Chương : 27
Trên đường đi, vì tính cách phóng khoáng của Tạ Tinh, tuy trên người Khinh Y trúng độc, nhưng nghe được những lời nói và sự vật lạ từ Tạ Tinh thì cũng không cảm thấy là buồn, có khi cũng kể cho Tạ Tinh nghe chuyện tu luyện
Vì có Tạ Tinh giúp đỡ, tuy Khinh Y không còn sức lực nhưng mà chuyện cá nhân của mình vẫn còn tự giải quyết được đỡ cho cả 2 bên đều xấu hổ. Vì trên đường đi không dừng lại nhiều nên đến ngày thứ 9 đã đến được phạm vi của Vân Hà tông
Đối với hiểu biết sâu rộng của Tạ Tinh, Khinh Y tuy không biểu lộ trên mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kinh ngạc. Nhìn Tạ Tinh tuy bình thường không ngờ lại có kiến thức sâu rộng đến thế, với lại lúc ở hang động giết 2 người đó, hình như rất là nhanh và dứt khoát
“Tạ Tinh, ta muốn hỏi ngươi một câu hỏi, lúc trước ngươi ở sơn động cứu ta là dùng cái gì để giết 2 người họ?” Khinh Y không nhịn được tò mò hỏi
Tạ Tinh cười: “chỉ là mấy cây tụ tiễn thôi, là chính tay ta làm, ta cũng không có bản lĩnh gì, phải nhờ vào nó để bảo toàn tính mạng”
Qua mấy ngày tiếp xúc, Tạ Tinh đã hiểu được tính cách của Khinh Y, cô là người tương đối hoạt bát nhưng vì ảnh hưởng của gia tộc nên mới trở nên cao ngạo, đối với người thường không thèm chú ý tới. nếu như không phải là Tạ Tinh cứu mạng cô, thì thái độ của cô với Tạ Tinh cũng sẽ không khác gì đối với những người khác. Với lại Tạ Tinh phát hiện được khuyết điểm chết người của cô là khi đến thời khắc quan trọng lại không đưa ra được quyết định
Tạ Tinh cũng hiểu được những cái này, cậu biết bản thân ở trước mặt những tu tinh giả không là gì hết, nhưng Tạ Tinh không suy nghĩ nhiều. Giờ cậu và Khinh Y đã trở thành tri kỷ rồi, không cần tính toán nhiều nữa
Mục đích của cậu khi đưa Khinh Y về là muốn tu tinh, không có ý nghĩ khác. Dù cô nương này có tính cách gì cũng không liên quan đến cậu, đường của cậu là do bản thân cậu tự, không phải nhờ vào con gái
Xe ngựa dừng ở một thị trấn nhỏ, Khinh Y xuống xe, phát tín hiệu lên không trung và nói: “trên đường đi cám ơn ngươi, sư phụ ta đang đến, đến lúc đó ta sẽ nói giúp ngươi
Tạ Tinh đến đây chủ yếu là trắc thí tinh nguyên, để đi vào trường tu tinh, nên không phản đối lời nói của Khinh Y, chỉ là hiểu kỳ hỏi: “xem ra sư phụ cô đối xử với cô không tệ, lại còn chủ động đến đón cô?”
“Sư phụ ta là cô cô của ta, cũng là trưởng lão của Vân Hà tông” Khinh Y nghe đến đây tự hào trả lời
“Khinh Y, về rồi sao?” hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói truyền tới, có 2 nam và 2 nữ đang đến
“Đúng vậy, Ngụy sư huynh, Huỳnh sư huynh, Diệp sư tỷ, và còn Ninh sư muội” chào xong quay đầu nói với Tạ Tinh: “đây là những sư huynh muội của ta ở Vân Hà tông”
Một người thanh niên trong số mấy người kia nhanh chóng bước đến và nói: “Khinh Y, muội có biết là muội mất tịch làm cho cô cô của muội lo lắng đến cỡ nào không, người đã đi tìm muội khắp nơi đó?”
Khinh Y hình như không thích người thanh niên này, chỉ nói nhẹ: “Ngụy sư huynh, cám ơn huynh đã quan tâm, sư phụ muội lát nữa sẽ tới. Ninh sư muội và Diệp sư tỷ hai người sao lại ở đây?”
