CHƯƠNG 1: TỐNG CÔ VÀO TÙ
CHƯƠNG 1: TỐNG CÔ VÀO TÙ
“Không phải em, anh hãy tin em.” Giản Đường quật cường nhìn chằm chằm người trong xe, cơn mưa như trút nước dội lên cửa sổ xe làm nhòe đi khuôn mặt lạnh lùng sau lớp kính. Giản Đường run rẩy, cô đứng bên ngoài gọi người bên trong:
“Thẩm Tư Cương!Ít nhất anh cũng phải nghe em nói đã chứ!”
Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường còn chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh kéo vào trong, cô ngã lên người trong xe, chiếc áo sơ mi trắng chốc lát đã ướt đẫm một mảng.
“Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hãm hại Viên Miên không phải do em sắp xếp...” Giản Đường vừa mở miệng đã bị ngón tay thon dài kiabóp mạnh lên cằmkhông thương tiếc, trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Cô thích tôi đến thế sao?”
Giọng nói lạnh lùng còn thoang thoảng mùi thuốc lá - Mùi vị của anh.
“Cái gì?” Giản Đường ngây người. Cô thích anh, cả thế giới đều biết chuyện đó, nhưng sao bây giờ đột nhiên anh lại hỏi như vậy?
Người đàn ông một tay bóp cằm Giản Đường, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má bị mưa tạt ướt đẫm của cô. Giản Đường chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng như nước ấy, cô tưởng như người đàn ông sẽ hỏi “Có lạnh không?”
Nhưng toàn thân anh đột nhiên tản ra thứ hơi thở lạnh băng, anh lạnh lùng nói: “Giản Đường, cô thích tôi đến thế sao? Thích đến mức bất chấp tất cả hại chết Viên Miên?”
Trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, cảm giác ấy nhanh chóng lan khắp toàn bộ cơ thể, Giản Đường lập tức tỉnh táo lại, không khỏi khẽ cười khổ... Cô biết mà, người đàn ông này sao có thể dịu dàng với cô như vậy được, đó chẳng qua chỉ là nụ cười của ác ma mà thôi.
“Em không cố ý hại chết Viên Miên...” Côgiải thích.
“Phải, cô không cố ý hại chết Viên Miên, cô chỉ bỏ tiền mua chuộc vài tên côn đồ để bọn họ cưỡng hiếp Viên Miên thôi.” Đôi mắt người đàn ông ngày càng tàn bạo, anh không cho Giản Đường cơ hội giải thích, cánh tay đã mạnh mẽ xé rách quần áo trên người Giản Đường.
“Á!”
Theo tiếng hét chói tai, Giản Đường bị tàn nhẫn đẩy xuống xe. Cô chật vật ngã xuống giữa trời mưa, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông át cả tiếng mưa gió:
“Giản Đường,cô đối với Viên Miên như thế nào, tôi sẽ đối với cô như vậy. Cảm giác quần áo không đủ che đậy cơ thể thế nào?”
Giản Đường ngẩng phắt lên, ánh mắt không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe. Anh rút khăn ra ung dung lau tay: “Cô Giản, hiện giờ tôi rất mệt, mời cô về cho.”
“Thẩm Tư Cương! Anh hãy nghe em nói! Em thật sự...”
“Muốn tôi nghe cô Giản nói cũng không phải không được.” Người đàn ông hờ hững liếc mắt nhìn Giản Đường: “Nếu cô Giản bằng lòng quỳ trong trang viên nhà họ Thẩm một buổi tối, có lẽ tôi sẽ tốt bụng đồng ý cho cô Giản mười phút.”
Cửa xe đóng lại, một chiếc khăn tay từ trong xe bay ra rơi xuống trước mặt Giản Đường, nó nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.
Giản Đường cúi đầu nhặt chiếc khăn tay rồi nắm chặt lại.
Xe đi vào trang viên nhà họ Thẩm,cánh cửa sắt vô tình sập lại trước mặt cô.
