Chương : 161
Chương 161
Đi theo Giang Tùy An lâu ngày, Tần Vũ cũng tôi luyện đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, những điều khác không dám khẳng định, nhưng trông chị Hà rõ ràng vừa chịu uất ức gì đó.
Nếu chủ tịch có lệnh, thì anh đương nhiên phải điều tra kĩ càng mới được trở về.
Vả lại trông biểu cảm của chị Hà, trong lòng anh cũng rất muốn giúp đỡ cô ấy. “Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không? Tôi đã đến rồi, cô nói cho tôi biết đi, có lẽ tôi sẽ giúp được.” “Không có… Anh mau về đi, đã khuya lắm rồi.” Chị Hà định đóng cửa.
Tần Vũ bất đắc dĩ nên giơ tay ngăn cản cô: “Cô không nói thì tôi đành đứng đợi ngoài cửa, chờ đến khi cô chịu nói mới thôi, nếu không tôi đi về báo cáo chủ tịch sẽ chỉ trích tôi vô dụng.”
Tần Vũ nói vậy, khiến chị Hà chẳng còn cách nào khác. “Anh vào đây trước đi.”
Chị Hà ho khan một tiếng, rót một tách trà nóng cho Tần Vũ, sau đó thuật lại vụ việc Trình Vận gọi cô sang kia, và khống chế em trai của cô. “Trình Vận không muốn Nhan Ôn tham gia chương trình trò chuyện, cô ta kiêng dè Nhan Ôn, bởi vì mối quan hệ của tôi và Nhan Ôn rất tốt, cô ta liền uy hiếp tôi, lợi dụng tôi để hại Nhan Ôn không dám nói ra chân tướng sự việc… Tôi thật không biết làm sao đây.” “Bọn họ thật quá đáng! Dám lợi dùng thủ đoạn độc ác như vậy!” “Tôi không còn cách nào khác mới nói cho anh biết, nhưng anh đừng kể cho Nhan Ôn nghe, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy khó xử vì tôi.” Chị Hà tóm lấy Tần Vũ, cầu xin với bộ dạng tội nghiệp. “Vậy cô… Cô cũng không thể tự chịu uất ức chứ!” Tần Vũ cảm thấy chị Hà thật khờ khạo, thà tự chịu đựng cơn giày vò, cứ thế mà nhẫn nhịn, không nói bất cứ điều gì cả.
Anh hơi không nhẫn tâm và thương xót… “Tôi định báo cảnh sát!” Chị Hà chỉ có thể nghĩ ra được cách này. “Tôi sẽ điều tra giúp cô, xem thử Trình Vận nhốt em trai cô ở đâu, cô yên tâm, vụ việc sẽ được giải quyết thôi.”
Chị Hà chỉ có thể gật đầu, cách làm của cô tuy hơi ngốc nghếch, nhưng có thể bảo vệ Nhan Ôn ở mức cao nhất, thế nhưng cô tự chịu uất ức, cô cũng lo lắng, Trình Vận sẽ tức tối mù quáng, gây chuyện nguy hiểm với em trai của cô. “Nếu chuyện đã như vậy, thì cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng nữa” Tần Vũ an ủi cô: “Điện thoại của tôi luôn mở nguồn, nếu cô không muốn nói với chủ tịch và phu nhân thì liên hệ với tôi lúc nào cũng được!” “. Vâng, cám ơn anh.”
Chị Hà cảm động gật đầu.
Thật ra bọn họ đều biết rõ, nếu chị Hà nói hết toàn bộ sự việc, thì Giang Tùy An và Nhan Ôn sẽ ra mặt thay cô, bởi vì đối với Nhan Ôn mà nói thì chị Hà không chỉ là một trợ lý bình thường.
Cô sẽ không trơ mắt nhìn chị Hà bị kẻ khác uy hiếp và bắt nạt. “Thời gian buổi trò chuyện đặt vào tối mai, tôi sẽ cố gắng kiềm chân Trình Vận, anh nói với Tiêu Cảnh Hàng, đừng để Nhan Ôn cầm theo điện thoại, chỉ cần cô ấy không biết việc này, thì sẽ hoàn thành chương trình một cách thuận lợi.”
Chị Hà cần bảo vệ Nhan Ôn, chứ không để Nhan Ôn luôn bảo vệ cho cô.
Sau khi Tần Vũ rời khỏi nơi ở của chị Hà, báo cáo mọi sự bình an rồi liên lạc với Tiêu Cảnh Hàng theo ý của chị Hà.
Anh cũng âm thầm tìm vài tên phóng viên canh kĩ Trình Vận và Ngụy Lãng, hi vọng có thể tìm ra một vài kẽ hở manh mối, dù không tìm được người, sau này cũng có thể dùng làm bằng chứng.
Trình Vận làm việc luôn luôn cẩn thận, lần này dám tung đòn độc ác, chính vì e sợ Nhan Ôn sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt.
Thế nhưng cô ta làm như vậy, vừa vặn đạp vào mức giới hạn của Nhan Ôn.
Vào lúc Tiêu Cảnh Hàng dẫn Nhan Ôn chuẩn bị tham gia buổi trò chuyện, Hà Văn bị gọi vào phòng làm việc của Trình Vận. “Tối nay tôi phân cho cô một trợ lý mới, chị Hà.” Khẩu khí của Trình Vận vô cùng nghiêm túc, không thể chối từ. “Cô ta chẳng phải là trợ lý của Nhan Ôn u?” Hà Văn không hiểu ý của Trình Vận cho lắm.
