CHƯƠNG 3: RA TÙ
CHƯƠNG 3: RA TÙ
Ba năm sau.
Cánh cổng nhà tù nữ thành phố S mở ra, không bao lâu có một cô gái chậm rãi từ bên trong đi ra.
Cô gái gầy đến khó tin, tuy vẫn mặc bộ váy trắng hôm bị đưa đến đây ba năm trước nhưng giờ lại như trùm một cái bao tải to vậy.
Cô đi rất chậm, từng bước từng bước tiến đến ga tàu cách đó hơn trăm mét, tay cô xách một túi nilon màu đen, bên trong là một trăm lẻ năm nghìn và một tấm thẻ chứng minh thư.
Mùa hè nóng bức, đi trên con đường cát đá dùng mắt thường cũng có thể thấy hơi nóng bốc lên. Nhiệt độ hôm nay ít nhất cũng phải 33, 34 độ, đi dưới cái nắng gắt mà người cô vẫn khô ráo không một giọt mồ hôi.
Trên làn da trắng nhợt có những vết bầm xanh xanh tím tím, đến cả trên mặt, chỗ mép tóc gần trán cũng có một vết sẹo dài ba centimet nằm ngang ở đó, vô cùng chướng mắt.
Xe buýt đến, cô gái bước lên xe, cẩn thận lấy từ trong chiếc túi nilon đen một đồng tiền xu nhét vào hòm để tiền. Trên xe buýt không có ai, tài xế liếc nhìn cô rồi thu lại ánh mắt chán ghét... Người lên xe ở đây đều là tù nhân, người từng phạm tội thì có ai tốt đẹp chứ?
Cô gái dường như không nhìn thấy ánh mắt của tài xế, cô đi xuống hàng cuối cùng, chọn một chiếc ghế trong góc ngồi xuống, cố gắng không để người khác chú ý đến mình.
Xe lại di chuyển, trên đường đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ... Ba năm, thay đổi thật nhiều.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên... Đúng vậy, ba năm, thứ thay đổi nhiều đâu chỉ là thế giới bên ngoài nhà tù mà còn cả chính cô nữa.
Xe buýt chạy đến đoạn đường phồn hoa, cô đột nhiên giật mình... Ra tù rồi, cô phải đi đâu đây?
Cô bừng tỉnh, phát hiện ra một sự thực cấp bách - cô không có chỗ đi.
Mở chiếc túi nilon màu đen ra, bên trong còn một trăm lẻ một nghìn, cô cẩn thận đếm lại 3 lần... Sau này phải làm sao đây?
Ven đường cách đó không xa có một tờ thông báo tuyển dụng thu hút sự chú ý của cô.
“Bác tài, tôi muốn xuống xe, làm phiền bác mở cửa xe ạ.” Cuộc sống lao tù ba năm đã mài mòn sự kiêu ngạo của cô, khi nói chuyện với người khác giọng cô luôn yếu ớt như vậy.
Tài xế vừa phàn nàn vừa mở cửa xe, cô cảm ơn rồi đi xuống.
Đi đến trước tấm biển dán thông báo tuyển dụng, cô nhìn hồi lâu rồi tập trung vào “nhân viên dọn vệ sinh” và “bao ở bao ăn một bữa”.
Cô không có nhà, không có hồ sơ bằng cấp, đã từng ngồi tù... Chỉ sợ là muốn làm nhân viên dọn vệ sinh cũng không ai thèm. Thế nhưng... mân mê một trăm lẻ một nghìn còn thừa trong tay, cô cắn răng đi vào tòa nhà “câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh”. Vừa vào Giản Đường đã run lên, luồng hơi lạnh phả ra từ điều hòa khiến toàn thân cô run lập cập.
...
“Tên.” Người kia nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Giản Đường.” Giọng nói khàn khàn chậm chạp vang lên làm cô nàng xinh đẹp đang ghi chép thông tin phải giật mình, chiếc bút trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống bàn, cô ta bất mãn hỏi: “Giọng cô sao lại khó nghe vậy?”
