Chương 3: “Anh thích tên họ Hạo đó sao?”
Từ phía xa, Tô Á và trợ lý của cô ta đang nhìn về phía 2 người họ.
“Cô Tô hai người họ có quan hệ gì sao.”
“Cô nghĩ Bác Văn là người thế nào. Chỉ là một tên trợ lý quèn cũng xứng để anh ấy để mắt tới sao.”
“Nhưng tôi thấy Lâm Tổng có vẻ...” Trợ lý của Tô Á chưa kịp nói hết, thì Tô Á đã lườm cô khiến cô im bặt.
“Tôi sẽ khiến Lâm Bác Văn phải yêu tôi. Cứ chờ đi.”
****
Sáng hôm sau, mọi người đều tất bật chuẩn bị công việc quay chụp
“Cô có làm được không hả?” Tô Á quát Kỹ thuật viên trang điểm “Cô có tin tôi đuổi việc cô không.” tất cả mọi người có mặt đều sững lại.
“Không biết cô Tô có vấn đề gì với Kỹ thuật viên trang điểm của chúng tôi sao?” Hạo Hiên tiến tới.
“Cô ta có được đào tạo đàng hoàng không, trang điểm gì vừa già vừa xấu.” Tô Á vừa nói vừa nhăn mặt soi gương.
“Công ty chúng tôi đã mời về kỹ thuật viên hàng đầu nên cô Tô cứ yên tâm, vả lại như thế mới hợp với concept quảng cáo ngày hôm nay.”
Tô Á liếc Hạo Hiên một cái: “Chỉ là một tên trợ lý mà cũng dám ở đây múa mép sao. Thật không ra thể thống gì.”
“Cô Tô, hôm nay Lý Tổng có việc phải quay về thành phố gấp, nên đã ủy quyền cho tôi và trưởng phòng Marketing giải quyết mọi công việc, mong cô thông cảm.” Hạo Hiên bình tĩnh giải thích.
Đúng lúc này Lâm Bác Văn vừa tới, Tô Á như thấy được phao cứu sinh liền chạy tới nũng nịu
“Văn Văn, anh mau tới xem bọn họ bắt nạt em.”
Lâm Bác Văn gạt tay Tô Á ra: “Tôi thấy như vậy là được rồi, bắt đầu quay quảng cáo đi.”
Tô Á hậm hực ngồi về bàn trang điểm.
***
“Được rồi mọi người nghỉ trưa thôi.” Trưởng phòng Marketing nói
Lâm Bác Văn đang nghỉ ngơi trong phòng chợt có tiếng gõ cửa,
“Cốc... Cốc”
Vừa mở cửa ra liền thấy Hạo Hiên,
“Lâm Tổng, tôi đến để gửi anh short quay sáng nay.” Nói rồi Hạo Hiên đưa chiếc USB cho Lâm Bác Văn.
“Cậu vào đi, chúng ta cùng xem, nếu có gì cần sửa đổi thì sẽ trao đổi luôn.”
Nói rồi hai người họ tiến vào phòng, vừa đúng lúc Tô Á bắt gặp
“Cái tên trợ lý đó sao lại có mặt ở đây nữa, hắn ta đang mưu đồ cái gì vậy.” Nói rồi liền tiến đến phòng của Lâm Bác Văn
“Văn Văn, anh có đó không.”
Cánh cửa mở ra, Tô Á ngó vào liền thấy Hạo Hiên đang ngồi bên bàn cùng chiếc laptop,
“Chào cô Tô, thật đúng lúc, chúng tôi đang xem lại một số short quay buổi sáng. Cô cũng tới xem đi.”
