Chương 2: Trạm nhan
Edit+beta: LQNN203
Mặc dù váy vẫn ướt nhưng Lâm Dĩ Vi không dám mặc áo khoác đua của Tạ Bạc.
Trừ khi cô muốn lên trang nhất của BBS Đại học Phỉ Các ngay khi bước ra khỏi Trung tâm Nghệ thuật.
Hơn nữa, mặc dù mối quan hệ ái muội giữa Tạ Bạc và Trì Tây Ngữ vẫn chưa được công bố chính thức nhưng hầu như mọi người đều biết...
Nếu Lâm Dĩ Vi muốn đến gần Trì Tây Ngữ, cô phải giữ khoảng cách an toàn với Tạ Bạc.
Chuyện xảy ra đêm đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng điên rồ.
Trong mười chín năm cuộc đời, Lâm Dĩ Vi luôn tuân theo khuôn phép.
Trước mặt anh trai, cô là một người em gái tốt, ngoan ngoãn, nghe lời, trong mắt hàng xóm, cô cũng là một cô gái nghị lực và hiểu chuyện...
Ngay cả trước sự giễu cợt của cậu và mợ, cô cũng không nói một lời.
Mũi tên sắc bén ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, mà dịu dàng ngoan ngoãn là màu tự vệ của kẻ yếu.
Lâm Dĩ Vi biết cách tự bảo vệ mình.
Lần duy nhất cô bốc đồng và lệch lạc xảy ra vào đêm cô gặp Tạ Bạc.
Trong quán bar đêm đó, ca sĩ lười biếng hát những làn điệu dân ca.
Bên trái Lâm Dĩ Vi ngồi là một cặp đôi đang hôn nhau rất ướt át, bên phải là một người phụ nữ duyên dáng đầy đặn trong chiếc váy sequin cổ chữ V cũng rất gợi cảm, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Dĩ Vi với đuôi mắt cong vút.
Với nửa ly margarita trong bụng, lớp trang điểm nhẹ nhàng của cô không thể ngăn được sự ửng đỏ trên má, ánh đèn neon xung quanh trở nên mờ ảo, cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều quay tròn và tỏa sáng.
Cảm giác say, thật tuyệt vời.
Người phụ nữ bưng ly cocktail đến, ý muốn tán tỉnh Lâm Dĩ Vi.
Cô ấy có mùi hoa hồng nồng đậm ở vùng đất không người, Lâm Dĩ Vi cảm thấy rất dễ ngửi, nhưng cô không phải là Les nên đã từ chối một cách lãnh đạm mà không mất lịch sự.
Người phụ nữ biết cân nhắc, quyến luyến liếc nhìn cô, thì thầm vào tai cô: "Khuôn mặt của em không chỉ mê hoặc đàn ông mà còn mê hoặc cả phụ nữ. Nếu tôi là em, tôi sẽ không uống rượu một mình ở đây vào đêm khuya."
Nói xong, cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, để cô thấy xung quanh có bao nhiêu người đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt săn đuổi không che giấu.
Lâm Dĩ Vi biết cô ấy có ý tốt, đáp lại: "Cảm ơn chị."
Người phụ nữ hôn nhẹ lên má cô, cầm túi xách rồi duyên dáng rời đi.
Cảm giác được phụ nữ thích còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần là được đàn ông thèm muốn, người sau chỉ khiến cô buồn nôn.
Trong cơn say, Lâm Dĩ Vi đã gửi tin nhắn âm thanh cho bà chủ nhà, nói ông chủ nhà đáng khinh đã yêu cầu cô ngủ với ông ta một đêm liền miễn cho cô nửa tháng tiền thuê nhà.
Có lẽ ngày mai cô sẽ bị đuổi ra ngoài.
Vẫn còn một tháng để đăng ký vào Đại học Phỉ Các, trong tháng này, Lâm Dĩ Vi cần tìm một nơi khác để ở.
Một đống chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, anh trai mất tích, quấy rối khắp nơi... đều khiến Lâm Dĩ Vi cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như muốn chết đuối.
Cô cần sự thư giãn và vui vẻ hoàn toàn để chữa lành những vết thương trong cuộc sống thực.
Có lẽ...
Đàn ông có thể săn mồi, tại sao phụ nữ lại không?
Lâm Dĩ Vi ngước đôi mắt say xỉn nhìn xung quanh, đáng tiếc, trong quán bar không có người đàn ông nào có sức hấp dẫn với cô.
Anh trai cô, Lâm Gia, có vẻ ngoài lạnh lùng và xinh đẹp, ngoại hình hiếm có trên đời.
Mấy năm nay, mắt nhìn của Lâm Dĩ Vi đã bị Lâm Gia chiều hư, một người đẹp trai bình thường cô thực sự không để vào mắt.
Cô đặt ly xuống, rời khỏi ghế cao, cầm túi xách bước ra khỏi quán.
Khi bước ra ngoài, lảo đảo một bước, suýt ngã.
Tình cờ có người ở bên cạnh, thuận tay đỡ cô.
Lâm Dĩ Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông có đường nét khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Đêm neon làm cho làn da của anh trở nên trắng lạnh, anh mặc đồ đen, dáng người rắn chắc và sắc sảo, có vài sợi tóc xõa xuống trước mắt, đeo cặp kính không gọng màu ánh trăng, trông...
Văn nhã lại dịu dàng.
Đúng lúc đó, dục vọng dâng lên dưới ánh đèn neon.
Rượu khiến người ta bạo dạn hơn.
"Tôi uống nhiều quá, anh đưa tôi về nhà được không?" Cô thẳng thừng nói: "Một thân một mình tôi không an toàn."
Tạ Bạc liếc nhìn cô.
Mắt một mí, nước da sáng, chiếc dây chuyền xương đòn chữ rẻ tiền khiến cổ cô thanh mảnh, tay chân gầy gò, thân hình nhỏ nhắn.
Trên trán cô có một nốt ruồi Quan Âm nhỏ màu đỏ tươi, khiến mọi người nhớ đến một mô tả rất phổ biến trên Internet gần đây - ham muốn thuần khiết.
Tạ Bạc châm điếu thuốc, trong làn sương trắng, khóe môi anh cong lên, móng tay cắt tỉa gọn gàng vẩy tàn thuốc: "Tôi đã hẹn bạn."
Lâm Dĩ Vi coi câu này là từ chối, cũng không cảm thấy mất mặt.
Nếu không được thì thôi, dù sao về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Cô xoay người bỏ đi.
Người đàn ông không buông cô ra——
"Có điều, bọn họ sẽ không ngại chờ thêm một lúc."
