Chương 6: Vợ
Số quần áo được thử xong đã chứng minh gu thẩm mỹ của Cố An Thành rất tốt, số đo ước chừng cũng phù hợp. Sau khi mua hết toàn bộ đống đồ đó, Trần Viễn vừa luống cuống vừa căng thẳng nhìn sang Cố An Thành. Cố An Thành thần bí ghé tới bên tai cậu nói: “Mua quần áo cho cậu rồi thì nhớ lúc thi cậu phải quăng thêm cho tôi mấy tờ giấy đấy.”
Trần Viễn ngoan ngoan gật đầu, cả một buổi sáng này thực sự Cố An Thành đã thay đổi quá lớn. Ban đầu anh nói Trần Viễn chép bài tập cho mình, Trần Viễn còn cảm thấy có chút đáng tin, nhưng bây giờ Cố An Thành lại mua cho cậu nhiều quần áo như vậy, giá cả của chúng cũng chẳng rẻ, cuối cùng lại nói cho cậu làm vậy chỉ vì để cậu giúp đỡ gian lận lúc thi, cũng hơi điêu rồi đấy.
Nhưng Trần Viễn không dám hỏi, trong lòng cậu vẫn rất sợ Cố An Thành. Cố An Thành đối đãi với cậu như vậy khiến cậu rất vui vẻ, nhưng cậu chỉ sợ phía sau có thể sẽ có chuyện đáng sợ đang chờ mình.
Cố An Thành lại cho rằng mình đã lừa được Trần Viễn, vô tư dẫn cậu đang làm bộ không biết gì đi dạo một vòng khu trò chơi điện tử, sau đó ăn cơm trưa xong mới trở về trường học. Bởi vì số quần áo đã mua rất nhiều, mang vào lớp thành ra lại khoe khoang quá, cho nên Cố An Thành nói cậu để quần áo vào trong phòng bác bảo vệ trước, nhờ bác giữ giùm một chút, xong rồi hai người mới trở về lớp.
Vương Huân tinh mắt, nhìn thấy hai người họ quay về thì lập tức cười giả lả: “Haizz, tao nói An Tử à, mày không có tâm chút nào cả, bản thân cúp học đi ra ngoài chơi cũng không dẫn theo anh em, suýt nữa là tao đã phát điên vì phải nhìn mấy cái mặt già kia mãi rồi đấy!”
Cố An Thành nghiêng đầu liếc cậu ta: “Ông đây đi dạo phố với vợ, mang theo cái bóng đèn là mày làm gì?”
Anh vừa mới nói xong câu đó, cả phòng học còn chưa bắt đầu tiết đầu tiên của buổi chiều đã lập tức sôi nổi hẳn lên. Mặc dù bình thường mọi người cũng nói đùa rằng Trần Viễn là vợ anh nhưng đó chẳng qua chỉ là trò đùa, ai cũng biết Cố An Thành đang bắt nạt thằng nhóc kia, lúc Trần Viễn nhìn thấy Cố An Thành cũng giống như chuột gặp mèo vậy. Đây là lần đầu tiên Cố An Thành nói “Trần Viễn là vợ tao!” một cách thoải mái như thế.
Triệu Hải cũng gào to lên: “Úi cha mẹ ơi! Trời đổ mưa màu đỏ hay là gì đây?”
“Cố An Thành! Cậu nói chuyện chú ý một chút đi!” Cô gái ngồi trước mặt Trần Viễn là chị đại ngốc, thấy Trần Viễn cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ thiếu điều hận không thể chui vào trong gầm bàn, tinh thần trượng nghĩa lập tức bộc phát: “Trần Viễn là con trai, mấy người bớt lấy cậu ấy ra đùa giỡn đi!”
Tên cà chớn xì một tiếng: “Hách Văn Tĩnh, cậu “ít nói”* quá à! Cãi vã làm gì chứ, An Tử cũng không nói gì cơ mà?!”
*ít nói: tên của Văn Tĩnh có nghĩa là dịu dàng, ít nói, ở đây đang chơi chữ
Người bình thường có quan hệ tốt với Cố An Thành đều nhao nhao mở miệng, cậu một lời tôi một câu vô cùng náo nhiệt.
“Anh Thành cũng cho cậu ta mặt mũi quá rồi đấy.”
“Chỉ đùa một chút thì đã sao? Hách Văn Tĩnh, có phải cậu thích Trần Viễn không đó? Cậu muốn sinh khỉ con cho cậu ta nhỉ?”
