Chương 45
Lễ Quốc Khánh, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông cuối cùng cũng chào đón ngày nghỉ đầu tiên của cấp ba.
Cả hai như người con xa xứ công thành danh toại về thăm quê cũ, lấy hết tiền tiêu vặt mình còn mua quà bánh.
Lâm Đông Đông mua cho bà ngoại mấy loại kẹo mềm, bánh đậu xanh, mấy món quà vặt trong thôn không có.
Tưởng Hải Dương mua cũng phần lớn đồ cho bà ngoại, nhưng hắn cũng không quên mẹ mình, đến siêu thị mua cho mẹ hai chai kem dưỡng da mặt, còn rất thơm.
Lật đật về đến thôn cũng đã giờ cơm tối, xa xa đã thấy ống khói nhà nhà đang lượn lờ khói bếp, như để chỉ dẫn phương hướng cho những người đi xa về, khiến cho người ta cảm thấy an tâm. Đọc thêm các chươ?g mới tại || T ?U?T?UYỆ?.V? ||
Lâm Đông Đông vui vẻ nhảy chân sáo, về thôn thật tốt, về nhà thật tốt!
Tiệm tạp hóa Hải Dương cách cửa thôn không xa, lúc hai người về gần đến tiệm tạp hóa, đã thấy ba Tưởng chống hông đi đi lại lại trước cửa.
Biết hôm nay Tưởng Hải Dương về, ba mẹ Tưởng bắt đầu từ buổi chiều đã đi ra ngoài cửa dạo mấy vòng, hi vọng có thể đón con mình trước nhất. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Hải Dương xa nhà lâu như vậy, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều rất nhớ con.
"Ba!" Tưởng Hải Dương không kịp vào cửa đã lớn tiếng gọi, "Chúng con về rồi đây."
Lâm Đông Đông cũng vội vàng chào hỏi, "Chào chú ạ."
"Rồi rồi ~" Ba Tưởng liên tục gật đầu, cười hỏi, "Sao giờ mới về?"
"Bọn con ở lại mua chút đồ," Tưởng Hải Dương giơ túi trong tay lên, hào hứng nói: "Con mua kem thoa mặt cho mẹ nữa."
"Kem kia của mẹ con chưa thoa hết đấy, còn mấy chai nữa đó." Giọng nói của ba Tưởng nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương dành cho gia đình. Ông vừa cười vừa nhìn về phía Lâm Đông Đông, nói, "Đông Đông ở lại đây ăn cơm đi, dì Tưởng cháu nấu xong cơm rồi."
"Không cần đâu chú," Lâm Đông Đông lễ phép quơ quơ đồ vật trong tay, "Cháu về nhà gặp bà đã, hì hì ~"
"Ây u, còn mua đồ nữa à." Ba Tưởng hài lòng gật đầu, "Đứa trẻ ngoan, hiếu thảo."
Lâm Đông Đông cười toe, "Vậy cháu về trước ạ."
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương gọi người lại, "Cơm nước xong anh đi tìm em."
Lâm Đông Đông vội vã về nhà thăm bà, vừa đi vừa đáp, "A, biết rồi."
Ba Tưởng cười ha ha nhìn hai đứa trẻ, chờ Lâm Đông Đông đi rồi, ông quay sang nói với Tưởng Hải Dương, "Nhanh vào nhà đi, mẹ đang nấu cơm ở sau bếp đó, ngày nào cũng nhắc đến con đấy."
Tưởng Hải Dương lúc này mới vội vàng chạy vào nhà.
Bà ngoại đã chuẩn bị xong cơm nước, đậu đũa khoai tây hầm thịt, hầm trong nồi lớn, còn có cả món trứng hấp, chỉ chờ Lâm Đông Đông về nhà là ăn được ngay.
Càng gần đến nhà, Lâm Đông Đông đi càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy. Bà ngoại chắp tay sau lưng đứng trong sân, nghển cổ nhìn về phía đầu thôn.
"Bà ơi ~" Lâm Đông Đông chạy ùa vào trong sân vui vẻ nói: "Bà đứng đây làm gì, sao không vào trong nhà ngồi đợi."
"Bà mới ra thôi." bà ngoại cười không khép nổi miệng, đưa tay cầm lấy túi trên tay Lâm Đông Đông, "Con đưa cái gì về thế này?"
