phong phạm cao nhân. Chỉ là qua một thời gian ở chung, hắn mới biết được chính mình thật sự đã bị lừa gạt. Bản thân vị sư phó này ra vẻ phong phạm cũng chỉ vì cái lễ bái sư.
Nhếch nhác thì ta chịu đựng vậy, tham tiện nghi nhỏ thì ta cũng nhịn vậy nhưng cái chuyện lừa gạt này thật không có cách nào có thể nhẫn nhịn tốt được.
Chịu đựng không xong a!
HƯU...U...U!
Hai thân ảnh phá vỡ bầu trời dừng lại trên không trung Trấn Ma tông, hành động hoàn mỹ không tỳ vết. Bởi vậy có thể thấy được lão đạo sĩ cũng không phải cái gì cũng xấu.
Cơ Trường Không quan sát phía dưới, trong lòng rất kinh ngạc và gương mặt hắn thể hiện rất rõ ràng.
Đúng như lời lão đạo sĩ nói, hắn thấy được Linh sơn, Linh tuyền. Thậm chí hắn còn mơ hồ thấy được Bạch hạc, Viên hầu, còn thấy được sông núi, cổ thụ chen nhau khắp bốn phía, xinh đẹp không sao tả xiết. Thỉnh thoảng còn có cung điện tô điểm ở giữa, chẳng những không làm giảm đi nét đẹp nơi đây mà còn tăng thêm một chút mung lung, mờ ảo.
Bốn phía Tông môn chiếm diện tích ít nhất mười vạn mẫu, cung điện không dưới mấy trăm cái, có thể nói là rất là mênh mông vô cùng.
Tiên gia khí tượng, Động Thiên Phúc Địa!
Dù là thần thành đồ sộ nhất Chân Long tiểu thế giới so với nơi đây cũng không thể hơn được. Ngoài trừ thần thành nhiều hơn một chút nhân khí* thì cũng không có bất cứ ưu điểm gì, hoàn toàn ko thể nào so sánh được, giống như đem dế nhũi nông thôn đi so sánh với Cửu Thiên Huyền Vũ.
*Nhân khí: ý nói đến việc có nhiều người. -KìNgộ
Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là nơi đây dường như rất ít người, không hề xuất hiện dấu vết tu sĩ. Dù hai người bọn họ nghênh ngang đứng trong không trung thì cũng không ai đến đây tra hỏi cả.
"Thế nào, đồ nhi ngoan, vi sư không có lừa ngươi a." Lão đạo sĩ nắm lọn tóc lộn xộn trên đầu, đắc ý vô cùng.
"Lừa thì không có lừa nhưng..." Cơ Trường Không muốn nói rồi lại thôi.
Hắn vẫn có cảm giác nơi này có chút không ổn nhưng đến rốt cuộc ko ổn chỗ nào thì hắn ko tìm ra. Dù sao thì những gì bày ra trước mắt cũng ko phải là giả tạo.
"Sư phụ. Cung điện của chúng ta ở nơi nào?" Cơ Trường Không nhìn về phía trước mà hỏi.
Trong phạm vi mười vạn mẫu này thì ngọn núi cao nhất ấy không thể nào làm người khác ko chú ý. Ngọn núi ấy có thể đạt đến ba nghìn trượng từ trái sang phải. Nhất là một thác nước từ đỉnh núi chảy xuống, cầu vồng nô đùa trong nước, Bạch hạc chơi đùa cùng mây. Hơn thế nữa, ngọn núi bị sương mù lượn quanh, che mất hơn phân nửa chiều cao làm cho nó có khí thế rất không bình thường.
Ngọn núi này có thể nói là siêu phàm nhất, các ngọn núi ở xung quanh thì cùng lắm cũng chỉ cao tám trăm trượng, so sánh với nó đúng là tiểu vu gặp đại vu*.
*Vu: thầy pháp, thầy mo, phù thuỷ. -KìNgộ
Đây chính là Động Thiên Phúc Địa sao? Bỗng nhiên Cơ Trường Không rất hiếu kỳ đối với cái thế giới này. Từ khi hắn bước chân ra khỏi Chân Long tiểu thế giới thì mọi việc hắn thấy, mọi việc hắn nghe đã làm cho hắn mở rộng tầm nhìn rất nhiều.
