CHƯƠNG 12: SỰ VIỆC BẠI LỘ
CHƯƠNG 12: SỰ VIỆC BẠI LỘ
Đảo mắt, Đường Tâm đã mang thai được năm tháng, bụng đã lộ ra, mặc quần áo rộng thùng thình cũng có thể nhìn thấy bụng nhô lên.
Lạc Hàm gần đây sau khi tan làm đều về nhà, không ra ngoài đi tìm Peter, không có việc gì thì sờ sờ bụng của Đường Tâm, cảm nhận sinh linh bé nhỏ, thỉnh thoảng lại cười như một đứa trẻ.
Đường Tâm biết rõ Lạc Hàm không phải nam nhân xấu, chẳng qua là tại một khoảng thời gian sai lầm, đã yêu người không nên yêu, Lạc Hàm rất đơn thuần, là đứa trẻ bị Lạc Nghị làm hư, đến khi đứa nhỏ trong bụng ngày một lớn lên, mới khiến cho tư tưởng của Lạc Hàm thay đổi, đã có khái niệm về trách nhiệm cùng đảm đương.
Hôm nay Đường Tâm đang phơi nắng ở sân thượng thì chị Trương chợt bối rối chạy tới: "Mợ chủ, cô mau đến xem TV. "
Trong nhà không ai ghét Đường Tâm cả, thân thiện vô cùng, cho nên bình thường đối xử với nhau như người trong nhà, quan hệ rất tốt. Đường Tâm không biết chị Trương muốn mình xem cái gì, liền theo chị Trương đến phòng khách.
"Các vị truyền thông, các vị phóng viên, tôi là Peter, cũng không phải là tên vô lại không tên không họ, những điều này cũng không phải là tôi ăn nói lung tung, tôi có chứng cớ..."
Đường Tâm ôm bụng đặt mông, ngã ngồi trên ghế salon, cô không sao ngờ được Lạc Hàm lại yêu người này, chủ câu lạc bộ thể hình bất ngờ tổ chức họp báo, trước mặt nhiều phương tiện truyền thông và phóng viên, đột nhiên nói ra quan hệ của hắn ta và Lạc Hàm. Nhật kí trò chuyện của Lạc Hàm cùng Peter, ngay cả những video tình ái trần trụi không thể chịu nổi cũng bị truyềnra.
Peter nói với phóng viên là Lạc Hàm lừa gạt tình cảm của hắn, đã hứa cùng nhau đi đến răng long đầu bạc, hiện tại lại muốn chia tay, còn nói, Lạc Hàm lấy vợ chính là dùng để làm bình phong, lại nói, đứa con trong bụng của vợ Lạc Hàm không phải là của cậu ấy.
Trong nháy mắt, Đường Tâm cảm thấy trời đất tối đen, bên cạnh là chị Trương đang kinh hãi la lên. Khi Đường Tâm tỉnh lại lần nữa, Lạc Nghị và Lạc Hàm đều không ở đây, bên cạnh cũng chỉ có chị Trương.
Đường Tâm hỏi chị Trương chuyện thế nào rồi, hỏi Lạc Nghị và Lạc Hàm đâu. Chị Trương lúc đầu không nói, nhưng Đường Tâm không ngừng truy vấn, chị Trương cũng chỉ có thể quanh co nói: "Mợ chủ, cậu chủ cùng cậu ba đi đến nhà cô, hình như... hình như cha cô đã qua đời."
“Chị Trương, chị nói lại lần nữa!" điện thoại Đường Tâm rơi xuống mặt đất nát vụn, cô cầm lấy tay chị Trương, run rẩy hỏi.
chị Trương nghiêm túc gật đầu: "Là mẹ cô gọi điện thoại tới nói với cậu chủ cùng cậu ba, tôi ở một bên nghe thấy."
Đường Tâm giống như phát điên, đi lấy xe, lái thật nhanh về nhà. Hôm trước cô vẫn cùng Lạc Hàm ở nhà ăn cơm, nét mặt cha vẫn rất hồng hào, lại còn muốn đặt tên cho cháu ngoại, làm sao có thể, làm sao có thể đột nhiên ra đi như thế.
Đường Tâm về đến nhà, trong nhà cửa mở nhưng không có ai, hàng xóm bình thường nhìn thấy Đường Tâm thì từ xa đã cười tươi như hoa, nhưng lúc này thì thật là kì lạ thậm chí ánh mắt lại rất giống đang miệt thị Đường Tâm và đứa nhỏ trong bụng cô, sau đó quái gở nói: "Ai ôi!!! Tâm à, làm sao bây giờ mới trở về, cha của con lúc này ở nhà tang lễ rồi. "
Đường Tâm tay chân lạnh buốt, bất chấp thái độ của hàng xóm lại lái xe đi đến nhà tang lễ, nhưng xe vừa ngừng đến nhà tang lễ, thì có một người từ trên cao rơi xuống, có một chất lỏng nóng theo cơ thể của người đó phun ra tung toé, rơi xuống dưới chân Đường Tâm.
Đường Tâm kinh hãi lui về phía sau một bước, lúc nhìn thấy rõ người đó, mồm há ra như muốn nói điều gì, nhưng một thanh âm cũng không thể phát ra.
Vương Nguyệt Vĩnh nằm rạp trên mặt đất, mặc trên người là chiếc váy màu xanh lá, là lúc sinh nhật Đường Tâm mua cho bà, máu đỏ tươi chảy ra lan dần trên màu xanh lá của chiếc váy thật rõ ràng. Đầu Vương Nguyệt Vĩnh chảy ra một vũng máu lớn, sắc mặt trắng bệch, hai mắt gắt gao nhìn về phía trước, nhìn về phía con gái của bà.
