Chương : 169
Chương 169
Khi bọn họ đến sân bay, bỗng dưng chị Hà phát hiện quên mang theo hộ chiếu!
Nhan Ôn ngẫm nghĩ rồi bảo: “Thời gian không còn đủ để chị trở về lấy, như vậy đi, gọi điện cho Tần Vũ, xem thử anh ấy có thời gian mang đến không.”
Chị Hà luôn cất chìa khóa nhà ngay cửa ra vào, xem thử Tần Vũ có chịu giúp đỡ hay không.
Tiêu Cảnh Hàng bên cạnh cũng lên tiếng: “Hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào anh ấy thôi.”
Chị Hà chỉ còn nước cả gan khẩn cầu Tần Vũ, xem anh ấy có thể dành chút ít thời gian rảnh rỗi để giúp đỡ không.
Vốn dĩ trên bàn Tần Vũ còn rất nhiều tài liệu cần xử lý, lại phải gấp rút điều tra tài liệu, nhưng nghe chị Hà nói xong, anh vẫn đồng ý. “Được, tôi đi ngay.”
Tần Vũ biết rõ lịch trình sắp xếp và thời gian lên máy bay của họ, trực tiếp lái xe đến căn hộ của chị Hà, thuận lợi lấy được quyển hộ chiếu.
Thế nhưng anh nhìn thấy một vài mảnh giấy ghi chú được chị Hà dán lên tủ lạnh, cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng yêu.
Trên mảnh giấy ghi chú sắp xếp lịch trình và kế hoạch, rõ ràng lưu ý phải mang theo hộ chiếu, nhưng cô ấy vẫn lơ đãng quên mất.
Tần Vũ thì thầm một mình: “Xem ra sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây lãm.” Sau khi nói xong, liên cất chìa khóa căn nhà, dường như anh đã sớm xem chị Hà thành một sự tồn tại đặc biệt rồi.
Cho tới khi đến sân bay, biểu cảm của anh rất không tự nhiên: “Nè”
Chị Hà đón lấy, lên tiếng cảm ơn: “May là có anh.”
Gương mặt điển trai của Tần Vũ hiện lên vài phần căng thẳng: “Vậy tôi đi trước đây, cô… Mọi người thuận buồm xuôi gió nhé.
Nhan Ôn và Tiêu Cảnh Hàng đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, đương nhiên cũng không bỏ sót bộ dạng chị Hà luyến tiếc ngắm nhìn bóng dáng của Tân Vũ. “Tôi nói mà, bọn họ đều có ý với nhau, tôi làm người quản lý ngành này bao nhiêu năm nay, những chuyện này không bao giờ nhìn lầm đâu” Tiêu Cảnh Hàng cảm khái nói: “Thật ra cũng xứng đội lầm.”
Hai người đều không dám xung phong chọc thủng tấm màng chắn.
Nhan Ôn đeo lại kính râm, ba người cùng đi vào phòng chờ.
Khi cô xuất hành luôn rất kín tiếng, hiện tại Tiêu Cảnh Hàng cũng tập quen với phương thức này của Nhan Ôn, có thể phối hợp với cô thật tốt. Nhưng lần này lại gặp gỡ một người khiến Nhan Ôn hơi bất ngờ.
Lúc đó, tên phóng viên chụp được ảnh cô và Giang Tùy An đến sân bay.
Trí nhớ Nhan Ôn luôn rất tốt, đặc biệt với người có thể gây uy hiếp đến cô, khi đối phương tiến lên cười chào hỏi bọn họ, Nhan Ôn cũng lịch sự đáp lại. “Cô Nhan, hình như chúng ta rất có duyên, lần trước vẫn chưa chính thức tự giới thiệu bản thân, hiện tại tôi đang làm việc tại phòng công tác của riêng mình.”
Anh ta đưa tiếp một tấm danh thiếp.
Tiêu Cảnh Hàng chặn trước mặt Nhan Ôn đón lấy nó, có chút phòng bị: “Phòng công tác Vĩnh Tín, Đơn Phong”
Ông ta không nổi giận vì thái độ của Tiêu Cảnh Hàng, trái lại càng hòa đồng cười bảo: “Cô Nhan lần này đi tham dự tuần lễ thời trang sao?”
Nhan Ôn gật nhẹ đầu. “Quý ông kia không đi cùng ư? Hay là, hai người đã chia tay rồi?” Đơn Phong lại hỏi tiếp một câu, nhìn ngó xung quanh Nhan Ôn, đích thật không có kẻ khả nghi. “Máy bay sắp khởi hành rồi, đi thôi.” Chị Hà đi sang, đảo mắt nhìn người đàn ông đó một phen.
Đơn Phong không tiếp tục bám víu họ, gật đầu rời đi.
Tiêu Cảnh Hàng hơi lo lắng bảo: “Ông ta biết Giang Tùy An ư?”
Nam giới thân mật duy nhất bên cạnh Nhan Ôn chính là Giang Tùy An. “Lần trước tôi và Tùy An bị ông ta chụp hình tại sân bay nước ngoài, nhưng ông ta không chụp được gương mặt của Tùy An, lần này nếu chạm mặt nhau ở tuần lễ thời trang, có thể sẽ bị ông ta theo dõi suốt.” “Đừng lo lắng, tôi sẽ làm tốt phương pháp dự phòng!”
