Chương : 87
Chương 870
Cô bé đắn đo một lúc, quay đầu nhìn Mặc Hàn Bảo.
Mặc Hàn Bảo biết cô bé muốn đi, không đợi cô bé hỏi mình thì anh ta nói: “Tự con quyết định đi”
Lê Đình Tuấn cho Kiều Phương Hạ ăn cơm trưa xong, anh đứng dậy thu dọn chén đĩa.
Khi anh đang giơ tay lấy cái chén trước mặt Kiều Phương Hạ, nhìn thấy khóe miệng Kiều Phương Hạ dính một ít nước sốt cà chua.
Hai người nhìn nhau, Kiều Phương Hạ không biết tại sao anh lại nhìn chằm chằm mình. Cô đang định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để né tránh anh, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên đưa tay đến, ngón trỏ giữ cằm cô lại, ngón tay cái nhẹ nhàng lau khóe môi của cô.
Ánh mắt dừng lại trên môi cô.
Một tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt chợt reo lên trong lòng Kiều Phương Hạ, nhưng cô chưa kịp tránh né thì điện thoại Lê Đình Tuấn ở bên bàn chợt rung lên.
Động tác của anh khựng lại hai giây, Kiều Phương Hạ lập tức đẩy tay anh ra, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn màn hình điện thoại, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bấm nghe máy.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu của anh hơi u ám.
“Kiều Đông Phương xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta..” Người ở đầu dây bên kia dè dặt trả lời Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn im lặng không lên tiếng, chỉ nghe người bên trong điện thoại nói chuyện, anh đảo mắt nhìn về phía nhà vệ sinh.
Khi Kiều Phương Hạ đi ra, Lệ Đình Tuấn đã dọn dẹp xong rồi. Anh đang ở trong phòng thay đồ thay quần áo. Kiều Phương Hạ nhìn anh một cái rồi ngồi xuống giường.
Lệ Đình Tuấn thay xong quần áo, bước ra, điều chỉnh độ chặt của cà vạt, đi đến bên giường nhẹ giọng nói với cô: “Tôi đi ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi”
Kiều Phương Nhất vẫn không nói chuyện. Việc anh đi hay ở, dường như không cần phải báo cáo với cô.
Lê Đình Tuấn muốn nói nhưng lại thôi, nhìn cô thêm vài lần. Anh đi đến mép giường, đang định cúi đầu hôn cô, Kiều Phương Hạ đã sớm đề phòng nên lập tức né tránh.
Động tác của anh chợt khựng lại.
Cũng không ép buộc cô. Một tay anh đặt ở eo cô, một tay đặt ở nửa khuôn mặt cô, cụp mắt nhìn cô và dịu dàng nói: “Tôi biết, em đang giận dỗi tôi”
Vì Lê Đình Tuấn đã phát hiện bí mật trong cuốn bệnh án, nên trong lòng càng cảm thấy áy náy, càng thương cô hơn.
Cô không muốn anh chạm vào, anh cũng không ép buộc cô, cho đến khi nào cô nguôi giận mới thôi.
Kiều Phương Hạ không muốn nói nhiều với anh, cô nhìn sang nơi khác không lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi buông cô ra, xoay người đi ra khỏi cửa. Sau khi giúp cô đóng cửa lại thì khẽ dặn dò người giúp việc ở cửa: “Tôi ra ngoài một lúc, mợ chủ có nhu cầu gì thì chú ý một chút”.
“Vâng”
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu, Lệ Đình Tuấn đã rời khỏi nhà, một lúc lâu sau mới bước xuống giường, tự rót cho mình một ly nước ấm.
Khi anh dọn bàn đã đặt cải ly của cô trên bàn đọc sách của anh.
Cô cầm lấy cái ly uống hai ngụm nước, định xoay người đi về giường, cô bỗng nhiên nhìn lướt qua một cuốn sổ tay có bìa sách làm bằng da bò dày cộm nằm ở một vị trí bắt mắt trên giá sách.
Lệ Đình Tuấn có thói quen sử dụng giấy ghi chú để đánh dấu các trang quan trọng.