Mặt Giản Đường trắng bệchđứng giữa màn mưa, một lúc saucô mím chặt môi đi đến cánh cửa nhà họ Thẩm, đầu gối chạm mặt đất.
Cô quỳ!
Không phải là vì chuộc tội!
Cô quỳ vì Hạ Viên Miên là bạn của cô! Bạn qua đời nên cô quỳ lạy thương tiếc chứ không phải vì cô hại chết Hạ Viên Miên như mọi người lầm tưởng!
Quần áo trên người bị xé rách, miễn cưỡng có thể che được những vị trí quan trọng, hai tay cô ôm lấy người, lưng ưỡn thẳng. Cô là người kiêu ngạo, cho dù có quỳ cũng phải hiên ngang bất khuất! Cô có tự trọng, cô có tôn nghiêm, cô là Giản Đường của Bến Nhà Rồng!
Cô quật cường quỳ xuống, chỉ vì xin một cơ hội giải thích rõ. Chuyện cô không làm thì cô sẽ không bao giờ nhận!
Nhưng, liệu có còn cơ hội không?
Thực sự có thể giải thích rõ sao?
Sẽ có người tin tưởng cô sao?
Mưa càng lúc càng to, không hề có dấu hiệu dừng lại.
...
Một đêm trôi qua.
Trong cơn mưa như thác đổ, Giản Đường vẫn quỳ bên ngoài trang viên nhà họ Thẩm.
Nước mưa dội ướt đẫm áo quần, cô đã quỳ cả đêm trong mưa.
Những tia nắng đầu tiên cuối cùng cũng đến, trang viên tĩnh mịch cả đêm rốt cuộc cũng dậy lên hơi thở của sự sống. Người quản gia già tóc bạc quắc thước chống chiếc ô màu đen kiểu cũ từ trong sân đi ra.
Cánh cửa sắt chịu mưa chịu gió cả đêm vang lên tiếng két rồi mở ra hai bên, Giản Đường rốt cuộc cũng cử động, cô ngẩng đầu lên cười với quản gia đang đứng trước cửa.
“Cô Giản, cậu Thẩm bảo cô rời khỏi đây.” Người quản gia vẫn tươm tất gọn gàng như thế, cho dù trời mưa cũng không hề thấy một sợi tóc rối. Trông ông trang nghiêm như từng cành cây ngọn cỏ được chuyên gia cắt tỉa kỹ càng trong trang viên. Quản gia đưa cho Giản Đường một bộ quần áo.
Giản Đường run rẩy nhận lấy rồi mặc vào, mặt cô tái nhợt không còn giọt máu, nhưng giọng lại vô cùng kiên định: “Tôi muốn gặp anh ấy.”
Quản gia bình thản truyền đạt nguyên văn lời của chủ nhân trang viên: “Cậu Thẩm nói, sự tồn tại của cô Giản làm ô nhiễm không khí của trang viên, bảo cô Giản đừng làm chướng mắt cậu ấy nữa.”
Từ khi xảy ra chuyện tới giờ, Giản Đường không hề thể hiện ra một chút yếu đuối nào, nhưng lúc này sự kiên cường của cô khó có thể giữ vững được nữa, bờ vai run lên đã để lộ trái tim bị tổn thương của cô.
Giản Đường nhắm mắt lại, gương mặt cô đẫm nước khiến người ta khó mà nhận ra đó là nước mưa hay nước mắt. Người quản gia già vẫn vô cảm nhìn cô, Giản Đường lại lần nữa mở mắt ra ngẩng đầu nói với ông: “Quản gia Hạ, cho dù trong lòng ông nghĩ thế nào thì tôi cũng phải nói rõ, tôi không hề thuê người hủy hoại sự trong trắng của Viên Miên. Bất kể thế nào, tôi không thể im lặng thừa nhận nỗi oán hận của ông mà không có lời giải thích nào.”