“Vì tông môn chúng ta ở Vân Can thành có một cuộc đấu giá, bọn ta đi trước để chuẩn bị, nhìn thấy tín hiệu của muội liền ghé qua xem sao, không ngờ lại gặp được muội” một cô gái nói chính là Diệp sư tỷ
“Ninh sư muội, muội...” Khinh Y quay sang nhìn Ninh sư muội nói, lại thấy Ninh sư muội đang nhìn Tạ Tinh với ánh mắt xem thường
“Tạ Khê, không ngờ một người phàm lại chạy được xa như thế, nói dối sư tỷ của ta …” nói đến đây mặt sắc của Ninh sư muội trắng bệt, hình như đang nghĩ xem phải dùng lời nào để sỉ nhục Tạ Tinh
Tạ Tinh nghe vậy liền biết người này chính là vị hôn thê của Tạ Khê - Ninh Ngưng, hèn gì nhìn quen quen.
Nếu như lúc trước Tạ Tinh còn nghi ngờ thái độ của Ninh Ngưng thì bây giờ hoàn toàn khẳng định rằng chính cô ta đã dùng kế hãm hại Tạ Khê
“Ninh sư muội, muội có nhận lầm người không, Tạ Tinh là người bạn mà ta quen biết trên đường đi, y còn cứu ta mấy lần, không phải là kẻ lừa gạt như muội nói đâu” Khinh Y không thích mấy lời của Ninh Ngưng, nhưng vẫn phải nể mặt vì sư phụ của Ninh Ngưng chức vụ cũng ngang ngửa với sư phụ của cô với sư phụ mình
“Khinh Y sư tỷ, muội không gạt tỷ, người này chỉ biết dùng lời ngon ngọt để lừa người, bây giờ lại đổi tên khác” Ninh Ngưng nói
Tạ Tinh cười nói: “Ninh tiểu thư phải không, ta lừa cô cái gì? Lừa cô lên giường hay lừa cô phá thai? Cô nói ta sàm sỡ cô, nói cho cô biết ta đối với loại người dạng sân bay ta không có hứng thú tí nào, à, ta quên nói với cô, người phụ nữ trong lòng ta không biết cao quý hơn cô bao nhiêu lần, còn cô, haha...”
“Ngươi...” tuy không biết rằng sân bay là cái gì, nhưng lời nói hiểm độc của Tạ Tinh làm Ninh Ngưng càng thêm tức giận, liền rút kiếm ra
“Ngươi chỉ là người bình thường mà dám bất kính với Ninh sư muội, hôm nay Huỳnh Chương ta sẽ dạy cho ngươi một bài học” một thanh niên khác lại đi lên, rất nhanh đã đến gần Tạ Tinh, đưa tay lên muốn tát cho cậu một cái
Tạ Tinh thấy người này nói xong liền động thủ, lập tức lui 3 bước, vừa lui thì bạt tay đã đến nhưng không trúng
Huỳnh Chương không ngờ Tạ Tinh lại có thể né được cái tát đó của minh, trong lòng kinh ngạc
Nhưng khi hắn tiếp tục ra tay thì Khinh Y đã đứng chặn lại, sắc mặt khó coi: “Mấy người đối xử với bạn ta như thế sao? Chỉ vì một hai lời nói mà động thủ”
“Khinh Y sư muội, hắn chỉ là một người bình thường, muội cần phải...” Huỳnh Chương chưa nói xong thì Khinh Y chen vào
“Muội chỉ biết y từng cứu mạng muội, có phải người thường hay thì đã làm sao, hơn nữa nếu y có tinh nguyên thì cũng là tu tinh giả” Khinh Y nói không chút do dự
Tạ Tinh nhìn 4 người bọn họ, trừ Diệp sư tỷ không có ác ý, thì 3 người còn lại đều xem thường cậu
Tạ Tinh hiểu ra, người họ Huỳnh đối với Ninh Ngưng có tình ý, đương nhiên phẫn nộ với Tạ Tinh, còn họ Ngụy có tình ý với Khinh Y, thấy cậu được đối xử tốt nên cũng không ưa cậu
“Được rồi, mọi người rất khó mới gặp được nhau, với lại Triết sư thúc cũng đang gấp, chúng ta về tông môn trước đi” Diệp sư tỷ nói, giải vây cho Khinh Y
Nhưng vừa dứt lời thì thấy một luồng ánh sáng màu vàng bay tới, trong ánh sáng ấy lộ ra một người
“Cô Cô” Khinh Y thấy người vừa tới, mắt đỏ rưng, nhảy xổ đến
Tạ Tinh trong lòng kinh ngạc, cậu đã nghe nói qua người ở đây có thể bay, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác.
