Chương : 101
Chương 101: Anh Không Thể Đuổi Em Đi!
Lệ Đình Tuấn nhìn chãm chãm Tô Minh Nguyệt, đến mức khiến cô cảm thấy bồn chồn, không dám ngẩng đầu lên. Anh im lặng vài giây, chậm rãi lên tiếng.
“Vì sao Đình Trung lại chơi một mình ở bên ngoài?”
“Lúc đó trong đầu em chỉ bận tâm đến chuyện của Chu ‘Tố My cho nên nhất thời không để ý, chẳng biết thẳng bé tự ý chạy ra ngoài từ lúc nào nữa. Xin lỗi, đều là do em đã không chăm sóc Đình Trung chu đáo”
Tô Minh Nguyệt lúng túng hồi lâu mới lắp bắp trả lời, thanh âm lí nhí như muỗi kêu. Gương mặt nhỏ nhản của Đình Trung đỏ bừng lên, lớn tiếng phản bác.
“Dì nói dối!”
“Đình Tuấn, anh phải tin em! Em không hề cố ý! Từ trước đến nay tôi ở với thắng bé như thế nào anh đều thấy cả, lần này chẳng qua do em bất cẩn mà thôi!”
“Im lặng, để Đình Trung nói”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, đáy mắt thoáng lóe lên tỉnh tự phức tạp. Lệ Đình Trung nôn nóng giấy khỏi cái ôm của bà Trần, nhảy tót xuống đất. Anh nhanh chóng cúi người ăm đứa nhỏ lên, vươn tay chùi nước mắt còn đọng trên mi mắt cậu, thanh âm dịu dàng “Nói ba nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Di Minh Nguyệt nói con làm phiền dì ấy”
Tô Minh Nguyệt nhíu mày, chán ghét nhìn Lệ Đình Trung.
Oät con này hiện tại mồm mép hơn trước nhiều rồi đấy nhỉ?
Đứa nhỏ trả lời xong liền vùi đâu vào cổ Lệ Đình Tuấn, không muốn nhìn thấy Tô Minh Nguyệt. Anh thấy vậy liền cau mày, nghiêm giọng hỏi Tô Minh Nguyệt.
“Vậy cho nên cô liền nhốt thẳng bé bên ngoài?”
“Không phải! Lúc đó em cảm thấy hơi choáng váng, anh biết em mắc chứng đau nửa đầu mà. Vậy cho nên em mới nhắc nhở Đình Trung nhỏ giọng một chút, chứ không hề nói thắng bé phiền toái gì cả”
Lệ Đình Trung chưa bao giờ nói dối, Lệ Đình Tuấn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người thân cận bên cạnh con trai mình là những kẻ dối trả. Huống hồ Đình Trung mới ba tuổi, cần gì phải vu oan giá họa cho người khác cơ chứ. Anh nhìn chảm chẩm Tô Minh Nguyệt, thanh âm lạnh nhạt.
“Nơi này là nhà tôi. Hiểu chưa?”
Tô Minh Nguyệt chỉ cần nghe đến đây liền biết Lệ Đình Tuấn hiện tại đang vô cùng tức giận. Cô luống cuống, liên tục giải thích.
“Đình Tuấn, em thật sự không có làm mấy chuyện này.
Em đối xử với Đình Trung như thế nào, anh là người rõ ràng nhất, anh.”
“Bất kể người nói dối là thäng bé hay là cô đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm thấy Hoàng Gia không còn là nơi phù hợp với cô nữa”
Lệ Đình Tuấn không đế Tô Minh Nguyệt nói thêm lời dư thừa nào nữa, dứt khoát đưa ra quyết định. Năm đó, Tô Minh Nguyệt chưa lấy chồng mà đã có thai, bạn trai cô cũng là bạn tốt của anh sau khi xảy ra tai nạn máy bay, cho đến tận hôm nay vân chẳng tài nào tìm được tung tích.
Nhà họ Hạ không chấp nhận đứa con trong bụng Tô Minh Nguyệt, nhà họ Tô thì cảm thấy đứa con gái này làm bọn họ quá mức mất mặt, nhất quyết đuổi đi. Tô Minh Nguyệt chỉ: còn cách ở tạm kí túc xá của công ty, lâm vào túng quẫn.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy cô đáng thương, vậy cho nên sau khi đưa tiền cho Tô Minh Nguyệt đến bệnh viện phá thai thì dẫn về Hoàng Gia. Anh muốn giúp cô có nơi chốn nương tựa, chờ đến khi Tống Thanh Hào trở về thì có thể trao trả người nguyên vẹn.
Lệ Đình Tuấn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tống Thanh Hào, dù cho trong lòng anh mơ hồ cảm nhận được kết quả sẽ tuyệt vọng biết bao. Vê phần Tô Minh Nguyệt, cô luôn nói với anh rằng dường như Tống Thanh Hào chưa từng rời đi. Cô sẽ luôn ở nơi này chờ đối phương, chờ cả đời vẫn được Thế nhưng thời gian gần đây Lệ Đình Tuấn cảm giác Tô Minh Nguyệt đã thay đổi đến mức anh chẳng thể nhận ra được nữa, giống như người xa lạ vậy. Anh chăm chú nhìn cô, đanh giọng “Cuối tháng này, tranh thủ dọn sạch toàn bộ đồ đạc.”
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang. Tô.
Minh Nguyệt ngây ra như phông, nhìn Lệ Đình Tuấn chảm chảm nhưng lại không thể thốt ra bất ki lời nào. Anh chẳng hề đoái hoài đến cô, ẫm Lệ Đình Trung xoay người rồi đi.
“Đình Tuấn, trong thâm tâm em nơi này chính là nhà của mình! Anh không thế đuổi em đi như vậy được Tô Minh Nguyệt như bừng tỉnh, chạy vội về phía Lệ Đình Tuấn, thanh âm van nài. Anh thoáng dừng bước, nhàn nhạt trả “Giữa tôi và cô không tồn tại bất kì quan hệ máu mủ ruột rà nào cả. Cô cảm thấy đây là nhà mình nhưng sự thật lại chẳng phải”