Đảo mắt, Đường Tâm đã mang thai được năm tháng, bụng đã lộ ra, mặc quần áo rộng thùng thình cũng có thể nhìn thấy bụng nhô lên.
Lạc Hàm gần đây sau khi tan làm đều về nhà, không ra ngoài đi tìm Peter, không có việc gì thì sờ sờ bụng của Đường Tâm, cảm nhận sinh linh bé nhỏ, thỉnh thoảng lại cười như một đứa trẻ.
Đường Tâm biết rõ Lạc Hàm không phải nam nhân xấu, chẳng qua là tại một khoảng thời gian sai lầm, đã yêu người không nên yêu, Lạc Hàm rất đơn thuần, là đứa trẻ bị Lạc Nghị làm hư, đến khi đứa nhỏ trong bụng ngày một lớn lên, mới khiến cho tư tưởng của Lạc Hàm thay đổi, đã có khái niệm về trách nhiệm cùng đảm đương.
Hôm nay Đường Tâm đang phơi nắng ở sân thượng thì chị Trương chợt bối rối chạy tới: "Mợ chủ, cô mau đến xem TV. "
Trong nhà không ai ghét Đường Tâm cả, thân thiện vô cùng, cho nên bình thường đối xử với nhau như người trong nhà, quan hệ rất tốt. Đường Tâm không biết chị Trương muốn mình xem cái gì, liền theo chị Trương đến phòng khách.
"Các vị truyền thông, các vị phóng viên, tôi là Peter, cũng không phải là tên vô lại không tên không họ, những điều này cũng không phải là tôi ăn nói lung tung, tôi có chứng cớ..."
Đường Tâm ôm bụng đặt mông, ngã ngồi trên ghế salon, cô không sao ngờ được Lạc Hàm lại yêu người này, chủ câu lạc bộ thể hình bất ngờ tổ chức họp báo, trước mặt nhiều phương tiện truyền thông và phóng viên, đột nhiên nói ra quan hệ của hắn ta và Lạc Hàm. Nhật kí trò chuyện của Lạc Hàm cùng Peter, ngay cả những video tình ái trần trụi không thể chịu nổi cũng bị truyềnra.
Peter nói với phóng viên là Lạc Hàm lừa gạt tình cảm của hắn, đã hứa cùng nhau đi đến răng long đầu bạc, hiện tại lại muốn chia tay, còn nói, Lạc Hàm lấy vợ chính là dùng để làm bình phong, lại nói, đứa con trong bụng của vợ Lạc Hàm không phải là của cậu ấy.
Trong nháy mắt, Đường Tâm cảm thấy trời đất tối đen, bên cạnh là chị Trương đang kinh hãi la lên. Khi Đường Tâm tỉnh lại lần nữa, Lạc Nghị và Lạc Hàm đều không ở đây, bên cạnh cũng chỉ có chị Trương.
Đường Tâm hỏi chị Trương chuyện thế nào rồi, hỏi Lạc Nghị và Lạc Hàm đâu. Chị Trương lúc đầu không nói, nhưng Đường Tâm không ngừng truy vấn, chị Trương cũng chỉ có thể quanh co nói: "Mợ chủ, cậu chủ cùng cậu ba đi đến nhà cô, hình như... hình như cha cô đã qua đời."
“Chị Trương, chị nói lại lần nữa!" điện thoại Đường Tâm rơi xuống mặt đất nát vụn, cô cầm lấy tay chị Trương, run rẩy hỏi.
chị Trương nghiêm túc gật đầu: "Là mẹ cô gọi điện thoại tới nói với cậu chủ cùng cậu ba, tôi ở một bên nghe thấy."
Đường Tâm giống như phát điên, đi lấy xe, lái thật nhanh về nhà. Hôm trước cô vẫn cùng Lạc Hàm ở nhà ăn cơm, nét mặt cha vẫn rất hồng hào, lại còn muốn đặt tên cho cháu ngoại, làm sao có thể, làm sao có thể đột nhiên ra đi như thế.
Đường Tâm về đến nhà, trong nhà cửa mở nhưng không có ai, hàng xóm bình thường nhìn thấy Đường Tâm thì từ xa đã cười tươi như hoa, nhưng lúc này thì thật là kì lạ thậm chí ánh mắt lại rất giống đang miệt thị Đường Tâm và đứa nhỏ trong bụng cô, sau đó quái gở nói: "Ai ôi!!! Tâm à, làm sao bây giờ mới trở về, cha của con lúc này ở nhà tang lễ rồi. "
Đường Tâm tay chân lạnh buốt, bất chấp thái độ của hàng xóm lại lái xe đi đến nhà tang lễ, nhưng xe vừa ngừng đến nhà tang lễ, thì có một người từ trên cao rơi xuống, có một chất lỏng nóng theo cơ thể của người đó phun ra tung toé, rơi xuống dưới chân Đường Tâm.
Đường Tâm kinh hãi lui về phía sau một bước, lúc nhìn thấy rõ người đó, mồm há ra như muốn nói điều gì, nhưng một thanh âm cũng không thể phát ra.
Vương Nguyệt Vĩnh nằm rạp trên mặt đất, mặc trên người là chiếc váy màu xanh lá, là lúc sinh nhật Đường Tâm mua cho bà, máu đỏ tươi chảy ra lan dần trên màu xanh lá của chiếc váy thật rõ ràng. Đầu Vương Nguyệt Vĩnh chảy ra một vũng máu lớn, sắc mặt trắng bệch, hai mắt gắt gao nhìn về phía trước, nhìn về phía con gái của bà.