Chương 15: Dương Quang Thắng
Dương Quang Thắng đang đi WC thì gặp một thằng lớp khác đang lén lút ở nhà vệ sinh làm gì đó rất mờ ám, cậu thấy thế liền đi đến vỗ vai nó.
Thằng kia giật mình nó quay sang nhìn thấy cậu liền thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:
"Mày làm tao giật cả mình"
"Làm gì ở đây?"
Dương Quang Thắng đang học lớp 6, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng tính cách thằng nhóc lại khác xa với tuổi thật, tính cách nghiêm túc lạnh lùng nhưng thật ra lại rất ngoan.
Thắng cũng là một cậu bé có trách nhiệm, dù học lực bình thường nhưng lại được các thầy cô rất tin tưởng. Cậu nhóc giữ chức sao đỏ trong trường, mà thằng cu kia cũng biết nên né Thắng như né tà.
"Tao đang rửa tay không thấy à?" Thằng kia nhìn cậu gượng gạo nói.
"..." Thắng im lặng nhìn nó sau đó quay đi dường như không quan tâm.
Cậu nhóc đi vào WC nam giải quyết nỗi buồn của mình.
Sau khi xong xuôi cậu lại đi ra nhìn thấy thằng kia vẫn ở đó lại còn đang đứng ở một bậc cao ngó vào bên trong phía nhà vệ sinh nữ. Thấy vậy cậu đi đến gọi to:
"Sao mày còn ở đây?"
"Á!!" Thằng kia giật mình la oai oái rồi ngã oạch xuống đất đã vô tình để người bên trong phát hiện.
Bọn con gái bên trong hét toáng lên vì sợ hãi, chúng nó vội vàng làm xong việc của mình rồi đi ra ngoài hỏi tội thằng nhìn lén.
Đây là mấy chị lớp 9, mấy chị đã bắt được thằng này mấy lần rồi có nói với thầy cô rồi nhưng thầy cô không tin, camera ở góc độ có thể chiếu đến nhà vệ sinh thì bị hỏng nên không có bằng chứng, với lại thằng này cũng không phải dạng vừa con của chủ tịch xã chứ đùa.
"Thằng kia bị bọn tao bắt mấy lần rồi mà vẫn còn xem trộm hả?" một chị chỉ vào mặt thằng kia quát.
Còn chị khác giữ thằng nhỏ lại không cho chạy.
"Vãi loèn thật, còn để cả sao đỏ bắt được nữa chứ, phen này mày khỏi chối cãi nha con"
Thằng kia bị ngã lại còn bị phát hiện nữa thì nhục lắm. Mặc dù đã sắp vào lớp nhưng học sinh các lớp gần đó đều hướng mắt về phía này hóng hớt.
Thằng nhóc kia tính biện hộ là mình không làm nhưng lại bị một chị trong hội con gái quát:
"Mày im mồm, tính biện minh cái gì? Mày hết đường chối cãi rồi, theo bọn tao lên phòng giáo viên nhanh"
Thắng thấy bản thân cũng đã xong việc rồi nên cũng bỏ đi về lớp, coi như bản thân cậu đã giúp nhà trường trừ khử những phần tử có khuynh hướng lệch lạc đi. Việc của cậu coi như là hết, Cậu cũng không muốn dây dưa quá nhiều đến mấy việc rắc rối này.
Có gì thì để họ giải quyết với nhau, không liên quan đến cậu.
"Đứng lại, Mày là thằng rủ tao cơ mà, Mày tính để tao chịu tội một mình à" Thằng kia cảm thấy mình không còn cách nào khác bèn tìm đồng phạm cho mình, người ta thường nói xúi giục luôn tội nặng hơn thực hiện ( tức là người khác xui mình làm luôn nặng tội hơn mình tự làm) thằng kia là đang muốn đẩy hết mọi tội trạng cho Dương Quang Thắng.
Ha! Thắng rủ?
Vớ vẩn thật, bảo rình nhà vệ sinh nữ cũng làm, chắc bảo ăn ? cũng ăn đúng không?
Thắng vẫn cứ đi không quay mặt lại, Cậu còn không biết nó là ai làm như cậu với cái thằng nhóc ấy thân thiết lắm vậy.