"Mua đồ ăn ngon cho bà đó," Lâm Đông Đông đỡ bà ngoại vào nhà, "Có bánh kẹo với mấy thứ ăn vặt."
Bà ngoại vỗ một cái sau lưng cậu, "Xài tiền bậy bạ! Trong nhà không thiếu cái gì, con cứ giữ tiền để ở trên trường mà dùng!"
"Con biết mà, con ở trường tốt lắm." Lâm Đông Đông ra vẻ, "Bà nhìn coi, con mập ra rồi này."
Bà ngoại tỉ mỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Không mập, bà thấy gầy đi."
"Không có gầy đâu." Lâm Đông Đông vừa nói chuyện vừa đặt cặp sách lên giường, "Tưởng Hải Dương ngày nào cũng để ý chuyện ăn uống của con, ăn ít một chút thôi cũng không được."
Bà ngoại cười híp mắt, "Tiểu Dương cũng về rồi à."
"Dạ ~" Lâm Đông Đông cười khúc khích, nói, "Lát nữa anh ấy ăn cơm xong sẽ đến thăm à, anh ấy cũng mua đồ cho bà."
"Mấy cái đứa này, xài tiền lung tung!" Bà ngoại vừa cằn nhằn vừa cười đi vào trong bếp mở nắp vung lên, "Con nhanh dọn cơm lên bàn đi, đồ ăn nấu từ lâu rồi này."
Bữa cơm này Lâm Đông Đông ăn suýt chút nữa đã nứt bụng! Không so sánh thì không biết, giờ ngẫm lại mới giật mình. Hóa ra cơm nhà lại ngon như vậy! Dù cho cũng là khoai tây đậu đũa, nhưng đồ của nhà trường ăn hai miếng là ngán, chỉ thấy vị mỡ lợn!
Ăn tối xong, Lâm Đông Đông đang ngồi ở ngoài hiên rửa chén thì Tưởng Hải Dương chạy đến.
"Cơm nước xong rồi à?" động tác trên tay Lâm Đông Đông không ngừng, đôi mắt cười lấp lánh, "Bà ngoại đang ở trong nhà đó ~"
Tưởng Hải Dương gật đầu, vén tay áo ngồi xổm xuống muốn lấy nùi thép trong tay cậu, "Để anh rửa cho!"
"Ai ya không cần đâu." Lâm Đông Đông dùng cùi chỏ chặn Tưởng Hải Dương lại, "Em tự rửa, anh nhanh vào đi, bà ngoại mới nãy còn nhắc anh đó."
Đang nói chuyện bà ngoại ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cười híp mắt hỏi, "Tiểu Dương tới đó à?"
Tưởng Hải Dương vội vàng chào hỏi với bà, thế nhưng một già một trẻ mới thân thiết nói được mấy câu, bà ngoại đã bắt đầu quở hai đứa, nói sau này đừng có xài tiền mua đồ lung tung! Tiền tiêu vặt cứ giữ mà dùng, hai đứa chưa kiếm được tiền còn mua đồ cho bà làm gì!
Nhưng Tưởng Hải Dương rất giỏi dỗ người, đặc biệt là các cụ gìa, chưa được bao lâu bà ngoại đã bị hắn dỗ cười lộ cả răng.
Lâm Đông Đông ở ngoài nhà dọn dẹp xong, sau đó cũng vào ngồi bên giường nói chuyện phiếm với bà ngoại, kể cho bà nghe những chuyện thú vị ở trường học.
Sắc trời dần tối, ánh đèn trong phòng mờ nhạt. Ba người ngồi dưới ngọn đèn nói chuyện cười đùa rôm rả, ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ngập tràn ấm áp tự tại.
Trước khi ra về, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông ra ngoài sân dặn, "Đông Bảo Nhi, nhà anh thuê người thu hoạch mùa, ba anh bận nên không thể đi được, cho nên ngày mai anh phải dẫn họ đến ruộng ở phía Bắc thu hoạch khoai tây, nhưng mà nhiều người nên chắc sẽ xong nhanh, tầm giữa trưa là xong rồi. Em đừng vội, buổi chiều anh đến giúp em làm."
"Được," Lâm Đông Đông cười gật đầu, "Anh cũng không cần vội, em giờ khỏe hơn nhiều so với trước đây rồi, làm việc cũng nhanh hơn."
