Chương : 144
Chương 144
Trình Vận dời mắt đi.
Người cộng sự cô tin tưởng nhiều năm, tại sao lại không giúp cô trong tình hình như vậy? “Được rồi, chuyện này nói đến đây thôi, Nhan Ôn đi lại vất vả, mau về nghỉ ngơi trước đi, sắp tới có công việc mới phải làm” Trình Vận mỉm cười nói với Nhan Ôn: “Tôi và Cảnh Hàng còn có chút chuyện muốn nói, tự cô về được không?” “Ừm, vậy tôi đi trước
Nhan Ôn trả lời một câu đơn giản, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Cô không tranh giành bất cứ thứ gì cho bản thân, tất nhiên cũng không có dự định nịnh nọt.
Tiêu Cảnh Hàng thấy cô rời đi bèn thở dài, đang định cầm ly cà phê lên thì Trình Vận lên tiếng trước: “Nhanh như vậy anh đã trở thành người của Nhan Ôn rồi sao?”
Bầu không khí trong phòng làm việc không giống như trước.
Mà trong mắt Trình Vẫn cũng tràn đầy sự tức giận: “Chỉ vài ngày thôi anh đã không coi tôi ra gì rồi sao?”
Tiêu Cảnh Hàng lắc đầu, đứng dậy nhìn thẳng vào Trình Vận: “Chuyện này quá qua loa, Nhan Ôn chưa từng nhờ vào vụ tai tiếng nào để tăng độ nổi tiếng cả, sở dĩ cô ta lựa chọn Áo Lai cũng là vì phong cách làm việc của Áo Lai.”
Sắc mặt Trình Vận đột ngột thay đổi. “Hơn nữa, trong hợp đồng Nhan Ôn đã yêu cầu rõ ràng, cô ta có quyền lựa chọn của cô ta, lúc đó cô cũng đồng ý rồi.” “Con đường của Nhan Ôn đã rất khó khăn, chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền với cô ta, cần gì phải làm vậy chứ?”
Những lời này khiến Trình Vận không thể trả lời được, một lúc sau cô mới nói với giọng điệu buồn rầu: “Tôi biết rồi, anh đã hoàn toàn đứng bên phía Nhan Ôn rồi.” “Đây không phải là vấn đề đứng về phía ai, chẳng phải chúng ta đều muốn nghệ sĩ phát triển tốt, hi vọng Áo Lai phát triển tốt sao?” Trái tim của Tiêu Cảnh Hàng chợt hoảng hốt một phen.
Ở một mức độ nào đó, cách làm hôm nay của Trình Vận đã chạm đến giới hạn của Nhan Ôn.
Đây sẽ là một vết nứt, một tai họa ngầm chôn vùi giữa hai người họ. “Bao nhiều năm nay, chẳng phải anh cũng đã thay đổi sao?”
Trình Vận buồn phiền gõ xuống mặt bàn: “Tôi đã hẹn sẵn với người quản lý của Âu Thần rồi, bây giờ xử lý thế nào?” “Tôi sẽ giải quyết.” Tiêu Cảnh Hàng sẽ không để Nhan Ôn làm chuyện này, cũng không thể để Trình Vận nuốt lời, nếu bị lan truyền ra ngoài thì danh tiếng của Áo Lai sẽ bị ảnh hưởng.
Sắc mặt của Trình Vận dần dịu đi, nhưng ánh mắt khi nhìn Tiêu Cảnh Hàng vẫn rất phức tạp. “Bây giờ tôi không biết ký hợp đồng với Nhan Ôn là đúng hay là sai.” “Tôi tin tưởng năng lực của Nhan Ôn, chỉ cần cô không khống chế cô ta, cô ta sẽ khiến Áo Lai tiến xa hơn nữa.” Tiêu Cảnh Hàng đứng dậy định đi, anh không “Bao nhiều năm nay, chẳng phải anh cũng đã thay đổi sao?”
Trình Vận buồn phiền gõ xuống mặt bàn: “Tôi đã hẹn sẵn với người quản lý của Âu Thần rồi, bây giờ xử lý thế nào?” “Tôi sẽ giải quyết.” Tiêu Cảnh Hàng sẽ không để Nhan Ôn làm chuyện này, cũng không thể để Trình Vận nuốt lời, nếu bị lan truyền ra ngoài thì danh tiếng của Áo Lai sẽ bị ảnh hưởng.
