CHƯƠNG 1: AI ĐÃ NGỦ VỚI CÔ
CHƯƠNG 1: AI ĐÃ NGỦ VỚI CÔ
Cửa từ từ mở ra.
Căn phòng mờ tối, ánh trăng vắng lặng xuyên qua cánh cửa sổ chiếu lên chiếc giường lớn, một cơ thể bé nhỏ đang cuộn tròn trên giường, mặt xoay vào trong đang nằm ngủ.
Người đàn ông đã đứng ngoài cửa tầm năm phút rồi mới vào trong phòng chốt cửa lại. Giơ tay nhấc lên chiếc cốc thủy tinh trên kệ tủ đầu giường, một nửa cốc sữa đã lạnh ngắt.
Kéo chăn xuống, người đàn ông do dự trong phút chốc, định rời đi. Nhưng nhìn người con gái ấy đang ngủ rất say sưa, hơi thở nhẹ nhàng, đôi môi hơi cong lên, cuối cùng anh ta lại quyết định ở lại.
Cúc áo ngủ từng nút từng nút được mở ra, lộ ra cơ thể trong trẻo với đường nét rõ ràng, nhè nhẹ vén chăn lên giường, anh nằm xuống, một mùi dầu gội phụ nữ thơm dịu bên cánh mũi, giơ tay, sờ lên khuôn mặt người con gái, thật mềm mại, mịn màng, đẹp đẽ không có chút tì vết.
Người đàn ông là một người đàn ông bình thường, nên lý trí và sự kiềm chế của anh trong lúc này hoàn toàn sụp đổ và tan biến, đỡ tay lật người phụ nữ lên, dường như có chút sốt ruột mà hôn lên môi người con gái. Đôi môi ấy mềm mại, giống hệt mùi vị trong tưởng tượng, như là vị thạch dâu vậy.
Đường Tâm đang ngủ say sưa liền bị một vật nóng hổi từ bên ngoài xâm nhập vào. Cả người phát ra một cơn run rẩy, giống như cơ thể đang bị xé rách ra vậy.
"Ư...Đau..."
Đường Tâm theo bản năng lấy tay đẩy ra, giơ tay sờ vào một cơ thể cứng rắn và nóng bỏng, tim cô run rẩy, vỏ não cuối cùng đã phá vỡ được khống chế của sự mê man.
Người phụ nữ thân dưới động đậy, đây là việc ngoài tầm dự đoán của người đàn ông. Anh vội vàng rút ra khỏi cơ thể người con gái, giơ tay lật lại cơ thể người con gái để tấm lưng áp vào khuôn ngực răn chắc, sau đó lại thêm một lần dựng người lên.
"Đau, Hàm, em đau..." người phụ nữ nằm bò trên giường, giọng nói như một chú mèo con.
Người đàn ông nghe ra sự nức nở trong giọng nói nhỏ bé, khuôn miệng trong phút chốc co cứng lại, nhưng cùng lúc đó động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, lực cũng giảm nhẹ đi, nhưng trong lòng vẫn ôm rất chặt, hoàn toàn không để người con gái có cơ hội lật người.
Sau một lúc, Đường Tâm đã thích nghi với việc vật thể bên ngoài vào trong người mình, đau đớn cũng từ từ giảm đi. Cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở nặng nề và sự trào dâng tình dục của người đàn ông trên lưng.
Cái tên này thật là, kết hôn hơn một tháng không hề động phòng với mình. Cô còn lo lắng cơ thể anh ta đang có bệnh gì khó nói, bây giờ có vẻ như là do bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Vai và lưng của anh ta không biết có sức mạnh đến nhường nào, mà cứ như là sắp nghiền nát cơ thể cô vậy.
Dù sao cũng là lần đầu của Đường Tâm, tuy rằng chỉ có đau đớn và khó chịu. Nhưng nghĩ tới bản thân là vợ người ta, đây cũng là nghĩa vụ của vợ chồng, dù đau cô cũng cắn răng chịu đựng, để mặc cho người đàn ông sau lưng từng chút từng chút một đòi hỏi.
"Ư..."
