Chương : 11
Vào siêu thị, Hạ Như Uyên mua ít thức ăn, tiện thể đi ngang qua chỗ bán quần áo. Cô mua luôn vài bộ quần áo công sở. Tuy là những bộ quần áo bình thường nhưng khi cô mặc vào lại tôn lên thân hình quyến rũ của cô làm không ít người phải ngoái lại nhìn. Sau khi mua xong, vừa bước ra khỏi cửa lại đụng trúng một người làm người đó ngã xuống đất. Cô định kéo người đó dậy rồi xin lỗi nhưng ai ngờ khi người đó ngước đầu lên thì ra lại gặp phải oan gia ngỏ hẹp. Người đó không ai khác chính là nhị phu nhân của Hạ gia, mẹ kế của cô- Diệp Minh Châu.
Ha! Thì ra là bà ta. Hôm nay đã gặp rồi phải làm bà ta tức điên lên cho hả giận mới được.
"Dì à! Lâu rồi không gặp nha! Dì phải giữ sức khoẻ cho tốt nha để còn sinh con cho ông ta, chứ để già rồi không sinh được nữa đâu." Cô cười lạnh nói với giọng mỉa mai. Giọng của cô khá to làm cho mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.
Diệp Minh Châu định chửi người nào không có mắt đụng phải mình. Ngước lên thấy là cô còn nghe mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại, tức tới nỗi trợn mắt: "Mày câm miệng lại cho tao. Mày không phải là đồ hồ ly tinh tới quán bar quyến rũ đàn ông sao?"
Cô cười bình thản như biết trước mọi chuyện: "Bà theo dõi tôi, ít ra tôi còn trẻ, xinh đẹp, còn bà là cái thá gì mà đi so với tôi. Giờ bà có tới quán bar quyến rũ đàn ông chưa chắc có ai nhìn bà một cái. Chỉ có ông ta mù mới thích loại đàn bà như bà." Nói xong cô còn liếc thân hình hơi mập của bà ta từ trên xuống dưới.
"Mày..." Diệp Minh Châu bị cô nói đến nghẹn họng. Đúng là đồ đàn bà vừa xấu vừa ngu, muốn đấu với cô còn chưa có cửa đâu.
Thành công chọc tức bà ta xong cô vui vẻ bước đi. Về khách sạn, cô tắm rửa xong, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn rồi tự một mình hưởng thụ. Đang ăn ngon lành bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, cô liền đứng dậy đi mở cửa. Vừa mở cửa ra chưa kịp nhìn là ai thì liền rơi vào vòm ngực ấm áp cùng với mùi hương quen thuộc. Cô giãy giụa thoát ra cái ôm, nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của Phàm Gia Hạo. Thấy anh nhìn mình với ánh mắt nhớ nhung thì cô biết anh đã rơi vào bẫy tình mà mình giăng ra. Cô cười nhẹ nhàng nhìn rất thật lòng, không nhìn ra chút giả tạo nào: "Em nhớ anh nhiều lắm!"
Nghe cô nói nhớ mình anh cũng vui vẻ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: "Anh cũng vậy."
"À! Anh ăn cơm chưa? Vào ăn với em đi."
"Ừm, được!"
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ thoạt nhìn như hai vợ chồng. "Sắp tới anh có chút việc bận nên chắc tới cuối tuần anh mới đến thăm em được."
"Em biết rồi. Anh nhớ về sớm nha." Nghe cô dặn mình với giọng người vợ dặn dò chồng khi chồng đi xa khiến trong lòng anh rất ấm áp. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Phàm Gia Hạo, Hạ Như Uyên cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười thân thiết.
Bỗng cô nhớ ra một chuyện: "À! Hạo, anh có em hay anh trai không?" Anh lạnh mặt trả lời vì cô đã nhắc tới nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh: "Em hỏi chuyện này làm gì?" Cô thấy anh như vậy cũng giật mình: "A! Em chỉ muốn hiểu thêm về anh thôi mà! Anh không muốn nói cũng không sao!" Anh thật lâu sau mới trả lời: "Anh có một người anh tên là Phàm Gia Khắc. Anh rất muốn làm anh em bình thường với anh ấy nhưng anh ấy lại rất hận anh."
"Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa! Anh ăn tiếp đi." Cô vội lảng sang chuyện khác. Thì ra điều cô nghi ngờ là thật. Thật ra cùng lúc đùa bỡn hai anh em họ cùng một lúc cũng vui lắm. Xem ra sau này sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
Ăn xong anh vội vàng ra về vì bận việc. Trước khi đi, anh kéo cô vào lòng trao cô một nụ hôn ngọt ngào. Tuy nụ hôn ngắn, không thoả mãn được dục vọng mạnh mẽ trong người nhưng anh vẫn thấy rất thoải mái. Đợi khi anh giao xong đợt hàng này, anh sẽ làm cho cô không xuống giường được. Sau khi anh đi, cô dọn dẹp chén dĩa xong liền leo lên giường ngủ. Haizzzz! Cô phải ngủ sớm để sáng mai còn đi làm nữa. Ngày đầu đi làm không thể đến muộn được. Một lúc sau cô liền chìm vào giấc ngủ say sưa.
