CHƯƠNG 19: ÔNG XÃ, EM DẪN ANH VỀ NHÀ
CHƯƠNG 19: ÔNG XÃ, EM DẪN ANH VỀ NHÀ
5 năm này, Lạc Nghị tưởng người phụ nữ và con của mình đều đã không còn trên đời này nữa. Không dám nghĩ, bỗng nhiên có một người, cô lại dẫn con trai của anh, vô thanh vô thức, mà không hề một chút báo trước xuất hiện trước mắt của anh.
Đường Tâm đang đắm chìm trong suy nghĩ, không có phát hiện Lạc Nghị đi đến. Ngược lại Đường Niệm ngẩng đầu người đàn ông cao lớn đó, lễ phép chào: “Ba lớn.”
Lạc Nghị muốn sờ mặt của Đường Tâm những lúc ấy tay lại cứng ngắc dừng ở không trung, cúi đầu, nhìn đứa bé giống anh như tạc.
Đường Tâm tỉnh táo lại, thấy bàn tay sắp chạm mặt mình, vội vàng lùi lại một bước, chào: “Anh cả.”
Anh cả?
Trong lòng của Lạc Nghị dường như một bàn tay hung hăng bóp chặt, những đêm này, anh cũng không nghe thấy cái tiếng anh cả này nữa.
Ha, Lạc Nghị, mày đang làm cái gì? Cô ấy có thể sống, có thể đứng ở đây đã là tốt nhất rồi, mày còn để tâm cách xưng hô?
Lạc Nghị hơi gật đầu, có cố che giấu nhưng biểu cảm vẫn xuất hiện tia kích động. Tay xoa đầu cậu bé, hơi khuỵu người ôm cậu bé lên: “Thật tốt, đã lớn như vậy rồi. Tên gì gì?”
Đường Niệm rất tích người bác này, có một cảm giác muốn thân cận rất kỳ diệu, mở miệng nói: “Ba lớn, con tên Đường Niệm. Niệm trong tư niệm.”
Lạc Nghị gương mặt luôn nghiêm túc lúc này hiện ra nét cười: “Đường Niệm, cái tên rất hay.”
Quay đầu nhìn Đường Tâm, đáy mắt tình cảm dạt dào. Niệm trong tư niệm, là nhớ đến anh sao?
Lạc Nghi cứ nhìn cô, còn Đường Tâm chỉ yên lặng đứng đó. Đầu cúi xuống, thần sắc lần ánh mắt cũng đạm mạc. Giống như người đàn ông trước mặt cô chưa từng cùng giường, tựa như anh chỉ là anh của cô.
Lạc Nghị không được cô đáp lại, chỉ có thể quay đầu nói chuyện với con trai. Con trai so với trong tưởng tượng của anh còn hiểu chuyện, thông minh hơn, hoàn toàn không giống đứa bé chỉ mới năm tuổi. Có thể nói chuyện lưu loát. Lạc Nghị từ miệng của con trai biết, hai mẹ con sống ở một thị trấn nhỏ ở vùng Tây Bắc, còn có cát vàng. Mẹ làm việc ở trường mẫu giáo, chưa từng dẫn cậu bé đi ra nơi khác.
Đường Tâm thấy hai cha con đang đi bộ cách đây không xa, nói chuyện rất hợp, hoàn toàn không giống bộ dạng của lần đầu gặp.
Tất cả điều này, có lẽ là do quan hệ huyết thống.
Cánh cửa sắt mở ra, tầm măt của Đường Tâm quay qua. Nhìn thấy một người từ trong đi ra.
Lạc Hàm, đen rồi, những cũng mạnh mẽ hơn. Mái tóc ngắn, làn da màu đồng của anh ta, cùng anh ta của trước đây một chút cũng không giống.
Lạc Hàm tưởng anh trai sẽ đứng ở cửa chờ, nhưng ánh mắt đầu tiên anh ta thấy lại là Đường Tâm. Anh ta không dám tin vào mắt mình, để cái túi trong tay xuống đất, sững lại vài giây, mới tiến đến ôm Đường Tâm vào lòng. Cái ôm rất chặt, hận không thể khảm cô vào người mình, muốn cô in sâu vào trong huyết mạch của mình.
Hai người tính ra, cũng làm vợ chồng được hơn 5 năm rồi. Lạc Hàm là lần đầu tiên ôm cô chặt như vậy.
Đường Tâm hai tay từ từ ôm lấy Lạc Hàm: “Ông xã, em đón anh về nhà.”
Một câu ông xã, khiến Lạc Hàm bật khóc. Mặt của anh ta đặt ở vai Đường Tâm, khóc như một đứa trẻ: “Tâm, anh tưởng rằng em không cần anh nữa.”
“Sao có thể không cần anh chứ, anh là ba của con em nha.” Đường Tâm bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
Lạc Nghị ôm con trai nhìn về phía hai người đang ôm nhau. Hai người đều là người anh yêu nhất, anh không biết bản thân có tâm trạng gì, hoặc, không biết bản thân anh nên có tâm trạng gì. Rõ ràng tất cả đều là của anh, ngay cả con trai trong lòng anh cũng là của anh, nhưng lại cứ cảm thấy, bản thân là một người ngoài.
