Chương 1: Thanh âm rung động
Liệu không biết khi thích một người cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Dường như cô đã trả lời được rồi có lẽ là trái tim không ngừng đập nhanh và ánh mắt bất giác không thể rời khỏi người mình thích được
Cô đã gặp được người mà bản thân khi chỉ vừa chạm phải ánh mắt đã khiến cô say ngay và con tin loạn nhịp, đó là học trò của ba cô bác sĩ Dư Hải Nam
Đó là một ngày thu ấm áp cô nhớ rất rõ hôm đó anh đã đến nhà cô thăm ba bị bệnh, lúc nhìn thấy anh cô đã sinh ra cảm giác yêu thích càng nhìn càng yêu thích anh. Khi ấy cô 14 tuổi và anh đã 26 tuổi cô nhất thời không biết gọi bằng gì đã buộc miệng gọi một tiếng "Chú"
Lúc ấy anh chỉ cười nhẹ nhàng và xoa đầu cô nói:
"Chào Nhã Quỳnh "
Và thế là cô đã biết cảm giác tương tư ngày ngày cô luôn cố gắng về thật nhanh để kịp giờ cơm trưa, cô sẽ đưa cơm đến cho ba và thường lén đến nhìn trộm anh. Lúc đầu anh còn chẳng phát giác ra nhưng do cô đến quá thường xuyên khiến các y tá nghi ngờ, họ liền đến hỏi anh lúc ấy anh mới biết cô thường lén nhìn trộm anh và ngày hôm sau cô đã bị anh bắt tại trận.
"Chú Dư " cô ngại ngùng gọi anh
"Em thường đến đây nhìn trộm tôi sao?" Anh hỏi cô càng khiến mặt cô đỏ bừng như quả hồng chín mọng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
" Chỉ là thỉnh thoảng thôi ạ! không thường xuyên lắm đâu " Cô đáp và cúi đầu không giấu được lén lúc nở nụ cười hạnh phúc
" Dù là vây em cũng không được như thế nữa! em hiện tại còn nhỏ không nên dành quá nhiều thời gian rảnh cho chuyện này, không phải em vào cấp ba rồi sao phải chuẩn cho mình kiến thức thật đầy đủ để có thể thi đỗ vào ngành em thích chứ" anh ôn nhu đáp
Là anh đang ngầm từ chối tình cảm ư! hay anh xem cô là trẻ con không hiểu chuyện, khi anh nói xong câu này trái tim cô như chật một nhịp, anh không thích cô ư?
" Vâng! " cô còn biết nói gì cùng anh nữa, anh đã từ chối cô thẳng như thế rồi còn gì, sau này cô không phiền anh là được mà
Nghĩ như vậy cô chào anh và xoay người rời đi, về đến nhà cô đã nhốt mình trong phòng khóc lóc cả buổi chiều đó, vì anh cô đã quyết định sẽ theo học y khoa để có thể tiến gần anh hơn nhưng anh hết lần này đến lần khác cự tuyệt cô khiến tim cô vô cùng đau đớn
" Chẳng lẽ vì em nhỏ tuổi ư! anh không thể chờ em được sao! chỉ 4 5 năm nữa em đã lớn rồi mà huhuhu "
Trong lúc giận anh cô nói sẽ không thích anh nữa nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy cô liền tha thứ cho anh và tiếp tục thích anh như lần đầu, nhưng cô không còn thường xuyên đến nữa do bị mọi người phát hiện chuyện cô lén nhìn trộm anh nên ba cô đã bảo cô không cần đưa cơm đến nữa
Cô đã mất đi lí do để gặp anh cho nên khiến cô càng buồn hơn,cứ thế cô đã thích anh đến hết cấp ba, lúc cô định khoe với anh rằng mình sẽ thi vào ngành y thì cô biết được anh đã có người mình thích và trùng hợp hơn nữa kì thi tốt nghiệp cũng cận kề mà tâm trạng của cô thì cứ bay đi đâu mất, vào ngày thi tổ hợp cô không tránh khỏi mất tập trung và kết quả cô không đủ điểm cô đã trượt nguyện vọng vào trường y.