Lâm Dĩ Vi bắt xe, Tạ Bạc lên xe.
Phòng cho thuê của cô nằm trong một chung cư cao tầng trên tầng 46. Chung cư rải rác gồm tiệm nail, phòng viết kịch bản, studio, phòng tắm hơi và tiệm mát-xa, v.v., gì cũng có, chờ thang máy trong giờ cao điểm thậm chí có thể mất nửa giờ hoặc hơn.
Dù trời đã khuya nhưng trong thang máy vẫn có rất nhiều người, Lâm Dĩ Vi nắm tay áo Tạ Bạc, như sợ anh sẽ bỏ chạy.
Trong thang máy có một người phụ nữ trang điểm đậm, đôi mắt màu khói của cô ta nhìn chằm chằm vào Tạ Bạc, sau đó có chút hâm mộ nhìn Lâm Dĩ Vi.
Đến tầng, Lâm Dĩ Vi kéo Tạ Bạc ra khỏi thang máy, đi qua hành lang hẹp và tối, tới cửa.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Tỉnh rượu?"
"Vẫn chưa, anh say rồi?"
"Tôi không uống rượu."
"Ồ, như vậy... càng tốt."
Lâm Dĩ Vi bình tĩnh đến gần anh.
Trên người anh có hương gỗ tuyết tùng rất nhẹ, pha chút lạnh lùng khiến người lạ không dám đến gần.
Lâm Dĩ Vi ghé sát vào cổ anh hít thật sâu, sau khi mùi hương tan đi... dịu dàng thuần khiết, không gắt.
Cô gái thử vài giây, thấy anh không né tránh, liền kiễng chân lên, đôi môi mềm mại của mình chạm vào đôi môi mỏng của anh.
Thấy anh không đáp lại, cô chỉ ngậm lấy, trúc trắc vụng về mút.
Mở mắt ra, Lâm Dĩ Vi thấy trong mắt anh có chút u ám, nhưng cũng không thừa cơ lợi dụng.
Thật là một chàng trai ngoan.
Lâm Dĩ Vi liếm môi, hôn anh lần nữa.
Một nụ hôn còn chưa đủ, cô hôn đi hôn lại, mút đi mút lại, giống như nhấm nháp viên kẹo.
Mà anh... trước sau không có thêm bất kỳ hành động nào nữa.
Điều này khiến cô cảm thấy người đàn ông trước mặt không có nhiều kinh nghiệm, có thể khống chế được.
Cuối cùng, cô nắm vạt áo anh, dụ dỗ chàng trai ngoan ngoãn dịu dàng vào nhà mình.
...
Kỳ thật, Tạ Bạc đã để ý đến Lâm Dĩ Vi trong sảnh quán bar.
Cô ngồi nhâm nhi một mình ở quầy bar, từ chối bốn năm người đàn ông và... một người phụ nữ.
Cô lúc say trông rất xinh đẹp, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đàn ông, trong đó có cả Tạ Bạc, người tối nay tâm trạng không tốt.
Tạ Bạc cười lạnh, nghĩ một cô gái như vậy dám một mình đến quán bar uống say, không có phòng bị như thế, không biết rơi vào tay đàn ông sẽ tàn tạ đến mức nào.
Nhưng khi cô thực sự vấp ngã, có mấy tên đàn ông cố gắng duỗi tay muốn chiếm tiện nghi của cô, cơ thể anh đã đưa ra lựa chọn trước, bước tới đỡ cô.
Cô gái rúc nhẹ vào người anh, nhờ anh "giúp đỡ".
Nếu tâm trạng Tạ Bạc tốt, có thể sẽ trêu chọc cô.
Chỉ là tình cờ tối nay tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ.
Sau khi được Tạ Tư Trạc thông báo về việc "liên hôn", anh đã "vui vẻ" nhận lời, hứa sẽ nắm bắt cơ hội.
Sau khi kiên nhẫn ngủ đông lâu như vậy, Tạ Bạc muốn nhiều thứ hơn chứ không chỉ là một phần của đế chế rộng lớn của Tập đoàn Tạ thị.
Sau khi đeo mặt nạ quá lâu, anh gần như quên mất diện mạo thật của mình.
Cảm thấy có chút bực bội.
Anh không muốn về nhà, nhưng anh cũng không muốn quan tâm tới cô gái say khướt này.
Khi anh quay lại liếc nhìn quán bar, thấy đã có vài người đàn ông đuổi theo ra ngoài, làm như không có việc gì mà đánh giá hai người họ.
Hiển nhiên, ai cũng thèm muốn "thịt mỡ" trên tay anh, muốn nhặt về để "chén sạch".
Một bầy sói đang đợi cô, nếu lúc này anh thả cô ra, rất có thể sẽ có người đàn ông nào đó bước tới chiếm lấy.
Tạ Bạc cũng sẽ đạt được ước muốn của mình, chứng kiến người đẹp ngu ngốc này bị xã hội vùi dập và rơi vào cảnh khốn cùng.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể lại làm ngược lại.
Anh không bảo tài xế tới mà bắt một chiếc taxi bên đường đưa cô về nhà.
Khi cô chủ động hôn anh ở cửa, Tạ Bạc mới nhận ra, hóa ra những thợ săn xuất sắc luôn xuất hiện như một con mồi.
Cô cho rằng mình thông minh, khéo léo, có thể kiểm soát được mọi việc?
Anh có chút muốn cười.
Nụ hôn của cô rất vụng về, anh đoán đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông.
Tạ Bạc không nhúc nhích, xem cô có thể làm được cỡ nào.
Sự thật chứng minh, cô thực sự không biết phải làm thế nào, khi anh khám phá đầu lưỡi của mình, cô thực sự kinh ngạc lùi lại phía sau.
Tạ Bạc ôm lấy gáy cô, hôn sâu hơn.
Hơi thở rối loạn.
Ngay cả khi anh chưa bao giờ hôn một cô gái, nhưng đàn ông không cần bất kỳ kinh nghiệm nào, ở phương diện này... không thầy dạy cũng hiểu.
Tạ Bạc không hề mong đợi điều này.
Khi theo cô lên lầu, Tạ Bạc đang nghĩ sau này anh sẽ chế giễu cô như thế nào, tốt nhất là làm cô khóc.
Ánh mắt ghê tởm và kiêu ngạo khi ban nãy cô từ chối người khác khiến Tạ Bạc thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt nhục nhã của cô.
Không ngờ ngón tay gầy gò của cô gái níu vào vạt áo anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh: "Vào nhà ngồi không?"
Hơi thở gấp gáp mang theo hương thơm quyến rũ, là lời mời gọi khó từ chối.
Chỉ có ma quỷ mới nói không.
