CHƯƠNG 10: HẮN CHỈ CÓ SỰ NGANG TÀNG VÀ THÔ BẠO
CHƯƠNG 10: HẮN CHỈ CÓ SỰ NGANG TÀNG VÀ THÔ BẠO
Hôm sau, Đường Tâm xuống tầng ăn bữa sáng, sắc mặt vô cùng kém, trắng tới mức không còn một chút máu.
Lạc Nghị siết chặt cằm, khó chịu hỏi: “Tiểu Hàm, sắc mặt Tâm sao lại kém như vậy.”
Lạc Hàm có chút chột dạ nói: “Tối hôm qua Tâm lại nôn. Còn có... đêm qua Tâm ngủ ở phòng khách một mình.”
“Tại sao?” Khuôn mặt Lạc Nghị càng siết chặt hơn.
Lạc Hàm không biết nói gì, đành phải nhìn Đường Tâm. Đường Tâm cúi đầu nhỏ giọng nói: “Có thể là bởi vì em đang mang thai, không thích mùi nước hoa Lạc Hàm dùng, tối hôm qua nôn rất nhiều. Cho nên sau này em muốn ở một mình.”
Đường Tâm lúc này cần người chăm sóc, Lạc Nghị vốn dĩ có thể nói ‘Lạc Hàm, mấy ngày gần đây cậu đừng dùng nước hoa nữa’, lại cố tình mở miệng nói một câu: “Nếu như vậy, để chị Trương dọn dẹp phòng khách cho em, đêm nay xem ở phòng nào.”
Lạc Nghị nói xong, mới hậu tri hậu giác. Thì ra trong tiềm thức hắn cũng không muốn để em trai và Đường Tâm ở cùng nhau. Cho dù biết em trai sẽ không làm gì với Đường Tâm. Nhưng nghĩ đến việc hai người ở cùng nhau, hắn vẫn không thoải mái.
Rốt cục biết được bản tính tham lam của con người, sự tự kiềm chế trong dục vọng của người đàn ông có đôi khi thật sự yếu ớt.
Ngây ngốc cả một ngày.
Đường Tâm từ rất sớm đã ngủ trong phòng khách. Mấy đêm trước không có ngủ nghỉ cho tốt lại mang thai khiến cho cô rất mệt, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng tới nửa đêm, vị trí giường bên cạnh Đường Tâm sụp một khối. Đường Tâm rất mệt, nhưng lại càng mẫn cảm. Tiếp đó, một cánh tay cường tráng chậm rãi ngang qua chăn ôm lấy đầu vai của Đường Tâm.
Đường Tâm thích nằm nghiêng, nên vẫn như cũ lấy tư thế đưa lưng về phía người đàn ông. Trên người người nọ rất nhẹ nhàng khoan khoái, không có mùi nước hoa như trên người Lạc Hàm. Cô cắn răng, chịu đựng, buộc mình ngủ.
Nhưng một lúc sau, người phía sau có được một tấc lại muốn tiến một thước, hô hấp lại dán vào cổ Đường Tâm, sau đó môi còn chạm lên.
Hai người đã từng làm những việc thân mật gấp chục lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nghĩ người này là Lạc Hàm. Bây giờ Đường Tâm biết được người đàn ông đó là người chủ gia đình này, rõ ràng đã khóa cửa, trốn tránh hắn, hắn lại vẫn có thể đến quấy rầy cô. Đường Tâm cũng muốn nhẫn nại, nhưng cô giả ngốc chứ không ngốc thật. Rốt cục nhịn không được, phản xạ có điều kiện lập tức xoay người lại.
Trong bóng tối, Đường Tâm trừng lớn ánh mắt tràn ngập hận ý chống lại ánh mắt của Lạc Nghị.
Lạc Nghị không vì bị bắt mà xấu hổ, vô thố hay hoảng loạn mà trốn, ngược lại còn lấy tay sờ đầu của Đường Tâm, nhẹ giọng: “Đánh thức em rồi, xin lỗi.”