Lâm Bác Văn vừa ngồi xuống, Tô Á cũng ngồi ngay bên cạnh anh, khoác lấy tay anh rồi chỉ vào màn hình
“Anh xem, góc này của em thật đẹp.” Tô Á lay lay tay Lâm Bác Văn
Lâm Bác Văn cả buổi không chú ý đến, nhìn phía màn hình nhưng chỉ chú ý đến đôi tay vừa trắng vừa thon của Hạo Hiên. Không nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt. Thi thoảng lại đưa mắt nhìn cậu. Tô Á ngồi một bên cũng nhận ra được sự bất thường này.
Lâm Bác Văn đứng ở cửa vừa tiễn Hạo Hiên đi, liền quay lại hỏi Tô Á
“Cô không đi sao?”
Tô Á lập tức đứng dậy, đi tới ôm chầm lấy Lâm Bác Văn, Lâm Bác Văn lập tức đẩy cô ta ra, phủi phủi quần áo
“Cô bị thần kinh à.”
“Văn Văn em thích anh, em muốn làm bạn gái của anh.” Tô Á ấm ức nói
“Tô Á, tôi nhắc lại một lần nữa tôi chưa từng và cũng không bao giờ thích cô. Dự án lần này chọn cô là vì nể tình mối quan hệ giữa Tô Thị và Lâm Thị. Cô hãy tự trọng.” “Lâm Bác Văn, hai nhà chúng ta có mối giao tình lớn, kiểu gì em cũng sẽ thành vợ của anh, anh nói như vậy là có ý gì.”
“Tôi và cô chưa từng có hôn ước, đừng hiểu lầm.”
“Anh thích tên họ Hạo đó sao?”
“Câm mồm.” Lâm Bác Văn tóm lấy miệng của Tô Á gằn giọng nói “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Tôi đưa cô đến vị trí ngày hôm nay được thì cũng khiến cô mất tất cả được. Biết thân biết phận chút đi.”
Nói rồi Lâm Bác Văn ra khỏi phòng, mặc kệ Tô Á sụp đổ khóc lóc bên trong: “Lâm Bác Văn tôi sẽ không dễ dàng buông tha anh đâu.” nghĩ đến đây, Tô Á liền đứng dậy đi ra ngoài. Không chú ý một người đang nấp ở cuối hành lang.
“Cô Tô hai người họ có quan hệ gì sao.”
“Cô nghĩ Bác Văn là người thế nào. Chỉ là một tên trợ lý quèn cũng xứng để anh ấy để mắt tới sao.”
“Nhưng tôi thấy Lâm Tổng có vẻ...” Trợ lý của Tô Á chưa kịp nói hết, thì Tô Á đã lườm cô khiến cô im bặt.
“Tôi sẽ khiến Lâm Bác Văn phải yêu tôi. Cứ chờ đi.”
****
Sáng hôm sau, mọi người đều tất bật chuẩn bị công việc quay chụp
“Cô có làm được không hả?” Tô Á quát Kỹ thuật viên trang điểm “Cô có tin tôi đuổi việc cô không.” tất cả mọi người có mặt đều sững lại.
“Không biết cô Tô có vấn đề gì với Kỹ thuật viên trang điểm của chúng tôi sao?” Hạo Hiên tiến tới.
“Cô ta có được đào tạo đàng hoàng không, trang điểm gì vừa già vừa xấu.” Tô Á vừa nói vừa nhăn mặt soi gương.
“Công ty chúng tôi đã mời về kỹ thuật viên hàng đầu nên cô Tô cứ yên tâm, vả lại như thế mới hợp với concept quảng cáo ngày hôm nay.”
Tô Á liếc Hạo Hiên một cái: “Chỉ là một tên trợ lý mà cũng dám ở đây múa mép sao. Thật không ra thể thống gì.”
“Cô Tô, hôm nay Lý Tổng có việc phải quay về thành phố gấp, nên đã ủy quyền cho tôi và trưởng phòng Marketing giải quyết mọi công việc, mong cô thông cảm.” Hạo Hiên bình tĩnh giải thích.
