CHƯƠNG 21: CON NGƯƠI LÀ VẬT ĐỘNG RẤT MÂU THUẪN
CHƯƠNG 21: CON NGƯƠI LÀ VẬT ĐỘNG RẤT MÂU THUẪN
Vương Tịnh có chút buồn phiền.
Cô ta biết em trai của Lạc Nghị hôm nay sẽ được thả ra, đặc biệt đến thể hiện là không sai, nhưng cô ta cũng không phải người làm, tự nhiên bị sai khiến như vậy.
Còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới, không dễ dàng có được cuộc hôn nhân này, không thể đến cuối cùng lại xuất hiện biến cố gì nữa. Vương Tịnh nghĩ đi nghĩ lại, lại nhịn.
Bữa cơm này là bữa cơm đoàn viên sau 5 năm của nhà họ Lạc. Lạc Nghị chuẩn bị cái bàn này 5 năm, hôm nay cuối cùng cũng ngồi đông đủ. Anh là trưởng tự nhiên là rất vui, mở rượu ra cùng uống với em trai.
Vương Tịnh cũng rót cho Đường Tâm, nói hôm nay rất vui, muốn uống vài ly. Đường Tâm trước nay không uống rượu, nhưng vì là vợ sắp cưới của Lạc Nghị mời, cô không tiện từ chối, liền cùng cô ta uống hai ly. Kết quả, tửu lương kém, rất nhanh mặt cô đã đỏ bừng.
“Mẹ, mẹ không thể uống rượu thì đừng miễn cưỡng.” Đường Niệm lẩm bẩm.
Đường Tâm liếc nhìn con trai, chống tay lên bàn rồi đứng dậy: “Anh cả, chị dâu, các ngươi từ từ ăn, em có chút chóng mặt, đi lên lầu trước.”
Lạc Hàm đỡ lấy cô, khóe môi xuất hiện nụi cười sủng nịnh: “Nhiều năm như vậy cứ uống rượu là say. Anh đưa em lên lầu.”
Đường Tâm hai chân cũng mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào Lạc Hàm để anh đỡ đi lên lầu. Đường Niệm trèo xuống ghế muốn đi theo, Lạc Nghị đã hô lại: “Niệm Niệm, ngoan ngoãn ăn cơm.”
Niệm Niệm không yên tâm để mẹ cùng ba hai người đơn độc ở cùng nhau, nhưng lời của ba lớn nói, lại chỉ có thể ngoan ngoãn trở về ghế ngồi.
Tay của Vương Tịnh đặt lên tay của Lạc Nghị, cảm thán nói: “Nghị, không ngờ Lạc Hàm có cô vợ đẹp như vậy, còn chờ đợi Lạc Hàm suốt 5 năm. Lạc Hàm thật có phúc, ra ngoài thì con trai đã lớn như vậy rồi. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, hiện nay bọn họ lâu như vậy không ở bên nhau, nhất định...”
Lạc Nghị rút tay ra khỏi tay của Vương Tịnh, đạp cái bộp đôi đũa lên bàn nói: “Trước mặt trẻ con, nói linh tinh cái gì chứ!”
Vương Tịnh bị dọa sợ, thở mạnh cũng không dám.
Mặt cô ta đỏ lên, đáy mắt tràn ngập hơi nước. Mặc dù nhà cô không tệ, nhưng trước mặt người đàn ông này, cái bệnh công chúa gì đó cũng phải cất đi.
Vương Tịnh đau lòng nước mắt dưng dưng, nhưng Lạc Nghị coi như không thấy, cầm đôi đũa lên gắp đùi gà cho con trai: “Niệm Niệm ăn nhiều một chút, có ngon không?”
Niệm Niệm gật gật đầu, vô thức quay đầu nhìn về cầu thang. Mà Lạc Nghị cũng có cớ, cũng quay đầu liếc nhìn cầu thang. Lạc Hàm không có xuống.
Con người thật sự là loài động vật đầy mâu thuẫn.