Tạ Bạc bị cô dắt vào.
...
Đêm đó, hoảng hốt và hồ đồ.
Đó không phải là lần đầu tiên của Lâm Dĩ Vi, lần đầu tiên của cô là trao cho chính mình.
Khi cô mười sáu tuổi, cô tò mò khám phá, sau đó phát hiện ra một bí mật đáng kinh ngạc.
Từ đó trở đi, Lâm Dĩ Vi luôn mơ thấy mình đang nằm trong một hang động ẩm ướt phủ đầy rêu xanh, hơi thở luôn nồng nặc mùi mùn.
Cô tiếp tục khám phá hang động bí ẩn chỉ thuộc về mình này.
Tất cả những điều này xảy ra sau khi Lâm Gia rời đi, việc anh trai cô bỏ nhà đi đã lấy đi tất cả sự hồn nhiên của tuổi thơ cô.
Trong mấy năm tìm kiếm anh trai, cô buộc phải học cách trưởng thành và trải nghiệm những khó khăn, nguy hiểm của thế giới người lớn.
Là con mồi luôn được thèm muốn, đêm hôm đó là lần đầu tiên cô chủ động đi săn.
Người cô chọn cũng làm cô hài lòng. Cả chiều cao lẫn ngoại hình đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, cũng đáp ứng đầy đủ phần nào trí tưởng tượng của cô.
Chàng trai đó... thật sự rất ngoan và cẩn trọng, hoàn toàn ở trạng thái bị động, để cô "muốn làm gì thì làm" với anh, muốn gì lấy đó.
Có cô dẫn dắt toàn bộ quá trình, anh chỉ nhìn cô bằng đôi mắt hoa đào mờ ảo say đắm, như thể đang dò xét cô, nhưng cũng như đang thưởng thức cô.
Mỗi tế bào trong cơ thể Lâm Dĩ Vi đều đã đạt đến trạng thái cực hạn, cô không còn thời gian để ý đến ánh mắt chàng trai nhìn cô.
Nếu để ý, có lẽ... cô sẽ không nghĩ rằng chàng trai này là một người đàn ông ngoan ngoãn đàng hoàng.
Sức chịu đựng và khả năng tự chủ của anh thật đáng kinh ngạc, cảnh tượng đó mãnh liệt đến nỗi linh hồn như rời khỏi cơ thể, thời gian trôi qua, không biết kéo dài bao lâu...
Có vẻ như không có kết thúc.
...
Đêm đó, Lâm Dĩ Vi lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của hai người.
Khi ở một mình, cảm thấy mình như khúc gỗ trôi dạt trên biển cả vô tận.
Hai người có nhau để nương tựa.
Vì vậy khi hưng phấn, Lâm Dĩ Vi sẽ ôm chặt lấy cổ anh, dùng sức đến mức gần như toàn thân cô đều run rẩy.
Cô đang cố gắng níu giữ một điều gì đó.
Sau khi xong việc, Tạ Bạc cũng không ở lại qua đêm.
Điều này cũng khiến Lâm Dĩ Vi cảm thấy đặc biệt dễ chịu, ngủ chung giường với người mà cô không quen biết sẽ rất kỳ lạ.
Lâm Dĩ Vi không biết sau này anh có quay lại gặp cô hay không, bởi vì ngày hôm sau cô đã rời khỏi căn hộ và trở về nhà cậu mợ.
Khi mợ của cô nhìn thấy cô xách theo hành lý, không khỏi chế nhạo cô.
"Hôm nào còn cánh cứng muốn một mình bay đi, không sống được lại muốn quay về."
"Nơi này của tao không phải là nơi trú ẩn của người tị nạn, quay về phải trả chi phí sinh hoạt!"
Lâm Dĩ Vi trịnh trọng nói: "Tôi ăn cơm ở ngoài."
"Vậy thì phải trả tiền thuê nhà."
Cô xách hành lý trở về phòng, phát hiện căn phòng đã được cải tạo thành phòng tập yoga của mợ cô, không có giường, một chiếc thảm yoga màu chàm trên sàn, một chiếc giá đỡ điện thoại di động nằm dưới đất.
Người mợ không chịu buông tha đi theo: "Tao đang nói chuyện với mày đấy! Quay về tính tiền thuê nhà như thế nào?"
Lâm Dĩ Vi nhịn không được nữa: "Ngôi nhà này là của bố mẹ tôi, các người đã chiếm hơn mười năm rồi, còn đòi tôi thu tiền thuê nhà?"
"Buồn cười thật, bố mẹ mày... họ là bố mẹ mày sao, còn không phải là con nuôi thôi sao, mày hoàn toàn không được coi là người nhà của chúng ta. Bằng không, tại sao mẹ mày lại để lại căn nhà cho cậu mày trong di chúc mà không để cho mày."
Quả thực, Lâm Dĩ Vi là con nuôi, mẹ cô hiếm muộn, mơ ước có được đứa con của mình nên đã nhận nuôi cô.
Cô đã rất hiểu chuyện khi được nhận làm con nuôi, hơn nữa vì không có quan hệ huyết thống nên mối quan hệ bố mẹ và con cái luôn rất yếu ớt.
Sau đó, bố mẹ đột ngột qua đời, ngôi nhà thuộc về mợ sau vụ tai nạn.
Theo mợ nói, Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không phải là người trong gia đình, không có quyền thừa kế ngôi nhà, khi đó Lâm Dĩ Vi còn quá nhỏ, không có cách nào để tranh cãi với cậu và mợ của cô.
Mà cô cũng cần một người giám hộ nên như một sự thỏa hiệp, cậu và mợ cô đã chuyển đến ngôi nhà này và đồng ý nuôi cô cho đến khi cô mười tám tuổi.
Dù rõ ràng đang sống trong nhà của mình nhưng Lâm Dĩ Vi lại nếm đủ khổ sở của ăn nhờ ở đậu.
Theo thời gian, da mặt trở nên dày hơn, đối với lời phàn nàn và chỉ trích từ mợ, cô cũng nghe tai này lọt tai kia, tránh chiến tranh bùng nổ gây thiệt hại nhiều nhất có thể cho lợi ích hiện tại của mình.
Lâm Dĩ Vi không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với mợ, cô thu tấm thảm tập yoga trong phòng, dọn chiếc giường gấp của mình rồi trải một lớp nệm mỏng lên trên.
Không có nệm, tạm chấp nhận ngủ một chút vậy.
Thực hy vọng một ngày nào đó có thể sống trong một căn phòng rộng rãi, thoải mái với chiếc giường êm ái của riêng mình.
Mợ không ngừng chửi bới cho đến khi em họ Tô An Địch đi học piano về nhà vào buổi tối.