Đúng lúc này Lâm Bác Văn vừa tới, Tô Á như thấy được phao cứu sinh liền chạy tới nũng nịu
“Văn Văn, anh mau tới xem bọn họ bắt nạt em.”
Lâm Bác Văn gạt tay Tô Á ra: “Tôi thấy như vậy là được rồi, bắt đầu quay quảng cáo đi.”
Tô Á hậm hực ngồi về bàn trang điểm.
***
“Được rồi mọi người nghỉ trưa thôi.” Trưởng phòng Marketing nói
Lâm Bác Văn đang nghỉ ngơi trong phòng chợt có tiếng gõ cửa,
“Cốc... Cốc”
Vừa mở cửa ra liền thấy Hạo Hiên,
“Lâm Tổng, tôi đến để gửi anh short quay sáng nay.” Nói rồi Hạo Hiên đưa chiếc USB cho Lâm Bác Văn.
“Cậu vào đi, chúng ta cùng xem, nếu có gì cần sửa đổi thì sẽ trao đổi luôn.”
Nói rồi hai người họ tiến vào phòng, vừa đúng lúc Tô Á bắt gặp
“Cái tên trợ lý đó sao lại có mặt ở đây nữa, hắn ta đang mưu đồ cái gì vậy.” Nói rồi liền tiến đến phòng của Lâm Bác Văn
“Văn Văn, anh có đó không.”
Cánh cửa mở ra, Tô Á ngó vào liền thấy Hạo Hiên đang ngồi bên bàn cùng chiếc laptop,
“Chào cô Tô, thật đúng lúc, chúng tôi đang xem lại một số short quay buổi sáng. Cô cũng tới xem đi.”
Lâm Bác Văn vừa ngồi xuống, Tô Á cũng ngồi ngay bên cạnh anh, khoác lấy tay anh rồi chỉ vào màn hình
“Anh xem, góc này của em thật đẹp.” Tô Á lay lay tay Lâm Bác Văn
Lâm Bác Văn cả buổi không chú ý đến, nhìn phía màn hình nhưng chỉ chú ý đến đôi tay vừa trắng vừa thon của Hạo Hiên. Không nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt. Thi thoảng lại đưa mắt nhìn cậu. Tô Á ngồi một bên cũng nhận ra được sự bất thường này.
Lâm Bác Văn đứng ở cửa vừa tiễn Hạo Hiên đi, liền quay lại hỏi Tô Á
“Cô không đi sao?”
Tô Á lập tức đứng dậy, đi tới ôm chầm lấy Lâm Bác Văn, Lâm Bác Văn lập tức đẩy cô ta ra, phủi phủi quần áo
“Cô bị thần kinh à.”
“Văn Văn em thích anh, em muốn làm bạn gái của anh.” Tô Á ấm ức nói
“Tô Á, tôi nhắc lại một lần nữa tôi chưa từng và cũng không bao giờ thích cô. Dự án lần này chọn cô là vì nể tình mối quan hệ giữa Tô Thị và Lâm Thị. Cô hãy tự trọng.” “Lâm Bác Văn, hai nhà chúng ta có mối giao tình lớn, kiểu gì em cũng sẽ thành vợ của anh, anh nói như vậy là có ý gì.”
“Tôi và cô chưa từng có hôn ước, đừng hiểu lầm.”
“Anh thích tên họ Hạo đó sao?”
“Câm mồm.” Lâm Bác Văn tóm lấy miệng của Tô Á gằn giọng nói “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Tôi đưa cô đến vị trí ngày hôm nay được thì cũng khiến cô mất tất cả được. Biết thân biết phận chút đi.”
Nói rồi Lâm Bác Văn ra khỏi phòng, mặc kệ Tô Á sụp đổ khóc lóc bên trong: “Lâm Bác Văn tôi sẽ không dễ dàng buông tha anh đâu.” nghĩ đến đây, Tô Á liền đứng dậy đi ra ngoài. Không chú ý một người đang nấp ở cuối hành lang.