Cho dù là vị Thần Vương có thể hoá thứ mục nát thành thứ thần kỳ kia hay là Hành cung Tôn tổ trãi qua trăm triệu năm vẫn ko mục nát, thậm chí là cường giả bốn phương, bí bảo tuyệt thế, còn có thác nước ba nghìn khổng lồ và đồ sộ trước mắt này đều làm cho hắn có cảm giác ko thể nào biết hết được.
"Đi, vi sư dẫn ngươi đi gặp hai sư huynh của ngươi một chút." Đôi mắt lão đạo sĩ híp lại, ánh mắt lộ vẻ đắc ý. Thậm chí thân hình gầy yếu, nhếch nhác cũng nhanh chóng cao lớn hơn rất nhiều.
'Chẳng lẽ sư phụ của mình thật sự là cao nhân'. Cơ Trường Không có chút buồn cười. Những gì hắn chứng kiến cũng không thể do một tên lường gạt nào đó có thể làm được.
Nghĩ vậy, ánh mắt kinh bỉ của hắn cũng thu liễm đi một ít.
Đây cũng không phải Cơ Trường Không không hiểu được tôn sư trọng đạo là gì mà chỉ là trên đường đi hắn đã chứng kiến được những hành động của lão nên trong tâm không thể nào sinh ra được ý tôn sùng của một đồ nhi đối với sư phụ. Huống chi lão đạo sĩ cũng không thèm để ý những thứ này, tôn sư trọng đạo hả, chỉ cần có lòng là tốt rồi!
Hai người phi hành trên không trung, dần dần tới gần ngọn núi cao nhất kia, mà càng tới gần thì Cơ Trường Không càng kinh ngạc.
Tinh khí nơi này thật nồng đậm. Đến cách ngọn núi chưa đến nghìn mét hắn mới nhìn rõ ràng được con sông dài nơi đó là do nước tạo thành. Điều đặc biệt là nước ở đây ko phải nước bình thường chúng ta vẫn biết, mà là do tinh khí hội tụ lại thành. Dòng sôg tinh khí uốn lượn quanh ngọn núi, từ chân núi lên đến đỉnh núi rồi lại từ đỉnh núi xuống chân núi.
Thật là một chuyện kinh động lòng người, tính khí nồng đậm đến mức hoá thành sông lớn. Khó trách lão đạo sĩ nói nơi đây chính là Động Thiên Phúc Địa.
Rống!
Một con Bạch xà kỳ dị lao ra từ trong con sông tinh khí ấy, mắt nhìn lão đạo sĩ sau đó lại uốn éo cơ thể quay trở về con sông lớn. Nhưng hắn lại phát hiện con Bạch xà này chỉ có lộ ra nửa thân hình mà đã dài đến ba mươi trượng.
Không chỉ là Bạch xà, trong con sông tinh khí ấy không biết có bao nhiêu thứ kinh khủng sống trong ấy. Chúng như ẩn như hiện, quả thật nhiều vô số kể.
Không chỉ có vậy, khắp ngọn núi này đều là Linh dược, Linh quả trĩu nặng, đủ các loại, và còn có rất nhiều loại cổ thụ khác nhau làm cho người ta rung động không thôi.
Tóm lại, nơi đây quả thật ko thẹn với danh tiếng Động Thiên Phúc Địa. Nếu so sánh với Chân Long thần thành, mặc đù thần thành có tinh khí nồng đậm nhất quê nhà cũng chỉ là nông dân so với công chúa Đế vương, khác nhau một trời một vực!
"Sư phụ. Những thứ này, chẳng lẽ, đều là. . .." Cơ Trường Không lắp bắp nói.
"Không sai. Thế nào, khiếp sợ đúng ko?" Lão đạo sĩ chỉ cao khí ngang, một đầu tóc bóng loáng rối bời bay múa, có chút phong phạm cao nhân.
"Đúng là rất kinh ngạc. Chúng ta nhanh đi xuống đi." Cơ Trường Không đã có chút nóng lòng, ko chờ thêm được nữa rồi.
Lão đạo sĩ vung tay áo lên, đắc ý mang Cơ Trường Không bay xuống. Tuy có một mùi hương xộc vào mũi, ko biết là mùi gà quay hay là mùi gì khác nhưng hắn vẫn vô thức không để ý đến. Vì hắn đang đặt toàn bộ tâm tư của mình vào đỉnh núi cao trước mắt.