"Ừm ~" Tưởng Hải Dương mỉm cười, vuốt ve mặt cậu, "Bé ngoan."
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Lâm Đông Đông ăn cơm xong vác theo ấm nước xách liềm đi ra đồng. Đã ở đây ba năm, cậu cuối cùng cũng không cần bà ngoại đưa đi vẫn có thể tìm được ruộng bắp nhà mình.
Tối hôm qua Lâm Đông Đông nói mình làm khỏe hơn trước cũng không phải là nói khoác, vung liềm rất ra dáng. Trước đây đến trưa vẫn chưa cắt được mấy luống, bắp bẻ ra vứt tứ tung ngang dọc. Bây giờ làm nhanh hơn, bắp cũng được xếp thành từng chồng gọn gàng.
Bận bịu đến giữa trưa, Lâm Đông Đông ngồi bệt xuống đất uống nước. Cậu lau mồ hôi sau gáy quay đầu nhìn thành quả lao động của mình, ha ha, đúng là quen tay hay việc mà!
Buổi trưa sau khi ăn cơm bà ngoại đưa tới xong, lúc Lâm Đông Đông đang quần quật thu bắp thì nghe thấy tiếng Tưởng Hải Dương gọi mình trên bờ kè.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương một tay cầm liềm, tay kia xác theo một túi ni lông đựng chén nhỏ, "Em lại đây đi, nhanh lên."
Lâm Đông Đông thả liềm trên tay xuống, chạy lại, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cười hỏi, "Ruộng khoai tây nhà anh thu hoạch xong rồi hả?"
"Ừm," Tưởng Hải Dương kéo cậu ngồi xuống, lấy chén nhỏ trong túi ra, là nửa bát thịt thủ hầm, "Nhanh ăn đi, ngon lắm."
Thịt thủ rất đắt, người trong thôn chỉ có ngày lễ tết mới ăn, rất ít khi mua.
Lâm Đông Đông nuốt nước miếng, "Nhà anh nấu à?"
"Buổi trưa nấu cơm cho người làm công, trong nhà không có thịt, ba anh lái xe máy lên trấn mua hai miếng." Tưởng Hải Dương bốc một lát đút cho Lâm Đông Đông, "Anh cố ý để lại một bát, lúc nãy sớt cho bà một nửa, bà còn định không ăn, nói cho em hết."
Lâm Đông Đông há miệng nhai thịt, quai hàm phồng lên một đống, "Ngon quá đi!"
Tưởng Hải Dương chăm chú nhìn cậu ăn mà hạnh phúc còn hơn là mình được ăn. Thấy cậu nuốt xuống lại bốc miếng khác đút, non nửa bát thịt nhanh chóng ăn hết.
Được ăn thịt tâm trạng Lâm Đông Đông cực kỳ vui vẻ, cậu vội vàng chỉ đống bắp mà mình làm cho Tưởng Hải Dương xem: "Nhìn này, chỗ này là em làm xong lúc sáng đấy, nhanh lắm đúng không?"
"Ừm, nhanh." Tưởng Hải Dương dùng mu bàn tay lau mỡ dính trên khóe miệng cậu, "Đông Bảo Nhi tiến bộ rồi ~"
"Hừ ~" Lâm Đông Đông ưỡn ngực sau đó lại có chút không vui nói, "Thế nhưng bắp năm nay nhỏ hơn năm ngoái, em nhìn thì thấy rất ít hạt, bà ngoại nói do năm nay gặp hạn hán."
"Chuyện này cũng bình thường, năm nay mưa ít quá." Tưởng Hải Dương cầm liềm chuẩn bị làm việc, "Hy vọng lúc bán sẽ được giá một chút."
Lâm Đông Đông thở dài, quay đầu tiếp tục làm luống bắp đang dở.
Hai người cặm cụi làm việc, Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng lại dừng tay lấy nước cho Lâm Đông Đông, để cậu nghỉ ngơi một chút.
Ngày mua người trong thôn cần sức lao động, trừ những nhà nhiều ruộng phải mướn người như nhà thd, còn lại hầu hết mọi người đều tự làm.Cho nên những ai có thể làm được việc dù ở nhà hay đi xa về đều ra ruộng giúp gia đình thu hoạch.