Đột nhiên cậu bị một lực kéo lại chưa kịp phản ứng gì đã bị một nắm đấm thẳng vào mắt.
Dương Quang Thắng choáng váng, mắt cậu mờ mịt đau đớn ôm lấy phần mắt bị đấm cậu tức giận rít lên từng chữ:
"Đm mày. Mày dám đấm tao"
Nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Thắng thằng kia thầm chửi 'vãi'. Đúng là tức quá mất khôn phen này nó chết rồi.
Vài giây sau cú đấm, Thắng liền lao vào đập nhau với thằng kia. Mấy bà chị lớp 9 và mọi người xung quanh đều hoảng loạn nhưng chẳng ai chịu đi gọi giáo viên vẫn cứ hóng đánh nhau, nhiều đứa còn hô to "có đánh nhau, có đánh nhau" vậy nên đã truyền đến tai các giáo viên đang ở phòng đội ở nhà trước.
Cộng với có mấy học sinh ngoan ngoãn nhìn thấy đánh nhau liền đi trình báo, thầy tổng phụ trách lập tức đi ra dẹp loạn.
"Hai thằng nhóc kia! Dám đánh nhau trong trường à"
Thầy tổng phụ trách hai tay véo tai từng thằng một lôi xềnh xệch đi.
Thắng và thằng kia bị 'mời' đến phòng hội đồng ăn bánh uống trà chờ đợi phụ huynh lên xét xử. Hai thằng nhóc đều tơi tả nhưng thằng kia tơi tả hơn, thiệt hại của mỗi đứa là như này: thằng cu kia bị chảy máu mũi sứt sát người quần áo thì tơi tả, Thắng chỉ bị tím mắt với rách cúc áo thôi.
Hai thằng nhóc phải đi viết bản tường trình trong thời gian chờ gia đình đến, lúc viết hai thằng không nói gì mà chỉ giành cho nhau ánh nhìn 'nồng thắm' của hai kẻ thù.
Bố mẹ hai bên gia đình đến giải quyết, gia đình bên kia vốn có quyền thế hơn nên đã dùng cái quyền của mình để chèn ép bố mẹ của Thắng. Nhưng mấy chị lớp 9 đã xuống trình báo về hành động biến thái của thằng kia là 'dòm ngó' người khác rồi lại còn ra tay vô cớ, tất nhiên là gia đình thằng cu kia không tin rồi cứ phản bác là:
"Cháu nó ở nhà ngoan lắm"
Ừ. Chắc ngoan?
Các bên tranh cãi kịch liệt nhưng người đứng giữa và quyết định tất cả vẫn là các giáo viên. Cô giáo chủ nhiệm lớp của Thắng có nói:
"Camera sau trường mới sửa hôm kia, đi soi cam sẽ biết thôi"
Phải rồi. Vậy là thầy hiệu trưởng, bố mẹ Thắng và bố thằng cu kia đi vào phòng bảo vệ xem cam lúc ấy mới phát giác ra sự thật ngã ngửa, bố thằng cu kia hết đường chối cãi đành chấp nhận bồi thường nhưng bố mẹ Thắng không nhận.
Thế là thằng kia bị hạ hai bậc hạnh kiểm tháng này một bậc hạnh kiểm học kì I và bị đình chỉ học 2 tuần còn Thắng bị hạ một bậc hạnh kiểm tháng này và bị đình chỉ học 5 ngày. Thằng cu kia còn nhục hơn nữa là bị cả trường cười vào mặt, đường đường là con của chủ tịch xã lại có sở thích biến thái tí cái tuổi đã dòm ngó rồi.
Thắng kể xong thì nhìn Hà Anh. Cô nghe xong liền bật cười trêu chọc:
"Ái chà, làm sao đỏ mà đánh nhau cũng ác gớm nhỉ"
"Nó đấm em trước. Em còn không biết nó là ai, dám nhận vơ lại còn định đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em nữa" Thắng nghe xong bĩu môi bất mãn nói.
Đúng là đi WC cũng không yên mà.