Vì có Tạ Tinh giúp đỡ, tuy Khinh Y không còn sức lực nhưng mà chuyện cá nhân của mình vẫn còn tự giải quyết được đỡ cho cả 2 bên đều xấu hổ. Vì trên đường đi không dừng lại nhiều nên đến ngày thứ 9 đã đến được phạm vi của Vân Hà tông
Đối với hiểu biết sâu rộng của Tạ Tinh, Khinh Y tuy không biểu lộ trên mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kinh ngạc. Nhìn Tạ Tinh tuy bình thường không ngờ lại có kiến thức sâu rộng đến thế, với lại lúc ở hang động giết 2 người đó, hình như rất là nhanh và dứt khoát
“Tạ Tinh, ta muốn hỏi ngươi một câu hỏi, lúc trước ngươi ở sơn động cứu ta là dùng cái gì để giết 2 người họ?” Khinh Y không nhịn được tò mò hỏi
Tạ Tinh cười: “chỉ là mấy cây tụ tiễn thôi, là chính tay ta làm, ta cũng không có bản lĩnh gì, phải nhờ vào nó để bảo toàn tính mạng”
Qua mấy ngày tiếp xúc, Tạ Tinh đã hiểu được tính cách của Khinh Y, cô là người tương đối hoạt bát nhưng vì ảnh hưởng của gia tộc nên mới trở nên cao ngạo, đối với người thường không thèm chú ý tới. nếu như không phải là Tạ Tinh cứu mạng cô, thì thái độ của cô với Tạ Tinh cũng sẽ không khác gì đối với những người khác. Với lại Tạ Tinh phát hiện được khuyết điểm chết người của cô là khi đến thời khắc quan trọng lại không đưa ra được quyết định
Tạ Tinh cũng hiểu được những cái này, cậu biết bản thân ở trước mặt những tu tinh giả không là gì hết, nhưng Tạ Tinh không suy nghĩ nhiều. Giờ cậu và Khinh Y đã trở thành tri kỷ rồi, không cần tính toán nhiều nữa
Mục đích của cậu khi đưa Khinh Y về là muốn tu tinh, không có ý nghĩ khác. Dù cô nương này có tính cách gì cũng không liên quan đến cậu, đường của cậu là do bản thân cậu tự, không phải nhờ vào con gái
Xe ngựa dừng ở một thị trấn nhỏ, Khinh Y xuống xe, phát tín hiệu lên không trung và nói: “trên đường đi cám ơn ngươi, sư phụ ta đang đến, đến lúc đó ta sẽ nói giúp ngươi
Tạ Tinh đến đây chủ yếu là trắc thí tinh nguyên, để đi vào trường tu tinh, nên không phản đối lời nói của Khinh Y, chỉ là hiểu kỳ hỏi: “xem ra sư phụ cô đối xử với cô không tệ, lại còn chủ động đến đón cô?”
“Sư phụ ta là cô cô của ta, cũng là trưởng lão của Vân Hà tông” Khinh Y nghe đến đây tự hào trả lời
“Khinh Y, về rồi sao?” hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói truyền tới, có 2 nam và 2 nữ đang đến
“Đúng vậy, Ngụy sư huynh, Huỳnh sư huynh, Diệp sư tỷ, và còn Ninh sư muội” chào xong quay đầu nói với Tạ Tinh: “đây là những sư huynh muội của ta ở Vân Hà tông”
Một người thanh niên trong số mấy người kia nhanh chóng bước đến và nói: “Khinh Y, muội có biết là muội mất tịch làm cho cô cô của muội lo lắng đến cỡ nào không, người đã đi tìm muội khắp nơi đó?”
Khinh Y hình như không thích người thanh niên này, chỉ nói nhẹ: “Ngụy sư huynh, cám ơn huynh đã quan tâm, sư phụ muội lát nữa sẽ tới. Ninh sư muội và Diệp sư tỷ hai người sao lại ở đây?”