Xung quanh cười vang một trận, Hách Văn Tĩnh lại là một nữ hán tử đến gió cấp tám cũng không quật ngã. Cô ấy không dao động vì kiểu chế giễu này chút nào, ngược lại còn chống nạnh đáp trả: “Mấy người không biết xấu hổ nhưng bà đây còn muốn mặt mũi nha! Nói Trần Viễn là vợ cậu, vậy Trần Viễn có đồng ý không?”
Cố An Thành nhướn mày: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Tớ không muốn thế nào cả, tớ chỉ xem thường mấy người bắt nạt người khác. Trần Viễn rất tốt, không đáng bị mấy người thiếu hiểu biết như các cậu giễu cợt!” Hách Văn Tĩnh đã nhịn bọn họ từ lâu rồi, lần nào cũng đùa rằng Trần Viễn là vợ Cố An Thành, tính tình Trần Viễn tốt nên chưa bao giờ phản bác họ, nhưng trông dáng vẻ lại sợ hãi và vô cùng ấm ức, cậu không làm gì sai, bọn kém cỏi bại hoại này mới phải là người xin lỗi cậu.
Cố An Thành cười: “Có phải là giễu cợt hay không, cậu hỏi Trần Viễn thử đi.”
Hách Văn Tĩnh sửng sốt, cái này còn phải hỏi Trần Viễn sao?
Đứa con trai nào mà chịu để người khác lấy chuyện này ra giễu cợt cơ chứ?
“Trần Viễn?” Hách Văn Tĩnh nhìn về phía Trần Viễn nãy giờ vẫn luôn cúi thấp đầu: “Cậu nói đi, cứ nói thẳng, tớ chống lưng cho cậu.”
Lúc này mặt Trần Viễn đã đỏ bừng như bị sốt, trong đầu tựa như có một đội trống đang hô hào, tai cậu thậm chí còn bắt đầu ù đi, nghe không rõ những người này đang nói cái gì, đến nỗi khi Hách Văn Tĩnh khẽ đẩy bả vai của mình, cậu mới tỉnh táo lại.
“Trần Viễn, cậu không sao chứ?” Hách Văn Tĩnh cảm thấy khuôn mặt Trần Viễn đã đỏ quá rồi, cô ấy ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu nha, hình như tớ càng làm càng hỏng việc rồi, nhưng mà cậu cũng nên nói với bọn họ là mình không hề thích xưng hô này, có đúng không?”
Trần Viễn sững sờ nhìn nhóm người ở hàng sau, Cố An Thành khoanh tay ngồi ở vị trí của mình, hất cằm lên nhìn cậu, mặc dù không phải nét mặt dịu dàng gì nhưng lại khiến Trần Viễn nhớ tới lúc cậu vừa mới tỉnh dậy, trước mắt là chiếc cằm góc cạnh của Cố An Thành.
Trần Viễn nói không nên lời.
Hách Văn Tĩnh đã có chút sốt ruột: “Cậu không cần sợ, nếu cậu sợ bọn họ trả thù, tớ sẽ đi nói với thầy chủ nhiệm lớp.”
Dường như tất cả mọi người đều đang nhìn Trần Viễn, nhưng sự khó xử của Trần Viễn cũng chỉ có Cố An Thành thấy rõ. Cố An Thành có tư cách không e ngại bất cứ thứ gì, nhưng Trần Viễn thì không, cậu sợ hãi trước thế giới này, ngay cả suy nghĩ thật lòng cũng không đủ dũng cảm nói ra. Cậu muốn nói mình không phải vợ của Cố An Thành, cậu chỉ là Trần Viễn thôi, nhưng cậu cũng có chút dao động vì sự thân mật mà hôm nay Cố An Thành dành cho mình, sợ lời cậu muốn nói ra sẽ bị coi là “phản đồ”.
Cố An Thành chỉ cần liếc cậu một cái là đã có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, mặc dù bây giờ trái tim Trần Viễn vẫn chưa có chỗ cho anh, nhưng thế này cũng khá lắm rồi, mới một buổi sáng thôi mà đã tiến bộ vượt bậc.
Cố An Thành cho Trần Viễn một bậc thang: “Cứ coi như là tớ tự mình gọi cho vui không được à, nghiêm túc vậy làm gì?”
Hách Văn Tĩnh cũng giống như có được bậc thang đi xuống, mở miệng trước cả Trần Viễn: “Các cậu có biết nhân quyền hay không? Nói sai sự thật cũng là có tội đó!”
