Chương : 26
Đường Tâm trước nay không biết loại đàn ông cứng ngắc như Lạc Nghị sẽ nghe bài hát “Trà sữa” như vậy. Âm điệu chậm rãi, từng câu hát chạm đến lòng, giống như viết cho chính mình.
Muốn hỏi anh có dám hay không, giống như anh từng nói yêu tôi như vậy, giống như tôi điên cuồng vì yêu như vậy, đến cùng anh sẽ nghĩ sao…
Đường Tâm không dám thừa nhận, trước giờ không dám thừa nhận đã yêu Lạc Nghị.
Tình yêu này, là ở những đêm tôi và anh ôm nhau vào năm năm trước, mỗi thời khắc chúng tôi làm yêu, từng giọt mồ hôi thấm vào lục phủ ngũ tạng. Lúc đầu còn chưa phát giác, đợi lúc phát hiện thì độc đã xâm nhập vào ngũ tạng, bệnh nguy kịch.
Lạc Nghị chưa từng nói yêu tôi. Thậm chí cả lúc chúng tôi hợp làm một, cả lúc động tình nhất, cả lúc anh nói bên tai tôi rằng đời này anh sẽ không tìm người phụ nữ khác, anh cũng chưa từng nói yêu tôi.
Hai người đều biết, đó là cấm kỵ của đối phương, không thể nói ra miệng. Giữa họ có Lạc Hàm chen ngang, là đứa em trai mà Lạc Nghị nuôi lớn, yêu thương nhất.
Lạc Nghị là người cực kỳ nguyên tắc, nhưng trước mặt em trai, nguyên tắc gì cũng không còn là nguyên tắc. Em trai xin anh giúp mình viên phòng thì anh đồng ý đi ngủ với tôi. Vụ kiện của em trai cần luật sư đó thì anh hứa khi em trai ra tù sẽ kết hôn với con gái Vương Thạch.
Đường Tâm biết Lạc Nghị để ý mình, nhưng so với Lạc Hàm, anh càng để ý đến người em trai yêu dấu. Cho nên, hiện tại cô dẫn con trai về, muốn sống thật tốt với Lạc Hàm, anh nhất định sẽ giữ khoảng cách với mình.
Giống như vừa nãy ở văn phòng, chỉ có hai người, Đường Tâm cho rằng anh sẽ ôm mình, chỉ có một cái ôm thôi. Mặc dù mình cũng sẽ lý trí mà đẩy anh ra, nhưng cô vẫn hy vọng hèn hạ như vậy. Nhưng, anh không làm vậy.
Đường Tâm bất giác ôm mình, tự mình ôm mình. Đường Tâm, mày tỉnh lại đi có được không? Mày có lý trí của mày, nhưng lý trí của người đàn ông này càng vượt qua mày.
Chúng mày chỉ có thể như vậy, chúng mày chỉ có thể như vậy thôi, như vậy là quan hệ tốt nhất.
Xe đến chung cư đã cũ, trong chung cư vẫn có người vứt rác lung tung, hành lang vẫn đặt bắp cải của nhà này, khoai tây của nhà kia.
Lầu 3, phòng 301.
Đường Tâm đứng trước cửa thì mắt đã đỏ hoe, đã từng, trước cửa thường đặt giày của bố, bây giờ, đã không còn nữa.
Lạc Nghị mở cửa, đi vào. Xoay đầu, Đường Tâm vẫn đứng trước cửa. Lạc Nghị kéo tay Đường Tâm, nhẹ nhàng đi vào phòng, rồi đóng cửa.
Đường Tâm nhìn mọi thứ quên thuộc trong nhà, cách bài trí đều như cũ, nhưng năm năm rồi, nơi đây rất sạch sẽ, ngay cả hạt bụi cũng không có.
“Mạc dù mấy năm nay em không đến đây, nhưng anh có mời người làm theo giờ nửa tháng đến quét dọn một lần.” Lạc Nghị nói rồi đi đến mở cửa sổ, cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Đường Tâm cảm ơn sự chu đáo của Lạc Nghị, không để mình về nhà nhìn thấy một đống bừa bộn, không phải khắp nơi đều là mạng nhện.
Hai phòng ngủ, một phòng khách không nhỏ, trên tường phòng bố mẹ có treo di ảnh màu đen của hai người. Họ đi đột ngột khi còn trẻ, không để lại di ảnh thật sự nào, đó là hình cắt ra từ hình đời thường lúc trước. Bố luôn nghiêm khắc, mẹ luôn mỉm cười. Nhưng đôi mắt không nhắm được khi mất của mẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Tâm lại trở thành ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại trong lòng Đường Tâm.
Đường Tâm quỳ trước di ảnh bố mẹ, lặng lẽ khóc, muốn nhận lỗi với họ, nhưng cô căn bản không biết mình nên nói gì . Cho dù là lúc này, Đường Tâm ngoại trừ biết mình gặp Lạc Hàm là sai lầm thì cô thật sự không biết mình còn làm sai điều gì.