Tuy Giản Đường đang rất mệt mỏi nhưng từng câu từng chữ cô vẫn nói rõ ràng... Cô gái này tuy tạm thời cúi đầu nhưng vẫn đầy kiêu ngạo.
Người quản gia già cuối cùng cũng có bày tỏ thái độ khác ngoài sự coi thường,
Đôi lông mày muối tiêu của ông cau lại, ánh mắt nhìn về phía Giản Đường tràn đầy sự căm ghét: “Viên Miên là con gái tôi, từ nhỏ tới lớn con bé đều rất ngoan ngoãn vâng lời, chưa bao giờ đặt chân đến những chỗ hỗn loạn bẩn thỉu như quán bar, vũ trường, vậy mà nó lại bị đám côn đồ làm nhục đến chết ở nơi hỗn loạn ấy.
Cô Giản, chúng tôi đã điều tra điện thoại của con bé. Trước khi xảy ra chuyện nó đã từng gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô, nội dung tin nhắn là: “Tớ đã đến 'Dạ Đêm', Tiểu Đường cậu đâu rồi?”
Quản gia già căm hận nhìn Giản Đường: “Cô Giản, kẻ cô hại chết không phải con mèo con chó mà là một người sống sờ sờ đó! Người cũng đã chết rồi, cô còn ở đó ngụy biện sao! Ai cũng biết cô Giản si mê cậu Thẩm, nhưng cậu ấy lại chán ghét cô, trong lòng cậu Thẩm chỉ có đứa con gái Viên Miên của tôi. Cô đố kỵ với Viên Miên, lại muốn có được cậu Thẩm nên mới hủy hoại sự trong trắng của Viên Miên. Con người ác độc như cô Giản thật khiến người ta không dám khen ngợi!”
Giản Đường không còn lời gì để nói, Hạ Viên Miên là con gái của ông Hạ, là người yêu của Thẩm Tư Cương, còn Giản Đường cô chỉ là nữ phụ yêu đơn phương anh. Giờ thì hay rồi, Hạ Viên Miên đã chết, Giản Đường cô vẫn chỉ là nữ phụ, còn là một nhân vật nữ phụ độc ác.
“Mời cô Giản đi cho.” Ông Hạ nói: “Đúng rồi, cậu Thẩm bảo tôi truyền đạt cho cô một câu.”
Giản Đường nhìn quản gia Hạ.
“Cậu Thẩm nói, người chết sao không phải là cô?”
Cơ thể yếu ớt quỳ trên mặt đất của Giản Đường không kìm được mà lảo đảo, ngực cô như phải chịu cơn đau đớn kịch liệt.
Quản gia già quay người đi, khóe miệng nhăn nheo của ông nhếch lên một nụ cười lạnh khiến cho khuôn mặt cứng nhắc bảo thủ của ông trông vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Viên Miên bị Giản Đường hại chết rồi, lòng ông đau tới tê tái, ông hận Giản Đường.
Giản Đường gắng gượng chống chọi với cái lạnh tận xương tủy, cô lảo đảo đứng dậy nhưng chân bỗng tê rần liền ngã phịch xuống đất, cô cười tự giễu... Người chết sao không phải là cô?
Quả thực rất giống kiểu ăn nói của người đàn ông kia. Giản Đường nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Viên Miên ơi Viên Miên, cái chết của cậu đúng là đã khiến tớ thành kẻ bị người người lên án.”
Trên tầng hai của trang viên nhà họ Thẩm, một người đàn ông cao lớn choàng bộ áo ngủ màu đen gợi cảm đứng trước cửa sổ với đôi bàn chân trần. Anh lạnh lùng nhìn vào bóng người con gái đang đứng trong mưa bên ngoài trang viên.
“Cậu Thẩm, tôi đã truyền đạt nguyên văn lời cậu nói cho cô Giản rồi.” Quản gia già đuổi Giản Đường đi rồi lặng lẽ đứng trước cửa phòng ngủ chính.