Đường Tâm đang ở trong một trận cuồng phong bão táp, thực sự là chịu không nổi nữa, kẽ răng rít ra một âm thanh trong hơi thở gấp gáp, ngay trong lúc cô đang xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong, cơ thể đột nhiên được mạnh bạo lật lại, đôi mắt trong bóng tối bị một bàn tay lớn che phủ. Tiếp đó là nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, bịt kín toàn bộ âm thanh của cô.
Cuối cùng....
Người đàn ông kết thúc mọi thứ.
Đường Tâm không thể chịu được sự hoan lạc kéo dài mãnh liệt này, sớm đã ngủ thiếp đi.
Cho dù là căn phòng u tối, nhưng vài vết đỏ trên ga giường trắng vẫn rất rõ ràng trước mắt. Đáy mắt người đàn ông cuồn cuộn lên một tâm trạng nào đó, giơ tay kéo chăn lên che đi vết tích sau sự hoan lạc. Người đàn ông lấy tay vuốt đầu lông mày hơi cau lại, sờ vào đôi môi hơi sưng lên. Anh cúi người muốn hôn, nhưng cuối cùng lần này lại không hạ xuống. Anh không dám lưu luyến chiếc giường này, không dám lưu luyến cơ thể yêu kiều này thêm nữa, lý trí nói với anh, anh nên rời đi rồi.
Sắc trời hửng sáng, Lạc Hàm mở cửa phòng ngủ, trong phòng vẫn còn mùi hương của sự thác loạn chưa tiêu tan. Người phụ nữ trên giường ngủ rất say, giống như ban đầu. Hoàn toàn không biết rằng chồng mình cả đêm không về.
Lạc Hàm thay đồ ngủ lên giường, nhìn xương quai xanh và cánh tay lộ ra ngoài của người phụ nữ nhỏ bé đầy vết tích xanh tím, trong lòng thoáng qua một chút gì đó khác thường, ma xui quỷ khiến anh giơ tay sờ những vết tím ấy, con mắt vốn dĩ trong veo liền tăng lên vài phần mờ mịt.
Đường Tâm lông mi hơi động đậy, từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Lạc Hàm đang ngồi trên giường, trong phút chốc mặt đỏ đến tận cổ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chồng, anh dậy rồi à."
Cửa từ từ mở ra.
Căn phòng mờ tối, ánh trăng vắng lặng xuyên qua cánh cửa sổ chiếu lên chiếc giường lớn, một cơ thể bé nhỏ đang cuộn tròn trên giường, mặt xoay vào trong đang nằm ngủ.
Người đàn ông đã đứng ngoài cửa tầm năm phút rồi mới vào trong phòng chốt cửa lại. Giơ tay nhấc lên chiếc cốc thủy tinh trên kệ tủ đầu giường, một nửa cốc sữa đã lạnh ngắt.
Kéo chăn xuống, người đàn ông do dự trong phút chốc, định rời đi. Nhưng nhìn người con gái ấy đang ngủ rất say sưa, hơi thở nhẹ nhàng, đôi môi hơi cong lên, cuối cùng anh ta lại quyết định ở lại.
Cúc áo ngủ từng nút từng nút được mở ra, lộ ra cơ thể trong trẻo với đường nét rõ ràng, nhè nhẹ vén chăn lên giường, anh nằm xuống, một mùi dầu gội phụ nữ thơm dịu bên cánh mũi, giơ tay, sờ lên khuôn mặt người con gái, thật mềm mại, mịn màng, đẹp đẽ không có chút tì vết.
Người đàn ông là một người đàn ông bình thường, nên lý trí và sự kiềm chế của anh trong lúc này hoàn toàn sụp đổ và tan biến, đỡ tay lật người phụ nữ lên, dường như có chút sốt ruột mà hôn lên môi người con gái. Đôi môi ấy mềm mại, giống hệt mùi vị trong tưởng tượng, như là vị thạch dâu vậy.
Đường Tâm đang ngủ say sưa liền bị một vật nóng hổi từ bên ngoài xâm nhập vào. Cả người phát ra một cơn run rẩy, giống như cơ thể đang bị xé rách ra vậy.
"Ư...Đau..."
Đường Tâm theo bản năng lấy tay đẩy ra, giơ tay sờ vào một cơ thể cứng rắn và nóng bỏng, tim cô run rẩy, vỏ não cuối cùng đã phá vỡ được khống chế của sự mê man.