“Vì tông môn chúng ta ở Vân Can thành có một cuộc đấu giá, bọn ta đi trước để chuẩn bị, nhìn thấy tín hiệu của muội liền ghé qua xem sao, không ngờ lại gặp được muội” một cô gái nói chính là Diệp sư tỷ
“Ninh sư muội, muội...” Khinh Y quay sang nhìn Ninh sư muội nói, lại thấy Ninh sư muội đang nhìn Tạ Tinh với ánh mắt xem thường
“Tạ Khê, không ngờ một người phàm lại chạy được xa như thế, nói dối sư tỷ của ta …” nói đến đây mặt sắc của Ninh sư muội trắng bệt, hình như đang nghĩ xem phải dùng lời nào để sỉ nhục Tạ Tinh
Tạ Tinh nghe vậy liền biết người này chính là vị hôn thê của Tạ Khê - Ninh Ngưng, hèn gì nhìn quen quen.
Nếu như lúc trước Tạ Tinh còn nghi ngờ thái độ của Ninh Ngưng thì bây giờ hoàn toàn khẳng định rằng chính cô ta đã dùng kế hãm hại Tạ Khê
“Ninh sư muội, muội có nhận lầm người không, Tạ Tinh là người bạn mà ta quen biết trên đường đi, y còn cứu ta mấy lần, không phải là kẻ lừa gạt như muội nói đâu” Khinh Y không thích mấy lời của Ninh Ngưng, nhưng vẫn phải nể mặt vì sư phụ của Ninh Ngưng chức vụ cũng ngang ngửa với sư phụ của cô với sư phụ mình
“Khinh Y sư tỷ, muội không gạt tỷ, người này chỉ biết dùng lời ngon ngọt để lừa người, bây giờ lại đổi tên khác” Ninh Ngưng nói
Tạ Tinh cười nói: “Ninh tiểu thư phải không, ta lừa cô cái gì? Lừa cô lên giường hay lừa cô phá thai? Cô nói ta sàm sỡ cô, nói cho cô biết ta đối với loại người dạng sân bay ta không có hứng thú tí nào, à, ta quên nói với cô, người phụ nữ trong lòng ta không biết cao quý hơn cô bao nhiêu lần, còn cô, haha...”
“Ngươi...” tuy không biết rằng sân bay là cái gì, nhưng lời nói hiểm độc của Tạ Tinh làm Ninh Ngưng càng thêm tức giận, liền rút kiếm ra
“Ngươi chỉ là người bình thường mà dám bất kính với Ninh sư muội, hôm nay Huỳnh Chương ta sẽ dạy cho ngươi một bài học” một thanh niên khác lại đi lên, rất nhanh đã đến gần Tạ Tinh, đưa tay lên muốn tát cho cậu một cái
Tạ Tinh thấy người này nói xong liền động thủ, lập tức lui 3 bước, vừa lui thì bạt tay đã đến nhưng không trúng
Huỳnh Chương không ngờ Tạ Tinh lại có thể né được cái tát đó của minh, trong lòng kinh ngạc
Nhưng khi hắn tiếp tục ra tay thì Khinh Y đã đứng chặn lại, sắc mặt khó coi: “Mấy người đối xử với bạn ta như thế sao? Chỉ vì một hai lời nói mà động thủ”
“Khinh Y sư muội, hắn chỉ là một người bình thường, muội cần phải...” Huỳnh Chương chưa nói xong thì Khinh Y chen vào
“Muội chỉ biết y từng cứu mạng muội, có phải người thường hay thì đã làm sao, hơn nữa nếu y có tinh nguyên thì cũng là tu tinh giả” Khinh Y nói không chút do dự
Tạ Tinh nhìn 4 người bọn họ, trừ Diệp sư tỷ không có ác ý, thì 3 người còn lại đều xem thường cậu
Tạ Tinh hiểu ra, người họ Huỳnh đối với Ninh Ngưng có tình ý, đương nhiên phẫn nộ với Tạ Tinh, còn họ Ngụy có tình ý với Khinh Y, thấy cậu được đối xử tốt nên cũng không ưa cậu
“Được rồi, mọi người rất khó mới gặp được nhau, với lại Triết sư thúc cũng đang gấp, chúng ta về tông môn trước đi” Diệp sư tỷ nói, giải vây cho Khinh Y
Nhưng vừa dứt lời thì thấy một luồng ánh sáng màu vàng bay tới, trong ánh sáng ấy lộ ra một người
“Cô Cô” Khinh Y thấy người vừa tới, mắt đỏ rưng, nhảy xổ đến
Tạ Tinh trong lòng kinh ngạc, cậu đã nghe nói qua người ở đây có thể bay, nhưng tận mắt thấy lại là một chuyện khác.