Tô An Địch có lẽ là người duy nhất trong nhà chào đón Lâm Dĩ Vi, khi nghe tin chị gái đã về, cô ta vội vàng vào phòng, cho cô xem chiếc kẹp tóc và lắc tay kim cương màu hồng mới của mình.
Nhìn thấy Lâm Dĩ Vi ngồi một mình trên giường lưới dùng bút chì phác thảo, cô ta đoán chắc mẹ đã mắng cô----
"Chị, chị đừng trách mẹ em. Mẹ em ưa mắng người vậy thôi, nhưng tâm địa khá tốt."
Mỗi người đều có quan điểm và góc nhìn riêng đối với thế giới, trong mắt Tô An Địch, mẹ mình chắc chắn là một người tốt.
Nhưng trong mắt Lâm Dĩ Vi, cậu và mợ đều không phải là người tốt.
Người duy nhất trên thế giới này mang lại ánh sáng cho cuộc đời cô chính là anh trai cô, Lâm Gia.
Lâm Dĩ Vi không thích Tô An Địch, nhưng cũng không ghét, cô ta chỉ là một cô bé vụng về và ngốc nghếch, đối với cô cũng khá thân thiện.
"Chị ơi, tối nay em ngủ với chị được không?"
Lâm Di Vi dùng đầu bút chì gõ nhẹ lên tấm ván cứng: "Em muốn ngủ nơi này của chị?"
"Ặc." Tô An Địch nhìn về phía giường của cô, "Thôi bỏ đi, em không quen ngủ trên giường cứng, nhưng chị có thể ngủ trong phòng của em."
"Chị cũng không quen ngủ trên giường người khác."
Hơn nữa, Lâm Dĩ Vi lại dễ bị mất ngủ, trằn trọc đến tận khuya, nếu có người bên cạnh cô càng không ngủ được.
"Đúng rồi, chị, ngày nào chị đến trường đại học Phỉ Các báo danh."
"Có lẽ là tuần sau."
"Được, vậy chúng ta cùng nhau báo danh!" Tô An Địch ôm khuỷu tay cô, "Tuy rằng chúng ta không học cùng trường cấp ba, nhưng có thể vào cùng trường đại học với chị, thật tốt quá."
Tô An Địch theo học tại trường trung học tư thục tốt nhất ở thành phố Thanh Cảng, một trường học quý tộc quốc tế, trẻ em thuộc tầng lớp bình thường không được vào trường này.
Mấy năm nay cậu đã kiếm được một ít tiền từ các dự án kỹ thuật và có một số mối liên hệ, ông ta dựa vào nhiều mối quan hệ mới gửi Tô An Địch vào đó được.
"Đúng rồi, chị, có tin tức gì về anh Lâm Gia chưa?"
Lâm Dĩ Vi dừng một chút, không nói rõ: "Có một chút manh mối."
Manh mối... là ở trường đại học Phỉ Các, ở cô gái tên Trì Tây Ngữ, cô phải tìm cách tiếp cận cô gái đó.
Nếu cần thiết thì trở thành bạn bè với cô ta.
"A đúng rồi chị! Cuối tuần có cuộc đua xe địa hình, chị đi xem cùng em nhé!" Thấy cô không muốn nói thêm nữa, Tô An Địch đổi chủ đề.
"Đua xe?"
"Vâng vâng! Chính là chuyện em luôn nói với chị ấy, chàng trai em thích thời trung học, anh ấy là người được yêu thích nhất để giành chức vô địch, em muốn xem trận đấu của anh ấy!"
Lâm Dĩ Vi thường xuyên nghe thấy Tô An Địch nói về thiếu niên kia, Tạ... Tạ gì đó, ồ, là Tạ Bạc.
Từ miệng Tô An Địch được biết người đàn ông này xuất thân từ một gia đình giàu có, Tạ gia ở thành phố Thanh Cảng tiếng tăm lẫy lừng, cũng biết anh ta trời sinh ngang ngược bừa bãi, luôn được vây quanh bởi những cô gái yêu mến anh ta, là tay ăn chơi đào hoa.
Cho nên trong ba năm trung học, Lâm Dĩ Vi đã chứng kiến Tô An Địch lâm li viết ba tập nhật ký chua chát về nỗi đau của tuổi trẻ.
Nhưng về phần Tạ Bạc, anh ta căn bản không biết Tô An Địch.
"Chị không biết theo đuổi anh ấy khó khăn cỡ nào đâu! Vất vả lắm mới có cơ hội đến gần, chị, chị có thể đi cùng em được không! Đi mà."
"Em đi một mình đi, tại sao phải đi cùng chị?"
Nếu là Lâm Dĩ Vi, người cô thích cô nhất định sẽ chủ động theo đuổi, sẽ không chần chừ hay e dè... Được thì được, còn không thì sẽ dẹp bỏ.
"Điều quan trọng là..." Tô An Địch do dự và bày tỏ suy nghĩ của mình, "Sau cuộc đua, họ còn có một trò chơi ở quán bar, nghe nói trò chơi đó là... Trạm nhan*."
*Trạm nhan, trong đó "nhan" là nhan sắc, là một mô hình trò chơi uống rượu mới, sử dụng ngoại hình làm điểm kiểm tra và tiêu chuẩn đo lường. Nó khác với những bữa tiệc nhậu thông thường, ở chỗ những người quen lập nhóm và đưa bạn bè đến uống rượu và cùng trò chuyện. Hầu hết những người trong trạm nhan đều không biết nhau. Ban tổ chức trò chơi trước tiên sử dụng nền tảng xã hội để thu hút mọi người vào nhóm, sau đó tiến hành sàng lọc lần thứ hai thông qua việc xem xét ngoại hình, cơ thể và các điều kiện khác. Chỉ những người đáp ứng được yêu cầu thì mới có thể vào tham gia.
Mặc dù Tô An Địch tự tin vào ngoại hình của mình nhưng cô ta biết rất rõ những cậu ấm giàu có đó kén chọn như thế nào.
Nhưng nếu Lâm Dĩ Vi ở đó... bất kể là trạm nhan thế nào, cô đều có thể tùy ý tiến vào! Đến lúc đó, có thể đưa cô ta đi cùng.
Lâm Dĩ Vi không muốn đi, nhưng Tô An Địch ngay lập tức hứa rằng nếu cô đi cùng, cô ta sẽ cầu xin mẹ miễn tiền thuê nhà cho Lâm Dĩ Vi.
Mặc dù khá thực tế nhưng đúng là Lâm Dĩ Vi cần tiền.
Phải tiết kiệm mọi chi phí nếu có thể.
Cô đồng ý với Tô An Địch.