5 năm này, Lạc Nghị tưởng người phụ nữ và con của mình đều đã không còn trên đời này nữa. Không dám nghĩ, bỗng nhiên có một người, cô lại dẫn con trai của anh, vô thanh vô thức, mà không hề một chút báo trước xuất hiện trước mắt của anh.
Đường Tâm đang đắm chìm trong suy nghĩ, không có phát hiện Lạc Nghị đi đến. Ngược lại Đường Niệm ngẩng đầu người đàn ông cao lớn đó, lễ phép chào: “Ba lớn.”
Lạc Nghị muốn sờ mặt của Đường Tâm những lúc ấy tay lại cứng ngắc dừng ở không trung, cúi đầu, nhìn đứa bé giống anh như tạc.
Đường Tâm tỉnh táo lại, thấy bàn tay sắp chạm mặt mình, vội vàng lùi lại một bước, chào: “Anh cả.”
Anh cả?
Trong lòng của Lạc Nghị dường như một bàn tay hung hăng bóp chặt, những đêm này, anh cũng không nghe thấy cái tiếng anh cả này nữa.
Ha, Lạc Nghị, mày đang làm cái gì? Cô ấy có thể sống, có thể đứng ở đây đã là tốt nhất rồi, mày còn để tâm cách xưng hô?
Lạc Nghị hơi gật đầu, có cố che giấu nhưng biểu cảm vẫn xuất hiện tia kích động. Tay xoa đầu cậu bé, hơi khuỵu người ôm cậu bé lên: “Thật tốt, đã lớn như vậy rồi. Tên gì gì?”
Đường Niệm rất tích người bác này, có một cảm giác muốn thân cận rất kỳ diệu, mở miệng nói: “Ba lớn, con tên Đường Niệm. Niệm trong tư niệm.”
Lạc Nghị gương mặt luôn nghiêm túc lúc này hiện ra nét cười: “Đường Niệm, cái tên rất hay.”
Quay đầu nhìn Đường Tâm, đáy mắt tình cảm dạt dào. Niệm trong tư niệm, là nhớ đến anh sao?
Lạc Nghi cứ nhìn cô, còn Đường Tâm chỉ yên lặng đứng đó. Đầu cúi xuống, thần sắc lần ánh mắt cũng đạm mạc. Giống như người đàn ông trước mặt cô chưa từng cùng giường, tựa như anh chỉ là anh của cô.
Lạc Nghị không được cô đáp lại, chỉ có thể quay đầu nói chuyện với con trai. Con trai so với trong tưởng tượng của anh còn hiểu chuyện, thông minh hơn, hoàn toàn không giống đứa bé chỉ mới năm tuổi. Có thể nói chuyện lưu loát. Lạc Nghị từ miệng của con trai biết, hai mẹ con sống ở một thị trấn nhỏ ở vùng Tây Bắc, còn có cát vàng. Mẹ làm việc ở trường mẫu giáo, chưa từng dẫn cậu bé đi ra nơi khác.
Đường Tâm thấy hai cha con đang đi bộ cách đây không xa, nói chuyện rất hợp, hoàn toàn không giống bộ dạng của lần đầu gặp.
Tất cả điều này, có lẽ là do quan hệ huyết thống.
Cánh cửa sắt mở ra, tầm măt của Đường Tâm quay qua. Nhìn thấy một người từ trong đi ra.
Lạc Hàm, đen rồi, những cũng mạnh mẽ hơn. Mái tóc ngắn, làn da màu đồng của anh ta, cùng anh ta của trước đây một chút cũng không giống.
Lạc Hàm tưởng anh trai sẽ đứng ở cửa chờ, nhưng ánh mắt đầu tiên anh ta thấy lại là Đường Tâm. Anh ta không dám tin vào mắt mình, để cái túi trong tay xuống đất, sững lại vài giây, mới tiến đến ôm Đường Tâm vào lòng. Cái ôm rất chặt, hận không thể khảm cô vào người mình, muốn cô in sâu vào trong huyết mạch của mình.
Hai người tính ra, cũng làm vợ chồng được hơn 5 năm rồi. Lạc Hàm là lần đầu tiên ôm cô chặt như vậy.
Đường Tâm hai tay từ từ ôm lấy Lạc Hàm: “Ông xã, em đón anh về nhà.”
Một câu ông xã, khiến Lạc Hàm bật khóc. Mặt của anh ta đặt ở vai Đường Tâm, khóc như một đứa trẻ: “Tâm, anh tưởng rằng em không cần anh nữa.”
“Sao có thể không cần anh chứ, anh là ba của con em nha.” Đường Tâm bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
Lạc Nghị ôm con trai nhìn về phía hai người đang ôm nhau. Hai người đều là người anh yêu nhất, anh không biết bản thân có tâm trạng gì, hoặc, không biết bản thân anh nên có tâm trạng gì. Rõ ràng tất cả đều là của anh, ngay cả con trai trong lòng anh cũng là của anh, nhưng lại cứ cảm thấy, bản thân là một người ngoài.