Chương : 14
Chương 14: Oan gia ngõ hẹp.
“Cậu hai, Chu Tước chính là tiến hành giao dịch ở chiếc.
máy đó” Vô Nhật Huy bên cạnh chỉ vào một máy kết toán cách đó không xa, tiến lại gần bên cạnh Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói.
Lệ Đình Tuấn nhìn về chiếc máy đó, khi anh nhìn về phía Kiều Phương Hạ, người đã không thấy nữa rồi “Đang nhìn cái gì vậy?” Hai người đàn ông đi đến vị trí bên cạnh Lệ Đình Tuấn ngồi xuống, hỏi.
“Không có gì.” Một lúc sau, Lệ Đình Tuấn mới thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt trả lời Là anh nghĩ nhiều rồi.
Sao Kiều Phương Hạ có thể vào một nơi như này chứ?
Nhu cầu tiêu thụ ở Nghịch Thủy Hàn rất cao, cô muốn vào cũng không vào được.
Khi Kiều Phương Hạ đi ra từ một cửa khác, lại quay đầu lại nhìn mấy lần, xác định không có ai đi theo, mới âm thâm thở phào, ở nơi không có người nhanh chóng thay một bộ quần áo khác.
Bên ngoài đã sáng rồi, cô đi bộ đến khu vực náo nhiệt, tùy ý gọi một chiếc xe taxi.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
Kiều Phương Hạ nhìn thuốc của ông cụ Kiều trên tay, nói: “Phòng trà Thanh Nhàn.”
Phòng trà Thanh Nhàn là một trà lâu sáng nổi tiếng lâu đời ở thành phố Hạ Du, ông cụ thích ăn bánh Phù Dung ở đấy nhất, đúng lúc, cô tiện đường mua một chút về cho ông.
Phòng trà Thanh Nhàn vẫn luôn làm ăn rất tốt, bắt đầu từ bốn năm giờ sáng, cho nên trưa mới rảnh rỗi một chút hi Kiều Phương Hạ đi đến, vị trí trong trà lâu đền đã kín hết rồi.
“Xin cô ở bên ngoài chờ một lát, bánh Phù Dung sắp.
được gói xong rồi” Phục vụ có ý xin lỗi Kiều Phương Hạ.
Dù sao Kiều Phương Hạ cũng nhàn rồi, tìm một vị trí ở cửa, ngồi cách vị trí mấy người chờ khác.
Hôm nay trời vẫn mưa, mưa dưới mái hiên thuận theo gió thổi rơi trên người Kiều Phương Hạ.
Một chiếc xe dừng ở lối vào Phòng trà Thanh Nhàn, một người phụ nữ ăn mặc trang điểm tinh xảo cầm một chiếc ô trong suốt bước ra khỏi xa, nhíu mày, dường như có chút chán ghét trời mưa.
“Cậu hai nói trưa này sẽ đến ăn cơm, cậu ấy thích ăn bánh Long Tỉnh ở đây, nhất định phải mua một ít chuẩn bị cho cậu ấy” Quản gia nhà họ Kiều nhẹ giọng nói với Kiều Diệp.
Ngọc đang không vui.
“Cô đích thân đi mua, tất nhiên sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Kiều Diệp Ngọc trầm mặt, gật đầu, khi nâng mắt lên, đúng lúc đối mắt với Kiều Phương Hạ đang ngồi ở trong góc Hai người nhìn nhau mấy giây, khóe miệng Kiều Diệp.
Ngọc nhếch lên nụ cười giễu cợt, giả vờ như không nhìn thấy, trực tiếp đi vào cửa nói với quản lý: “Trên tầng vẫn còn vị trí chứ?”
“Có ạ có ạ. Cô Kiều xin đợi hai phút.” Quản lý liên tục gật đầu trả lời.
Người phục vụ bên cạnh đã gói xong bánh Phù Dung cho Kiều Phương Hạ, nói với Kiều Phương Hạ: “Bánh Phù Dung xong rồi, qua đây tính tiền thôi”
Kiều Phương Hạ đứng dậy đi đến trước quầy, lấy từ trong túi ra một tờ năm trăm, lại lấy hai tờ hai trăm ra, đưa cho nhân viên thu ngân.
“Còn thiếu sáu mươi nghìn nữa” Nhân viên nói.
Kiều Diệp Ngọc ở một bên nhìn thấy vậy, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Đến cả hai tờ năm trăm cũng không có, thật là đáng thương, Sắc mặt quản gia ở bên cạnh có chút ngượng ngùng, đang muốn tiến lên thanh toán giúp Kiều Phương Hạ, Kiều Diệp Ngọc giữ ông ta lại.
Kiều Phương Hạ không quan tâm đến cô ta, tiếp tục lấy từ trong túi ra một tờ hai mươi nghìn, và một đống tiền lẻ, đặt lên quầy thu ngân.
Cô còn chưa kịp làm thẻ trong nước, số tiền này đều là trước khi cô từ nước Nguyệt Chỉ trở về, King nhét vào trong túi cô, cô dùng một chút rồi, chỉ còn lại tiền lẻ.
Nhân viên đếm tiền đưa bánh Phù Dung vào tay Kiều Phương Hạ.
Khi Kiều Phương Hạ giơ tay ra lấy, Kiều Diệp Ngọc hất nhẹ túi giấy xuống đất.
Cách đó không xa, Vô Nhật Huy đang xuống xe, đi mua một hộp bánh Long Tỉnh, vừa xuống xe, nhìn thấy hai người Kiều Phương Hạ và Kiều Diệp Ngọc đứng ở cửa.
Anh ta ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn ở trên xe.