Đã trải qua ba năm cuộc sống lao tù như địa ngục, Giản Đường đã quen rồi, cho dù người khác có mắng thẳng mặt rằng giọng cô khó nghe thì cô vẫn chịu đựng như một kẻ nhu nhược. Cô chậm rãi nói: “Bị sặc khói.”
Cô nàng xinh đẹp hơi giật mình, ánh mắt tò mò soi lên mặt Giản Đường, “Hỏa hoạn à?”
“Vâng, hỏa hoạn.” Nói xong cô cụp mắt... Chỉ có điều là do có người cố ý phóng hỏa mà thôi.
Cô nàng xinh đẹp thấy cô không muốn nói nhiều, tính cách tẻ nhạt thì không để ý nữa, chỉ cau mày chép miệng: “Không được rồi, Đông Kinh không phải câu lạc bộ giải trí bình thường, người đến đây cũng không phải khách tầm thường đâu.” Rồi lại liếc nhìn Giản Đường với ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu, hiển nhiên cô ta vô cùng chướng mắt với bộ váy bao tải của Giản Đường, chiếc váy trắng này không biết đã mặc bao lâu, màu trắng cũng ố vàng rồi.
Đông Kinh không phải là nơi dành cho người bình thường, ở đây dù là nhân viên phục vụ bình thường cũng phải có ngoại hình xinh xắn, vóc dáng nóng bỏng. Người như Giản Đường sao lại dám đến ứng tuyển chứ.
Cô nàng xinh đẹp đứng lên phất tay, từ chối Giản Đường: “Không được, cô như thế này không được đâu, cho dù là nhân viên phục vụ cũng không được.” Nói rồi quay người muốn bỏ đi.
“Tôi ứng tuyển làm nhân viên dọn vệ sinh.”
Giọng nói khản đặc vang lên trong văn phòng nhỏ, thành công ngăn cản bước chân của cô gái kia. Cô gái dừng bước quay lại, nhíu mày dò xét Giản Đường từ trên xuống dưới, sau đó nghi ngờ hỏi: “Tôi chưa thấy ai mới hơn 20 tuổi lại chịu khổ đi làm nhân viên dọn vệ sinh.”
Chỗ bọn họ nhân viên dọn vệ sinh toàn là các dì trên 40 tuổi. Cô gái này có sẹo trên trán, gầy như cây trúc vậy, nhưng cùng lắm chỉ 20 tuổi thôi. Chỗ bọn họ những cô nàng 20 tuổi đều làm người mẫu và tiếp viên! Tất nhiên là còn cả nhân viên phục vụ nữa.
Chưa từng nghe nói có người 20 tuổi lại đi làm nhân viên dọn vệ sinh.
Cô ta cho rằng cô nàng bất thường này sẽ vội vã kể khổ, lên án thói đời tệ bạc cuộc sống gian nan... Nếu cô ta thật sự kể lể mấy lời vô tích sự ấy thì cô sẽ lập tức đuổi cô ta ra ngoài.
Thói đời tệ bạc ấy hả, ha ha, trong Đông Kinh này có biết bao chuyện đủ để xuất bản chất đầy cả một thư viện ấy, ai thèm quan tâm một kẻ xa lạ lần đầu gặp mặt sống như thế nào?
Không ngờ giọng nói khàn đặc lại chậm rãi vang lên: “Nếu có thể bán mình tôi đã tự nguyện dang chân nghênh đón rồi. Trước khi đến đây tôi đã tự xét lại bản thân, không có vốn tự có thì đành bán sức lao động, làm tốt công việc của mình.” Cô chỉ là tên tội phạm mang mã số 926 mà thôi, đã là người từ nơi đó ra thì còn cần tôn nghiêm làm gì nữa? Giản Đường cười tự giễu.