Người phụ nữ thân dưới động đậy, đây là việc ngoài tầm dự đoán của người đàn ông. Anh vội vàng rút ra khỏi cơ thể người con gái, giơ tay lật lại cơ thể người con gái để tấm lưng áp vào khuôn ngực răn chắc, sau đó lại thêm một lần dựng người lên.
"Đau, Hàm, em đau..." người phụ nữ nằm bò trên giường, giọng nói như một chú mèo con.
Người đàn ông nghe ra sự nức nở trong giọng nói nhỏ bé, khuôn miệng trong phút chốc co cứng lại, nhưng cùng lúc đó động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, lực cũng giảm nhẹ đi, nhưng trong lòng vẫn ôm rất chặt, hoàn toàn không để người con gái có cơ hội lật người.
Sau một lúc, Đường Tâm đã thích nghi với việc vật thể bên ngoài vào trong người mình, đau đớn cũng từ từ giảm đi. Cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở nặng nề và sự trào dâng tình dục của người đàn ông trên lưng.
Cái tên này thật là, kết hôn hơn một tháng không hề động phòng với mình. Cô còn lo lắng cơ thể anh ta đang có bệnh gì khó nói, bây giờ có vẻ như là do bản thân suy nghĩ nhiều rồi. Vai và lưng của anh ta không biết có sức mạnh đến nhường nào, mà cứ như là sắp nghiền nát cơ thể cô vậy.
Dù sao cũng là lần đầu của Đường Tâm, tuy rằng chỉ có đau đớn và khó chịu. Nhưng nghĩ tới bản thân là vợ người ta, đây cũng là nghĩa vụ của vợ chồng, dù đau cô cũng cắn răng chịu đựng, để mặc cho người đàn ông sau lưng từng chút từng chút một đòi hỏi.
"Ư..."
Đường Tâm đang ở trong một trận cuồng phong bão táp, thực sự là chịu không nổi nữa, kẽ răng rít ra một âm thanh trong hơi thở gấp gáp, ngay trong lúc cô đang xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong, cơ thể đột nhiên được mạnh bạo lật lại, đôi mắt trong bóng tối bị một bàn tay lớn che phủ. Tiếp đó là nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, bịt kín toàn bộ âm thanh của cô.
Cuối cùng....
Người đàn ông kết thúc mọi thứ.
Đường Tâm không thể chịu được sự hoan lạc kéo dài mãnh liệt này, sớm đã ngủ thiếp đi.
Cho dù là căn phòng u tối, nhưng vài vết đỏ trên ga giường trắng vẫn rất rõ ràng trước mắt. Đáy mắt người đàn ông cuồn cuộn lên một tâm trạng nào đó, giơ tay kéo chăn lên che đi vết tích sau sự hoan lạc. Người đàn ông lấy tay vuốt đầu lông mày hơi cau lại, sờ vào đôi môi hơi sưng lên. Anh cúi người muốn hôn, nhưng cuối cùng lần này lại không hạ xuống. Anh không dám lưu luyến chiếc giường này, không dám lưu luyến cơ thể yêu kiều này thêm nữa, lý trí nói với anh, anh nên rời đi rồi.
Sắc trời hửng sáng, Lạc Hàm mở cửa phòng ngủ, trong phòng vẫn còn mùi hương của sự thác loạn chưa tiêu tan. Người phụ nữ trên giường ngủ rất say, giống như ban đầu. Hoàn toàn không biết rằng chồng mình cả đêm không về.
Lạc Hàm thay đồ ngủ lên giường, nhìn xương quai xanh và cánh tay lộ ra ngoài của người phụ nữ nhỏ bé đầy vết tích xanh tím, trong lòng thoáng qua một chút gì đó khác thường, ma xui quỷ khiến anh giơ tay sờ những vết tím ấy, con mắt vốn dĩ trong veo liền tăng lên vài phần mờ mịt.
Đường Tâm lông mi hơi động đậy, từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Lạc Hàm đang ngồi trên giường, trong phút chốc mặt đỏ đến tận cổ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chồng, anh dậy rồi à."