Chương 47: Kết thúc viên mãn
Mẹ của Văn Trị đi nhanh ra mở cửa cho Văn Trị và cô, Ánh Linh thấy vậy thì liền cúi đầu chào ngẩng lên rồi nói:
“Con chào dì ạ.”
Mẹ của Văn Trị không thèm để tâm đến anh mà chỉ chăm chăm nhìn Ánh Linh còn vui vẻ nói: “Dì cháu gì chứ, con cứ kêu là mẹ đi ha nếu mẹ đón không nhầm thì coi là bạn gái của thằng Văn Trị nhà mẹ đúng không…mau mau vào nhà đi mẹ có chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Ánh Linh đáp: “Dạ vậy để con phụ mẹ một tay nha.”
Nói rồi Ánh Linh và mẹ đi vào bên trong nhà bỏ lại Văn Trị đứng ngơ ngác như trời chòng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nên nói thầm:
“Chuyện gì vậy chứ, mình hay em ấy là con của mẹ đây sao con ruột lại bị bơ mà con dâu lại được chào đón thế kia.”
Văn Trị nhanh chóng đi theo ngay phía sau vừa đi vào nhà anh vừa nói lớn: “Mẹ ơi còn con nữa đây này sao mẹ không vui vẻ khi gặp lại con thế.”
Anh đi vào bên trong nhà thấy nguyên bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, mẹ của anh nhìn Ánh Linh một cách rất dịu dàng, còn khi nhìn lại anh thì ánh mắt lại sắc như đá rồi nói:
“Ồn ào gì vậy hả.”
Văn Trị bị mẹ rằng giọng nên ngoan ngoãn im lặng ngây lập tứ, Ánh Linh thấy vậy thì cũng sợ nên hơi e dè một chút nhưng bà lại thây đổi một trăm tám mươi độ quay qua dịu dàng nói với Ánh Linh:
“À mà con tên gì vậy, mẹ vẫn chưa biết.”
Ánh Linh đáp: “Dạ con tên là…Trương Ánh Linh ạ.”
Mẹ của Văn Trị nói: “Ò Ánh Linh giống như là vẻ đẹp lung linh á nhỉ, nào Ánh Linh con mau ngồi đi rồi thử tay nghề của mẹ, mẹ không biết khẩu vị của con như thế nào nên mẹ chỉ biết nấu nhưng món tủ của mẹ thôi.”
“Con thử xem có hợp khẩu vị không nha nếu hợp thì mẹ sẽ thường xuyên nấu cho con ăn.”
Ánh Linh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, mẹ của Văn Trị đi sang phía đối diện với Ánh Linh rồi kéo ghế ra ngồi, Văn Trị thì giống như không khí cả hai người chả ai để tâm đến anh.
Văn Trị lâu rồi cũng chưa thấy mẹ mình vui vẻ như vậy thì kéo ghế ra ngồi cạnh Ánh Linh rồi nghe tiếp cuộc trò chuyện của mẹ và Ánh Linh.
Mẹ cậu gấp hết miếng này đến miệng kia vào chén của cô, Ánh Linh lúc đầu còn ngại ngùng ăn khiêm tốn nhã nhặn nhưng khi thử được một miếng thì cô đã phải khen ngợi luôn miệng khiến cho mẹ của Văn Trị rất vui vẻ.
[…]
Ăn xong Ánh Linh giúp mẹ của Văn Trị dọn chén dĩa nhưng bà ngăn lại rồi nói: “Ánh Linh con không cần phải làm dâu con cứ để Văn Trị nó làm con còn thì ra đây nói chuyện với bác đi cứ mặt kệ hết cho nó làm đi.”
Văn Trị ngơ ngác nhìn đống chén rồi nói: “Ơ mẹ, tất cả nhiêu đây mẹ để con rửa ý ạ.”
Mẹ của anh nói: “Chứ gì nữa, có ăn thì phải có làm mau làm đi còn than vãn thì mẹ đây cho con ăn gậy đó.”
Nói rồi bà cũng Ánh Linh đi ra phía bên ngoài bàn chỗ phòng khách để nói chuyện, mặt kệ cho Văn Trị dọn dẹp.
Ra đến bên ngoài mẹ của anh và Ánh Linh trò chuyện được một lúc thì bà nói:
“Nếu Văn Trị có không tốt với Ánh Linh thì cứ nói cho mẹ nghe nha con để mẹ trị thằng đó, lần này mẹ có con dâu rồi mẹ mừng lắm chứ thằng Văn Trị chưa bao giờ chịu có bạn gái cả.”
Ánh Linh đáp: “Chưa từng luôn hả mẹ.”