Xoát!
Hai người từ không trung đáp xuống một sườn núi nhỏ, cách đỉnh núi ba nghìn mét chưa đến nghìn mét nhưng độ cao cũng không đến ba trăm trượng*. Bốn phía có vô số núi cao nhưng cũng chỉ có thể coi là một sườn núi nhỏ.
DG: Độ cao ba trăm trượng này ko phải tính từ chân núi. -KìNgộ
Nhìn xung quanh thì sườn núi nhỏ này đều là cỏ dại, còn có một loạt phòng ốc lộn xộn, dùng mảnh gỗ và cỏ dại dựng mà dựng thành. So với cung điện lúc trước thì hắn thấy nơi này quả thật giống như cái tổ của ăn mày a.
Tóm lại, có thể miêu tả nơi đây thì chỉ cần dùng một chữ - nát!
Cho dù là ngọn núi cao ba ngàn trượng hay là cung điện bốn bề xa hoa đều vượt xa cái sườn núi này, ko cách nào có thể so sánh, giống như là Đế vương cao cao tại thượng mà đem đi so sánh với tên ăn mày, làm sao một nơi như thế này lại xuất hiện ngay bên cạnh chứ?!
"Tốt rồi, chính là chỗ này." Lão đạo sĩ cười ha ha. (^^mày hả, chê cho lắm vào, cho chết^^-KìNgộ)
"Cái này, nơi đây... Chẳng lẽ không phải là ngọn núi kia sao?" Bụng Cơ Trường Không rung lên, khó thoát khỏi trạng thái này a.
"Đương nhiên là nơi đây. Nơi đây chính là do vi sư bỏ ra một cây Linh thảo nghìn năm đem tới Trấn Ma tông để đổi đấy!" lão đạo sĩ vẻ mặt đương nhiên như đúng rồi.
Sau một khắc, Cơ Trường Không chỉ thiếu chút nữa là có thể khóc thét lên. (ôi! Trời ngó xuống mà coi^^-KìNgộ)
Mà đối với lễ bái sư, Cơ Trường Không lại thật sự có chút không biết phải làm sao!
Cũng không phải hắn không làm được. Chỉ là bây giờ hắn đã là thân ko mang tài của gì, duy nhất chỉ có trữ vật giới chỉ lấy được từ tay Thiếu tông chủ Luyện Thi tông. Nhưng nếu lấy nó đem cho thì một ít đồ vật trong này thật sự thích hợp sao?
"Cái này... Sư phó, đệ tử không mang vật gì có giá trị, ngoại trừ cái trữ vật giới chỉ này thì thật sự không còn gì khác..."
"Tốt tốt tốt, không tệ, không tệ! Vi sư sẽ không phụ lòng ngươi." Không chờ hắn nói xong thì đã cảm thấy bàn tay chợt nhẹ. Sau đó nhẫn trữ vật liền bị sư phụ tiện nghi nắm trong tay, còn bày ra bộ dạng mừng như điên.
Mình thật sự bái nhầm sư phụ rồi sao? Cơ Trường Không mờ mịt.
"Đồ nhi hà tất lo lắng. Chỗ ở của vi sư chính là phủ đệ của Thần tiên, có Linh sơn cao ngất, nước suối chảy róc rách, Bạch hổ gầm thét, Viên hầu dâng quả. Đó là Động Thiên Phúc Địa chân chính đấy." Dường như lão đạo sĩ nhìn ra lo lắng của Cơ Trường Không, không khỏi an ủi vài câu.
Động Thiên Phúc Địa sao? Cơ Trường Không có chút mờ mịt.
Động Thiên Phúc Địa là gì thì hắn đúng là ko biết nhưng mà lúc trước hắn cũgn nghe nói qua đó là nơi cực kỳ tốt đến không thể tin.
"Tốt rồi. Đồ nhi ngoan, cùng vi sư trở về đi." Lấy nhẫn trữ vật xong, lão đạo sĩ cảm thấy mĩ mãn vô cùng. Sau đó thì một phát bắt lấy Cơ Trường Không rồi bay về phía xa, tốc độ cực nhanh, giống như là sao băng mưa lửa. . .