“Được rồi, được rồi. Cậu là bà nội của tớ, về sau nghe theo “bà” hết là được chứ gì.” Cố An Thành nói xong, chuông báo vào tiết đầu tiên của buổi chiều cũng vang lên.
Cảm xúc của mọi người đều bị trận náo nhiệt này làm cho dâng trào, mặc dù tất cả đã yên ổn ngồi về vị trí của mình, nhưng thỉnh thoảng lại có vài tờ giấy nhỏ bay qua bay lại.
Cố An Thành theo thường lệ tựa lưng vào thành ghế rồi nhìn Trần Viễn. Lúc này anh vẫn chỉ là một thằng trẻ trâu, anh cứ huênh hoang khắp nơi đối với Trần Viễn mà nói chỉ tăng thêm áp lực cho cậu. Anh nên chậm rãi thay đổi, khiến cho mọi người xung quanh đều quen với thái độ khác thường mà mình dành cho Trần Viễn.
Chuyện này cũng rất đơn giản, lúc anh ở tuổi này đã ngu ngốc bao nhiêu thì những người này cũng giống vậy thôi.
Thầy giáo bắt đầu giảng bài, Trần Viễn nghe giảng rất nghiêm túc như thường ngày, ghi chép cũng vô cùng cẩn thận. Nói mới nhớ, cậu vẫn luôn là kiểu học sinh mà thầy cô tương đối thích, một người nghiêm túc, chăm chỉ.
Lẽ nào mình thích cậu ấy ở điểm quy củ, ngoan ngoãn này sao?
Khả năng cũng không cao lắm nhỉ… Cố An Thành nhớ tới đại diện môn toán của lớp, trên tay lập tức nổi da gà rần rần.
Không, anh không thích tuân theo quy củ.
Vậy còn có thể là vì gì được đây?
Cố An Thành cứ vậy nhìn chằm chằm vào gáy Trần Viễn suốt cả một tiết học, trong đầu hết lần này đến lần khác tưởng tượng cảnh liếm lấy phần da thịt trắng trẻo đó, tiện thể còn lưu lại một dấu răng ở bên trên.
Chuông tan học vừa vang lên, Cố An Thành khó lắm mới thu được ánh mắt về, sau đó lại bắt gặp Vương Huân đang nhìn mình với biểu cảm kỳ lạ: “Sao? Muốn nói gì?”
“Đừng nói là mày rung động thật đó nhé?” Bình thường Vương Huân đi học cũng không nghe giảng, bởi vậy trong lúc đang nhàm chán thì cậu ta vô tình liếc thấy ánh mắt đồi bại của Cố An Thành. Ôi má ơi, đúng thật là kiểu muốn xông lên lột quần áo con người ta luôn đấy!
“Chuyện này không giỡn được đâu, nếu mày thực sự muốn “ấy ấy” thì đám anh em sẽ cạch mặt mày đó, tao nói cho mày biết.”
Ngay khoảnh khắc này, Cố An Thành đã quyết định bắt đầu ra tay “đầu độc” từ Vương Huân. Thế là anh quăng ra một cám dỗ: “Tối nay đến nhà tao, X-box. OK không?”
Vương Huân nghe xong câu này thì lập tức ra sức gật đầu. Bình thường “ông thần” này ghét ồn ào, cậu ta phải xỉn xỏ nội dữ lắm mới được phép đến nhà Cố An Thành chơi một lúc, hôm nay thực sự phát thiện tâm rồi: “Ôi người bạn chí cốt, xông lên đi, anh em ủng hộ mày!”
Cố An Thành đột nhiên phát hiện dùng Vương Huân làm khởi điểm cho thí nghiệm thật là một quyết định không sáng suốt chút nào. Cái thằng nhóc này rất hay làm ra những điều vượt ngoài dự đoán, không phù hợp với tiêu chuẩn bình quân của đại chúng. Nhưng lời đã nói ra rồi, Cố An Thành chỉ đành gọi thêm cả Triệu Hải và tên cà chớn, buổi tối nay để bọn họ đến chơi cho đã.
Suốt cả một buổi chiều, Cố An Thành cứ luôn nghĩ về chuyện của Trần Viễn, đồng thời vắt óc nghĩ bản thân đã trở về bằng cách gì nhưng anh không hề có một chút manh mối nào. Anh càng cố gắng suy nghĩ thì tâm trí lại càng mờ mịt giống như có một lớp sương mù mỏng đang phủ lấy sự thật vậy. Rõ ràng chỉ cần một trận gió đến là có thể thổi tan đám sương mù nhưng từ đầu đến cuối lại không hề có chút gió.