Mặc dù váy vẫn ướt nhưng Lâm Dĩ Vi không dám mặc áo khoác đua của Tạ Bạc.
Trừ khi cô muốn lên trang nhất của BBS Đại học Phỉ Các ngay khi bước ra khỏi Trung tâm Nghệ thuật.
Hơn nữa, mặc dù mối quan hệ ái muội giữa Tạ Bạc và Trì Tây Ngữ vẫn chưa được công bố chính thức nhưng hầu như mọi người đều biết...
Nếu Lâm Dĩ Vi muốn đến gần Trì Tây Ngữ, cô phải giữ khoảng cách an toàn với Tạ Bạc.
Chuyện xảy ra đêm đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng điên rồ.
Trong mười chín năm cuộc đời, Lâm Dĩ Vi luôn tuân theo khuôn phép.
Trước mặt anh trai, cô là một người em gái tốt, ngoan ngoãn, nghe lời, trong mắt hàng xóm, cô cũng là một cô gái nghị lực và hiểu chuyện...
Ngay cả trước sự giễu cợt của cậu và mợ, cô cũng không nói một lời.
Mũi tên sắc bén ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, mà dịu dàng ngoan ngoãn là màu tự vệ của kẻ yếu.
Lâm Dĩ Vi biết cách tự bảo vệ mình.
Lần duy nhất cô bốc đồng và lệch lạc xảy ra vào đêm cô gặp Tạ Bạc.
Trong quán bar đêm đó, ca sĩ lười biếng hát những làn điệu dân ca.
Bên trái Lâm Dĩ Vi ngồi là một cặp đôi đang hôn nhau rất ướt át, bên phải là một người phụ nữ duyên dáng đầy đặn trong chiếc váy sequin cổ chữ V cũng rất gợi cảm, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Dĩ Vi với đuôi mắt cong vút.
Với nửa ly margarita trong bụng, lớp trang điểm nhẹ nhàng của cô không thể ngăn được sự ửng đỏ trên má, ánh đèn neon xung quanh trở nên mờ ảo, cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều quay tròn và tỏa sáng.
Cảm giác say, thật tuyệt vời.
Người phụ nữ bưng ly cocktail đến, ý muốn tán tỉnh Lâm Dĩ Vi.
Cô ấy có mùi hoa hồng nồng đậm ở vùng đất không người, Lâm Dĩ Vi cảm thấy rất dễ ngửi, nhưng cô không phải là Les nên đã từ chối một cách lãnh đạm mà không mất lịch sự.
Người phụ nữ biết cân nhắc, quyến luyến liếc nhìn cô, thì thầm vào tai cô: "Khuôn mặt của em không chỉ mê hoặc đàn ông mà còn mê hoặc cả phụ nữ. Nếu tôi là em, tôi sẽ không uống rượu một mình ở đây vào đêm khuya."
Nói xong, cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, để cô thấy xung quanh có bao nhiêu người đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt săn đuổi không che giấu.
Lâm Dĩ Vi biết cô ấy có ý tốt, đáp lại: "Cảm ơn chị."
Người phụ nữ hôn nhẹ lên má cô, cầm túi xách rồi duyên dáng rời đi.
Cảm giác được phụ nữ thích còn dễ chịu hơn gấp ngàn vạn lần là được đàn ông thèm muốn, người sau chỉ khiến cô buồn nôn.
Trong cơn say, Lâm Dĩ Vi đã gửi tin nhắn âm thanh cho bà chủ nhà, nói ông chủ nhà đáng khinh đã yêu cầu cô ngủ với ông ta một đêm liền miễn cho cô nửa tháng tiền thuê nhà.
Có lẽ ngày mai cô sẽ bị đuổi ra ngoài.
Vẫn còn một tháng để đăng ký vào Đại học Phỉ Các, trong tháng này, Lâm Dĩ Vi cần tìm một nơi khác để ở.
Một đống chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, anh trai mất tích, quấy rối khắp nơi... đều khiến Lâm Dĩ Vi cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như muốn chết đuối.
Cô cần sự thư giãn và vui vẻ hoàn toàn để chữa lành những vết thương trong cuộc sống thực.
Có lẽ...
Đàn ông có thể săn mồi, tại sao phụ nữ lại không?
Lâm Dĩ Vi ngước đôi mắt say xỉn nhìn xung quanh, đáng tiếc, trong quán bar không có người đàn ông nào có sức hấp dẫn với cô.
Anh trai cô, Lâm Gia, có vẻ ngoài lạnh lùng và xinh đẹp, ngoại hình hiếm có trên đời.
Mấy năm nay, mắt nhìn của Lâm Dĩ Vi đã bị Lâm Gia chiều hư, một người đẹp trai bình thường cô thực sự không để vào mắt.
Cô đặt ly xuống, rời khỏi ghế cao, cầm túi xách bước ra khỏi quán.
Khi bước ra ngoài, lảo đảo một bước, suýt ngã.
Tình cờ có người ở bên cạnh, thuận tay đỡ cô.
Lâm Dĩ Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông có đường nét khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Đêm neon làm cho làn da của anh trở nên trắng lạnh, anh mặc đồ đen, dáng người rắn chắc và sắc sảo, có vài sợi tóc xõa xuống trước mắt, đeo cặp kính không gọng màu ánh trăng, trông...
Văn nhã lại dịu dàng.
Đúng lúc đó, dục vọng dâng lên dưới ánh đèn neon.
Rượu khiến người ta bạo dạn hơn.
"Tôi uống nhiều quá, anh đưa tôi về nhà được không?" Cô thẳng thừng nói: "Một thân một mình tôi không an toàn."
Tạ Bạc liếc nhìn cô.
Mắt một mí, nước da sáng, chiếc dây chuyền xương đòn chữ rẻ tiền khiến cổ cô thanh mảnh, tay chân gầy gò, thân hình nhỏ nhắn.
Trên trán cô có một nốt ruồi Quan Âm nhỏ màu đỏ tươi, khiến mọi người nhớ đến một mô tả rất phổ biến trên Internet gần đây - ham muốn thuần khiết.
Tạ Bạc châm điếu thuốc, trong làn sương trắng, khóe môi anh cong lên, móng tay cắt tỉa gọn gàng vẩy tàn thuốc: "Tôi đã hẹn bạn."
Lâm Dĩ Vi coi câu này là từ chối, cũng không cảm thấy mất mặt.
Nếu không được thì thôi, dù sao về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Cô xoay người bỏ đi.
Người đàn ông không buông cô ra——
"Có điều, bọn họ sẽ không ngại chờ thêm một lúc."
Lâm Dĩ Vi bắt xe, Tạ Bạc lên xe.