. . .
Trấn Ma tông nằm ở ranh giới Viễn Cỗ, gần cực đông. Nơi đây ít ai lui tới, bốn phía đều là rừng rậm, nguy cơ đầy rẫy.
Trong truyền thuyết, Tông môn này có tác dụng trấn áp ma quỷ. Đại nhân vật sáng lập nên Trấn Ma tông đã đánh bại một vị ma quỷ rất là khủng bố, rồi sau đó đem trấn áp ở nơi này. Nhưng để đề phòng bất trắc, tránh để vị kia trốn thoát nên đã dùng phong ấn, cuối cùng đã để lại nhất mạch trấn ma này.
Trên thực tế, Trấn Ma tông bây giờ đã hoàn toàn xuống dốc. Toàn bộ trên dưới Tông môn gồm cả đệ tử và Trưởng lão vẫn chưa tới ba trăm người. Tuy diện tích lớn nhưng kỳ thật cuộc sống trôi qua cực kỳ đau khổ.
Lão đạo sĩ mang Cơ Trường Không ngự không mà đi. Tốc độ cực nhanh, không gì so sánh nổi, mấy vạn dặm đường cũng chỉ tốn mất ba ngày mà thôi. Mà lão cũng không có một đường bay thẳng về nữa đấy. Trên đường đi, lâu lâu lại cố ý xuống dưới trộm mấy con gà lót bụng hoặc là giả mạo tên của vị nổi tiếng nào đó rồi nói với người ta là mượn tạm mấy con gà. Thật ko biết nói gì! Nếu lão không làm mấy chuyện này thì có thể còn nhanh hơn nữa.
Đến bây giờ thì Cơ Trường Không thật sự không còn trông chờ vào sư phó rất biết tiện nghi, không đáng tin cậy này nữa rồi. Tuy rằng có thể nhìn thấy tu vi của lão không kém nhưng cái vị sư phụ này đâu có làm tấm gương sáng cho ai được với cái bộ dạng như thế này.
Lúc mới bái sư xong, tuy nhìn bề ngoài của lão không tốt thật nhưng ngẫm lại thì cũng có phong phạm cao nhân. Chỉ là qua một thời gian ở chung, hắn mới biết được chính mình thật sự đã bị lừa gạt. Bản thân vị sư phó này ra vẻ phong phạm cũng chỉ vì cái lễ bái sư.
Nhếch nhác thì ta chịu đựng vậy, tham tiện nghi nhỏ thì ta cũng nhịn vậy nhưng cái chuyện lừa gạt này thật không có cách nào có thể nhẫn nhịn tốt được.
Chịu đựng không xong a!
HƯU...U...U!
Hai thân ảnh phá vỡ bầu trời dừng lại trên không trung Trấn Ma tông, hành động hoàn mỹ không tỳ vết. Bởi vậy có thể thấy được lão đạo sĩ cũng không phải cái gì cũng xấu.
Cơ Trường Không quan sát phía dưới, trong lòng rất kinh ngạc và gương mặt hắn thể hiện rất rõ ràng.
Đúng như lời lão đạo sĩ nói, hắn thấy được Linh sơn, Linh tuyền. Thậm chí hắn còn mơ hồ thấy được Bạch hạc, Viên hầu, còn thấy được sông núi, cổ thụ chen nhau khắp bốn phía, xinh đẹp không sao tả xiết. Thỉnh thoảng còn có cung điện tô điểm ở giữa, chẳng những không làm giảm đi nét đẹp nơi đây mà còn tăng thêm một chút mung lung, mờ ảo.
Bốn phía Tông môn chiếm diện tích ít nhất mười vạn mẫu, cung điện không dưới mấy trăm cái, có thể nói là rất là mênh mông vô cùng.
Tiên gia khí tượng, Động Thiên Phúc Địa!
Dù là thần thành đồ sộ nhất Chân Long tiểu thế giới so với nơi đây cũng không thể hơn được. Ngoài trừ thần thành nhiều hơn một chút nhân khí* thì cũng không có bất cứ ưu điểm gì, hoàn toàn ko thể nào so sánh được, giống như đem dế nhũi nông thôn đi so sánh với Cửu Thiên Huyền Vũ.