Trần Viễn ngoan ngoan gật đầu, cả một buổi sáng này thực sự Cố An Thành đã thay đổi quá lớn. Ban đầu anh nói Trần Viễn chép bài tập cho mình, Trần Viễn còn cảm thấy có chút đáng tin, nhưng bây giờ Cố An Thành lại mua cho cậu nhiều quần áo như vậy, giá cả của chúng cũng chẳng rẻ, cuối cùng lại nói cho cậu làm vậy chỉ vì để cậu giúp đỡ gian lận lúc thi, cũng hơi điêu rồi đấy.
Nhưng Trần Viễn không dám hỏi, trong lòng cậu vẫn rất sợ Cố An Thành. Cố An Thành đối đãi với cậu như vậy khiến cậu rất vui vẻ, nhưng cậu chỉ sợ phía sau có thể sẽ có chuyện đáng sợ đang chờ mình.
Cố An Thành lại cho rằng mình đã lừa được Trần Viễn, vô tư dẫn cậu đang làm bộ không biết gì đi dạo một vòng khu trò chơi điện tử, sau đó ăn cơm trưa xong mới trở về trường học. Bởi vì số quần áo đã mua rất nhiều, mang vào lớp thành ra lại khoe khoang quá, cho nên Cố An Thành nói cậu để quần áo vào trong phòng bác bảo vệ trước, nhờ bác giữ giùm một chút, xong rồi hai người mới trở về lớp.
Vương Huân tinh mắt, nhìn thấy hai người họ quay về thì lập tức cười giả lả: “Haizz, tao nói An Tử à, mày không có tâm chút nào cả, bản thân cúp học đi ra ngoài chơi cũng không dẫn theo anh em, suýt nữa là tao đã phát điên vì phải nhìn mấy cái mặt già kia mãi rồi đấy!”
Cố An Thành nghiêng đầu liếc cậu ta: “Ông đây đi dạo phố với vợ, mang theo cái bóng đèn là mày làm gì?”
Anh vừa mới nói xong câu đó, cả phòng học còn chưa bắt đầu tiết đầu tiên của buổi chiều đã lập tức sôi nổi hẳn lên. Mặc dù bình thường mọi người cũng nói đùa rằng Trần Viễn là vợ anh nhưng đó chẳng qua chỉ là trò đùa, ai cũng biết Cố An Thành đang bắt nạt thằng nhóc kia, lúc Trần Viễn nhìn thấy Cố An Thành cũng giống như chuột gặp mèo vậy. Đây là lần đầu tiên Cố An Thành nói “Trần Viễn là vợ tao!” một cách thoải mái như thế.
Triệu Hải cũng gào to lên: “Úi cha mẹ ơi! Trời đổ mưa màu đỏ hay là gì đây?”
“Cố An Thành! Cậu nói chuyện chú ý một chút đi!” Cô gái ngồi trước mặt Trần Viễn là chị đại ngốc, thấy Trần Viễn cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ thiếu điều hận không thể chui vào trong gầm bàn, tinh thần trượng nghĩa lập tức bộc phát: “Trần Viễn là con trai, mấy người bớt lấy cậu ấy ra đùa giỡn đi!”
Tên cà chớn xì một tiếng: “Hách Văn Tĩnh, cậu “ít nói”* quá à! Cãi vã làm gì chứ, An Tử cũng không nói gì cơ mà?!”
*ít nói: tên của Văn Tĩnh có nghĩa là dịu dàng, ít nói, ở đây đang chơi chữ
Người bình thường có quan hệ tốt với Cố An Thành đều nhao nhao mở miệng, cậu một lời tôi một câu vô cùng náo nhiệt.
“Anh Thành cũng cho cậu ta mặt mũi quá rồi đấy.”
“Chỉ đùa một chút thì đã sao? Hách Văn Tĩnh, có phải cậu thích Trần Viễn không đó? Cậu muốn sinh khỉ con cho cậu ta nhỉ?”
Xung quanh cười vang một trận, Hách Văn Tĩnh lại là một nữ hán tử đến gió cấp tám cũng không quật ngã. Cô ấy không dao động vì kiểu chế giễu này chút nào, ngược lại còn chống nạnh đáp trả: “Mấy người không biết xấu hổ nhưng bà đây còn muốn mặt mũi nha! Nói Trần Viễn là vợ cậu, vậy Trần Viễn có đồng ý không?”
