Chương : 43
CHƯƠNG 43: CÔ LẠI MANG THAI
Từ trước đến nay Lạc Nghị là người nói một không nói hai. Sự bá đạo của anh Đường Tâm cũng không thể chống đỡ. Lạc Nghị kiên trì đưa Đường Tâm đi chữa bệnh, cho dù Đường Tâm chống cự thế nào cũng vẫn bị đưa tới thuyền bên cạnh bờ biển.
Trên đường trở về, Lạc Nghị đều ôm thật chặt Đường Tâm. Anh biết Đường Tâm đang suy nghĩ gì, đang lo lắng gì. Giây phút Lạc Nghị nhảy xuống biển anh đều đã nghĩ kỹ, tương lai mặc kệ là sống hay là chết, danh dự có trong sạch hay không, hay là bị người đời lên án, anh cũng sẽ không bao giờ rời khỏi người phụ nữ này.
Thuyền cập bờ, Lạc Nghị không đưa Đường Tâm về nhà, mà trực tiếp đưa cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. Kiểm tra thật cẩn thận, ngay cả cọng tóc cũng không buông tha.
Lạc Hàm vẫn luôn luôn tìm kiếm anh cả và Đường Tâm, nghe thủ hạ báo cáo anh cả và Đường Tâm xuất hiện ở bệnh viện, anh kích động không thôi, lập tức đưa Niệm Niệm cùng chạy tới bệnh viện.
Hành lang bệnh viện dài dằng dặc, Lạc Nghị đang ngồi trên ghế chờ Đường Tâm từ phòng siêu âm đi ra.
Đường Tâm còn chưa có đi ra, liền nghe thấy một tiếng nói non nớt chào hỏi: “ba lớn!”
Lạc Nghị quay đầu, Lạc Hàm cùng con trai từ lúc nào đứng bên cạnh anh mà anh không nhận ra. Lạc Nghị đưa tay ôm con trai, một cái ôm mạnh mẽ. Không cần nói bất cứ điều gì, một cái ôm này đã nói lên tất cả nỗi nhớ và sự áy náy của anh đối với con trai.
“ba lớn, mẹ của con ở đâu?” Cái đầu nhỏ của Niệm Niệm ngó nghiêng trước sau tìm kiếm hình bóng của mẹ.
“Mẹ của con đang ở bên trong kiểm tra, một lúc nữa sẽ đi ra.” Lạc Nghị chỉ vào cánh cửa kia. Niệm Niệm liền trượt khỏi vòng tay của cha, cong cái mông nhỏ lên cố gắng từ trong khe cửa nhìn thấy hình bóng của mẹ.
Lạc Nghị quay đầu nhìn Lạc Hàm, nhìn anh ăn mặc phẳng phiu, cho dù kích động nhưng đôi mắt vẫn rất trầm ổn, vui mừng hết sức: “Tiểu Hàm, cuối cùng em cũng trưởng thành.”
Lạc Hàm tiến lên một bước, đáy mắt cảm động: “anh cả, anh còn sống, thật tốt.”
“Ừm, anh còn sống.” Lạc Nghị gật đầu.
Lạc Hàm hỏi anh cả chuyện gì xảy ra với anh, tại sao hơn một tháng sau mới trở về. Lạc Nghị kể đại khái mọi chuyện đã trải qua. Mặc dù Lạc Nghị chỉ khái quát tất cả trong hai ba câu nói, nhưng Lạc Hàm vẫn có thể nghĩ ra những chuyện kia chấn động đến mức nào.
Lúc trước Lạc Hàm nhìn thấy giày của anh cả và Đường Tâm trên bờ biển, trong lòng anh không hề đau đớn, chỉ có hi vọng: Hi vọng hai người không chết, mà là sống hạnh phúc cùng nhau ở một nơi nào đó trên thế giới, chỉ cần hai người còn sống là được.
Cửa phòng siêu âm mở ra, Niệm Niệm ôm chặt lấy chân mẹ, ngước mắt lên như kẻ trộm nhưng phấn gọi: “Mẹ!”
Đường Tâm nhìn thấy con trai, xoay người ôm, dùng sức hôn lên mặt con một cái: “Niệm Niệm, mẹ cũng rất nhớ con!”
Sau đó có bác sĩ ra, hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân, tới văn phòng một chút.”
Lạc Hàm theo bản năng bước lên một bước, nhưng không bước bước thứ hai, đưa tay bế Niệm Niệm từ trong lòng Đường Tâm nói: “anh cả, anh đi đi.”
Lạc Nghị nhìn em trai của mình một chút, là anh em nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu rõ tất cả.
Lạc Nghị đi theo bác sĩ, Đường Tâm cũng muốn đi theo, nhưng bị bác sĩ cản lại, để cô chờ ở bên ngoài.
“Bác sĩ, tôi biết thân thể của tôi, tôi biết tôi bị ung thư buồng trứng, Anh nên cho tôi đi vào, tôi…”
Bác sĩ không nghe Đường Tâm nói, vẫn từ chối, để cô ở bên ngoài đợi. Lạc Hàm đi qua giữ chặt tay Đường Tâm, giọng nói thật thấp: “Em biết mình bị ung thư nên mới đưa con trai trở về, muốn giao phó nó cho anh, nếu không, cả đời em cũng không trở về đúng không?”
Việc đã đến nước này, Đường Tâm chỉ có thể gật đầu: “Lạc Hàm, thật xin lỗi…”
Lạc Hàm cố gắng mỉm cười: “Tâm, em chưa bao giờ có lỗi với anh, là anh vẫn luôn có lỗi với em.”
Trong phòng làm việc của bác sĩ, Lạc Nghị bật dậy: “Bác sĩ, cô ấy có thai?”