*Nhân khí: ý nói đến việc có nhiều người. -KìNgộ
Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là nơi đây dường như rất ít người, không hề xuất hiện dấu vết tu sĩ. Dù hai người bọn họ nghênh ngang đứng trong không trung thì cũng không ai đến đây tra hỏi cả.
"Thế nào, đồ nhi ngoan, vi sư không có lừa ngươi a." Lão đạo sĩ nắm lọn tóc lộn xộn trên đầu, đắc ý vô cùng.
"Lừa thì không có lừa nhưng..." Cơ Trường Không muốn nói rồi lại thôi.
Hắn vẫn có cảm giác nơi này có chút không ổn nhưng đến rốt cuộc ko ổn chỗ nào thì hắn ko tìm ra. Dù sao thì những gì bày ra trước mắt cũng ko phải là giả tạo.
"Sư phụ. Cung điện của chúng ta ở nơi nào?" Cơ Trường Không nhìn về phía trước mà hỏi.
Trong phạm vi mười vạn mẫu này thì ngọn núi cao nhất ấy không thể nào làm người khác ko chú ý. Ngọn núi ấy có thể đạt đến ba nghìn trượng từ trái sang phải. Nhất là một thác nước từ đỉnh núi chảy xuống, cầu vồng nô đùa trong nước, Bạch hạc chơi đùa cùng mây. Hơn thế nữa, ngọn núi bị sương mù lượn quanh, che mất hơn phân nửa chiều cao làm cho nó có khí thế rất không bình thường.
Ngọn núi này có thể nói là siêu phàm nhất, các ngọn núi ở xung quanh thì cùng lắm cũng chỉ cao tám trăm trượng, so sánh với nó đúng là tiểu vu gặp đại vu*.
*Vu: thầy pháp, thầy mo, phù thuỷ. -KìNgộ
Đây chính là Động Thiên Phúc Địa sao? Bỗng nhiên Cơ Trường Không rất hiếu kỳ đối với cái thế giới này. Từ khi hắn bước chân ra khỏi Chân Long tiểu thế giới thì mọi việc hắn thấy, mọi việc hắn nghe đã làm cho hắn mở rộng tầm nhìn rất nhiều.
Cho dù là vị Thần Vương có thể hoá thứ mục nát thành thứ thần kỳ kia hay là Hành cung Tôn tổ trãi qua trăm triệu năm vẫn ko mục nát, thậm chí là cường giả bốn phương, bí bảo tuyệt thế, còn có thác nước ba nghìn khổng lồ và đồ sộ trước mắt này đều làm cho hắn có cảm giác ko thể nào biết hết được.
"Đi, vi sư dẫn ngươi đi gặp hai sư huynh của ngươi một chút." Đôi mắt lão đạo sĩ híp lại, ánh mắt lộ vẻ đắc ý. Thậm chí thân hình gầy yếu, nhếch nhác cũng nhanh chóng cao lớn hơn rất nhiều.
'Chẳng lẽ sư phụ của mình thật sự là cao nhân'. Cơ Trường Không có chút buồn cười. Những gì hắn chứng kiến cũng không thể do một tên lường gạt nào đó có thể làm được.
Nghĩ vậy, ánh mắt kinh bỉ của hắn cũng thu liễm đi một ít.
Đây cũng không phải Cơ Trường Không không hiểu được tôn sư trọng đạo là gì mà chỉ là trên đường đi hắn đã chứng kiến được những hành động của lão nên trong tâm không thể nào sinh ra được ý tôn sùng của một đồ nhi đối với sư phụ. Huống chi lão đạo sĩ cũng không thèm để ý những thứ này, tôn sư trọng đạo hả, chỉ cần có lòng là tốt rồi!
Hai người phi hành trên không trung, dần dần tới gần ngọn núi cao nhất kia, mà càng tới gần thì Cơ Trường Không càng kinh ngạc.
Tinh khí nơi này thật nồng đậm. Đến cách ngọn núi chưa đến nghìn mét hắn mới nhìn rõ ràng được con sông dài nơi đó là do nước tạo thành. Điều đặc biệt là nước ở đây ko phải nước bình thường chúng ta vẫn biết, mà là do tinh khí hội tụ lại thành. Dòng sôg tinh khí uốn lượn quanh ngọn núi, từ chân núi lên đến đỉnh núi rồi lại từ đỉnh núi xuống chân núi.