Phòng cho thuê của cô nằm trong một chung cư cao tầng trên tầng 46. Chung cư rải rác gồm tiệm nail, phòng viết kịch bản, studio, phòng tắm hơi và tiệm mát-xa, v.v., gì cũng có, chờ thang máy trong giờ cao điểm thậm chí có thể mất nửa giờ hoặc hơn.
Dù trời đã khuya nhưng trong thang máy vẫn có rất nhiều người, Lâm Dĩ Vi nắm tay áo Tạ Bạc, như sợ anh sẽ bỏ chạy.
Trong thang máy có một người phụ nữ trang điểm đậm, đôi mắt màu khói của cô ta nhìn chằm chằm vào Tạ Bạc, sau đó có chút hâm mộ nhìn Lâm Dĩ Vi.
Đến tầng, Lâm Dĩ Vi kéo Tạ Bạc ra khỏi thang máy, đi qua hành lang hẹp và tối, tới cửa.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Tỉnh rượu?"
"Vẫn chưa, anh say rồi?"
"Tôi không uống rượu."
"Ồ, như vậy... càng tốt."
Lâm Dĩ Vi bình tĩnh đến gần anh.
Trên người anh có hương gỗ tuyết tùng rất nhẹ, pha chút lạnh lùng khiến người lạ không dám đến gần.
Lâm Dĩ Vi ghé sát vào cổ anh hít thật sâu, sau khi mùi hương tan đi... dịu dàng thuần khiết, không gắt.
Cô gái thử vài giây, thấy anh không né tránh, liền kiễng chân lên, đôi môi mềm mại của mình chạm vào đôi môi mỏng của anh.
Thấy anh không đáp lại, cô chỉ ngậm lấy, trúc trắc vụng về mút.
Mở mắt ra, Lâm Dĩ Vi thấy trong mắt anh có chút u ám, nhưng cũng không thừa cơ lợi dụng.
Thật là một chàng trai ngoan.
Lâm Dĩ Vi liếm môi, hôn anh lần nữa.
Một nụ hôn còn chưa đủ, cô hôn đi hôn lại, mút đi mút lại, giống như nhấm nháp viên kẹo.
Mà anh... trước sau không có thêm bất kỳ hành động nào nữa.
Điều này khiến cô cảm thấy người đàn ông trước mặt không có nhiều kinh nghiệm, có thể khống chế được.
Cuối cùng, cô nắm vạt áo anh, dụ dỗ chàng trai ngoan ngoãn dịu dàng vào nhà mình.
...
Kỳ thật, Tạ Bạc đã để ý đến Lâm Dĩ Vi trong sảnh quán bar.
Cô ngồi nhâm nhi một mình ở quầy bar, từ chối bốn năm người đàn ông và... một người phụ nữ.
Cô lúc say trông rất xinh đẹp, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đàn ông, trong đó có cả Tạ Bạc, người tối nay tâm trạng không tốt.
Tạ Bạc cười lạnh, nghĩ một cô gái như vậy dám một mình đến quán bar uống say, không có phòng bị như thế, không biết rơi vào tay đàn ông sẽ tàn tạ đến mức nào.
Nhưng khi cô thực sự vấp ngã, có mấy tên đàn ông cố gắng duỗi tay muốn chiếm tiện nghi của cô, cơ thể anh đã đưa ra lựa chọn trước, bước tới đỡ cô.
Cô gái rúc nhẹ vào người anh, nhờ anh "giúp đỡ".
Nếu tâm trạng Tạ Bạc tốt, có thể sẽ trêu chọc cô.
Chỉ là tình cờ tối nay tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ.
Sau khi được Tạ Tư Trạc thông báo về việc "liên hôn", anh đã "vui vẻ" nhận lời, hứa sẽ nắm bắt cơ hội.
Sau khi kiên nhẫn ngủ đông lâu như vậy, Tạ Bạc muốn nhiều thứ hơn chứ không chỉ là một phần của đế chế rộng lớn của Tập đoàn Tạ thị.
Sau khi đeo mặt nạ quá lâu, anh gần như quên mất diện mạo thật của mình.
Cảm thấy có chút bực bội.
Anh không muốn về nhà, nhưng anh cũng không muốn quan tâm tới cô gái say khướt này.
Khi anh quay lại liếc nhìn quán bar, thấy đã có vài người đàn ông đuổi theo ra ngoài, làm như không có việc gì mà đánh giá hai người họ.
Hiển nhiên, ai cũng thèm muốn "thịt mỡ" trên tay anh, muốn nhặt về để "chén sạch".
Một bầy sói đang đợi cô, nếu lúc này anh thả cô ra, rất có thể sẽ có người đàn ông nào đó bước tới chiếm lấy.
Tạ Bạc cũng sẽ đạt được ước muốn của mình, chứng kiến người đẹp ngu ngốc này bị xã hội vùi dập và rơi vào cảnh khốn cùng.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể lại làm ngược lại.
Anh không bảo tài xế tới mà bắt một chiếc taxi bên đường đưa cô về nhà.
Khi cô chủ động hôn anh ở cửa, Tạ Bạc mới nhận ra, hóa ra những thợ săn xuất sắc luôn xuất hiện như một con mồi.
Cô cho rằng mình thông minh, khéo léo, có thể kiểm soát được mọi việc?
Anh có chút muốn cười.
Nụ hôn của cô rất vụng về, anh đoán đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông.
Tạ Bạc không nhúc nhích, xem cô có thể làm được cỡ nào.
Sự thật chứng minh, cô thực sự không biết phải làm thế nào, khi anh khám phá đầu lưỡi của mình, cô thực sự kinh ngạc lùi lại phía sau.
Tạ Bạc ôm lấy gáy cô, hôn sâu hơn.
Hơi thở rối loạn.
Ngay cả khi anh chưa bao giờ hôn một cô gái, nhưng đàn ông không cần bất kỳ kinh nghiệm nào, ở phương diện này... không thầy dạy cũng hiểu.
Tạ Bạc không hề mong đợi điều này.
Khi theo cô lên lầu, Tạ Bạc đang nghĩ sau này anh sẽ chế giễu cô như thế nào, tốt nhất là làm cô khóc.
Ánh mắt ghê tởm và kiêu ngạo khi ban nãy cô từ chối người khác khiến Tạ Bạc thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt nhục nhã của cô.
Không ngờ ngón tay gầy gò của cô gái níu vào vạt áo anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh: "Vào nhà ngồi không?"
Hơi thở gấp gáp mang theo hương thơm quyến rũ, là lời mời gọi khó từ chối.
Chỉ có ma quỷ mới nói không.