Cô nàng xinh đẹp hơi ngạc nhiên, cô lại một lần nữa đánh giá Giản Đường, sau đó quay về bàn làm việc lấy giấy bút chuẩn bị điền tên: “Giản Đường à? Giản trong đơn giản, Đường trong đồng thoại?”
“Vâng.”
“Không nên vậy.” Cô gái kia lại đánh giá Giản Đường: “Có thể đặt tên này cho cô chứng tỏ bố mẹ hẳn rất yêu cô.”
Đôi mắt Giản Đường đờ đẫn... Rất yêu ư?
Phải, rất yêu. Nếu cô không độc ác hại chết Hạ Viên Miên, không đem tai ương đến cho nhà họ Giản. Ừm, có lẽ, sẽ rất yêu.
“Tôi không có người thân.” Giản Đường bình tĩnh nói.
Cô nàng xinh đẹp cau mày nhìn Giản Đường, cũng không hỏi thêm nữa mà đứng dậy nói: “Được rồi, cô đưa chứng minh thư để tôi đi photo.”
Cô ta đứng dậy giẫm đôi guốc cao 15 phân đi đến cửa rồi đột nhiên dừng lại, quay sang cảnh cáo Giản Đường: “Giản Đường, cô biết vì sao tôi lại phá lệ nhận cô không?”
Cô ta cũng không trông chờ Giản Đường sẽ trả lời, tự động nói tiếp: “Giản Đường, cô có nói một câu rất hay, có thể bán thì đã bán rồi, không bán được thì đành chấp nhận làm chuyện mình có thể làm.
Có bao nhiêu ngươi tuổi tác gấp bội cô mà vẫn chưa hiểu được đạo lý này, chỉ để tâm những chuyện vụn vặt, ra cúi vào luồn, tưởng mình tài giỏi. song thực ra chỉ là kẻ nói rồng leo làm như mèo mửa, không hiểu rõ bản thân đang ở vị trí nào.
Cô có thể nhìn thẳng vào bản thân, biết rõ mình có thể làm được cái gì. Tôi tin một người hiểu rõ khả năng của mình thì cũng sẽ hiểu được chuyện nào không thể làm.”
Nói đến đây cô nàng xinh đẹp nheo mắt: “Giản Đường, Đông Kinh không phải câu lạc bộ giải trí bình thường.”
Giản Đường vẫn chậm rãi nói: “Tôi biết, giọng tôi khó nghe, sẽ không tùy tiện mở miệng.” Không tùy tiện mở miệng sẽ không nói lung tung.
Cô gái xinh đẹp vô cùng hài lòng gật đầu, bình thường cô sẽ không nhắc nhở người mới, có gan đến Đông Kinh thì phải có chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Không ngờ hôm nay cô lại vì một nhân viên dọn vệ sinh mà phá lệ.
Tuy ở Đông Kinh địa vị của cô không thấp nhưng trong thành phố lớn bao nhiêu kẻ giàu sang phú quý, bất kỳ ai cô cũng không thể đắc tội nổi... Đã vào Đông Kinh thì phải học được “quy củ”, những điều nào nên nói và cái gì nên làm.
“Giám đốc à...” Giản Đường có hơi khó nói: “Tôi không có chỗ ở.”
Cô gái xinh đẹp nói: “Sau này gọi chị là chị Mịch.” Sau đó cô lấy điện thoại ra gọi: “Tiểu Giang, em tới đây chút, chỗ chị vừa tuyển một nhân viên dọn vệ sinh, em đưa cô ấy đến ký túc xá giúp chị.” Nói xong cúp điện thoại rồi nói với Giản Đường:
“Ngày mai tới làm.”
Rồi ngay lập tức rời khỏi.
Giản Đường nhìn tờ giấy nhận chức trong tay mà thở phào nhẹ nhõm... Đêm nay cô không cần ngủ ngoài đường nữa rồi.