Thật là một chuyện kinh động lòng người, tính khí nồng đậm đến mức hoá thành sông lớn. Khó trách lão đạo sĩ nói nơi đây chính là Động Thiên Phúc Địa.
Rống!
Một con Bạch xà kỳ dị lao ra từ trong con sông tinh khí ấy, mắt nhìn lão đạo sĩ sau đó lại uốn éo cơ thể quay trở về con sông lớn. Nhưng hắn lại phát hiện con Bạch xà này chỉ có lộ ra nửa thân hình mà đã dài đến ba mươi trượng.
Không chỉ là Bạch xà, trong con sông tinh khí ấy không biết có bao nhiêu thứ kinh khủng sống trong ấy. Chúng như ẩn như hiện, quả thật nhiều vô số kể.
Không chỉ có vậy, khắp ngọn núi này đều là Linh dược, Linh quả trĩu nặng, đủ các loại, và còn có rất nhiều loại cổ thụ khác nhau làm cho người ta rung động không thôi.
Tóm lại, nơi đây quả thật ko thẹn với danh tiếng Động Thiên Phúc Địa. Nếu so sánh với Chân Long thần thành, mặc đù thần thành có tinh khí nồng đậm nhất quê nhà cũng chỉ là nông dân so với công chúa Đế vương, khác nhau một trời một vực!
"Sư phụ. Những thứ này, chẳng lẽ, đều là. . .." Cơ Trường Không lắp bắp nói.
"Không sai. Thế nào, khiếp sợ đúng ko?" Lão đạo sĩ chỉ cao khí ngang, một đầu tóc bóng loáng rối bời bay múa, có chút phong phạm cao nhân.
"Đúng là rất kinh ngạc. Chúng ta nhanh đi xuống đi." Cơ Trường Không đã có chút nóng lòng, ko chờ thêm được nữa rồi.
Lão đạo sĩ vung tay áo lên, đắc ý mang Cơ Trường Không bay xuống. Tuy có một mùi hương xộc vào mũi, ko biết là mùi gà quay hay là mùi gì khác nhưng hắn vẫn vô thức không để ý đến. Vì hắn đang đặt toàn bộ tâm tư của mình vào đỉnh núi cao trước mắt.
Xoát!
Hai người từ không trung đáp xuống một sườn núi nhỏ, cách đỉnh núi ba nghìn mét chưa đến nghìn mét nhưng độ cao cũng không đến ba trăm trượng*. Bốn phía có vô số núi cao nhưng cũng chỉ có thể coi là một sườn núi nhỏ.
DG: Độ cao ba trăm trượng này ko phải tính từ chân núi. -KìNgộ
Nhìn xung quanh thì sườn núi nhỏ này đều là cỏ dại, còn có một loạt phòng ốc lộn xộn, dùng mảnh gỗ và cỏ dại dựng mà dựng thành. So với cung điện lúc trước thì hắn thấy nơi này quả thật giống như cái tổ của ăn mày a.
Tóm lại, có thể miêu tả nơi đây thì chỉ cần dùng một chữ - nát!
Cho dù là ngọn núi cao ba ngàn trượng hay là cung điện bốn bề xa hoa đều vượt xa cái sườn núi này, ko cách nào có thể so sánh, giống như là Đế vương cao cao tại thượng mà đem đi so sánh với tên ăn mày, làm sao một nơi như thế này lại xuất hiện ngay bên cạnh chứ?!
"Tốt rồi, chính là chỗ này." Lão đạo sĩ cười ha ha. (^^mày hả, chê cho lắm vào, cho chết^^-KìNgộ)
"Cái này, nơi đây... Chẳng lẽ không phải là ngọn núi kia sao?" Bụng Cơ Trường Không rung lên, khó thoát khỏi trạng thái này a.
"Đương nhiên là nơi đây. Nơi đây chính là do vi sư bỏ ra một cây Linh thảo nghìn năm đem tới Trấn Ma tông để đổi đấy!" lão đạo sĩ vẻ mặt đương nhiên như đúng rồi.
Sau một khắc, Cơ Trường Không chỉ thiếu chút nữa là có thể khóc thét lên. (ôi! Trời ngó xuống mà coi^^-KìNgộ)