"Cưng nghiêm túc không hùa theo nó là được, cưng chiếm được lòng tin của mọi người cũng chính là bản tính nghiêm túc này mà phải không? Chỉ cần cưng học thật tốt thằng Huy nó sẽ sợ cưng thôi. Chị không có ở nhà thì phải tự giác học tập nhưng đừng để ốm là được, trong nhà mình chỉ có chị thương cưng thôi đấy nhớ chưa?" Hà Anh mỉm cười không quên khen rồi động viên tinh thần của thằng em.
Thắng tuy là con trai cũng khá được chiều chuộng trong nhà nhưng thành tích học không tốt lắm nhà lại có Hà Anh học giỏi nữa cho nên thằng nhóc hay bị ông nội bắt bẻ lắm, bố cô hay lấy điều đó ra mà săm soi cho nên nó rất cay cú không kém phần cảm thấy tổn thương. Cô hiểu tâm lý của thằng nhóc nó là em cô cơ mà, tính tình nó thay đổi không phải do tuổi lớn mà là do nó đã muốn thay đổi bản thân.
Thắng ấp úng hỏi:
"Thế còn chị? Chuyện của chị thì sao? Chị cứ lo cho em như vậy..."
Nghe được qua bố mẹ là Hà Anh ở trường mới bị bắt nạt, biết được chỉ vì việc đó mà mái tóc chị yêu thích phải cắt đi, Thắng biết tin liền len lén khóc cả đêm.
Hôm sau mượn điện thoại mẹ gọi điện trách Hà Anh vì dám làm mình khóc, Hà Anh nhìn thấy thì chọc Thắng nhiều lắm, cô vừa cười hihi vừa nói: "Ui, em trai quý báu của chị sao lại khóc như thế? Mít ướt cứ như công chúa vậy"
Lúc đó Thắng uất ức khóc to hơn.
Hà Anh hiểu ý của Thắng, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Giờ chị ổn rồi, Cưng đừng lo lắng nữa, tập trung vào học đi chứ"
"Em vẫn đang cố gắng mà" Thắng ngại ngùng lí nhí nói. Hà Anh thấy vậy cũng phụt cười dù có nghiêm túc như nào thì nó vẫn không thể che giấu được gương mặt ngại ngùng này.
Trước mặt mọi người lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh như băng, nhưng thật ra Thắng vẫn chỉ đang là một đứa trẻ thôi mà, vẫn ham chơi, vẫn biết nhõng nhẽo.
"Thắng này" có giọng trầm trầm của con trai vang lên bên cạnh Hà Anh. Cô giật mình nhìn sang bên cạnh Tuấn Anh vẫn ngồi đây vậy là cậu đã nghe toàn bộ mọi chuyện sao?
"Dạ" Thắng khá ngạc nhiên đáp lại, là anh Tuấn Anh à?
"Ngày kia bố anh lên đây, anh sẽ bảo bố anh mang vở ghi năm lớp 6 của anh đưa cho em, em có thể tham khảo thêm được không?" Tuấn Anh hỏi.
"Anh à, bọn em học chương trình mới đấy ạ" Thắng cười ha hả đáp, ông này đúng là tính tình y sì đúc bà chị của cậu luôn.
"Anh học ở trường chuyên mà, cho nên sẽ có nhiều bài nâng cao hơn, em tham khảo được mà" vừa nói xong Hà Anh liền nói thêm.
"Này nhóc, tin tưởng Tuấn Anh đi cậu ta 10 năm học sinh giỏi đấy, cậu ta còn giỏi hơn cả chị đấy"
"Vâng...à anh Tuấn Anh" Thắng đáp lại vài giây sau mới nhận ra gì đó liền gọi Tuấn Anh rồi đe doạ một tràng làm cho cậu đơ ra: "Anh cấm có được rình chị em đi WC nha, em mà biết anh làm thế em sẽ đập anh à không phế bỏ cái đó của anh đấy, anh cấm có được...á mẹ cho con nói nốt"
Tuấn Anh vẫn ngẩn tò te không hiểu gì cả. Gì vậy? Sao lại cảnh cáo cậu trong khi cậu muốn giúp đỡ chứ?
"Cấm nói bậy, đi rửa bát đi" giọng của mama đại nhân vang lên.
Thắng đi trong ấm ức nhưng vẫn cố nói hi vọng Tuấn Anh nghe được.