Ba năm sau.
Cánh cổng nhà tù nữ thành phố S mở ra, không bao lâu có một cô gái chậm rãi từ bên trong đi ra.
Cô gái gầy đến khó tin, tuy vẫn mặc bộ váy trắng hôm bị đưa đến đây ba năm trước nhưng giờ lại như trùm một cái bao tải to vậy.
Cô đi rất chậm, từng bước từng bước tiến đến ga tàu cách đó hơn trăm mét, tay cô xách một túi nilon màu đen, bên trong là một trăm lẻ năm nghìn và một tấm thẻ chứng minh thư.
Mùa hè nóng bức, đi trên con đường cát đá dùng mắt thường cũng có thể thấy hơi nóng bốc lên. Nhiệt độ hôm nay ít nhất cũng phải 33, 34 độ, đi dưới cái nắng gắt mà người cô vẫn khô ráo không một giọt mồ hôi.
Trên làn da trắng nhợt có những vết bầm xanh xanh tím tím, đến cả trên mặt, chỗ mép tóc gần trán cũng có một vết sẹo dài ba centimet nằm ngang ở đó, vô cùng chướng mắt.
Xe buýt đến, cô gái bước lên xe, cẩn thận lấy từ trong chiếc túi nilon đen một đồng tiền xu nhét vào hòm để tiền. Trên xe buýt không có ai, tài xế liếc nhìn cô rồi thu lại ánh mắt chán ghét... Người lên xe ở đây đều là tù nhân, người từng phạm tội thì có ai tốt đẹp chứ?
Cô gái dường như không nhìn thấy ánh mắt của tài xế, cô đi xuống hàng cuối cùng, chọn một chiếc ghế trong góc ngồi xuống, cố gắng không để người khác chú ý đến mình.
Xe lại di chuyển, trên đường đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ... Ba năm, thay đổi thật nhiều.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên... Đúng vậy, ba năm, thứ thay đổi nhiều đâu chỉ là thế giới bên ngoài nhà tù mà còn cả chính cô nữa.
Xe buýt chạy đến đoạn đường phồn hoa, cô đột nhiên giật mình... Ra tù rồi, cô phải đi đâu đây?
Cô bừng tỉnh, phát hiện ra một sự thực cấp bách - cô không có chỗ đi.
Mở chiếc túi nilon màu đen ra, bên trong còn một trăm lẻ một nghìn, cô cẩn thận đếm lại 3 lần... Sau này phải làm sao đây?
Ven đường cách đó không xa có một tờ thông báo tuyển dụng thu hút sự chú ý của cô.
“Bác tài, tôi muốn xuống xe, làm phiền bác mở cửa xe ạ.” Cuộc sống lao tù ba năm đã mài mòn sự kiêu ngạo của cô, khi nói chuyện với người khác giọng cô luôn yếu ớt như vậy.
Tài xế vừa phàn nàn vừa mở cửa xe, cô cảm ơn rồi đi xuống.
Đi đến trước tấm biển dán thông báo tuyển dụng, cô nhìn hồi lâu rồi tập trung vào “nhân viên dọn vệ sinh” và “bao ở bao ăn một bữa”.
Cô không có nhà, không có hồ sơ bằng cấp, đã từng ngồi tù... Chỉ sợ là muốn làm nhân viên dọn vệ sinh cũng không ai thèm. Thế nhưng... mân mê một trăm lẻ một nghìn còn thừa trong tay, cô cắn răng đi vào tòa nhà “câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh”. Vừa vào Giản Đường đã run lên, luồng hơi lạnh phả ra từ điều hòa khiến toàn thân cô run lập cập.
...
“Tên.” Người kia nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Giản Đường.” Giọng nói khàn khàn chậm chạp vang lên làm cô nàng xinh đẹp đang ghi chép thông tin phải giật mình, chiếc bút trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống bàn, cô ta bất mãn hỏi: “Giọng cô sao lại khó nghe vậy?”