Thẩm Tư Cương lắc ly vang đỏ trên tay, nghe lời quản gia nói anh chỉ lạnh nhạt thu lại ánh mắt đang dán lên bóng lưng Giản Đường, đôi môi mỏng lạnh lùng hạ lệnh: “Thông báo cho người nhà họ Giản, có Giản Đường thì không có nhà họ Giản, nếu chọn gia tộc thì từ nay về sau nhà bọn họ sẽ không còn người tên Giản Đường nữa.”
“Vâng.”
“Thứ hai, thông báo cho đại học S hủy hồ sơ của Giản Đường. Thông báo cho trường trung học phổ thông, Giản Đường vì đánh nhau ở trường nên bị đuổi học. Bằng cấp cao nhất của cô ta là bằng trung học cơ sở.”
“Vâng.”
“Điều cuối cùng.” Thẩm Tư Cương tàn nhẫn nói: “Tống cô ta vào tù đi.”
Quản gia già nghe vậy thì ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Cậu Thẩm?”
“Giết người đền mạng, cô ta thuê kẻ khác cố ý hại người thì để cô ta vào ăn cơm tù ba năm. Thế nào? Quản gia Hạ cho rằng tôi làm sai à?” Thời hạn ba năm là mức mà Thẩm Tư Cương đặt ra cho Giản Đường, hiện giờ tuy không đủ chứng cứ nhưng Thẩm Tư Cương vẫn căm phẫn phán quyết.
“Không không, cậu Thẩm làm rất đúng... Cảm ơn cậu Thẩm, hu hu hu.” Quản gia già rơi nước mắt bật khóc: “Nếu không nhờ có cậu thì tội lỗi Giản Đường đối với Viên Miên sẽ không bị trừng phạt. Giản Đường là người nhà họ Giản, tôi căn bản không làm gì được cô ta. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, hu hu.”
Thẩm Tư Cương quay người đứng trước cửa sổ nhìn về phía bóng dáng đã biến mất nơi ngã rẽ, ánh mắt anh âm u, ngón tay thon dài siết chặt ly rượu. Anh ngửa đầu, từng giọt rượu đỏ thắm xuôi xuống bụng.
“Quản gia Hạ, tôi ra tay dạy dỗ Giản Đường không phải vì Viên Miên là con gái chú, mà là vì Viên Miên là cô gái tôi coi trọng.” Thẩm Tư Cương chậm rãi nói.
...
Giản Đường lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà họ Giản.
Nhưng cô không thể bước vào cổng lớn nhà họ Giản nữa, vì bọn họ đã làm theo mệnh lệnh của Thẩm Tư Cương, Giản Đường bị “mời” ra khỏi nhà, từ đầu đến cuối cô thậm chí còn không được nhìn thấy cái bóng của bố mẹ mình.
Cứ như vậy mà sợ hãi Thẩm Tư Cương sao? Giản Đường nhếch môi... Cô thu hồi ánh mắt, cánh cửa sắt kia đã vạch rõ quan hệ giữa cô và nhà họ Giản, xóa sạch tất cả những gì thuộc về cô trong dĩ vãng.
Giản Đường khó mà nói được cảm giác trong lòng lúc này, vừa quay lại thì bị hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ngăn cản: “Cô Giản, vì hành vi thuê người hủy hoại sự trong trắng của cô Hạ Viên Miên dẫn tới cái chết ngoài ý muốn của cô ấy, mời cô theo chúng tôi đi.”
Trước khi bị tống vào tù, Giản Đường gặp được Thẩm Tư Cương, người đàn ông vóc dáng cao lớn ấy đứng bên cửa sổ.
Giản Đường lắc đầu kiên định nói: “Em không hại Viên Miên.”
Thẩm Tư Cương thong dong đi đến trước mặt Giản Đường. Giản Đường tự nói với mình đừng sợ, cô vô tội, cô không hề phạm pháp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng bờ vai run rẩy đã để lộ sự căng thẳng của cô... Tất cả đều đã bị cặp mắt sắc bén kia bắt được.