Tiểu Ngũ ở trên trấn cũng về, để thể hiện nghề nghiệp của mình cậu còn nhuộm một mái đầu vàng chóe.
Lễ quốc khánh gần kết thúc, thửa ruộng nhỏ nhà bà ngoại cũng được hai thiếu niên đi sớm về hôm thu hoạch xong.
Hôm nay ăn cơm tối xong, Lâm Đông Đông đến tiệm tạp hóa tìm Tưởng Hải Dương. Vừa mới đẩy cửa vào đã thấy trên giường đất nhà ngoài ngồi đầy người, Tống Dương, Tiểu Ngũ Điền Thu Sinh, Tiểu Ngũ là bắt mắt nhất, mái tóc vàng kia như cỏ khô mùa thu.
Trước đây dù sao cũng gần như chơi đùa với nhau mỗi ngày, sau khi lên cấp ba thì phải lên thành phố học, hơn một tháng không gặp, ai cũng thấy nhớ.
Mấy người tụ tập mồm năm miệng mười, kể lại những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua, ai cũng vui vẻ nhiệt tình.
Tiểu Ngũ lắp bắp nói mình giờ đã là người có nghề, còn nói tóc Lâm Đông Đông dài quá có cần mình cắt cho không, miễn phí.
Tưởng Hải Dương đạp cậu một đạp, cười nói có cho tiền cũng không để mày cắt, nhìn cái ổ gà trên đầu mày là không tin tưởng gì rồi!
Tống Dương cũng nói học ở Nhị Trung rất tốt, thành phố quả nhiên khác biệt, tốt hơn nhiều so với thị trấn! Con gái trong trường ai cũng xinh, cậu cũng nhắm trúng một bạn nữ, nói không chừng qua một thời gian nữa mình sẽ có người yêu!
Mọi người đều phấn khởi cười cười nói nói, chỉ có Điền Thu Sinh thì vẫn giống như trước kia, không nói chuyện nhiều. Cậu ở lại thôn, sinh hoạt vẫn như cũ, không có gì mới mẻ để kể hết.
Còn có Lưu Chấn, vốn cũng được nghỉ, thế nhưng bị thầy dạy nghề kêu đi quán cơm phụ giúp cho nên không thể về.
Mấy tên nhóc tán gẫu không biên giới, nói đến miệng khô lưỡi khô, tiệm tạp hóa ở trước nhà đóng cửa nghỉ bán, mấy người lúc này mới giải tán, ai về nhà nấy.
Lâm Đông Đông đi cuối cùng, vẫn là Tưởng Hải Dương đưa cậu về nhà.
Đối với việc Tưởng Hải Dương dính người như thế này Lâm Đông Đông biểu thị mình hết cách, không thể làm gì khác hơn là để hắn đưa về.
Dạo gần đây nhà nào cũng đi làm ngoài đồng nên mệt nhọc, đều đi ngủ sớm, lúc này ngoài đường không còn thấy ai.
Tưởng Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông, thấp giọng nói, "Đông Bảo Nhi, ngày mai hai chúng ta lên thành phố đi?"
"Tại sao?" Lâm Đông Đông không hiểu, "Không phải cuối tuần mới phải về lại trường sao?"
"Anh muốn em..." Tưởng Hải Dương ghé sát lại tai cậu mềm giọng dụ dỗ, "Từ lúc khai giảng đến giờ hai chúng ta chưa từng được thân mật, ngày mai lên thành phố chúng ta thuê phòng ngủ một đêm ở ngoài, được không Đông Bảo Nhi?"
Trong trường nhiều người thật sự có chút nguy hiểm! Sau lần ở nhà ăn đó, Tưởng Hải Dương lại muốn kéo Lâm Đông Đông đi, nhưng cậu sống chết không chịu, quá là đáng sợ!
"Nhưng mà," Lâm Đông Đông chần chừ, "Hai chúng ta phải nói sao với người trong nhà, mọi người đều biết ngày đi học lại."
Tưởng Hải Dương căn bản không để ý đến chuyện này, hắn ôm lấy Lâm Đông Đông hôn một cái, "Thì cứ nói lên thành phố tìm bạn học chơi, ba mẹ anh chưa bao giờ quản anh. Hơn nữa em đi theo anh, bà ngoại cũng yên tâm."