******************************
Có ai hóng chương sau ko? Chương sau có thể có H nha.
Ha! Thì ra là bà ta. Hôm nay đã gặp rồi phải làm bà ta tức điên lên cho hả giận mới được.
"Dì à! Lâu rồi không gặp nha! Dì phải giữ sức khoẻ cho tốt nha để còn sinh con cho ông ta, chứ để già rồi không sinh được nữa đâu." Cô cười lạnh nói với giọng mỉa mai. Giọng của cô khá to làm cho mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.
Diệp Minh Châu định chửi người nào không có mắt đụng phải mình. Ngước lên thấy là cô còn nghe mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại, tức tới nỗi trợn mắt: "Mày câm miệng lại cho tao. Mày không phải là đồ hồ ly tinh tới quán bar quyến rũ đàn ông sao?"
Cô cười bình thản như biết trước mọi chuyện: "Bà theo dõi tôi, ít ra tôi còn trẻ, xinh đẹp, còn bà là cái thá gì mà đi so với tôi. Giờ bà có tới quán bar quyến rũ đàn ông chưa chắc có ai nhìn bà một cái. Chỉ có ông ta mù mới thích loại đàn bà như bà." Nói xong cô còn liếc thân hình hơi mập của bà ta từ trên xuống dưới.
"Mày..." Diệp Minh Châu bị cô nói đến nghẹn họng. Đúng là đồ đàn bà vừa xấu vừa ngu, muốn đấu với cô còn chưa có cửa đâu.
Thành công chọc tức bà ta xong cô vui vẻ bước đi. Về khách sạn, cô tắm rửa xong, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn rồi tự một mình hưởng thụ. Đang ăn ngon lành bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, cô liền đứng dậy đi mở cửa. Vừa mở cửa ra chưa kịp nhìn là ai thì liền rơi vào vòm ngực ấm áp cùng với mùi hương quen thuộc. Cô giãy giụa thoát ra cái ôm, nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của Phàm Gia Hạo. Thấy anh nhìn mình với ánh mắt nhớ nhung thì cô biết anh đã rơi vào bẫy tình mà mình giăng ra. Cô cười nhẹ nhàng nhìn rất thật lòng, không nhìn ra chút giả tạo nào: "Em nhớ anh nhiều lắm!"
Nghe cô nói nhớ mình anh cũng vui vẻ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: "Anh cũng vậy."
"À! Anh ăn cơm chưa? Vào ăn với em đi."
"Ừm, được!"
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ thoạt nhìn như hai vợ chồng. "Sắp tới anh có chút việc bận nên chắc tới cuối tuần anh mới đến thăm em được."
"Em biết rồi. Anh nhớ về sớm nha." Nghe cô dặn mình với giọng người vợ dặn dò chồng khi chồng đi xa khiến trong lòng anh rất ấm áp. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Phàm Gia Hạo, Hạ Như Uyên cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười thân thiết.
Bỗng cô nhớ ra một chuyện: "À! Hạo, anh có em hay anh trai không?" Anh lạnh mặt trả lời vì cô đã nhắc tới nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh: "Em hỏi chuyện này làm gì?" Cô thấy anh như vậy cũng giật mình: "A! Em chỉ muốn hiểu thêm về anh thôi mà! Anh không muốn nói cũng không sao!" Anh thật lâu sau mới trả lời: "Anh có một người anh tên là Phàm Gia Khắc. Anh rất muốn làm anh em bình thường với anh ấy nhưng anh ấy lại rất hận anh."
"Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa! Anh ăn tiếp đi." Cô vội lảng sang chuyện khác. Thì ra điều cô nghi ngờ là thật. Thật ra cùng lúc đùa bỡn hai anh em họ cùng một lúc cũng vui lắm. Xem ra sau này sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
Ăn xong anh vội vàng ra về vì bận việc. Trước khi đi, anh kéo cô vào lòng trao cô một nụ hôn ngọt ngào. Tuy nụ hôn ngắn, không thoả mãn được dục vọng mạnh mẽ trong người nhưng anh vẫn thấy rất thoải mái. Đợi khi anh giao xong đợt hàng này, anh sẽ làm cho cô không xuống giường được. Sau khi anh đi, cô dọn dẹp chén dĩa xong liền leo lên giường ngủ. Haizzzz! Cô phải ngủ sớm để sáng mai còn đi làm nữa. Ngày đầu đi làm không thể đến muộn được. Một lúc sau cô liền chìm vào giấc ngủ say sưa.
******************************
Có ai hóng chương sau ko? Chương sau có thể có H nha.