“Không phải em, anh hãy tin em.” Giản Đường quật cường nhìn chằm chằm người trong xe, cơn mưa như trút nước dội lên cửa sổ xe làm nhòe đi khuôn mặt lạnh lùng sau lớp kính. Giản Đường run rẩy, cô đứng bên ngoài gọi người bên trong:
“Thẩm Tư Cương!Ít nhất anh cũng phải nghe em nói đã chứ!”
Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường còn chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh kéo vào trong, cô ngã lên người trong xe, chiếc áo sơ mi trắng chốc lát đã ướt đẫm một mảng.
“Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hãm hại Viên Miên không phải do em sắp xếp...” Giản Đường vừa mở miệng đã bị ngón tay thon dài kiabóp mạnh lên cằmkhông thương tiếc, trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Cô thích tôi đến thế sao?”
Giọng nói lạnh lùng còn thoang thoảng mùi thuốc lá - Mùi vị của anh.
“Cái gì?” Giản Đường ngây người. Cô thích anh, cả thế giới đều biết chuyện đó, nhưng sao bây giờ đột nhiên anh lại hỏi như vậy?
Người đàn ông một tay bóp cằm Giản Đường, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má bị mưa tạt ướt đẫm của cô. Giản Đường chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng như nước ấy, cô tưởng như người đàn ông sẽ hỏi “Có lạnh không?”
Nhưng toàn thân anh đột nhiên tản ra thứ hơi thở lạnh băng, anh lạnh lùng nói: “Giản Đường, cô thích tôi đến thế sao? Thích đến mức bất chấp tất cả hại chết Viên Miên?”
Trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, cảm giác ấy nhanh chóng lan khắp toàn bộ cơ thể, Giản Đường lập tức tỉnh táo lại, không khỏi khẽ cười khổ... Cô biết mà, người đàn ông này sao có thể dịu dàng với cô như vậy được, đó chẳng qua chỉ là nụ cười của ác ma mà thôi.
“Em không cố ý hại chết Viên Miên...” Côgiải thích.
“Phải, cô không cố ý hại chết Viên Miên, cô chỉ bỏ tiền mua chuộc vài tên côn đồ để bọn họ cưỡng hiếp Viên Miên thôi.” Đôi mắt người đàn ông ngày càng tàn bạo, anh không cho Giản Đường cơ hội giải thích, cánh tay đã mạnh mẽ xé rách quần áo trên người Giản Đường.
“Á!”
Theo tiếng hét chói tai, Giản Đường bị tàn nhẫn đẩy xuống xe. Cô chật vật ngã xuống giữa trời mưa, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông át cả tiếng mưa gió:
“Giản Đường,cô đối với Viên Miên như thế nào, tôi sẽ đối với cô như vậy. Cảm giác quần áo không đủ che đậy cơ thể thế nào?”
Giản Đường ngẩng phắt lên, ánh mắt không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe. Anh rút khăn ra ung dung lau tay: “Cô Giản, hiện giờ tôi rất mệt, mời cô về cho.”
“Thẩm Tư Cương! Anh hãy nghe em nói! Em thật sự...”
“Muốn tôi nghe cô Giản nói cũng không phải không được.” Người đàn ông hờ hững liếc mắt nhìn Giản Đường: “Nếu cô Giản bằng lòng quỳ trong trang viên nhà họ Thẩm một buổi tối, có lẽ tôi sẽ tốt bụng đồng ý cho cô Giản mười phút.”
Cửa xe đóng lại, một chiếc khăn tay từ trong xe bay ra rơi xuống trước mặt Giản Đường, nó nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.
Giản Đường cúi đầu nhặt chiếc khăn tay rồi nắm chặt lại.
Xe đi vào trang viên nhà họ Thẩm,cánh cửa sắt vô tình sập lại trước mặt cô.