"Đại ca nhớ đó"
Cả Hà Anh lẫn Tuấn Anh cười nghiêng ngả. Rồi hai đứa lại cùng nói chuyện với mẹ Hà Anh.
" Mẹ này, Thắng nó vẫn đang không ngừng cố gắng bố mẹ động viên nó thật nhiều nhé" cô nói với mẹ về tâm lý của Thắng.
"Ừ, cảm ơn gái"
Điện thoại của Hà Anh gần hết pin rồi, Hà Anh với Tuấn Anh ngồi với nhau lắp Lego. Hà Anh đột nhiên cười khi nghĩ đến thằng em trai làm Tuấn Anh khó hiểu đang định lên tiếng hỏi nhưng Hà Anh đã nói trước:
"Thằng Thắng rất ít khi thể hiện sự tin tưởng tới một ai đó ngoài tôi ra thì cậu là người tiếp theo, nó không thích nói cảm ơn vậy nên nó mới đánh trống lảng để kiếm chuyện cảnh cáo cậu nhưng trong lòng nó vô cùng biết ơn và nó đã vô tình giành cho cậu sự tin tưởng. Tôi đoán là nó đang vui lắm đấy"
Tuấn Anh cũng một phần đoán được tâm trạng của Hà Anh lúc này, tuy cậu là con một nhưng nhìn vào niềm hạnh phúc của Hà Anh khi kể về cậu em trai của mình, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng rất vui vẻ, rất tự hào vì mình có một cậu em ngoan như thế.
Và khi nghe được giọng điệu tuy hơi non nớt trẻ con nhưng lại yêu chiều chị gái vô đối của Dương Quang Thắng, cậu mới cảm thấy bản thân như được mở mang tầm mắt.
Hoá ra tình thân nó chỉ đơn giản như vậy? Nhẹ nhàng tình cảm nhưng lại sưởi ấm biết bao nhiêu trái tim đã dần nguội lạnh.
__
Dương Quang Thắng rất vui vì vẫn có người khác ngoài chị gái thương cậu không phải chỉ là anh ấy giúp cậu học tốt mà cậu cảm nhận được trong lời nói của anh ấy là sự thật lòng không hề có sự giả tạo nào.
Từ đó Tuấn Anh đã giành được một phần sự tin tưởng trong lòng Thắng.
Thằng kia giật mình nó quay sang nhìn thấy cậu liền thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:
"Mày làm tao giật cả mình"
"Làm gì ở đây?"
Dương Quang Thắng đang học lớp 6, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng tính cách thằng nhóc lại khác xa với tuổi thật, tính cách nghiêm túc lạnh lùng nhưng thật ra lại rất ngoan.
Thắng cũng là một cậu bé có trách nhiệm, dù học lực bình thường nhưng lại được các thầy cô rất tin tưởng. Cậu nhóc giữ chức sao đỏ trong trường, mà thằng cu kia cũng biết nên né Thắng như né tà.
"Tao đang rửa tay không thấy à?" Thằng kia nhìn cậu gượng gạo nói.
"..." Thắng im lặng nhìn nó sau đó quay đi dường như không quan tâm.
Cậu nhóc đi vào WC nam giải quyết nỗi buồn của mình.
Sau khi xong xuôi cậu lại đi ra nhìn thấy thằng kia vẫn ở đó lại còn đang đứng ở một bậc cao ngó vào bên trong phía nhà vệ sinh nữ. Thấy vậy cậu đi đến gọi to:
"Sao mày còn ở đây?"
"Á!!" Thằng kia giật mình la oai oái rồi ngã oạch xuống đất đã vô tình để người bên trong phát hiện.
Bọn con gái bên trong hét toáng lên vì sợ hãi, chúng nó vội vàng làm xong việc của mình rồi đi ra ngoài hỏi tội thằng nhìn lén.
Đây là mấy chị lớp 9, mấy chị đã bắt được thằng này mấy lần rồi có nói với thầy cô rồi nhưng thầy cô không tin, camera ở góc độ có thể chiếu đến nhà vệ sinh thì bị hỏng nên không có bằng chứng, với lại thằng này cũng không phải dạng vừa con của chủ tịch xã chứ đùa.
"Thằng kia bị bọn tao bắt mấy lần rồi mà vẫn còn xem trộm hả?" một chị chỉ vào mặt thằng kia quát.