Trình Vận gật đầu, nhịp tay lên mặt bàn: “Công việc của Nhan Ôn không bận rộn, tôi tạm thời điều chị Hà cho cô, để cô sai bảo, muốn dùng thế nào thì dùng.”
Tức là cô ta có thể ức hiếp chị Hà ra sao cũng được.
Tuy Hà Văn không hiểu ý nghĩa sâu xa của Trình Vận, nhưng cô ta đã ghi hận Nhan Ôn rất lâu, có cơ hội đương nhiên phải lợi dụng một phen thật tốt rồi. “Chủ tịch Trình, chị yên tâm, tôi đã hiểu rồi.”
Hà Văn mỉm cười đáp lời, đôi mắt tươi sáng lóe lên vài tia lạnh lùng.
Thế nhưng bọn họ đều quên bằng một việc, trước giờ chị Hà là trợ lý riêng được Nhan Ôn tuyển dụng, chẳng liên quan gì đến Áo Lai, Trình Vận vốn không có quyền hành làm như vậy.
Trong suốt một ngày trời, Tân Vũ đều không điều tra được manh mối cụ thể.
Anh chỉ còn nước khuyên nhủ chị Hà: “Hay là nói thẳng ra đi?” “Không được! Tôi không thể ích kỷ như vậy, chỉ cần tôi nhịn một lát sẽ ổn thôi.” Chị Hà nói xong, vội vàng cúp máy, bởi vì cô cần ngoan ngoãn đến cạnh Hà Văn để hầu hạ.
Tần Vũ âm thầm sử dụng người của Đại Hoa, vẫn chẳng thu hoạch được gì cả, rốt cuộc Trình Vận giấu người ở nơi đâu?
Anh luôn suy tư về vấn đề này nên bị Giang Tùy An nhìn ra sơ hở. “Cậu có tâm sự?” Giang Tùy An trầm giọng hỏi: “Cậu đã chạy sai hai con đường rồi.” “Ơ! Xin lỗi chủ tịch!” Tần Vũ vội vàng đánh tay lái, cẩn thận nhìn kính chiếu hậu: “Chủ tịch, phu nhân đã đến ghi hình chương trình Buổi trò chuyện cùng Vân Lộ chưa?” “Ừ. Cậu có việc muốn nói à?” Giang Tùy An gấp tờ báo và nhìn sang anh.
Tần Vũ thuật lại câu chuyện bị uy hiếp của chị Hà.
Sau khi Giang Tùy An nghe xong, sắc mặt vô cùng lãnh đạm: “Đi theo tôi bao lâu nay, cậu chỉ làm được nhiều đó thôi sao?” “Chủ tịch.. Tôi sai rồi. Tần Vũ chẳng cách nào biện giải được, do anh ta không đủ năng lực, không thể tìm được người.
Anh rất muốn giúp chị Hà, nhưng.
Giang Tùy An suy nghĩ một lát, liền gọi điện cho Tiêu Cảnh Hàng: “Nhan Ôn đã đến đài truyền hình chưa?” “Vừa đến, có việc gì sao?” “Bảo cô ấy nghe máy.” Kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt hơi giận dữ của Giang Tùy An.
Anh cưng chiều Nhan Ôn, càng hiểu rõ Nhan Ôn, nếu kết thúc vụ việc cô ấy mới biết tin tức thì nhất định sẽ không vui, anh biết Nhan Ôn không đành lòng để chị Hà chịu uất ức, cô ấy có quyền biết chân tướng của vụ việc.
Anh cũng tin dù mắc kẹt trong tình huống khó khăn, Nhan Ôn cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn và phán đoán chính xác.
Sau khi Nhan Ôn nghe xong liền im lặng, ngồi trong xe, lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ chị Hà đang ở đâu?”
Đôi tay của cô lạnh ngắt, lo lắng chị Hà sẽ làm chuyện dại khờ.
Đáng lẽ cô phải phát hiện sớm, vào cuộc gọi tối hôm qua, phản ứng của chị
Hà rất không bình thường! “Tối nay cô ấy làm trợ lý cho Hà Văn, đang ở tòa nhà thương mại Tử Thần.” “Tùy An, nếu em vì cứu chị Hà mà nói ra mối quan hệ của hai chúng ta, hoặc là… Anh có trách em không?”
Ngoại trừ anh, hiện giờ cô có thể dựa dẫm vào ai được chứ? “Nếu bốn chữ chủ tịch Đại Hoa có thể bị em lợi dụng, thì anh cam tâm tình nguyện”
Giang Tùy An đã chiều cô đến tận mây xanh.
Giữa hai vợ chồng vốn nên trở thành bờ vai dựa dẫm vững chắc khi đối phương cần, sau khi ngắt điện thoại, Giang Tùy An dùng thân phận cá nhân liên hệ với lãnh đạo cấp cao của một đài truyền hình. “Tôi có một yêu cầu hơi khó nói, hình thức của chương trình Buổi trò chuyện cùng Vân Lộ của tối nay có thể thay đổi một chút được không?”
Bọn họ là bạn bè hơn chục năm nay, đương nhiên đồng ý giúp đỡ khẩn cầu này của Giang Tùy An.