Tạ Bạc bị cô dắt vào.
...
Đêm đó, hoảng hốt và hồ đồ.
Đó không phải là lần đầu tiên của Lâm Dĩ Vi, lần đầu tiên của cô là trao cho chính mình.
Khi cô mười sáu tuổi, cô tò mò khám phá, sau đó phát hiện ra một bí mật đáng kinh ngạc.
Từ đó trở đi, Lâm Dĩ Vi luôn mơ thấy mình đang nằm trong một hang động ẩm ướt phủ đầy rêu xanh, hơi thở luôn nồng nặc mùi mùn.
Cô tiếp tục khám phá hang động bí ẩn chỉ thuộc về mình này.
Tất cả những điều này xảy ra sau khi Lâm Gia rời đi, việc anh trai cô bỏ nhà đi đã lấy đi tất cả sự hồn nhiên của tuổi thơ cô.
Trong mấy năm tìm kiếm anh trai, cô buộc phải học cách trưởng thành và trải nghiệm những khó khăn, nguy hiểm của thế giới người lớn.
Là con mồi luôn được thèm muốn, đêm hôm đó là lần đầu tiên cô chủ động đi săn.
Người cô chọn cũng làm cô hài lòng. Cả chiều cao lẫn ngoại hình đều phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, cũng đáp ứng đầy đủ phần nào trí tưởng tượng của cô.
Chàng trai đó... thật sự rất ngoan và cẩn trọng, hoàn toàn ở trạng thái bị động, để cô "muốn làm gì thì làm" với anh, muốn gì lấy đó.
Có cô dẫn dắt toàn bộ quá trình, anh chỉ nhìn cô bằng đôi mắt hoa đào mờ ảo say đắm, như thể đang dò xét cô, nhưng cũng như đang thưởng thức cô.
Mỗi tế bào trong cơ thể Lâm Dĩ Vi đều đã đạt đến trạng thái cực hạn, cô không còn thời gian để ý đến ánh mắt chàng trai nhìn cô.
Nếu để ý, có lẽ... cô sẽ không nghĩ rằng chàng trai này là một người đàn ông ngoan ngoãn đàng hoàng.
Sức chịu đựng và khả năng tự chủ của anh thật đáng kinh ngạc, cảnh tượng đó mãnh liệt đến nỗi linh hồn như rời khỏi cơ thể, thời gian trôi qua, không biết kéo dài bao lâu...
Có vẻ như không có kết thúc.
...
Đêm đó, Lâm Dĩ Vi lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của hai người.
Khi ở một mình, cảm thấy mình như khúc gỗ trôi dạt trên biển cả vô tận.
Hai người có nhau để nương tựa.
Vì vậy khi hưng phấn, Lâm Dĩ Vi sẽ ôm chặt lấy cổ anh, dùng sức đến mức gần như toàn thân cô đều run rẩy.
Cô đang cố gắng níu giữ một điều gì đó.
Sau khi xong việc, Tạ Bạc cũng không ở lại qua đêm.
Điều này cũng khiến Lâm Dĩ Vi cảm thấy đặc biệt dễ chịu, ngủ chung giường với người mà cô không quen biết sẽ rất kỳ lạ.
Lâm Dĩ Vi không biết sau này anh có quay lại gặp cô hay không, bởi vì ngày hôm sau cô đã rời khỏi căn hộ và trở về nhà cậu mợ.
Khi mợ của cô nhìn thấy cô xách theo hành lý, không khỏi chế nhạo cô.
"Hôm nào còn cánh cứng muốn một mình bay đi, không sống được lại muốn quay về."
"Nơi này của tao không phải là nơi trú ẩn của người tị nạn, quay về phải trả chi phí sinh hoạt!"
Lâm Dĩ Vi trịnh trọng nói: "Tôi ăn cơm ở ngoài."
"Vậy thì phải trả tiền thuê nhà."
Cô xách hành lý trở về phòng, phát hiện căn phòng đã được cải tạo thành phòng tập yoga của mợ cô, không có giường, một chiếc thảm yoga màu chàm trên sàn, một chiếc giá đỡ điện thoại di động nằm dưới đất.
Người mợ không chịu buông tha đi theo: "Tao đang nói chuyện với mày đấy! Quay về tính tiền thuê nhà như thế nào?"
Lâm Dĩ Vi nhịn không được nữa: "Ngôi nhà này là của bố mẹ tôi, các người đã chiếm hơn mười năm rồi, còn đòi tôi thu tiền thuê nhà?"
"Buồn cười thật, bố mẹ mày... họ là bố mẹ mày sao, còn không phải là con nuôi thôi sao, mày hoàn toàn không được coi là người nhà của chúng ta. Bằng không, tại sao mẹ mày lại để lại căn nhà cho cậu mày trong di chúc mà không để cho mày."
Quả thực, Lâm Dĩ Vi là con nuôi, mẹ cô hiếm muộn, mơ ước có được đứa con của mình nên đã nhận nuôi cô.
Cô đã rất hiểu chuyện khi được nhận làm con nuôi, hơn nữa vì không có quan hệ huyết thống nên mối quan hệ bố mẹ và con cái luôn rất yếu ớt.
Sau đó, bố mẹ đột ngột qua đời, ngôi nhà thuộc về mợ sau vụ tai nạn.
Theo mợ nói, Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không phải là người trong gia đình, không có quyền thừa kế ngôi nhà, khi đó Lâm Dĩ Vi còn quá nhỏ, không có cách nào để tranh cãi với cậu và mợ của cô.
Mà cô cũng cần một người giám hộ nên như một sự thỏa hiệp, cậu và mợ cô đã chuyển đến ngôi nhà này và đồng ý nuôi cô cho đến khi cô mười tám tuổi.
Dù rõ ràng đang sống trong nhà của mình nhưng Lâm Dĩ Vi lại nếm đủ khổ sở của ăn nhờ ở đậu.
Theo thời gian, da mặt trở nên dày hơn, đối với lời phàn nàn và chỉ trích từ mợ, cô cũng nghe tai này lọt tai kia, tránh chiến tranh bùng nổ gây thiệt hại nhiều nhất có thể cho lợi ích hiện tại của mình.
Lâm Dĩ Vi không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với mợ, cô thu tấm thảm tập yoga trong phòng, dọn chiếc giường gấp của mình rồi trải một lớp nệm mỏng lên trên.
Không có nệm, tạm chấp nhận ngủ một chút vậy.
Thực hy vọng một ngày nào đó có thể sống trong một căn phòng rộng rãi, thoải mái với chiếc giường êm ái của riêng mình.
Mợ không ngừng chửi bới cho đến khi em họ Tô An Địch đi học piano về nhà vào buổi tối.
