Chương 108: Quay Về Quá Khứ
Không muốn những việc làm của người bạn thân mình che giấu Ngải Giai đã lên tiếng nói ra thay những việc làm của Lục Thiên QuânLạc Hân gật đầu và tiếng về phía hoa viênĐúng như lời Ngải Giai nói, xung quanh toàn là hoa hồng - một loài hoa mà cô rất yêu thíchKhi cô còn ở lại đây thì nó chỉ là một mảnh vườn nhỏ tầm 1m vuông bây giờ nó đã bao trùm khu này rồiTất cả những việc này là do một tay Lục Thiên Quân làm nên. Anh nhớ từng li từng tí những sở thích thường ngày của côNhìn vào mái nhà nhỏ được hoa hồng bao trùm có cả kệ để cô vẽ tranh trong đóNào là kệ, cọ, màu...anh đều để đúng vị trí mà cô thường đểNhững việc làm này làm trái tim cô bất giác rung lên một nhịpTay khẽ chạm vào từng nhánh hoa hồng dại chạm vào từng vật được bố trí trong căn nhà nhỏ nàyCứ như được trở về quá khứ được trở về nơi đầy tiếng cười yêu thươngĐôi mắt cô long lanh nhìn rõ từng thứ một cứ như nước mắt sắp rơi. Không cho phép mình yếu lòng nên đã cố nhịn không cho chúng rơiSau đó cô và Ngải Giai trở về lại căn biệt thựBước tận vào cửa Lạc Hân thấy lạ vì chẳng có ai bên trong, trong khi lúc trước thì nhộn nhịp tiếng người hầu kẻ hạ"Mọi người đâu rồi anh?" Ngước mắt quay sang phía Ngải Giai"Bọn Maifia đã tấn công ngôi nhà này khiến Cô quản gia chết. Thấy mọi người sợ hãi nên Lục Thiên Quân đã cho nghỉ việc. Chỉ một mình Lục Thiên Quân sống trong căn biệt thự to lớn này"Sự thật đúng là vậy. Ngày đêm bầu bạn với sự cô đơn thì thử hỏi làm sao anh lại thay đổi tính cách như vậyBước từng bước vào bên trong tất cả đều như vẻ ban đầu không thay đổi gì cả chỉ khác là nó im lặng quạnh hiu đến đáng sợ"Anh ở đây đợi em nha" Sau đó cô bước chân lên cầu thangNghe theo cô Ngải Giai đồng ý ngồi xuống sofa đợiTừng bước chân lên cầu thang làm cô cứ thấy bồi hồiCăn phòng cô đặt chân vào đầu tiên là căn phòng của bàBàn thờ bà ngay ngắn uy nghiêm sạch sẽ và nó khá lạnh. Bước vào đối diện với vẻ mặt ôn hòa vốn có của bà khiến cô có phần tiếc nuốiTiếc vì bà ra đi quá sớm không kịp nhìn thấy U U. Chỉ vì 4 từ: Nối dỗi tông đường, mà giờ đây bà đã không còn trên thế gianLòng tham vô đáy, sự ích kỷ của chính bản thân mà biến mình trở thành kẻ mà toàn nhân loại xã hội này ghét bỏ. Cái giá phải trả quá đắt, bằng cả tính mạng của một con ngườiĐiển hình cho sự việc ấy, ngoài bà ra thì còn có cô gái độc hơn cả rắn cũng phải đón lấy hậu quả đóSau khi lôi ả ta ra ngoài để đối diện với người mà mình từng muốn giết bỏ. Cố An Như như chết lặng khi thấy Châu Tiêu Lãng đứng sờ sờ trước cửa chờ mìnhĐôi mắt hắn quỷ dị cùng với nụ cười gian tà độc ác. Có lẽ đã chờ ngày này lâu lắm rồiNgười từng đầu ắp tay gối mà dám phủ phàng giết hắn không tha. Người ta nói không sai thứ độc hơn cả rắn chính là đàn bàCô ta gào thét Lục Thiên Quân để cầu xin hắn ở lại nếu không kết cục của cô sẽ thê thảm đến nhường nào nhưng đối với người đã giết hại bà mình Lục Thiên Quân làm như vậy có hơi nương tay rồiThời cơ đã tới Châu Tiêu Lãng nắm đầu ả ta lôi ra xe rồi chở đến cái nơi, cái nơi mà chính cô ta đã đẩy hắn xuống vực thảm sâu không đáyTrước khi cho cô ta chết hắn không quên đánh cô ta vài cái cho hả giận. Đẩy cô ta xuống nhưng không may Cố An Như đã kéo hắn theo mình để cả hai cùng chếtCả hai người chết dưới vực thảm ấy, báo chí cũng lên sóng nhưng họ dành cho chúng lời dèm pha hết lời. Cái giá phải trả quá đắtCó vay có trả!Đứng trước bàn thờ Lạc Hân lẵng lặng thắp cho bà nén nhang"Bà à cháu đã về rồi đây""Cháu biết có lẽ thâm tâm bà không phải là người như vậy. Cháu không trách bà, cháu đã hạ sanh U U đứa cháu nội kháu khỉnh rồi chắc bà vui lắm. Có lẽ cháu đã nợ Lục Thiên Quân nợ anh ấy rất nhiều bây giờ cháu phải trả, trả cho anh ấy bà ạ. Cháu sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ một người mẹ để cuộc sống này không quá mệt nhọc bà ạ""Bà ở nơi thiêng đàng cầu nguyện cho Lục Thiên Quân mau chống khỏe lại nhe bà"Sau vài lời từ tận đáy lòng cô nhẹ nhàng đặt nén nhang xuống sau đó rời điMỉm cười chào tạm biệt bà rồi rời đi nhanh chóngCăn phòng kế tiếp chính là căn phòng của hai vợ chồng côKhông thay đổi gì mấy. Mọi ngốch ngóch đều chẳng có sự thay đổiCả hình của cô và Lục Thiên Quân anh vẫn còn để ở đầu giườngCảm giác cứ như lần đầu cô đặt chân vào đây. Nó rộng lớn biết baoĐi vài bước thì cô ngồi xuống chiếc giường quen thuộc. Nó cứ như ngày nào, êm ái biết baoNhìn xung quanh sau đó ra ban công hít thở