Mặt Giản Đường trắng bệchđứng giữa màn mưa, một lúc saucô mím chặt môi đi đến cánh cửa nhà họ Thẩm, đầu gối chạm mặt đất.
Cô quỳ!
Không phải là vì chuộc tội!
Cô quỳ vì Hạ Viên Miên là bạn của cô! Bạn qua đời nên cô quỳ lạy thương tiếc chứ không phải vì cô hại chết Hạ Viên Miên như mọi người lầm tưởng!
Quần áo trên người bị xé rách, miễn cưỡng có thể che được những vị trí quan trọng, hai tay cô ôm lấy người, lưng ưỡn thẳng. Cô là người kiêu ngạo, cho dù có quỳ cũng phải hiên ngang bất khuất! Cô có tự trọng, cô có tôn nghiêm, cô là Giản Đường của Bến Nhà Rồng!
Cô quật cường quỳ xuống, chỉ vì xin một cơ hội giải thích rõ. Chuyện cô không làm thì cô sẽ không bao giờ nhận!
Nhưng, liệu có còn cơ hội không?
Thực sự có thể giải thích rõ sao?
Sẽ có người tin tưởng cô sao?
Mưa càng lúc càng to, không hề có dấu hiệu dừng lại.
...
Một đêm trôi qua.
Trong cơn mưa như thác đổ, Giản Đường vẫn quỳ bên ngoài trang viên nhà họ Thẩm.
Nước mưa dội ướt đẫm áo quần, cô đã quỳ cả đêm trong mưa.
Những tia nắng đầu tiên cuối cùng cũng đến, trang viên tĩnh mịch cả đêm rốt cuộc cũng dậy lên hơi thở của sự sống. Người quản gia già tóc bạc quắc thước chống chiếc ô màu đen kiểu cũ từ trong sân đi ra.
Cánh cửa sắt chịu mưa chịu gió cả đêm vang lên tiếng két rồi mở ra hai bên, Giản Đường rốt cuộc cũng cử động, cô ngẩng đầu lên cười với quản gia đang đứng trước cửa.
“Cô Giản, cậu Thẩm bảo cô rời khỏi đây.” Người quản gia vẫn tươm tất gọn gàng như thế, cho dù trời mưa cũng không hề thấy một sợi tóc rối. Trông ông trang nghiêm như từng cành cây ngọn cỏ được chuyên gia cắt tỉa kỹ càng trong trang viên. Quản gia đưa cho Giản Đường một bộ quần áo.
Giản Đường run rẩy nhận lấy rồi mặc vào, mặt cô tái nhợt không còn giọt máu, nhưng giọng lại vô cùng kiên định: “Tôi muốn gặp anh ấy.”
Quản gia bình thản truyền đạt nguyên văn lời của chủ nhân trang viên: “Cậu Thẩm nói, sự tồn tại của cô Giản làm ô nhiễm không khí của trang viên, bảo cô Giản đừng làm chướng mắt cậu ấy nữa.”
Từ khi xảy ra chuyện tới giờ, Giản Đường không hề thể hiện ra một chút yếu đuối nào, nhưng lúc này sự kiên cường của cô khó có thể giữ vững được nữa, bờ vai run lên đã để lộ trái tim bị tổn thương của cô.
Giản Đường nhắm mắt lại, gương mặt cô đẫm nước khiến người ta khó mà nhận ra đó là nước mưa hay nước mắt. Người quản gia già vẫn vô cảm nhìn cô, Giản Đường lại lần nữa mở mắt ra ngẩng đầu nói với ông: “Quản gia Hạ, cho dù trong lòng ông nghĩ thế nào thì tôi cũng phải nói rõ, tôi không hề thuê người hủy hoại sự trong trắng của Viên Miên. Bất kể thế nào, tôi không thể im lặng thừa nhận nỗi oán hận của ông mà không có lời giải thích nào.”
Tuy Giản Đường đang rất mệt mỏi nhưng từng câu từng chữ cô vẫn nói rõ ràng... Cô gái này tuy tạm thời cúi đầu nhưng vẫn đầy kiêu ngạo.