Còn chị khác giữ thằng nhỏ lại không cho chạy.
"Vãi loèn thật, còn để cả sao đỏ bắt được nữa chứ, phen này mày khỏi chối cãi nha con"
Thằng kia bị ngã lại còn bị phát hiện nữa thì nhục lắm. Mặc dù đã sắp vào lớp nhưng học sinh các lớp gần đó đều hướng mắt về phía này hóng hớt.
Thằng nhóc kia tính biện hộ là mình không làm nhưng lại bị một chị trong hội con gái quát:
"Mày im mồm, tính biện minh cái gì? Mày hết đường chối cãi rồi, theo bọn tao lên phòng giáo viên nhanh"
Thắng thấy bản thân cũng đã xong việc rồi nên cũng bỏ đi về lớp, coi như bản thân cậu đã giúp nhà trường trừ khử những phần tử có khuynh hướng lệch lạc đi. Việc của cậu coi như là hết, Cậu cũng không muốn dây dưa quá nhiều đến mấy việc rắc rối này.
Có gì thì để họ giải quyết với nhau, không liên quan đến cậu.
"Đứng lại, Mày là thằng rủ tao cơ mà, Mày tính để tao chịu tội một mình à" Thằng kia cảm thấy mình không còn cách nào khác bèn tìm đồng phạm cho mình, người ta thường nói xúi giục luôn tội nặng hơn thực hiện ( tức là người khác xui mình làm luôn nặng tội hơn mình tự làm) thằng kia là đang muốn đẩy hết mọi tội trạng cho Dương Quang Thắng.
Ha! Thắng rủ?
Vớ vẩn thật, bảo rình nhà vệ sinh nữ cũng làm, chắc bảo ăn ? cũng ăn đúng không?
Thắng vẫn cứ đi không quay mặt lại, Cậu còn không biết nó là ai làm như cậu với cái thằng nhóc ấy thân thiết lắm vậy.
Đột nhiên cậu bị một lực kéo lại chưa kịp phản ứng gì đã bị một nắm đấm thẳng vào mắt.
Dương Quang Thắng choáng váng, mắt cậu mờ mịt đau đớn ôm lấy phần mắt bị đấm cậu tức giận rít lên từng chữ:
"Đm mày. Mày dám đấm tao"
Nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Thắng thằng kia thầm chửi 'vãi'. Đúng là tức quá mất khôn phen này nó chết rồi.
Vài giây sau cú đấm, Thắng liền lao vào đập nhau với thằng kia. Mấy bà chị lớp 9 và mọi người xung quanh đều hoảng loạn nhưng chẳng ai chịu đi gọi giáo viên vẫn cứ hóng đánh nhau, nhiều đứa còn hô to "có đánh nhau, có đánh nhau" vậy nên đã truyền đến tai các giáo viên đang ở phòng đội ở nhà trước.
Cộng với có mấy học sinh ngoan ngoãn nhìn thấy đánh nhau liền đi trình báo, thầy tổng phụ trách lập tức đi ra dẹp loạn.
"Hai thằng nhóc kia! Dám đánh nhau trong trường à"
Thầy tổng phụ trách hai tay véo tai từng thằng một lôi xềnh xệch đi.
Thắng và thằng kia bị 'mời' đến phòng hội đồng ăn bánh uống trà chờ đợi phụ huynh lên xét xử. Hai thằng nhóc đều tơi tả nhưng thằng kia tơi tả hơn, thiệt hại của mỗi đứa là như này: thằng cu kia bị chảy máu mũi sứt sát người quần áo thì tơi tả, Thắng chỉ bị tím mắt với rách cúc áo thôi.
Hai thằng nhóc phải đi viết bản tường trình trong thời gian chờ gia đình đến, lúc viết hai thằng không nói gì mà chỉ giành cho nhau ánh nhìn 'nồng thắm' của hai kẻ thù.
Bố mẹ hai bên gia đình đến giải quyết, gia đình bên kia vốn có quyền thế hơn nên đã dùng cái quyền của mình để chèn ép bố mẹ của Thắng. Nhưng mấy chị lớp 9 đã xuống trình báo về hành động biến thái của thằng kia là 'dòm ngó' người khác rồi lại còn ra tay vô cớ, tất nhiên là gia đình thằng cu kia không tin rồi cứ phản bác là:
"Cháu nó ở nhà ngoan lắm"
Ừ. Chắc ngoan?