Cố An Thành nhướn mày: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Tớ không muốn thế nào cả, tớ chỉ xem thường mấy người bắt nạt người khác. Trần Viễn rất tốt, không đáng bị mấy người thiếu hiểu biết như các cậu giễu cợt!” Hách Văn Tĩnh đã nhịn bọn họ từ lâu rồi, lần nào cũng đùa rằng Trần Viễn là vợ Cố An Thành, tính tình Trần Viễn tốt nên chưa bao giờ phản bác họ, nhưng trông dáng vẻ lại sợ hãi và vô cùng ấm ức, cậu không làm gì sai, bọn kém cỏi bại hoại này mới phải là người xin lỗi cậu.
Cố An Thành cười: “Có phải là giễu cợt hay không, cậu hỏi Trần Viễn thử đi.”
Hách Văn Tĩnh sửng sốt, cái này còn phải hỏi Trần Viễn sao?
Đứa con trai nào mà chịu để người khác lấy chuyện này ra giễu cợt cơ chứ?
“Trần Viễn?” Hách Văn Tĩnh nhìn về phía Trần Viễn nãy giờ vẫn luôn cúi thấp đầu: “Cậu nói đi, cứ nói thẳng, tớ chống lưng cho cậu.”
Lúc này mặt Trần Viễn đã đỏ bừng như bị sốt, trong đầu tựa như có một đội trống đang hô hào, tai cậu thậm chí còn bắt đầu ù đi, nghe không rõ những người này đang nói cái gì, đến nỗi khi Hách Văn Tĩnh khẽ đẩy bả vai của mình, cậu mới tỉnh táo lại.
“Trần Viễn, cậu không sao chứ?” Hách Văn Tĩnh cảm thấy khuôn mặt Trần Viễn đã đỏ quá rồi, cô ấy ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu nha, hình như tớ càng làm càng hỏng việc rồi, nhưng mà cậu cũng nên nói với bọn họ là mình không hề thích xưng hô này, có đúng không?”
Trần Viễn sững sờ nhìn nhóm người ở hàng sau, Cố An Thành khoanh tay ngồi ở vị trí của mình, hất cằm lên nhìn cậu, mặc dù không phải nét mặt dịu dàng gì nhưng lại khiến Trần Viễn nhớ tới lúc cậu vừa mới tỉnh dậy, trước mắt là chiếc cằm góc cạnh của Cố An Thành.
Trần Viễn nói không nên lời.
Hách Văn Tĩnh đã có chút sốt ruột: “Cậu không cần sợ, nếu cậu sợ bọn họ trả thù, tớ sẽ đi nói với thầy chủ nhiệm lớp.”
Dường như tất cả mọi người đều đang nhìn Trần Viễn, nhưng sự khó xử của Trần Viễn cũng chỉ có Cố An Thành thấy rõ. Cố An Thành có tư cách không e ngại bất cứ thứ gì, nhưng Trần Viễn thì không, cậu sợ hãi trước thế giới này, ngay cả suy nghĩ thật lòng cũng không đủ dũng cảm nói ra. Cậu muốn nói mình không phải vợ của Cố An Thành, cậu chỉ là Trần Viễn thôi, nhưng cậu cũng có chút dao động vì sự thân mật mà hôm nay Cố An Thành dành cho mình, sợ lời cậu muốn nói ra sẽ bị coi là “phản đồ”.
Cố An Thành chỉ cần liếc cậu một cái là đã có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, mặc dù bây giờ trái tim Trần Viễn vẫn chưa có chỗ cho anh, nhưng thế này cũng khá lắm rồi, mới một buổi sáng thôi mà đã tiến bộ vượt bậc.
Cố An Thành cho Trần Viễn một bậc thang: “Cứ coi như là tớ tự mình gọi cho vui không được à, nghiêm túc vậy làm gì?”
Hách Văn Tĩnh cũng giống như có được bậc thang đi xuống, mở miệng trước cả Trần Viễn: “Các cậu có biết nhân quyền hay không? Nói sai sự thật cũng là có tội đó!”
“Được rồi, được rồi. Cậu là bà nội của tớ, về sau nghe theo “bà” hết là được chứ gì.” Cố An Thành nói xong, chuông báo vào tiết đầu tiên của buổi chiều cũng vang lên.