Tô An Địch có lẽ là người duy nhất trong nhà chào đón Lâm Dĩ Vi, khi nghe tin chị gái đã về, cô ta vội vàng vào phòng, cho cô xem chiếc kẹp tóc và lắc tay kim cương màu hồng mới của mình.
Nhìn thấy Lâm Dĩ Vi ngồi một mình trên giường lưới dùng bút chì phác thảo, cô ta đoán chắc mẹ đã mắng cô----
"Chị, chị đừng trách mẹ em. Mẹ em ưa mắng người vậy thôi, nhưng tâm địa khá tốt."
Mỗi người đều có quan điểm và góc nhìn riêng đối với thế giới, trong mắt Tô An Địch, mẹ mình chắc chắn là một người tốt.
Nhưng trong mắt Lâm Dĩ Vi, cậu và mợ đều không phải là người tốt.
Người duy nhất trên thế giới này mang lại ánh sáng cho cuộc đời cô chính là anh trai cô, Lâm Gia.
Lâm Dĩ Vi không thích Tô An Địch, nhưng cũng không ghét, cô ta chỉ là một cô bé vụng về và ngốc nghếch, đối với cô cũng khá thân thiện.
"Chị ơi, tối nay em ngủ với chị được không?"
Lâm Di Vi dùng đầu bút chì gõ nhẹ lên tấm ván cứng: "Em muốn ngủ nơi này của chị?"
"Ặc." Tô An Địch nhìn về phía giường của cô, "Thôi bỏ đi, em không quen ngủ trên giường cứng, nhưng chị có thể ngủ trong phòng của em."
"Chị cũng không quen ngủ trên giường người khác."
Hơn nữa, Lâm Dĩ Vi lại dễ bị mất ngủ, trằn trọc đến tận khuya, nếu có người bên cạnh cô càng không ngủ được.
"Đúng rồi, chị, ngày nào chị đến trường đại học Phỉ Các báo danh."
"Có lẽ là tuần sau."
"Được, vậy chúng ta cùng nhau báo danh!" Tô An Địch ôm khuỷu tay cô, "Tuy rằng chúng ta không học cùng trường cấp ba, nhưng có thể vào cùng trường đại học với chị, thật tốt quá."
Tô An Địch theo học tại trường trung học tư thục tốt nhất ở thành phố Thanh Cảng, một trường học quý tộc quốc tế, trẻ em thuộc tầng lớp bình thường không được vào trường này.
Mấy năm nay cậu đã kiếm được một ít tiền từ các dự án kỹ thuật và có một số mối liên hệ, ông ta dựa vào nhiều mối quan hệ mới gửi Tô An Địch vào đó được.
"Đúng rồi, chị, có tin tức gì về anh Lâm Gia chưa?"
Lâm Dĩ Vi dừng một chút, không nói rõ: "Có một chút manh mối."
Manh mối... là ở trường đại học Phỉ Các, ở cô gái tên Trì Tây Ngữ, cô phải tìm cách tiếp cận cô gái đó.
Nếu cần thiết thì trở thành bạn bè với cô ta.
"A đúng rồi chị! Cuối tuần có cuộc đua xe địa hình, chị đi xem cùng em nhé!" Thấy cô không muốn nói thêm nữa, Tô An Địch đổi chủ đề.
"Đua xe?"
"Vâng vâng! Chính là chuyện em luôn nói với chị ấy, chàng trai em thích thời trung học, anh ấy là người được yêu thích nhất để giành chức vô địch, em muốn xem trận đấu của anh ấy!"
Lâm Dĩ Vi thường xuyên nghe thấy Tô An Địch nói về thiếu niên kia, Tạ... Tạ gì đó, ồ, là Tạ Bạc.
Từ miệng Tô An Địch được biết người đàn ông này xuất thân từ một gia đình giàu có, Tạ gia ở thành phố Thanh Cảng tiếng tăm lẫy lừng, cũng biết anh ta trời sinh ngang ngược bừa bãi, luôn được vây quanh bởi những cô gái yêu mến anh ta, là tay ăn chơi đào hoa.
Cho nên trong ba năm trung học, Lâm Dĩ Vi đã chứng kiến Tô An Địch lâm li viết ba tập nhật ký chua chát về nỗi đau của tuổi trẻ.
Nhưng về phần Tạ Bạc, anh ta căn bản không biết Tô An Địch.
"Chị không biết theo đuổi anh ấy khó khăn cỡ nào đâu! Vất vả lắm mới có cơ hội đến gần, chị, chị có thể đi cùng em được không! Đi mà."
"Em đi một mình đi, tại sao phải đi cùng chị?"
Nếu là Lâm Dĩ Vi, người cô thích cô nhất định sẽ chủ động theo đuổi, sẽ không chần chừ hay e dè... Được thì được, còn không thì sẽ dẹp bỏ.
"Điều quan trọng là..." Tô An Địch do dự và bày tỏ suy nghĩ của mình, "Sau cuộc đua, họ còn có một trò chơi ở quán bar, nghe nói trò chơi đó là... Trạm nhan*."
*Trạm nhan, trong đó "nhan" là nhan sắc, là một mô hình trò chơi uống rượu mới, sử dụng ngoại hình làm điểm kiểm tra và tiêu chuẩn đo lường. Nó khác với những bữa tiệc nhậu thông thường, ở chỗ những người quen lập nhóm và đưa bạn bè đến uống rượu và cùng trò chuyện. Hầu hết những người trong trạm nhan đều không biết nhau. Ban tổ chức trò chơi trước tiên sử dụng nền tảng xã hội để thu hút mọi người vào nhóm, sau đó tiến hành sàng lọc lần thứ hai thông qua việc xem xét ngoại hình, cơ thể và các điều kiện khác. Chỉ những người đáp ứng được yêu cầu thì mới có thể vào tham gia.
Mặc dù Tô An Địch tự tin vào ngoại hình của mình nhưng cô ta biết rất rõ những cậu ấm giàu có đó kén chọn như thế nào.
Nhưng nếu Lâm Dĩ Vi ở đó... bất kể là trạm nhan thế nào, cô đều có thể tùy ý tiến vào! Đến lúc đó, có thể đưa cô ta đi cùng.
Lâm Dĩ Vi không muốn đi, nhưng Tô An Địch ngay lập tức hứa rằng nếu cô đi cùng, cô ta sẽ cầu xin mẹ miễn tiền thuê nhà cho Lâm Dĩ Vi.
Mặc dù khá thực tế nhưng đúng là Lâm Dĩ Vi cần tiền.
Phải tiết kiệm mọi chi phí nếu có thể.
Cô đồng ý với Tô An Địch.