Lâm Đông Đông mỉm cười, gật đầu, "Được."
Cả hai như người con xa xứ công thành danh toại về thăm quê cũ, lấy hết tiền tiêu vặt mình còn mua quà bánh.
Lâm Đông Đông mua cho bà ngoại mấy loại kẹo mềm, bánh đậu xanh, mấy món quà vặt trong thôn không có.
Tưởng Hải Dương mua cũng phần lớn đồ cho bà ngoại, nhưng hắn cũng không quên mẹ mình, đến siêu thị mua cho mẹ hai chai kem dưỡng da mặt, còn rất thơm.
Lật đật về đến thôn cũng đã giờ cơm tối, xa xa đã thấy ống khói nhà nhà đang lượn lờ khói bếp, như để chỉ dẫn phương hướng cho những người đi xa về, khiến cho người ta cảm thấy an tâm. Đọc thêm các chươ?g mới tại || T ?U?T?UYỆ?.V? ||
Lâm Đông Đông vui vẻ nhảy chân sáo, về thôn thật tốt, về nhà thật tốt!
Tiệm tạp hóa Hải Dương cách cửa thôn không xa, lúc hai người về gần đến tiệm tạp hóa, đã thấy ba Tưởng chống hông đi đi lại lại trước cửa.
Biết hôm nay Tưởng Hải Dương về, ba mẹ Tưởng bắt đầu từ buổi chiều đã đi ra ngoài cửa dạo mấy vòng, hi vọng có thể đón con mình trước nhất. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Hải Dương xa nhà lâu như vậy, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều rất nhớ con.
"Ba!" Tưởng Hải Dương không kịp vào cửa đã lớn tiếng gọi, "Chúng con về rồi đây."
Lâm Đông Đông cũng vội vàng chào hỏi, "Chào chú ạ."
"Rồi rồi ~" Ba Tưởng liên tục gật đầu, cười hỏi, "Sao giờ mới về?"
"Bọn con ở lại mua chút đồ," Tưởng Hải Dương giơ túi trong tay lên, hào hứng nói: "Con mua kem thoa mặt cho mẹ nữa."
"Kem kia của mẹ con chưa thoa hết đấy, còn mấy chai nữa đó." Giọng nói của ba Tưởng nhẹ nhàng, ngập tràn yêu thương dành cho gia đình. Ông vừa cười vừa nhìn về phía Lâm Đông Đông, nói, "Đông Đông ở lại đây ăn cơm đi, dì Tưởng cháu nấu xong cơm rồi."
"Không cần đâu chú," Lâm Đông Đông lễ phép quơ quơ đồ vật trong tay, "Cháu về nhà gặp bà đã, hì hì ~"
"Ây u, còn mua đồ nữa à." Ba Tưởng hài lòng gật đầu, "Đứa trẻ ngoan, hiếu thảo."
Lâm Đông Đông cười toe, "Vậy cháu về trước ạ."
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương gọi người lại, "Cơm nước xong anh đi tìm em."
Lâm Đông Đông vội vã về nhà thăm bà, vừa đi vừa đáp, "A, biết rồi."
Ba Tưởng cười ha ha nhìn hai đứa trẻ, chờ Lâm Đông Đông đi rồi, ông quay sang nói với Tưởng Hải Dương, "Nhanh vào nhà đi, mẹ đang nấu cơm ở sau bếp đó, ngày nào cũng nhắc đến con đấy."
Tưởng Hải Dương lúc này mới vội vàng chạy vào nhà.
Bà ngoại đã chuẩn bị xong cơm nước, đậu đũa khoai tây hầm thịt, hầm trong nồi lớn, còn có cả món trứng hấp, chỉ chờ Lâm Đông Đông về nhà là ăn được ngay.
Càng gần đến nhà, Lâm Đông Đông đi càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy. Bà ngoại chắp tay sau lưng đứng trong sân, nghển cổ nhìn về phía đầu thôn.
"Bà ơi ~" Lâm Đông Đông chạy ùa vào trong sân vui vẻ nói: "Bà đứng đây làm gì, sao không vào trong nhà ngồi đợi."
"Bà mới ra thôi." bà ngoại cười không khép nổi miệng, đưa tay cầm lấy túi trên tay Lâm Đông Đông, "Con đưa cái gì về thế này?"