Tiêu Cảnh Hàng an ủi cô, bởi vì so với tên phóng viên xổ ra từ giữa đường, Trình Vận mới là người đáng để họ lo lắng hơn.
Hiện tại chẳng ai ngờ về sau sẽ xảy ra nhiều việc đến thế.
Lúc bấy giờ, trong phòng làm việc của Trình Vận, sau khi cô ta nghe được lời nói của Ngụy Lãng liền đắc ý bật cười: “Anh có thể sắp xếp ổn thỏa như vậy thì tôi rất yên tâm, nói với tên phóng viên đó, chỉ cần chụp được thứ có giá trị, thù lao sẽ không để ông ta thất vọng đầu”
Ngụy Lãng nâng kính, bộc lộ biểu cảm nắm chắc phần thắng, anh ta luôn giấu một vài thủ đoạn, đã đến lúc sử dụng với Nhan Ôn rồi.
Lần này có Trình Vận chống lưng, anh ta càng không cần nghi kỵ nữa. “Liên hệ với nhân viên công tác bên kia, phối hợp hành động cùng ông ta, cho đến khi đào bới được thứ tôi cần mới thôi.” Trình Vận đanh giọng nói tiếp: “Ngoài ra, nắm bắt thời gian đào tạo người mới, hiện tại không có Hà Văn chống đỡ, chỉ có một mình Lý Hiểu Đồng thì tôi không yên tâm đâu.”
Ngụy Lãng đồng tình, lập tức thực hiện.
Lần này chẳng những là cơ hội tốt để lật đổ Nhan Ôn, cũng là dịp may để anh ta khiến Tiêu Cảnh Hàng dứt khoát rời khỏi Áo Lai.
Khi Nhan Ôn đáp máy bay đến Paris, Giang Tùy An đã thực hiện cuộc gọi xuyên quốc gia. “Tất cả đều thuận lợi chứ?”
Anh hơi hối hận vì không sắp xếp chuyên cơ riêng cho Nhan Ôn.
Vì anh hiểu rõ hơn ai hết, Trình Vận sẽ không bỏ sót bất kì một cơ hội nào để nắm bắt được đằng chui của Nhan Ôn.
Anh đang ở trong nước, không thể đi cùng Nhan Ôn để ở cạnh bảo vệ cô. “Bọn em đang đến khách sạn do công ty sắp xếp, anh yên tâm đi” Nhan Ôn dịu dàng đáp lời.
Đầu dây điện thoại bên kia, Giang Tùy An tiếp tục quan tâm hỏi thăm vài câu, sau khi cúp máy lập tức nói với Tần Vũ: “Điều tra xem khách sạn được Áo Lai sắp xếp cho họ, và các phóng viên vào ở trong hai ngày trước sau.” “Vâng, thưa chủ tịch” Tần Vũ gật đầu. “Chờ chút, đặt giùm tôi vé máy bay, hôm nay tôi sẽ xử lý xong toàn bộ tài liệu, ngày mai bay sang Paris.” “Thế nhưng ngày mốt anh còn có một hội nghị quan trọng cần tham dự. E rằng thời gian hơi gấp rút, chắc chỉ có thể ở cạnh bà chủ ba tiếng đồng hồ mà thôi.” “Đặt.”
Dù thời gian gấp rút tới đâu, anh vẫn muốn đích thân sang đó thăm cô.
Anh đặt một tấm ảnh góc nghiêng gương mặt của Nhan Ôn trên bàn, đối diện với vị trí anh ngồi, người phụ nữ này… Khoảnh khắc cô rời khỏi, trái tim của Giang Tùy An liền bất chợt bắt đầu nhớ đến cô, giống như trúng độc, chẳng thể nào kiềm chế.
Anh nguyện vượt đại dương nghìn trùng để đến với cô…
Trưa hôm đó, Nhan Ôn nhận được trang phục của công ty chuẩn bị sẵn cho cô.
Thế nhưng vừa lấy hộp ra nhìn lướt thì cô đặt xuống ngay. “Quá hở hang”
Trang phục này không phải không mặc được, chỉ là tuần lễ thời trang đợt này diễn ra suốt ba ngày, các nhân vật và thương hiệu nổi tiếng góp mặt nhiều như ngôi sao trên trời, các nghệ sĩ nữ càng tinh tế chuẩn bị đầm dạ hội để tranh đua khoe sắc.
Sau khi Nhan Ôn tái xuất lần đầu tiên tham dự chương trình mang tầm cỡ quốc tế, cô chẳng phải là người mẫu, cũng không phải là diễn viên nổi tiếng của năm xưa, không cần phải giành giật sức hút, càng không nhờ hở hang để tăng độ nổi tiếng.
Cô không thèm, cũng không cần thiết. “Đúng vậy, đây vốn không phải là phong cách của em, xem ra Trình Vận cố tình sắp xếp hết, vậy chúng ta phải làm sao đây?” Chị Hà thở dài một hơi: “Nếu không mặc, thì người trong công ty có bàn tán không?”
Vốn dĩ mối quan hệ giữa Nhan Ôn và Áo Lai đang rất căng thẳng.
Nhờ đá Hà Văn ra khỏi vị trí nên mới có được suất tham dự tuần lễ thời trang lần này, không biết trong công ty có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của Nhan Ôn.
Trình Vận sắp đặt trang phục như vậy cho cô, chẳng phải muốn để cô xấu hổ u?