Đã trải qua ba năm cuộc sống lao tù như địa ngục, Giản Đường đã quen rồi, cho dù người khác có mắng thẳng mặt rằng giọng cô khó nghe thì cô vẫn chịu đựng như một kẻ nhu nhược. Cô chậm rãi nói: “Bị sặc khói.”
Cô nàng xinh đẹp hơi giật mình, ánh mắt tò mò soi lên mặt Giản Đường, “Hỏa hoạn à?”
“Vâng, hỏa hoạn.” Nói xong cô cụp mắt... Chỉ có điều là do có người cố ý phóng hỏa mà thôi.
Cô nàng xinh đẹp thấy cô không muốn nói nhiều, tính cách tẻ nhạt thì không để ý nữa, chỉ cau mày chép miệng: “Không được rồi, Đông Kinh không phải câu lạc bộ giải trí bình thường, người đến đây cũng không phải khách tầm thường đâu.” Rồi lại liếc nhìn Giản Đường với ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu, hiển nhiên cô ta vô cùng chướng mắt với bộ váy bao tải của Giản Đường, chiếc váy trắng này không biết đã mặc bao lâu, màu trắng cũng ố vàng rồi.
Đông Kinh không phải là nơi dành cho người bình thường, ở đây dù là nhân viên phục vụ bình thường cũng phải có ngoại hình xinh xắn, vóc dáng nóng bỏng. Người như Giản Đường sao lại dám đến ứng tuyển chứ.
Cô nàng xinh đẹp đứng lên phất tay, từ chối Giản Đường: “Không được, cô như thế này không được đâu, cho dù là nhân viên phục vụ cũng không được.” Nói rồi quay người muốn bỏ đi.
“Tôi ứng tuyển làm nhân viên dọn vệ sinh.”
Giọng nói khản đặc vang lên trong văn phòng nhỏ, thành công ngăn cản bước chân của cô gái kia. Cô gái dừng bước quay lại, nhíu mày dò xét Giản Đường từ trên xuống dưới, sau đó nghi ngờ hỏi: “Tôi chưa thấy ai mới hơn 20 tuổi lại chịu khổ đi làm nhân viên dọn vệ sinh.”
Chỗ bọn họ nhân viên dọn vệ sinh toàn là các dì trên 40 tuổi. Cô gái này có sẹo trên trán, gầy như cây trúc vậy, nhưng cùng lắm chỉ 20 tuổi thôi. Chỗ bọn họ những cô nàng 20 tuổi đều làm người mẫu và tiếp viên! Tất nhiên là còn cả nhân viên phục vụ nữa.
Chưa từng nghe nói có người 20 tuổi lại đi làm nhân viên dọn vệ sinh.
Cô ta cho rằng cô nàng bất thường này sẽ vội vã kể khổ, lên án thói đời tệ bạc cuộc sống gian nan... Nếu cô ta thật sự kể lể mấy lời vô tích sự ấy thì cô sẽ lập tức đuổi cô ta ra ngoài.
Thói đời tệ bạc ấy hả, ha ha, trong Đông Kinh này có biết bao chuyện đủ để xuất bản chất đầy cả một thư viện ấy, ai thèm quan tâm một kẻ xa lạ lần đầu gặp mặt sống như thế nào?
Không ngờ giọng nói khàn đặc lại chậm rãi vang lên: “Nếu có thể bán mình tôi đã tự nguyện dang chân nghênh đón rồi. Trước khi đến đây tôi đã tự xét lại bản thân, không có vốn tự có thì đành bán sức lao động, làm tốt công việc của mình.” Cô chỉ là tên tội phạm mang mã số 926 mà thôi, đã là người từ nơi đó ra thì còn cần tôn nghiêm làm gì nữa? Giản Đường cười tự giễu.