"Mua đồ ăn ngon cho bà đó," Lâm Đông Đông đỡ bà ngoại vào nhà, "Có bánh kẹo với mấy thứ ăn vặt."
Bà ngoại vỗ một cái sau lưng cậu, "Xài tiền bậy bạ! Trong nhà không thiếu cái gì, con cứ giữ tiền để ở trên trường mà dùng!"
"Con biết mà, con ở trường tốt lắm." Lâm Đông Đông ra vẻ, "Bà nhìn coi, con mập ra rồi này."
Bà ngoại tỉ mỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Không mập, bà thấy gầy đi."
"Không có gầy đâu." Lâm Đông Đông vừa nói chuyện vừa đặt cặp sách lên giường, "Tưởng Hải Dương ngày nào cũng để ý chuyện ăn uống của con, ăn ít một chút thôi cũng không được."
Bà ngoại cười híp mắt, "Tiểu Dương cũng về rồi à."
"Dạ ~" Lâm Đông Đông cười khúc khích, nói, "Lát nữa anh ấy ăn cơm xong sẽ đến thăm à, anh ấy cũng mua đồ cho bà."
"Mấy cái đứa này, xài tiền lung tung!" Bà ngoại vừa cằn nhằn vừa cười đi vào trong bếp mở nắp vung lên, "Con nhanh dọn cơm lên bàn đi, đồ ăn nấu từ lâu rồi này."
Bữa cơm này Lâm Đông Đông ăn suýt chút nữa đã nứt bụng! Không so sánh thì không biết, giờ ngẫm lại mới giật mình. Hóa ra cơm nhà lại ngon như vậy! Dù cho cũng là khoai tây đậu đũa, nhưng đồ của nhà trường ăn hai miếng là ngán, chỉ thấy vị mỡ lợn!
Ăn tối xong, Lâm Đông Đông đang ngồi ở ngoài hiên rửa chén thì Tưởng Hải Dương chạy đến.
"Cơm nước xong rồi à?" động tác trên tay Lâm Đông Đông không ngừng, đôi mắt cười lấp lánh, "Bà ngoại đang ở trong nhà đó ~"
Tưởng Hải Dương gật đầu, vén tay áo ngồi xổm xuống muốn lấy nùi thép trong tay cậu, "Để anh rửa cho!"
"Ai ya không cần đâu." Lâm Đông Đông dùng cùi chỏ chặn Tưởng Hải Dương lại, "Em tự rửa, anh nhanh vào đi, bà ngoại mới nãy còn nhắc anh đó."
Đang nói chuyện bà ngoại ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cười híp mắt hỏi, "Tiểu Dương tới đó à?"
Tưởng Hải Dương vội vàng chào hỏi với bà, thế nhưng một già một trẻ mới thân thiết nói được mấy câu, bà ngoại đã bắt đầu quở hai đứa, nói sau này đừng có xài tiền mua đồ lung tung! Tiền tiêu vặt cứ giữ mà dùng, hai đứa chưa kiếm được tiền còn mua đồ cho bà làm gì!
Nhưng Tưởng Hải Dương rất giỏi dỗ người, đặc biệt là các cụ gìa, chưa được bao lâu bà ngoại đã bị hắn dỗ cười lộ cả răng.
Lâm Đông Đông ở ngoài nhà dọn dẹp xong, sau đó cũng vào ngồi bên giường nói chuyện phiếm với bà ngoại, kể cho bà nghe những chuyện thú vị ở trường học.
Sắc trời dần tối, ánh đèn trong phòng mờ nhạt. Ba người ngồi dưới ngọn đèn nói chuyện cười đùa rôm rả, ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ngập tràn ấm áp tự tại.
Trước khi ra về, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông ra ngoài sân dặn, "Đông Bảo Nhi, nhà anh thuê người thu hoạch mùa, ba anh bận nên không thể đi được, cho nên ngày mai anh phải dẫn họ đến ruộng ở phía Bắc thu hoạch khoai tây, nhưng mà nhiều người nên chắc sẽ xong nhanh, tầm giữa trưa là xong rồi. Em đừng vội, buổi chiều anh đến giúp em làm."
"Được," Lâm Đông Đông cười gật đầu, "Anh cũng không cần vội, em giờ khỏe hơn nhiều so với trước đây rồi, làm việc cũng nhanh hơn."
