Chương 36: Quá khứ
Mẹ của Ánh Linh trách móc chồng mình xong thì để lại ông ấy một mình rồi rời đi lên trên phòng.
Ông ta cũng biết mình vừa làm ra chuyện gì nhưng dù mắng cô như thế nhưng ba của cô vẫn đau trong lòng ông kéo ghế ra ngồi xuống rồi tự ngẫm nghĩ.
Ánh Linh bắt tắc xi về thẳng chung cư, cô cố kiềm nước mắt mình, đi đến trước cửa phòng của Văn Trị mà gõ, Văn Trị đang ngồi trên giường để làm việc trên laptop nhưng khi nghe tiếng rõ cửa thì cất tiếng hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Ai vậy.”
Ánh Linh không đáp lại mà cứ gõ cửa mãi, Văn Trị thấy vậy không biết là ai mà lại gõ cửa nhưng không chịu lên tiếng nên anh đóng laptop lại rồi đi ra mở cửa.
Vừa mở thì anh đã thấy Ánh Linh với gương mặt lắm lem nước mắt mũi thì đỏ lên trong mắt còn ngấn lệ, Văn Trị thấy vậy nên lo lắng hỏi:
“Ơ Ánh Linh đã xảy ra chuyện gì vậy em.”
Ánh Linh chỉ buồn bã mà đáp lại một câu: “Em có thể vào bên trong không ạ.”
Văn Trị đáp lại: “À được được…em vào đi ha rồi nói với anh sau cũng được.”
Ánh Linh bước vào bên trong đi đến giường của Văn Trị rồi ngồi xuống giống như giường của mình hai má thì cứ phồng lên tỏ vẻ khó chịu.
Văn Trị đóng cửa lại rồi mặt ngơ ngác đi đến ngồi bên cạnh Ánh Linh, choáng tay qua ôm cô vào lòng rồi vừa sờ tóc của hỏi:
“Sao vậy em, xảy ra chuyện gì hay sao.”
Ánh Linh ngước mắt lên nhìn Văn Trị rồi giọng yểu xìu đáp lại:
“Em cãi nhau với ba rồi ạ, ông ấy nói không muốn có người coi như em.”
Văn Trị nhìn qua ánh mắt buồn bã của cô thì cũng thấu hiểu rồi dịu dàng an ủi:
“Không sao em đừng buồn chắc là ba của em chỉ đang tức giận rồi nhất thời nói như vậy thôi em đừng nghĩ nhiều ha, thế anh có thể biết vì sao em với ba lại cãi nhau không.”
Ánh Linh nghe Văn Trị hỏi thì ngồi thẳng lên rồi dựa vào tường bắt đầu kể cho Văn Trị nghe về quá khứ của mình:
“Lúc em 9 tuổi thì ba mẹ… đã bỏ em ở nhà một mình thường xuyên bận công việc, thời gian ăn cơm chung với nhau cũng không có, mẹ cũng muốn tự tay tạo dựng sự nghiệp của mình nên cứ sáng đi làm tối muộn thì mới về có khi hai ba ngày cũng không về một lần.”
“Khi bà ấy về nhà vì tâm trạng không tốt… và một phần muốn có ba ở bên cạnh để tâm sự vì công việc áp lực, nhưng lần nào về cũng không thấy ba ở nhà.”
“Mẹ ngồi đợi ba rất lâu nhưng khi ba về thì lại mệt mỏi rồi hai người nói chuyện không hợp nhau xong lại bắt đầu xích mích, chửi lộn, đập đồ.”
“Tâm trạng của một đứa trẻ lúc đó chỉ biết đóng cửa phòng thật chặt ngồi một gốc rồi bịch tai lại vì không muốn nghe tiếng cãi vã và đập đồ nhưng tần xuất diễn ra nhưng cuộc cải lộn thì ngày một nhiều và cũng không có biểu hiện là sẽ dừng lại nên cũng dần quen.”
“Mỗi khi em đi học về đến nhà, là y như rằng cảm giác lạnh lẽo, cô đơn lại ùa đến, trong căn nhà không có một bóng người cảm giác lúc đó cô đơn và buồn bã lắm, nhưng đã dần quen nên cũng không sao.”
“Có một lần em đi học… và…”
Nói đến đây thì bỗng nhiên Ánh Linh lại im lặng, Văn Trị thấy vậy thì liền hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì với em sao…”
Ánh Linh nhìn Văn Trị rồi gật đầu nói tiếp: “Lúc đó là khi em đang học, đợi mãi chả thấy ai đến đón trời thủ bắt đầu mưa nên em làm liều đội mưa chạy về luôn, nhưng trên đường về thì em gặp một người, ông ta làm ăn với ba em nhưng vì bị ba em ép đến mức đường cùng gia đình ly tán nên đến tìm em để trả thù.”
“Ngây khi ông ta vừa vung dao thì cũng là lúc tiếng sấm chớp van lên nên đó là ám ảnh của em từ nhỏ đến lớn, nhưng hên lúc đó lại có một người cứu khi ông ta bị người kia túm lấy tẩn cho một trận em biết là mình đã an toàn nhưng lại sợ hãi mà chạy đi chỉ kịp nhìn mặt người đã giúp mình một cái còn không kịp gửi lời cảm ơn.”