Mẹ nói: “Ừm chưa từng, mẹ cũng kêu nó có bạn gái nhưng nó lại không chịu, khi cả nhà chuyển đi nơi khác sống thì nó lại khư khư ở lại lúc đó nó cũng lớn rồi nên mẹ cũng không ép buộc nó được, luôn lo lắng cho nó xem coi bên này nó sống như thế nào có tốt không.”
“Cả nhà từng không ủng hộ khi Văn Trị bước chân vào làm nghệ sĩ vì sợ thằng bé sẽ gặp những rắc rối không thể chịu đựng được, nhưng vì thằng bé quá kiên quyết nên cả nhà cũng không can nó nữa.”
“Nhưng riêng bản thân mẹ luôn lo lắng và không muốn nó ở bên đây một mình cũng như dấn thân vào nghệ sĩ, những bây giờ nó đã có con ở bên cạnh rồi…lo lắng cho nó thì chắc cũng không cần thiết nữa thế giờ mẹ gửi gắm Văn Trị cho Ánh Linh nha.”
Ánh Linh cũng hiểu được nỗi lo lắng của mẹ nên vui vẻ đáp lại: “Dạ con biết rồi mẹ cứ yên tâm giao anh ấy cho con đi ạ.”
…----------------…
[7 tháng sau]
[Từ sau cuộc trò chuyện đó thì ngày hôm sau mẹ của anh ấy cũng đã trở về nước mà bà ấy đang sinh sống.]
[Bây giờ thì tôi cũng đã chuyển đến ở cùng với anh để hai đứa có thể chăm sóc cho nhau, tôi cũng đã nghĩ việc ở chỗ làm cũ Văn Trị thì cũng đã rời khỏi giới nghệ sĩ, nhưng đúng là theo lời anh ấy nói mặt dù chúng tôi không làm nhưng vẫn có hạnh phúc và cuộc sống đẹp đẽ ở cùng nhau.]
[Với lại cả hai bên gia đình chúng tôi cũng đã ra mắt xong xui hết rồi mọi người điều rất ủng hộ… với lại chúng tôi cũng đã tổ chức đám cưới vào 3 tháng trước, và bây giờ tôi cũng mang một bé con rồi.]
[Là một bé gái… cũng là một thiên thần trong cuộc sống của hai đứa tôi, chỉ còn vài tháng nữa con bé đã ra đời rồi, chúng tôi cũng hay đi đây đi đó để du lịch hay hưởng tuần trăng mật cùng với nhau lựa chọn cưới Văn Trị chắc là lựa chọn mà tôi đúng đắn nhất từ trước đến giờ.].
- ------------- (End) ----------------
…----------------…
“Con chào dì ạ.”
Mẹ của Văn Trị không thèm để tâm đến anh mà chỉ chăm chăm nhìn Ánh Linh còn vui vẻ nói: “Dì cháu gì chứ, con cứ kêu là mẹ đi ha nếu mẹ đón không nhầm thì coi là bạn gái của thằng Văn Trị nhà mẹ đúng không…mau mau vào nhà đi mẹ có chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Ánh Linh đáp: “Dạ vậy để con phụ mẹ một tay nha.”
Nói rồi Ánh Linh và mẹ đi vào bên trong nhà bỏ lại Văn Trị đứng ngơ ngác như trời chòng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nên nói thầm:
“Chuyện gì vậy chứ, mình hay em ấy là con của mẹ đây sao con ruột lại bị bơ mà con dâu lại được chào đón thế kia.”
Văn Trị nhanh chóng đi theo ngay phía sau vừa đi vào nhà anh vừa nói lớn: “Mẹ ơi còn con nữa đây này sao mẹ không vui vẻ khi gặp lại con thế.”
Anh đi vào bên trong nhà thấy nguyên bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, mẹ của anh nhìn Ánh Linh một cách rất dịu dàng, còn khi nhìn lại anh thì ánh mắt lại sắc như đá rồi nói:
“Ồn ào gì vậy hả.”
Văn Trị bị mẹ rằng giọng nên ngoan ngoãn im lặng ngây lập tứ, Ánh Linh thấy vậy thì cũng sợ nên hơi e dè một chút nhưng bà lại thây đổi một trăm tám mươi độ quay qua dịu dàng nói với Ánh Linh:
“À mà con tên gì vậy, mẹ vẫn chưa biết.”
Ánh Linh đáp: “Dạ con tên là…Trương Ánh Linh ạ.”
Mẹ của Văn Trị nói: “Ò Ánh Linh giống như là vẻ đẹp lung linh á nhỉ, nào Ánh Linh con mau ngồi đi rồi thử tay nghề của mẹ, mẹ không biết khẩu vị của con như thế nào nên mẹ chỉ biết nấu nhưng món tủ của mẹ thôi.”
“Con thử xem có hợp khẩu vị không nha nếu hợp thì mẹ sẽ thường xuyên nấu cho con ăn.”