"Ừm ~" Tưởng Hải Dương mỉm cười, vuốt ve mặt cậu, "Bé ngoan."
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Lâm Đông Đông ăn cơm xong vác theo ấm nước xách liềm đi ra đồng. Đã ở đây ba năm, cậu cuối cùng cũng không cần bà ngoại đưa đi vẫn có thể tìm được ruộng bắp nhà mình.
Tối hôm qua Lâm Đông Đông nói mình làm khỏe hơn trước cũng không phải là nói khoác, vung liềm rất ra dáng. Trước đây đến trưa vẫn chưa cắt được mấy luống, bắp bẻ ra vứt tứ tung ngang dọc. Bây giờ làm nhanh hơn, bắp cũng được xếp thành từng chồng gọn gàng.
Bận bịu đến giữa trưa, Lâm Đông Đông ngồi bệt xuống đất uống nước. Cậu lau mồ hôi sau gáy quay đầu nhìn thành quả lao động của mình, ha ha, đúng là quen tay hay việc mà!
Buổi trưa sau khi ăn cơm bà ngoại đưa tới xong, lúc Lâm Đông Đông đang quần quật thu bắp thì nghe thấy tiếng Tưởng Hải Dương gọi mình trên bờ kè.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương một tay cầm liềm, tay kia xác theo một túi ni lông đựng chén nhỏ, "Em lại đây đi, nhanh lên."
Lâm Đông Đông thả liềm trên tay xuống, chạy lại, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cười hỏi, "Ruộng khoai tây nhà anh thu hoạch xong rồi hả?"
"Ừm," Tưởng Hải Dương kéo cậu ngồi xuống, lấy chén nhỏ trong túi ra, là nửa bát thịt thủ hầm, "Nhanh ăn đi, ngon lắm."
Thịt thủ rất đắt, người trong thôn chỉ có ngày lễ tết mới ăn, rất ít khi mua.
Lâm Đông Đông nuốt nước miếng, "Nhà anh nấu à?"
"Buổi trưa nấu cơm cho người làm công, trong nhà không có thịt, ba anh lái xe máy lên trấn mua hai miếng." Tưởng Hải Dương bốc một lát đút cho Lâm Đông Đông, "Anh cố ý để lại một bát, lúc nãy sớt cho bà một nửa, bà còn định không ăn, nói cho em hết."
Lâm Đông Đông há miệng nhai thịt, quai hàm phồng lên một đống, "Ngon quá đi!"
Tưởng Hải Dương chăm chú nhìn cậu ăn mà hạnh phúc còn hơn là mình được ăn. Thấy cậu nuốt xuống lại bốc miếng khác đút, non nửa bát thịt nhanh chóng ăn hết.
Được ăn thịt tâm trạng Lâm Đông Đông cực kỳ vui vẻ, cậu vội vàng chỉ đống bắp mà mình làm cho Tưởng Hải Dương xem: "Nhìn này, chỗ này là em làm xong lúc sáng đấy, nhanh lắm đúng không?"
"Ừm, nhanh." Tưởng Hải Dương dùng mu bàn tay lau mỡ dính trên khóe miệng cậu, "Đông Bảo Nhi tiến bộ rồi ~"
"Hừ ~" Lâm Đông Đông ưỡn ngực sau đó lại có chút không vui nói, "Thế nhưng bắp năm nay nhỏ hơn năm ngoái, em nhìn thì thấy rất ít hạt, bà ngoại nói do năm nay gặp hạn hán."
"Chuyện này cũng bình thường, năm nay mưa ít quá." Tưởng Hải Dương cầm liềm chuẩn bị làm việc, "Hy vọng lúc bán sẽ được giá một chút."
Lâm Đông Đông thở dài, quay đầu tiếp tục làm luống bắp đang dở.
Hai người cặm cụi làm việc, Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng lại dừng tay lấy nước cho Lâm Đông Đông, để cậu nghỉ ngơi một chút.
Ngày mua người trong thôn cần sức lao động, trừ những nhà nhiều ruộng phải mướn người như nhà thd, còn lại hầu hết mọi người đều tự làm.Cho nên những ai có thể làm được việc dù ở nhà hay đi xa về đều ra ruộng giúp gia đình thu hoạch.