Ông ta cũng biết mình vừa làm ra chuyện gì nhưng dù mắng cô như thế nhưng ba của cô vẫn đau trong lòng ông kéo ghế ra ngồi xuống rồi tự ngẫm nghĩ.
Ánh Linh bắt tắc xi về thẳng chung cư, cô cố kiềm nước mắt mình, đi đến trước cửa phòng của Văn Trị mà gõ, Văn Trị đang ngồi trên giường để làm việc trên laptop nhưng khi nghe tiếng rõ cửa thì cất tiếng hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Ai vậy.”
Ánh Linh không đáp lại mà cứ gõ cửa mãi, Văn Trị thấy vậy không biết là ai mà lại gõ cửa nhưng không chịu lên tiếng nên anh đóng laptop lại rồi đi ra mở cửa.
Vừa mở thì anh đã thấy Ánh Linh với gương mặt lắm lem nước mắt mũi thì đỏ lên trong mắt còn ngấn lệ, Văn Trị thấy vậy nên lo lắng hỏi:
“Ơ Ánh Linh đã xảy ra chuyện gì vậy em.”
Ánh Linh chỉ buồn bã mà đáp lại một câu: “Em có thể vào bên trong không ạ.”
Văn Trị đáp lại: “À được được…em vào đi ha rồi nói với anh sau cũng được.”
Ánh Linh bước vào bên trong đi đến giường của Văn Trị rồi ngồi xuống giống như giường của mình hai má thì cứ phồng lên tỏ vẻ khó chịu.
Văn Trị đóng cửa lại rồi mặt ngơ ngác đi đến ngồi bên cạnh Ánh Linh, choáng tay qua ôm cô vào lòng rồi vừa sờ tóc của hỏi:
“Sao vậy em, xảy ra chuyện gì hay sao.”
Ánh Linh ngước mắt lên nhìn Văn Trị rồi giọng yểu xìu đáp lại:
“Em cãi nhau với ba rồi ạ, ông ấy nói không muốn có người coi như em.”
Văn Trị nhìn qua ánh mắt buồn bã của cô thì cũng thấu hiểu rồi dịu dàng an ủi:
“Không sao em đừng buồn chắc là ba của em chỉ đang tức giận rồi nhất thời nói như vậy thôi em đừng nghĩ nhiều ha, thế anh có thể biết vì sao em với ba lại cãi nhau không.”
Ánh Linh nghe Văn Trị hỏi thì ngồi thẳng lên rồi dựa vào tường bắt đầu kể cho Văn Trị nghe về quá khứ của mình:
“Lúc em 9 tuổi thì ba mẹ… đã bỏ em ở nhà một mình thường xuyên bận công việc, thời gian ăn cơm chung với nhau cũng không có, mẹ cũng muốn tự tay tạo dựng sự nghiệp của mình nên cứ sáng đi làm tối muộn thì mới về có khi hai ba ngày cũng không về một lần.”
“Khi bà ấy về nhà vì tâm trạng không tốt… và một phần muốn có ba ở bên cạnh để tâm sự vì công việc áp lực, nhưng lần nào về cũng không thấy ba ở nhà.”
“Mẹ ngồi đợi ba rất lâu nhưng khi ba về thì lại mệt mỏi rồi hai người nói chuyện không hợp nhau xong lại bắt đầu xích mích, chửi lộn, đập đồ.”
“Tâm trạng của một đứa trẻ lúc đó chỉ biết đóng cửa phòng thật chặt ngồi một gốc rồi bịch tai lại vì không muốn nghe tiếng cãi vã và đập đồ nhưng tần xuất diễn ra nhưng cuộc cải lộn thì ngày một nhiều và cũng không có biểu hiện là sẽ dừng lại nên cũng dần quen.”
“Mỗi khi em đi học về đến nhà, là y như rằng cảm giác lạnh lẽo, cô đơn lại ùa đến, trong căn nhà không có một bóng người cảm giác lúc đó cô đơn và buồn bã lắm, nhưng đã dần quen nên cũng không sao.”
“Có một lần em đi học… và…”
Nói đến đây thì bỗng nhiên Ánh Linh lại im lặng, Văn Trị thấy vậy thì liền hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì với em sao…”
Ánh Linh nhìn Văn Trị rồi gật đầu nói tiếp: “Lúc đó là khi em đang học, đợi mãi chả thấy ai đến đón trời thủ bắt đầu mưa nên em làm liều đội mưa chạy về luôn, nhưng trên đường về thì em gặp một người, ông ta làm ăn với ba em nhưng vì bị ba em ép đến mức đường cùng gia đình ly tán nên đến tìm em để trả thù.”
“Ngây khi ông ta vừa vung dao thì cũng là lúc tiếng sấm chớp van lên nên đó là ám ảnh của em từ nhỏ đến lớn, nhưng hên lúc đó lại có một người cứu khi ông ta bị người kia túm lấy tẩn cho một trận em biết là mình đã an toàn nhưng lại sợ hãi mà chạy đi chỉ kịp nhìn mặt người đã giúp mình một cái còn không kịp gửi lời cảm ơn.”