Ánh Linh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, mẹ của Văn Trị đi sang phía đối diện với Ánh Linh rồi kéo ghế ra ngồi, Văn Trị thì giống như không khí cả hai người chả ai để tâm đến anh.
Văn Trị lâu rồi cũng chưa thấy mẹ mình vui vẻ như vậy thì kéo ghế ra ngồi cạnh Ánh Linh rồi nghe tiếp cuộc trò chuyện của mẹ và Ánh Linh.
Mẹ cậu gấp hết miếng này đến miệng kia vào chén của cô, Ánh Linh lúc đầu còn ngại ngùng ăn khiêm tốn nhã nhặn nhưng khi thử được một miếng thì cô đã phải khen ngợi luôn miệng khiến cho mẹ của Văn Trị rất vui vẻ.
[…]
Ăn xong Ánh Linh giúp mẹ của Văn Trị dọn chén dĩa nhưng bà ngăn lại rồi nói: “Ánh Linh con không cần phải làm dâu con cứ để Văn Trị nó làm con còn thì ra đây nói chuyện với bác đi cứ mặt kệ hết cho nó làm đi.”
Văn Trị ngơ ngác nhìn đống chén rồi nói: “Ơ mẹ, tất cả nhiêu đây mẹ để con rửa ý ạ.”
Mẹ của anh nói: “Chứ gì nữa, có ăn thì phải có làm mau làm đi còn than vãn thì mẹ đây cho con ăn gậy đó.”
Nói rồi bà cũng Ánh Linh đi ra phía bên ngoài bàn chỗ phòng khách để nói chuyện, mặt kệ cho Văn Trị dọn dẹp.
Ra đến bên ngoài mẹ của anh và Ánh Linh trò chuyện được một lúc thì bà nói:
“Nếu Văn Trị có không tốt với Ánh Linh thì cứ nói cho mẹ nghe nha con để mẹ trị thằng đó, lần này mẹ có con dâu rồi mẹ mừng lắm chứ thằng Văn Trị chưa bao giờ chịu có bạn gái cả.”
Ánh Linh đáp: “Chưa từng luôn hả mẹ.”
Mẹ nói: “Ừm chưa từng, mẹ cũng kêu nó có bạn gái nhưng nó lại không chịu, khi cả nhà chuyển đi nơi khác sống thì nó lại khư khư ở lại lúc đó nó cũng lớn rồi nên mẹ cũng không ép buộc nó được, luôn lo lắng cho nó xem coi bên này nó sống như thế nào có tốt không.”
“Cả nhà từng không ủng hộ khi Văn Trị bước chân vào làm nghệ sĩ vì sợ thằng bé sẽ gặp những rắc rối không thể chịu đựng được, nhưng vì thằng bé quá kiên quyết nên cả nhà cũng không can nó nữa.”
“Nhưng riêng bản thân mẹ luôn lo lắng và không muốn nó ở bên đây một mình cũng như dấn thân vào nghệ sĩ, những bây giờ nó đã có con ở bên cạnh rồi…lo lắng cho nó thì chắc cũng không cần thiết nữa thế giờ mẹ gửi gắm Văn Trị cho Ánh Linh nha.”
Ánh Linh cũng hiểu được nỗi lo lắng của mẹ nên vui vẻ đáp lại: “Dạ con biết rồi mẹ cứ yên tâm giao anh ấy cho con đi ạ.”
…----------------…
[7 tháng sau]
[Từ sau cuộc trò chuyện đó thì ngày hôm sau mẹ của anh ấy cũng đã trở về nước mà bà ấy đang sinh sống.]
[Bây giờ thì tôi cũng đã chuyển đến ở cùng với anh để hai đứa có thể chăm sóc cho nhau, tôi cũng đã nghĩ việc ở chỗ làm cũ Văn Trị thì cũng đã rời khỏi giới nghệ sĩ, nhưng đúng là theo lời anh ấy nói mặt dù chúng tôi không làm nhưng vẫn có hạnh phúc và cuộc sống đẹp đẽ ở cùng nhau.]
[Với lại cả hai bên gia đình chúng tôi cũng đã ra mắt xong xui hết rồi mọi người điều rất ủng hộ… với lại chúng tôi cũng đã tổ chức đám cưới vào 3 tháng trước, và bây giờ tôi cũng mang một bé con rồi.]
[Là một bé gái… cũng là một thiên thần trong cuộc sống của hai đứa tôi, chỉ còn vài tháng nữa con bé đã ra đời rồi, chúng tôi cũng hay đi đây đi đó để du lịch hay hưởng tuần trăng mật cùng với nhau lựa chọn cưới Văn Trị chắc là lựa chọn mà tôi đúng đắn nhất từ trước đến giờ.].
- ------------- (End) ----------------
…----------------…