Đường Tâm thật sự muốn điên rồi, một tên Lạc Hàm mỗi ngày trước mặt một bộ sau lưng một bộ đã khiến cô kiệt sức rồi. Bây giờ Lạc Nghị lại là như vậy, cũng đã ngủ với mình, giúp em trai hắn có đứa nhỏ, còn muốn thế nào?
Cơ thể của Đường Tâm run rẩy như những chiếc lá rơi trong gió, giọng nói lại càng run rẩy: “Anh cả...”
Lạc Nghị vuốt khuôn mặt của Đường Tâm, nhìn thấy hơi nước trong đáy mắt cô, thấy mắt cô đỏ bừng, lấy tay kéo Đường Tâm ôm vào trong lòng ngực mình: “Em nếu đã biết hết, tại sao vẫn còn bướng bỉnh gọi anh là anh cả.”
Hai thân thể vừa chạm, đầu óc của Đường Tâm trong nháy mắt trống rỗng, Lạc Nghị đã biết việc mình phát hiện tất cả rồi sao!
Chờ cô phản ứng lại, phát hiện khuôn mặt và cơ thể cô đang kề sát vào bộ ngực nóng bỏng của Lạc Nghị, lập tức giống như bị điện giật, phản xạ có điều kiện lui ra ngoài, vì vậy ẩn nhẫn và ngây ngốc như nhìn thấy quỷ, bản năng cuồng loạn mà sợ hãi kêu lên: “Buông! Buông ra, anh rốt cuộc muốn như thế nào! Anh...”
Lạc Nghị siết chặt cánh tay, không để Đường Tâm kịch liệt giãy dụa. Bàn tay to ấn đầu nhỏ của Đường Tâm, cúi đầu dùng môi của chính mình qua ngăn chặn câu nói kế tiếp của cô. Lạc Nghị không hoa ngôn xảo ngữ giống Lạc Hàm, hắn không giỏi ăn nói, hắn chỉ có lồng ngực rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, chỉ biết dùng phương pháp ngang tàng như vậy gần như là thô bạo để trấn an Đường Tâm.
Hôm sau, Đường Tâm xuống tầng ăn bữa sáng, sắc mặt vô cùng kém, trắng tới mức không còn một chút máu.
Lạc Nghị siết chặt cằm, khó chịu hỏi: “Tiểu Hàm, sắc mặt Tâm sao lại kém như vậy.”
Lạc Hàm có chút chột dạ nói: “Tối hôm qua Tâm lại nôn. Còn có... đêm qua Tâm ngủ ở phòng khách một mình.”
“Tại sao?” Khuôn mặt Lạc Nghị càng siết chặt hơn.
Lạc Hàm không biết nói gì, đành phải nhìn Đường Tâm. Đường Tâm cúi đầu nhỏ giọng nói: “Có thể là bởi vì em đang mang thai, không thích mùi nước hoa Lạc Hàm dùng, tối hôm qua nôn rất nhiều. Cho nên sau này em muốn ở một mình.”
Đường Tâm lúc này cần người chăm sóc, Lạc Nghị vốn dĩ có thể nói ‘Lạc Hàm, mấy ngày gần đây cậu đừng dùng nước hoa nữa’, lại cố tình mở miệng nói một câu: “Nếu như vậy, để chị Trương dọn dẹp phòng khách cho em, đêm nay xem ở phòng nào.”
Lạc Nghị nói xong, mới hậu tri hậu giác. Thì ra trong tiềm thức hắn cũng không muốn để em trai và Đường Tâm ở cùng nhau. Cho dù biết em trai sẽ không làm gì với Đường Tâm. Nhưng nghĩ đến việc hai người ở cùng nhau, hắn vẫn không thoải mái.
Rốt cục biết được bản tính tham lam của con người, sự tự kiềm chế trong dục vọng của người đàn ông có đôi khi thật sự yếu ớt.
Ngây ngốc cả một ngày.