Cô đã rất đau lòng vì nguyện vọng không thực hiện được, khoảng cách với anh cũng ngày càng xa dần suy nghĩ bỏ cuộc đã len lỏi trong tâm trí cô, đúng vậy cô không theo y khoa nữa cô cũng không muốn thích anh nữa mấy năm đó là đã quá đủ đối với cô rồi, cô quyết định đến một thành phố khác và học một ngành khác
Lúc biết được tin ấy ba cô đã vô cùng tức giận là một trưởng khoa sao ông có thể chấp nhận việc con mình thi trượt ngành y chứ, ông đã không thèm nhìn cô ngay cả khi cô quyết định đến thành phố khác xa nhà học ông cũng chẳng ngăn cản
Bây giờ cô chẳng khác nào một kẻ thất bại đang rơi xuống đầm lầy, tình yêu cũng không có được, ước mơ cũng không thực hiện được vậy thì cô ở lại thành phố này làm gì, cô phải rời khỏi đây và để tất cả kí ức buồn ở lại đây thôi kể cả mối tình không có kết quả ấy nữa chọn cách buông bỏ có khi lại tốt hơn
Hôm mà cô ngồi lên xe rời khỏi thành phố mà mình đã sống 18 năm cô đã khóc nấc lên, ba cô thì tỏ vẻ dửng dưng chỉ lo cho công việc mẹ cô thì chỉ biết đứng nhìn theo chiếc xe mà không biết làm gì cho phải. Nếu cô đã muốn đi thì ép cô ở lại được hay sao, biết đâu khi rời khỏi đây cô sẽ bình ổn lại tâm trạng
Cứ thế vì hổ thẹn với bản thân và gia đình cô đã không về nhà cho đến khi học hết đại học, nhưng những chuyện ở đây mẹ luôn kể cho cô nghe bao gồm cả việc của anh, khi mẹ nhắc đến anh cô tuy miệng nói đã quên nhưng thật ra tâm trí lúc nào cũng nhớ anh trái tim lúc nào cũng chỉ hướng về anh mà thôi.
Dù gì thì anh là người cô thích ngay tình ánh nhìn đầu tiên là mối tình thầm kín suốt gần 9 năm của cô, làm sao có thể nói quên là quên ngay được
Thích thì có thể thích nhanh nhưng làm sao có thể quên đi nhanh được chứ khi bản thân vốn đã đặt cả tâm tư tình cảm vào đó rồi
Dường như cô đã trả lời được rồi có lẽ là trái tim không ngừng đập nhanh và ánh mắt bất giác không thể rời khỏi người mình thích được
Cô đã gặp được người mà bản thân khi chỉ vừa chạm phải ánh mắt đã khiến cô say ngay và con tin loạn nhịp, đó là học trò của ba cô bác sĩ Dư Hải Nam
Đó là một ngày thu ấm áp cô nhớ rất rõ hôm đó anh đã đến nhà cô thăm ba bị bệnh, lúc nhìn thấy anh cô đã sinh ra cảm giác yêu thích càng nhìn càng yêu thích anh. Khi ấy cô 14 tuổi và anh đã 26 tuổi cô nhất thời không biết gọi bằng gì đã buộc miệng gọi một tiếng "Chú"
Lúc ấy anh chỉ cười nhẹ nhàng và xoa đầu cô nói:
"Chào Nhã Quỳnh "
Và thế là cô đã biết cảm giác tương tư ngày ngày cô luôn cố gắng về thật nhanh để kịp giờ cơm trưa, cô sẽ đưa cơm đến cho ba và thường lén đến nhìn trộm anh. Lúc đầu anh còn chẳng phát giác ra nhưng do cô đến quá thường xuyên khiến các y tá nghi ngờ, họ liền đến hỏi anh lúc ấy anh mới biết cô thường lén nhìn trộm anh và ngày hôm sau cô đã bị anh bắt tại trận.
"Chú Dư " cô ngại ngùng gọi anh
"Em thường đến đây nhìn trộm tôi sao?" Anh hỏi cô càng khiến mặt cô đỏ bừng như quả hồng chín mọng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
" Chỉ là thỉnh thoảng thôi ạ! không thường xuyên lắm đâu " Cô đáp và cúi đầu không giấu được lén lúc nở nụ cười hạnh phúc
" Dù là vây em cũng không được như thế nữa! em hiện tại còn nhỏ không nên dành quá nhiều thời gian rảnh cho chuyện này, không phải em vào cấp ba rồi sao phải chuẩn cho mình kiến thức thật đầy đủ để có thể thi đỗ vào ngành em thích chứ" anh ôn nhu đáp
Là anh đang ngầm từ chối tình cảm ư! hay anh xem cô là trẻ con không hiểu chuyện, khi anh nói xong câu này trái tim cô như chật một nhịp, anh không thích cô ư?