Cảm xúc của mọi người đều bị trận náo nhiệt này làm cho dâng trào, mặc dù tất cả đã yên ổn ngồi về vị trí của mình, nhưng thỉnh thoảng lại có vài tờ giấy nhỏ bay qua bay lại.
Cố An Thành theo thường lệ tựa lưng vào thành ghế rồi nhìn Trần Viễn. Lúc này anh vẫn chỉ là một thằng trẻ trâu, anh cứ huênh hoang khắp nơi đối với Trần Viễn mà nói chỉ tăng thêm áp lực cho cậu. Anh nên chậm rãi thay đổi, khiến cho mọi người xung quanh đều quen với thái độ khác thường mà mình dành cho Trần Viễn.
Chuyện này cũng rất đơn giản, lúc anh ở tuổi này đã ngu ngốc bao nhiêu thì những người này cũng giống vậy thôi.
Thầy giáo bắt đầu giảng bài, Trần Viễn nghe giảng rất nghiêm túc như thường ngày, ghi chép cũng vô cùng cẩn thận. Nói mới nhớ, cậu vẫn luôn là kiểu học sinh mà thầy cô tương đối thích, một người nghiêm túc, chăm chỉ.
Lẽ nào mình thích cậu ấy ở điểm quy củ, ngoan ngoãn này sao?
Khả năng cũng không cao lắm nhỉ… Cố An Thành nhớ tới đại diện môn toán của lớp, trên tay lập tức nổi da gà rần rần.
Không, anh không thích tuân theo quy củ.
Vậy còn có thể là vì gì được đây?
Cố An Thành cứ vậy nhìn chằm chằm vào gáy Trần Viễn suốt cả một tiết học, trong đầu hết lần này đến lần khác tưởng tượng cảnh liếm lấy phần da thịt trắng trẻo đó, tiện thể còn lưu lại một dấu răng ở bên trên.
Chuông tan học vừa vang lên, Cố An Thành khó lắm mới thu được ánh mắt về, sau đó lại bắt gặp Vương Huân đang nhìn mình với biểu cảm kỳ lạ: “Sao? Muốn nói gì?”
“Đừng nói là mày rung động thật đó nhé?” Bình thường Vương Huân đi học cũng không nghe giảng, bởi vậy trong lúc đang nhàm chán thì cậu ta vô tình liếc thấy ánh mắt đồi bại của Cố An Thành. Ôi má ơi, đúng thật là kiểu muốn xông lên lột quần áo con người ta luôn đấy!
“Chuyện này không giỡn được đâu, nếu mày thực sự muốn “ấy ấy” thì đám anh em sẽ cạch mặt mày đó, tao nói cho mày biết.”
Ngay khoảnh khắc này, Cố An Thành đã quyết định bắt đầu ra tay “đầu độc” từ Vương Huân. Thế là anh quăng ra một cám dỗ: “Tối nay đến nhà tao, X-box. OK không?”
Vương Huân nghe xong câu này thì lập tức ra sức gật đầu. Bình thường “ông thần” này ghét ồn ào, cậu ta phải xỉn xỏ nội dữ lắm mới được phép đến nhà Cố An Thành chơi một lúc, hôm nay thực sự phát thiện tâm rồi: “Ôi người bạn chí cốt, xông lên đi, anh em ủng hộ mày!”
Cố An Thành đột nhiên phát hiện dùng Vương Huân làm khởi điểm cho thí nghiệm thật là một quyết định không sáng suốt chút nào. Cái thằng nhóc này rất hay làm ra những điều vượt ngoài dự đoán, không phù hợp với tiêu chuẩn bình quân của đại chúng. Nhưng lời đã nói ra rồi, Cố An Thành chỉ đành gọi thêm cả Triệu Hải và tên cà chớn, buổi tối nay để bọn họ đến chơi cho đã.
Suốt cả một buổi chiều, Cố An Thành cứ luôn nghĩ về chuyện của Trần Viễn, đồng thời vắt óc nghĩ bản thân đã trở về bằng cách gì nhưng anh không hề có một chút manh mối nào. Anh càng cố gắng suy nghĩ thì tâm trí lại càng mờ mịt giống như có một lớp sương mù mỏng đang phủ lấy sự thật vậy. Rõ ràng chỉ cần một trận gió đến là có thể thổi tan đám sương mù nhưng từ đầu đến cuối lại không hề có chút gió.