Các bên tranh cãi kịch liệt nhưng người đứng giữa và quyết định tất cả vẫn là các giáo viên. Cô giáo chủ nhiệm lớp của Thắng có nói:
"Camera sau trường mới sửa hôm kia, đi soi cam sẽ biết thôi"
Phải rồi. Vậy là thầy hiệu trưởng, bố mẹ Thắng và bố thằng cu kia đi vào phòng bảo vệ xem cam lúc ấy mới phát giác ra sự thật ngã ngửa, bố thằng cu kia hết đường chối cãi đành chấp nhận bồi thường nhưng bố mẹ Thắng không nhận.
Thế là thằng kia bị hạ hai bậc hạnh kiểm tháng này một bậc hạnh kiểm học kì I và bị đình chỉ học 2 tuần còn Thắng bị hạ một bậc hạnh kiểm tháng này và bị đình chỉ học 5 ngày. Thằng cu kia còn nhục hơn nữa là bị cả trường cười vào mặt, đường đường là con của chủ tịch xã lại có sở thích biến thái tí cái tuổi đã dòm ngó rồi.
Thắng kể xong thì nhìn Hà Anh. Cô nghe xong liền bật cười trêu chọc:
"Ái chà, làm sao đỏ mà đánh nhau cũng ác gớm nhỉ"
"Nó đấm em trước. Em còn không biết nó là ai, dám nhận vơ lại còn định đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em nữa" Thắng nghe xong bĩu môi bất mãn nói.
Đúng là đi WC cũng không yên mà.
"Cưng nghiêm túc không hùa theo nó là được, cưng chiếm được lòng tin của mọi người cũng chính là bản tính nghiêm túc này mà phải không? Chỉ cần cưng học thật tốt thằng Huy nó sẽ sợ cưng thôi. Chị không có ở nhà thì phải tự giác học tập nhưng đừng để ốm là được, trong nhà mình chỉ có chị thương cưng thôi đấy nhớ chưa?" Hà Anh mỉm cười không quên khen rồi động viên tinh thần của thằng em.
Thắng tuy là con trai cũng khá được chiều chuộng trong nhà nhưng thành tích học không tốt lắm nhà lại có Hà Anh học giỏi nữa cho nên thằng nhóc hay bị ông nội bắt bẻ lắm, bố cô hay lấy điều đó ra mà săm soi cho nên nó rất cay cú không kém phần cảm thấy tổn thương. Cô hiểu tâm lý của thằng nhóc nó là em cô cơ mà, tính tình nó thay đổi không phải do tuổi lớn mà là do nó đã muốn thay đổi bản thân.
Thắng ấp úng hỏi:
"Thế còn chị? Chuyện của chị thì sao? Chị cứ lo cho em như vậy..."
Nghe được qua bố mẹ là Hà Anh ở trường mới bị bắt nạt, biết được chỉ vì việc đó mà mái tóc chị yêu thích phải cắt đi, Thắng biết tin liền len lén khóc cả đêm.
Hôm sau mượn điện thoại mẹ gọi điện trách Hà Anh vì dám làm mình khóc, Hà Anh nhìn thấy thì chọc Thắng nhiều lắm, cô vừa cười hihi vừa nói: "Ui, em trai quý báu của chị sao lại khóc như thế? Mít ướt cứ như công chúa vậy"
Lúc đó Thắng uất ức khóc to hơn.
Hà Anh hiểu ý của Thắng, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Giờ chị ổn rồi, Cưng đừng lo lắng nữa, tập trung vào học đi chứ"
"Em vẫn đang cố gắng mà" Thắng ngại ngùng lí nhí nói. Hà Anh thấy vậy cũng phụt cười dù có nghiêm túc như nào thì nó vẫn không thể che giấu được gương mặt ngại ngùng này.
Trước mặt mọi người lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh như băng, nhưng thật ra Thắng vẫn chỉ đang là một đứa trẻ thôi mà, vẫn ham chơi, vẫn biết nhõng nhẽo.