Sắc mặt của Trình Vận dần dịu đi, nhưng ánh mắt khi nhìn Tiêu Cảnh Hàng vẫn rất phức tạp. “Bây giờ tôi không biết ký hợp đồng với Nhan Ôn là đúng hay là sai.” “Tôi tin tưởng năng lực của Nhan Ôn, chỉ cần cô không khống chế cô ta, cô ta sẽ khiến Áo Lai tiến xa hơn nữa.” Tiêu Cảnh Hàng đứng dậy định đi, anh không ơn anh hiểu cho tôi.” Nhan Ôn thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tưởng Áo Lai không giống với các công ty khác, sẽ không ép nghệ sĩ làm những chuyện bẩn thỉu” “Nếu là cô, Đại Hoa sẽ không ép cô làm những chuyện này.” Tiêu Cảnh Hàng không hiểu Nhan Ôn, cô ta sao lại nhất quyết lựa chọn một con đường đầy chông gai.
Nhan Ôn nhếch mép, sao cô lại không hiểu đạo lý này được. tại tôi vẫn chưa đủ tư cách. Tôi vẫn chưa thể chống đối với Trình Vận, điều đó không có lợi cho tôi.” “Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt những việc này, giap thiệp giữa nghệ sĩ và công ty vốn là chức trách của người quản lý, điều cô phải làm chính là diễn
Nhan Ôn bộc lộ một biểu cảm vui mừng: “Để anh làm người quản lý của tôi, tôi thực sự phải cảm ơn Trình Vận”
Tiêu Cảnh Hàng bật cười: “Mau về nghỉ ngơi đi, có thời gian thì xem tài liệu của WM, tôi đi xử lý chuyện bên Âu Thần”
Sau khi Nhan Ôn rời khỏi Áo Lai, vừa lái xe về hướng Đại Hoa, vừa gọi điện cho Giang Tùy An. “Đang bận à?” Điện thoại reo một hồi mới bắt máy, Nhan Ôn hỏi dịu dàng. “Có chút… nhớ anh sao?”
Nhan Ôn mím môi: “Anh muốn nói anh hơi bận hay là muốn hỏi em có phải có chút nhớ anh?” “Không bận nữa, em ở đâu, anh đến tìm em.”
Giang Tùy An bước nhanh vào thang máy, anh không muốn để Nhan Ôn biết được bất ngờ này quá sớm.
Anh thấy Nhan Ôn đang ngồi ở quán cà phê lầu một, tao nhã mà thanh thản, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười, đi qua đó hỏi một cách lịch lãm: “Anh có thể ngồi ở đây không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Nhan Ôn gật đầu đáp lại: “Tất nhiên là được.”
Hai người nhìn nhau cười. “Vẫn còn sớm, không phải em nói phải đến công ty sao? Kết thúc sớm như vậy à?” Giang Tùy An cảm thấy biểu hiện của Nhan Ôn không giống với mọi khi lắm.
Nhan Ôn hơi buồn phiền, dưới sự quan sát tỉ mỉ của anh, cô không tài nào che giấu sự thất vọng của mình nên đã nói với anh mọi chuyện xảy ra hôm nay trong Áo Lai: “Em cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài, thái độ đối với mọi việc của em và Trình Vận có sự khác biệt, hơn nữa là sự bất đồng không thể thỏa hiệp được, thêm nữa Hà Văn và Lý Hiểu Đồng của Áo Lai kẹp ở giữa, em sợ..”
Giang Tùy An im lặng lắng nghe, không bày tỏ ý kiến nào cả, hiện tại anh chỉ là một người đàn ông bình thường lắng nghe những lời trong lòng của bà xã mình mà thôi. “Anh tin tưởng sự lựa chọn và quyết định của em”
Những gì anh cho chính là sự ủng hộ và khuyến khích vô hạn. “Em có thể không làm những chuyện em không muốn làm, Áo Lai chỉ là một bàn đạp, mục tiêu cuối cùng của em không phải là nó” “Bất kể xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều có anh.” “Đừng lo lắng, cũng đừng lo sợ, được không?”
Giang Tùy An dịu dàng nhìn Nhan Ôn, ánh mắt chan chứa sự quan tâm và yêu thương. “Em có anh ở đây, em không sợ gì cả, nhưng em cảm thấy con người thật kỳ lạ, Trình Vận em quen biết khi đó không phải như vậy, lúc đó chúng em vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến, bây giờ nói thay đổi là liền thay đổi.” Nhan Ôn đưa tay nắm lấy tay Giang Tùy An. “Lập trường không giống nhau, cách làm việc tất nhiên cũng khác nhau, có một số quan hệ không tài nào thay đổi được, ví dụ như cô ta là chủ tịch của Áo
Lai, còn em là nghệ sĩ của Áo Lai.” “Em hiểu rồi.” Nhan Ôn gật đầu kiên định.
Lần sau nếu Trình Vận đối xử với cô như thế nữa, cô sẽ không do dự và cũng sẽ không làm khó bản thân… Suy cho cùng mỗi người đều có nguyên tắc làm người làm việc của riêng mình, cô không muốn miễn cưỡng bản thân.