Người quản gia già cuối cùng cũng có bày tỏ thái độ khác ngoài sự coi thường,
Đôi lông mày muối tiêu của ông cau lại, ánh mắt nhìn về phía Giản Đường tràn đầy sự căm ghét: “Viên Miên là con gái tôi, từ nhỏ tới lớn con bé đều rất ngoan ngoãn vâng lời, chưa bao giờ đặt chân đến những chỗ hỗn loạn bẩn thỉu như quán bar, vũ trường, vậy mà nó lại bị đám côn đồ làm nhục đến chết ở nơi hỗn loạn ấy.
Cô Giản, chúng tôi đã điều tra điện thoại của con bé. Trước khi xảy ra chuyện nó đã từng gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô, nội dung tin nhắn là: “Tớ đã đến 'Dạ Đêm', Tiểu Đường cậu đâu rồi?”
Quản gia già căm hận nhìn Giản Đường: “Cô Giản, kẻ cô hại chết không phải con mèo con chó mà là một người sống sờ sờ đó! Người cũng đã chết rồi, cô còn ở đó ngụy biện sao! Ai cũng biết cô Giản si mê cậu Thẩm, nhưng cậu ấy lại chán ghét cô, trong lòng cậu Thẩm chỉ có đứa con gái Viên Miên của tôi. Cô đố kỵ với Viên Miên, lại muốn có được cậu Thẩm nên mới hủy hoại sự trong trắng của Viên Miên. Con người ác độc như cô Giản thật khiến người ta không dám khen ngợi!”
Giản Đường không còn lời gì để nói, Hạ Viên Miên là con gái của ông Hạ, là người yêu của Thẩm Tư Cương, còn Giản Đường cô chỉ là nữ phụ yêu đơn phương anh. Giờ thì hay rồi, Hạ Viên Miên đã chết, Giản Đường cô vẫn chỉ là nữ phụ, còn là một nhân vật nữ phụ độc ác.
“Mời cô Giản đi cho.” Ông Hạ nói: “Đúng rồi, cậu Thẩm bảo tôi truyền đạt cho cô một câu.”
Giản Đường nhìn quản gia Hạ.
“Cậu Thẩm nói, người chết sao không phải là cô?”
Cơ thể yếu ớt quỳ trên mặt đất của Giản Đường không kìm được mà lảo đảo, ngực cô như phải chịu cơn đau đớn kịch liệt.
Quản gia già quay người đi, khóe miệng nhăn nheo của ông nhếch lên một nụ cười lạnh khiến cho khuôn mặt cứng nhắc bảo thủ của ông trông vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Viên Miên bị Giản Đường hại chết rồi, lòng ông đau tới tê tái, ông hận Giản Đường.
Giản Đường gắng gượng chống chọi với cái lạnh tận xương tủy, cô lảo đảo đứng dậy nhưng chân bỗng tê rần liền ngã phịch xuống đất, cô cười tự giễu... Người chết sao không phải là cô?
Quả thực rất giống kiểu ăn nói của người đàn ông kia. Giản Đường nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Viên Miên ơi Viên Miên, cái chết của cậu đúng là đã khiến tớ thành kẻ bị người người lên án.”
Trên tầng hai của trang viên nhà họ Thẩm, một người đàn ông cao lớn choàng bộ áo ngủ màu đen gợi cảm đứng trước cửa sổ với đôi bàn chân trần. Anh lạnh lùng nhìn vào bóng người con gái đang đứng trong mưa bên ngoài trang viên.
“Cậu Thẩm, tôi đã truyền đạt nguyên văn lời cậu nói cho cô Giản rồi.” Quản gia già đuổi Giản Đường đi rồi lặng lẽ đứng trước cửa phòng ngủ chính.