Cô nàng xinh đẹp hơi ngạc nhiên, cô lại một lần nữa đánh giá Giản Đường, sau đó quay về bàn làm việc lấy giấy bút chuẩn bị điền tên: “Giản Đường à? Giản trong đơn giản, Đường trong đồng thoại?”
“Vâng.”
“Không nên vậy.” Cô gái kia lại đánh giá Giản Đường: “Có thể đặt tên này cho cô chứng tỏ bố mẹ hẳn rất yêu cô.”
Đôi mắt Giản Đường đờ đẫn... Rất yêu ư?
Phải, rất yêu. Nếu cô không độc ác hại chết Hạ Viên Miên, không đem tai ương đến cho nhà họ Giản. Ừm, có lẽ, sẽ rất yêu.
“Tôi không có người thân.” Giản Đường bình tĩnh nói.
Cô nàng xinh đẹp cau mày nhìn Giản Đường, cũng không hỏi thêm nữa mà đứng dậy nói: “Được rồi, cô đưa chứng minh thư để tôi đi photo.”
Cô ta đứng dậy giẫm đôi guốc cao 15 phân đi đến cửa rồi đột nhiên dừng lại, quay sang cảnh cáo Giản Đường: “Giản Đường, cô biết vì sao tôi lại phá lệ nhận cô không?”
Cô ta cũng không trông chờ Giản Đường sẽ trả lời, tự động nói tiếp: “Giản Đường, cô có nói một câu rất hay, có thể bán thì đã bán rồi, không bán được thì đành chấp nhận làm chuyện mình có thể làm.
Có bao nhiêu ngươi tuổi tác gấp bội cô mà vẫn chưa hiểu được đạo lý này, chỉ để tâm những chuyện vụn vặt, ra cúi vào luồn, tưởng mình tài giỏi. song thực ra chỉ là kẻ nói rồng leo làm như mèo mửa, không hiểu rõ bản thân đang ở vị trí nào.
Cô có thể nhìn thẳng vào bản thân, biết rõ mình có thể làm được cái gì. Tôi tin một người hiểu rõ khả năng của mình thì cũng sẽ hiểu được chuyện nào không thể làm.”
Nói đến đây cô nàng xinh đẹp nheo mắt: “Giản Đường, Đông Kinh không phải câu lạc bộ giải trí bình thường.”
Giản Đường vẫn chậm rãi nói: “Tôi biết, giọng tôi khó nghe, sẽ không tùy tiện mở miệng.” Không tùy tiện mở miệng sẽ không nói lung tung.
Cô gái xinh đẹp vô cùng hài lòng gật đầu, bình thường cô sẽ không nhắc nhở người mới, có gan đến Đông Kinh thì phải có chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Không ngờ hôm nay cô lại vì một nhân viên dọn vệ sinh mà phá lệ.
Tuy ở Đông Kinh địa vị của cô không thấp nhưng trong thành phố lớn bao nhiêu kẻ giàu sang phú quý, bất kỳ ai cô cũng không thể đắc tội nổi... Đã vào Đông Kinh thì phải học được “quy củ”, những điều nào nên nói và cái gì nên làm.
“Giám đốc à...” Giản Đường có hơi khó nói: “Tôi không có chỗ ở.”
Cô gái xinh đẹp nói: “Sau này gọi chị là chị Mịch.” Sau đó cô lấy điện thoại ra gọi: “Tiểu Giang, em tới đây chút, chỗ chị vừa tuyển một nhân viên dọn vệ sinh, em đưa cô ấy đến ký túc xá giúp chị.” Nói xong cúp điện thoại rồi nói với Giản Đường:
“Ngày mai tới làm.”
Rồi ngay lập tức rời khỏi.
Giản Đường nhìn tờ giấy nhận chức trong tay mà thở phào nhẹ nhõm... Đêm nay cô không cần ngủ ngoài đường nữa rồi.