" Vâng! " cô còn biết nói gì cùng anh nữa, anh đã từ chối cô thẳng như thế rồi còn gì, sau này cô không phiền anh là được mà
Nghĩ như vậy cô chào anh và xoay người rời đi, về đến nhà cô đã nhốt mình trong phòng khóc lóc cả buổi chiều đó, vì anh cô đã quyết định sẽ theo học y khoa để có thể tiến gần anh hơn nhưng anh hết lần này đến lần khác cự tuyệt cô khiến tim cô vô cùng đau đớn
" Chẳng lẽ vì em nhỏ tuổi ư! anh không thể chờ em được sao! chỉ 4 5 năm nữa em đã lớn rồi mà huhuhu "
Trong lúc giận anh cô nói sẽ không thích anh nữa nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy cô liền tha thứ cho anh và tiếp tục thích anh như lần đầu, nhưng cô không còn thường xuyên đến nữa do bị mọi người phát hiện chuyện cô lén nhìn trộm anh nên ba cô đã bảo cô không cần đưa cơm đến nữa
Cô đã mất đi lí do để gặp anh cho nên khiến cô càng buồn hơn,cứ thế cô đã thích anh đến hết cấp ba, lúc cô định khoe với anh rằng mình sẽ thi vào ngành y thì cô biết được anh đã có người mình thích và trùng hợp hơn nữa kì thi tốt nghiệp cũng cận kề mà tâm trạng của cô thì cứ bay đi đâu mất, vào ngày thi tổ hợp cô không tránh khỏi mất tập trung và kết quả cô không đủ điểm cô đã trượt nguyện vọng vào trường y.
Cô đã rất đau lòng vì nguyện vọng không thực hiện được, khoảng cách với anh cũng ngày càng xa dần suy nghĩ bỏ cuộc đã len lỏi trong tâm trí cô, đúng vậy cô không theo y khoa nữa cô cũng không muốn thích anh nữa mấy năm đó là đã quá đủ đối với cô rồi, cô quyết định đến một thành phố khác và học một ngành khác
Lúc biết được tin ấy ba cô đã vô cùng tức giận là một trưởng khoa sao ông có thể chấp nhận việc con mình thi trượt ngành y chứ, ông đã không thèm nhìn cô ngay cả khi cô quyết định đến thành phố khác xa nhà học ông cũng chẳng ngăn cản
Bây giờ cô chẳng khác nào một kẻ thất bại đang rơi xuống đầm lầy, tình yêu cũng không có được, ước mơ cũng không thực hiện được vậy thì cô ở lại thành phố này làm gì, cô phải rời khỏi đây và để tất cả kí ức buồn ở lại đây thôi kể cả mối tình không có kết quả ấy nữa chọn cách buông bỏ có khi lại tốt hơn
Hôm mà cô ngồi lên xe rời khỏi thành phố mà mình đã sống 18 năm cô đã khóc nấc lên, ba cô thì tỏ vẻ dửng dưng chỉ lo cho công việc mẹ cô thì chỉ biết đứng nhìn theo chiếc xe mà không biết làm gì cho phải. Nếu cô đã muốn đi thì ép cô ở lại được hay sao, biết đâu khi rời khỏi đây cô sẽ bình ổn lại tâm trạng
Cứ thế vì hổ thẹn với bản thân và gia đình cô đã không về nhà cho đến khi học hết đại học, nhưng những chuyện ở đây mẹ luôn kể cho cô nghe bao gồm cả việc của anh, khi mẹ nhắc đến anh cô tuy miệng nói đã quên nhưng thật ra tâm trí lúc nào cũng nhớ anh trái tim lúc nào cũng chỉ hướng về anh mà thôi.
Dù gì thì anh là người cô thích ngay tình ánh nhìn đầu tiên là mối tình thầm kín suốt gần 9 năm của cô, làm sao có thể nói quên là quên ngay được
Thích thì có thể thích nhanh nhưng làm sao có thể quên đi nhanh được chứ khi bản thân vốn đã đặt cả tâm tư tình cảm vào đó rồi