Thẩm Tư Cương lắc ly vang đỏ trên tay, nghe lời quản gia nói anh chỉ lạnh nhạt thu lại ánh mắt đang dán lên bóng lưng Giản Đường, đôi môi mỏng lạnh lùng hạ lệnh: “Thông báo cho người nhà họ Giản, có Giản Đường thì không có nhà họ Giản, nếu chọn gia tộc thì từ nay về sau nhà bọn họ sẽ không còn người tên Giản Đường nữa.”
“Vâng.”
“Thứ hai, thông báo cho đại học S hủy hồ sơ của Giản Đường. Thông báo cho trường trung học phổ thông, Giản Đường vì đánh nhau ở trường nên bị đuổi học. Bằng cấp cao nhất của cô ta là bằng trung học cơ sở.”
“Vâng.”
“Điều cuối cùng.” Thẩm Tư Cương tàn nhẫn nói: “Tống cô ta vào tù đi.”
Quản gia già nghe vậy thì ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Cậu Thẩm?”
“Giết người đền mạng, cô ta thuê kẻ khác cố ý hại người thì để cô ta vào ăn cơm tù ba năm. Thế nào? Quản gia Hạ cho rằng tôi làm sai à?” Thời hạn ba năm là mức mà Thẩm Tư Cương đặt ra cho Giản Đường, hiện giờ tuy không đủ chứng cứ nhưng Thẩm Tư Cương vẫn căm phẫn phán quyết.
“Không không, cậu Thẩm làm rất đúng... Cảm ơn cậu Thẩm, hu hu hu.” Quản gia già rơi nước mắt bật khóc: “Nếu không nhờ có cậu thì tội lỗi Giản Đường đối với Viên Miên sẽ không bị trừng phạt. Giản Đường là người nhà họ Giản, tôi căn bản không làm gì được cô ta. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, hu hu.”
Thẩm Tư Cương quay người đứng trước cửa sổ nhìn về phía bóng dáng đã biến mất nơi ngã rẽ, ánh mắt anh âm u, ngón tay thon dài siết chặt ly rượu. Anh ngửa đầu, từng giọt rượu đỏ thắm xuôi xuống bụng.
“Quản gia Hạ, tôi ra tay dạy dỗ Giản Đường không phải vì Viên Miên là con gái chú, mà là vì Viên Miên là cô gái tôi coi trọng.” Thẩm Tư Cương chậm rãi nói.
...
Giản Đường lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà họ Giản.
Nhưng cô không thể bước vào cổng lớn nhà họ Giản nữa, vì bọn họ đã làm theo mệnh lệnh của Thẩm Tư Cương, Giản Đường bị “mời” ra khỏi nhà, từ đầu đến cuối cô thậm chí còn không được nhìn thấy cái bóng của bố mẹ mình.
Cứ như vậy mà sợ hãi Thẩm Tư Cương sao? Giản Đường nhếch môi... Cô thu hồi ánh mắt, cánh cửa sắt kia đã vạch rõ quan hệ giữa cô và nhà họ Giản, xóa sạch tất cả những gì thuộc về cô trong dĩ vãng.
Giản Đường khó mà nói được cảm giác trong lòng lúc này, vừa quay lại thì bị hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ngăn cản: “Cô Giản, vì hành vi thuê người hủy hoại sự trong trắng của cô Hạ Viên Miên dẫn tới cái chết ngoài ý muốn của cô ấy, mời cô theo chúng tôi đi.”
Trước khi bị tống vào tù, Giản Đường gặp được Thẩm Tư Cương, người đàn ông vóc dáng cao lớn ấy đứng bên cửa sổ.
Giản Đường lắc đầu kiên định nói: “Em không hại Viên Miên.”
Thẩm Tư Cương thong dong đi đến trước mặt Giản Đường. Giản Đường tự nói với mình đừng sợ, cô vô tội, cô không hề phạm pháp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng bờ vai run rẩy đã để lộ sự căng thẳng của cô... Tất cả đều đã bị cặp mắt sắc bén kia bắt được.