Tiểu Ngũ ở trên trấn cũng về, để thể hiện nghề nghiệp của mình cậu còn nhuộm một mái đầu vàng chóe.
Lễ quốc khánh gần kết thúc, thửa ruộng nhỏ nhà bà ngoại cũng được hai thiếu niên đi sớm về hôm thu hoạch xong.
Hôm nay ăn cơm tối xong, Lâm Đông Đông đến tiệm tạp hóa tìm Tưởng Hải Dương. Vừa mới đẩy cửa vào đã thấy trên giường đất nhà ngoài ngồi đầy người, Tống Dương, Tiểu Ngũ Điền Thu Sinh, Tiểu Ngũ là bắt mắt nhất, mái tóc vàng kia như cỏ khô mùa thu.
Trước đây dù sao cũng gần như chơi đùa với nhau mỗi ngày, sau khi lên cấp ba thì phải lên thành phố học, hơn một tháng không gặp, ai cũng thấy nhớ.
Mấy người tụ tập mồm năm miệng mười, kể lại những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua, ai cũng vui vẻ nhiệt tình.
Tiểu Ngũ lắp bắp nói mình giờ đã là người có nghề, còn nói tóc Lâm Đông Đông dài quá có cần mình cắt cho không, miễn phí.
Tưởng Hải Dương đạp cậu một đạp, cười nói có cho tiền cũng không để mày cắt, nhìn cái ổ gà trên đầu mày là không tin tưởng gì rồi!
Tống Dương cũng nói học ở Nhị Trung rất tốt, thành phố quả nhiên khác biệt, tốt hơn nhiều so với thị trấn! Con gái trong trường ai cũng xinh, cậu cũng nhắm trúng một bạn nữ, nói không chừng qua một thời gian nữa mình sẽ có người yêu!
Mọi người đều phấn khởi cười cười nói nói, chỉ có Điền Thu Sinh thì vẫn giống như trước kia, không nói chuyện nhiều. Cậu ở lại thôn, sinh hoạt vẫn như cũ, không có gì mới mẻ để kể hết.
Còn có Lưu Chấn, vốn cũng được nghỉ, thế nhưng bị thầy dạy nghề kêu đi quán cơm phụ giúp cho nên không thể về.
Mấy tên nhóc tán gẫu không biên giới, nói đến miệng khô lưỡi khô, tiệm tạp hóa ở trước nhà đóng cửa nghỉ bán, mấy người lúc này mới giải tán, ai về nhà nấy.
Lâm Đông Đông đi cuối cùng, vẫn là Tưởng Hải Dương đưa cậu về nhà.
Đối với việc Tưởng Hải Dương dính người như thế này Lâm Đông Đông biểu thị mình hết cách, không thể làm gì khác hơn là để hắn đưa về.
Dạo gần đây nhà nào cũng đi làm ngoài đồng nên mệt nhọc, đều đi ngủ sớm, lúc này ngoài đường không còn thấy ai.
Tưởng Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông, thấp giọng nói, "Đông Bảo Nhi, ngày mai hai chúng ta lên thành phố đi?"
"Tại sao?" Lâm Đông Đông không hiểu, "Không phải cuối tuần mới phải về lại trường sao?"
"Anh muốn em..." Tưởng Hải Dương ghé sát lại tai cậu mềm giọng dụ dỗ, "Từ lúc khai giảng đến giờ hai chúng ta chưa từng được thân mật, ngày mai lên thành phố chúng ta thuê phòng ngủ một đêm ở ngoài, được không Đông Bảo Nhi?"
Trong trường nhiều người thật sự có chút nguy hiểm! Sau lần ở nhà ăn đó, Tưởng Hải Dương lại muốn kéo Lâm Đông Đông đi, nhưng cậu sống chết không chịu, quá là đáng sợ!
"Nhưng mà," Lâm Đông Đông chần chừ, "Hai chúng ta phải nói sao với người trong nhà, mọi người đều biết ngày đi học lại."
Tưởng Hải Dương căn bản không để ý đến chuyện này, hắn ôm lấy Lâm Đông Đông hôn một cái, "Thì cứ nói lên thành phố tìm bạn học chơi, ba mẹ anh chưa bao giờ quản anh. Hơn nữa em đi theo anh, bà ngoại cũng yên tâm."
Lâm Đông Đông mỉm cười, gật đầu, "Được."