Lạc Hàm ở trong tù 5 năm này đã cải tạo rất tốt, rất tích cực tham gia các hoạt động, rèn luyện sức khỏe rất tốt, thay đổi cái dáng vẻ thư sinh mềm yếu trước kia, giờ đây trông anh ta rất nam tính. Đây là hiện tượng tốt mà Lạc Nghị hy vọng nhất. Nhưng bây giờ...
Lạc Hàm cẩn thận đặt Đường Tâm lên giường, nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho cô.
Đường Tâm chỉ bị choáng, cô còn chưa có say. Mặt cô đỏ ửng khẽ mỉm cười với Lạc Hàm, không biết có bao nhiêu xinh đẹp.
“Em không sao, anh xuống dưới tiếp tục ăn cơm đi.”
Lạc Hàm lắc đầu, đưa tay chạm vào mặt nhỏ nhắn của cô.
“Tâm, anh chỉ muốn ở cùng em.”
Đường Tâm túm lấy tay đặt lên mặt, kéo xuống: “Lạc Hàm, 5 năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều.”
Lạc Hàm cúi đầu, nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại đó.
“Tâm, anh cả đời này điều hối tiếc nhất chính là đã từng làm việc hoang đường đó. Sự hoàng đường của anh khiến nhà họ Lạc phải xấu hổ, khiến ba mẹ em chết, khiến anh mất đi tự do trong suốt 5 năm không thể tận mắt nhìn thấy Niệm Niệm chào đời, ở bên Niêm Niệm cùng nó lớn lên. Tâm, cảm ơn em đã trở về, cảm ơn em cho anh một cơ hội. Anh sẽ cố gắng, anh sẽ làm một người chồng tốt, một người ba tốt.”
Đường Tâm gật gật đầu: “Lạc Hàm, em tin anh, anh sẽ là một người ba tốt.”
Lạc Hàm nắm tay cô và đặt một nụ hôn lên đó, rồi nhìn lên mặt cô, ánh mắt tràn đầy dục vọng: “Anh còn sẽ là một người chồng tốt, Tâm.”
Vương Tịnh có chút buồn phiền.
Cô ta biết em trai của Lạc Nghị hôm nay sẽ được thả ra, đặc biệt đến thể hiện là không sai, nhưng cô ta cũng không phải người làm, tự nhiên bị sai khiến như vậy.
Còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới, không dễ dàng có được cuộc hôn nhân này, không thể đến cuối cùng lại xuất hiện biến cố gì nữa. Vương Tịnh nghĩ đi nghĩ lại, lại nhịn.
Bữa cơm này là bữa cơm đoàn viên sau 5 năm của nhà họ Lạc. Lạc Nghị chuẩn bị cái bàn này 5 năm, hôm nay cuối cùng cũng ngồi đông đủ. Anh là trưởng tự nhiên là rất vui, mở rượu ra cùng uống với em trai.
Vương Tịnh cũng rót cho Đường Tâm, nói hôm nay rất vui, muốn uống vài ly. Đường Tâm trước nay không uống rượu, nhưng vì là vợ sắp cưới của Lạc Nghị mời, cô không tiện từ chối, liền cùng cô ta uống hai ly. Kết quả, tửu lương kém, rất nhanh mặt cô đã đỏ bừng.
“Mẹ, mẹ không thể uống rượu thì đừng miễn cưỡng.” Đường Niệm lẩm bẩm.
Đường Tâm liếc nhìn con trai, chống tay lên bàn rồi đứng dậy: “Anh cả, chị dâu, các ngươi từ từ ăn, em có chút chóng mặt, đi lên lầu trước.”
Lạc Hàm đỡ lấy cô, khóe môi xuất hiện nụi cười sủng nịnh: “Nhiều năm như vậy cứ uống rượu là say. Anh đưa em lên lầu.”