Đường Tâm từ rất sớm đã ngủ trong phòng khách. Mấy đêm trước không có ngủ nghỉ cho tốt lại mang thai khiến cho cô rất mệt, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng tới nửa đêm, vị trí giường bên cạnh Đường Tâm sụp một khối. Đường Tâm rất mệt, nhưng lại càng mẫn cảm. Tiếp đó, một cánh tay cường tráng chậm rãi ngang qua chăn ôm lấy đầu vai của Đường Tâm.
Đường Tâm thích nằm nghiêng, nên vẫn như cũ lấy tư thế đưa lưng về phía người đàn ông. Trên người người nọ rất nhẹ nhàng khoan khoái, không có mùi nước hoa như trên người Lạc Hàm. Cô cắn răng, chịu đựng, buộc mình ngủ.
Nhưng một lúc sau, người phía sau có được một tấc lại muốn tiến một thước, hô hấp lại dán vào cổ Đường Tâm, sau đó môi còn chạm lên.
Hai người đã từng làm những việc thân mật gấp chục lần, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nghĩ người này là Lạc Hàm. Bây giờ Đường Tâm biết được người đàn ông đó là người chủ gia đình này, rõ ràng đã khóa cửa, trốn tránh hắn, hắn lại vẫn có thể đến quấy rầy cô. Đường Tâm cũng muốn nhẫn nại, nhưng cô giả ngốc chứ không ngốc thật. Rốt cục nhịn không được, phản xạ có điều kiện lập tức xoay người lại.
Trong bóng tối, Đường Tâm trừng lớn ánh mắt tràn ngập hận ý chống lại ánh mắt của Lạc Nghị.
Lạc Nghị không vì bị bắt mà xấu hổ, vô thố hay hoảng loạn mà trốn, ngược lại còn lấy tay sờ đầu của Đường Tâm, nhẹ giọng: “Đánh thức em rồi, xin lỗi.”
Đường Tâm thật sự muốn điên rồi, một tên Lạc Hàm mỗi ngày trước mặt một bộ sau lưng một bộ đã khiến cô kiệt sức rồi. Bây giờ Lạc Nghị lại là như vậy, cũng đã ngủ với mình, giúp em trai hắn có đứa nhỏ, còn muốn thế nào?
Cơ thể của Đường Tâm run rẩy như những chiếc lá rơi trong gió, giọng nói lại càng run rẩy: “Anh cả...”
Lạc Nghị vuốt khuôn mặt của Đường Tâm, nhìn thấy hơi nước trong đáy mắt cô, thấy mắt cô đỏ bừng, lấy tay kéo Đường Tâm ôm vào trong lòng ngực mình: “Em nếu đã biết hết, tại sao vẫn còn bướng bỉnh gọi anh là anh cả.”
Hai thân thể vừa chạm, đầu óc của Đường Tâm trong nháy mắt trống rỗng, Lạc Nghị đã biết việc mình phát hiện tất cả rồi sao!
Chờ cô phản ứng lại, phát hiện khuôn mặt và cơ thể cô đang kề sát vào bộ ngực nóng bỏng của Lạc Nghị, lập tức giống như bị điện giật, phản xạ có điều kiện lui ra ngoài, vì vậy ẩn nhẫn và ngây ngốc như nhìn thấy quỷ, bản năng cuồng loạn mà sợ hãi kêu lên: “Buông! Buông ra, anh rốt cuộc muốn như thế nào! Anh...”
Lạc Nghị siết chặt cánh tay, không để Đường Tâm kịch liệt giãy dụa. Bàn tay to ấn đầu nhỏ của Đường Tâm, cúi đầu dùng môi của chính mình qua ngăn chặn câu nói kế tiếp của cô. Lạc Nghị không hoa ngôn xảo ngữ giống Lạc Hàm, hắn không giỏi ăn nói, hắn chỉ có lồng ngực rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, chỉ biết dùng phương pháp ngang tàng như vậy gần như là thô bạo để trấn an Đường Tâm.