"Thắng này" có giọng trầm trầm của con trai vang lên bên cạnh Hà Anh. Cô giật mình nhìn sang bên cạnh Tuấn Anh vẫn ngồi đây vậy là cậu đã nghe toàn bộ mọi chuyện sao?
"Dạ" Thắng khá ngạc nhiên đáp lại, là anh Tuấn Anh à?
"Ngày kia bố anh lên đây, anh sẽ bảo bố anh mang vở ghi năm lớp 6 của anh đưa cho em, em có thể tham khảo thêm được không?" Tuấn Anh hỏi.
"Anh à, bọn em học chương trình mới đấy ạ" Thắng cười ha hả đáp, ông này đúng là tính tình y sì đúc bà chị của cậu luôn.
"Anh học ở trường chuyên mà, cho nên sẽ có nhiều bài nâng cao hơn, em tham khảo được mà" vừa nói xong Hà Anh liền nói thêm.
"Này nhóc, tin tưởng Tuấn Anh đi cậu ta 10 năm học sinh giỏi đấy, cậu ta còn giỏi hơn cả chị đấy"
"Vâng...à anh Tuấn Anh" Thắng đáp lại vài giây sau mới nhận ra gì đó liền gọi Tuấn Anh rồi đe doạ một tràng làm cho cậu đơ ra: "Anh cấm có được rình chị em đi WC nha, em mà biết anh làm thế em sẽ đập anh à không phế bỏ cái đó của anh đấy, anh cấm có được...á mẹ cho con nói nốt"
Tuấn Anh vẫn ngẩn tò te không hiểu gì cả. Gì vậy? Sao lại cảnh cáo cậu trong khi cậu muốn giúp đỡ chứ?
"Cấm nói bậy, đi rửa bát đi" giọng của mama đại nhân vang lên.
Thắng đi trong ấm ức nhưng vẫn cố nói hi vọng Tuấn Anh nghe được.
"Đại ca nhớ đó"
Cả Hà Anh lẫn Tuấn Anh cười nghiêng ngả. Rồi hai đứa lại cùng nói chuyện với mẹ Hà Anh.
" Mẹ này, Thắng nó vẫn đang không ngừng cố gắng bố mẹ động viên nó thật nhiều nhé" cô nói với mẹ về tâm lý của Thắng.
"Ừ, cảm ơn gái"
Điện thoại của Hà Anh gần hết pin rồi, Hà Anh với Tuấn Anh ngồi với nhau lắp Lego. Hà Anh đột nhiên cười khi nghĩ đến thằng em trai làm Tuấn Anh khó hiểu đang định lên tiếng hỏi nhưng Hà Anh đã nói trước:
"Thằng Thắng rất ít khi thể hiện sự tin tưởng tới một ai đó ngoài tôi ra thì cậu là người tiếp theo, nó không thích nói cảm ơn vậy nên nó mới đánh trống lảng để kiếm chuyện cảnh cáo cậu nhưng trong lòng nó vô cùng biết ơn và nó đã vô tình giành cho cậu sự tin tưởng. Tôi đoán là nó đang vui lắm đấy"
Tuấn Anh cũng một phần đoán được tâm trạng của Hà Anh lúc này, tuy cậu là con một nhưng nhìn vào niềm hạnh phúc của Hà Anh khi kể về cậu em trai của mình, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng rất vui vẻ, rất tự hào vì mình có một cậu em ngoan như thế.
Và khi nghe được giọng điệu tuy hơi non nớt trẻ con nhưng lại yêu chiều chị gái vô đối của Dương Quang Thắng, cậu mới cảm thấy bản thân như được mở mang tầm mắt.
Hoá ra tình thân nó chỉ đơn giản như vậy? Nhẹ nhàng tình cảm nhưng lại sưởi ấm biết bao nhiêu trái tim đã dần nguội lạnh.
__
Dương Quang Thắng rất vui vì vẫn có người khác ngoài chị gái thương cậu không phải chỉ là anh ấy giúp cậu học tốt mà cậu cảm nhận được trong lời nói của anh ấy là sự thật lòng không hề có sự giả tạo nào.
Từ đó Tuấn Anh đã giành được một phần sự tin tưởng trong lòng Thắng.