Đường Tâm hai chân cũng mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào Lạc Hàm để anh đỡ đi lên lầu. Đường Niệm trèo xuống ghế muốn đi theo, Lạc Nghị đã hô lại: “Niệm Niệm, ngoan ngoãn ăn cơm.”
Niệm Niệm không yên tâm để mẹ cùng ba hai người đơn độc ở cùng nhau, nhưng lời của ba lớn nói, lại chỉ có thể ngoan ngoãn trở về ghế ngồi.
Tay của Vương Tịnh đặt lên tay của Lạc Nghị, cảm thán nói: “Nghị, không ngờ Lạc Hàm có cô vợ đẹp như vậy, còn chờ đợi Lạc Hàm suốt 5 năm. Lạc Hàm thật có phúc, ra ngoài thì con trai đã lớn như vậy rồi. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, hiện nay bọn họ lâu như vậy không ở bên nhau, nhất định...”
Lạc Nghị rút tay ra khỏi tay của Vương Tịnh, đạp cái bộp đôi đũa lên bàn nói: “Trước mặt trẻ con, nói linh tinh cái gì chứ!”
Vương Tịnh bị dọa sợ, thở mạnh cũng không dám.
Mặt cô ta đỏ lên, đáy mắt tràn ngập hơi nước. Mặc dù nhà cô không tệ, nhưng trước mặt người đàn ông này, cái bệnh công chúa gì đó cũng phải cất đi.
Vương Tịnh đau lòng nước mắt dưng dưng, nhưng Lạc Nghị coi như không thấy, cầm đôi đũa lên gắp đùi gà cho con trai: “Niệm Niệm ăn nhiều một chút, có ngon không?”
Niệm Niệm gật gật đầu, vô thức quay đầu nhìn về cầu thang. Mà Lạc Nghị cũng có cớ, cũng quay đầu liếc nhìn cầu thang. Lạc Hàm không có xuống.
Con người thật sự là loài động vật đầy mâu thuẫn.
Lạc Hàm ở trong tù 5 năm này đã cải tạo rất tốt, rất tích cực tham gia các hoạt động, rèn luyện sức khỏe rất tốt, thay đổi cái dáng vẻ thư sinh mềm yếu trước kia, giờ đây trông anh ta rất nam tính. Đây là hiện tượng tốt mà Lạc Nghị hy vọng nhất. Nhưng bây giờ...
Lạc Hàm cẩn thận đặt Đường Tâm lên giường, nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho cô.
Đường Tâm chỉ bị choáng, cô còn chưa có say. Mặt cô đỏ ửng khẽ mỉm cười với Lạc Hàm, không biết có bao nhiêu xinh đẹp.
“Em không sao, anh xuống dưới tiếp tục ăn cơm đi.”
Lạc Hàm lắc đầu, đưa tay chạm vào mặt nhỏ nhắn của cô.
“Tâm, anh chỉ muốn ở cùng em.”
Đường Tâm túm lấy tay đặt lên mặt, kéo xuống: “Lạc Hàm, 5 năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều.”
Lạc Hàm cúi đầu, nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại đó.
“Tâm, anh cả đời này điều hối tiếc nhất chính là đã từng làm việc hoang đường đó. Sự hoàng đường của anh khiến nhà họ Lạc phải xấu hổ, khiến ba mẹ em chết, khiến anh mất đi tự do trong suốt 5 năm không thể tận mắt nhìn thấy Niệm Niệm chào đời, ở bên Niêm Niệm cùng nó lớn lên. Tâm, cảm ơn em đã trở về, cảm ơn em cho anh một cơ hội. Anh sẽ cố gắng, anh sẽ làm một người chồng tốt, một người ba tốt.”
Đường Tâm gật gật đầu: “Lạc Hàm, em tin anh, anh sẽ là một người ba tốt.”
Lạc Hàm nắm tay cô và đặt một nụ hôn lên đó, rồi nhìn lên mặt cô, ánh mắt tràn đầy dục vọng: “Anh còn sẽ là một người chồng tốt, Tâm.”