Chương 39: Xin Lỗi, Chạm Vào Làm Hư Người Cậu Rồi
Cả lớp rơi vào im lặng đến kì lạ. Úc Dương đen mặt, nhìn chồng sách trên bàn, nhỏ giọng nói với Trần Phi: "Cậu để sách nhẹ một chút, đừng làm người ta sợ." Trần Phi ra hiệu tay OK, tỏ ý mình đã biết, sau đó cũng dùng thanh âm tiểu nhân nhỏ giọng nói: "Trước kia ở lớp thường đây là thói quen rồi, sao lớp một lại yên tĩnh như vậy?" Úc Dương không muốn nói với Trần Phi, bọn họ là sợ tôi, không phải cậu, ra hiệu bảo Trần Phi nhanh chóng ngậm miệng. Người của lớp một đều là học bá, có tính tự giác, cũng có ý thức. Chẳng được bao lâu liền lấy sách giáo khoa ra, xem trước chương trình của học kỳ mới, một ít người tiến độ có phần nhanh hơn, đã bắt đầu soát bài. Bầu không khí trong lớp tập trung tới mức căng thẳng, Úc Dương cảm giác bản thân mình đang bị chèn ép, chủ động bỏ điện thoại vào cặp sách, lấy sách giáo khoa lớp 11 của mình. Tô Nguyên và La Địch ngồi ở bên cạnh, hai người bọn họ năm ngoái đứng thứ 500, 1000 của trường, đã sớm tự giác hòa nhập vào bầu không khí học tập có ý thức này. Chỉ có Trần Phi ngó trái nghiêng phải, cảm thấy cả người không hề dễ chịu. Nghĩ chẳng thông, khai giảng ngày đầu tiên, các lớp khác thì hào hứng làm quen bạn mới, tổng vệ sinh lớp, nhưng người ở lớp một lại vùi đầu khổ học? Trần Phi như đứng đống lửa ngồi đống than, nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ồn, người trong lớp dám giận không dám nói, cuối cùng, Úc Dương nhịn không được, đạp Trần Phi ra ngoài. Sau khi Trần Phi ra ngoài, tuần tra tầng một khu dạy học, phát hiện mấy lớp ở tầng một đều vùi đầu học tập, tức khắc hoài nghi xem liệu có phải mình xuyên thời gian tới đêm trước ngày thi đại học hay không. Cho tới khi nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ trên tầng hai, mới đột nhiên nhớ tới, hiệu trưởng vì muốn tạo ra môi trường học tập tốt cho học sinh, nên tầng một khu này cả sáu lớp đều là lớp thực nghiệm. Úc Dương học Toán một lúc, gặp được câu hỏi không biết sẽ khoanh lại, nửa giờ sau, cậu có tầm ba, bốn câu không biết. Sau đó nhìn quanh, quyết định hỏi bạn học phía trước một chút. Úc Dương vươn tay, muốn chọc sau lưng người đằng trước, nhưng đối phương cách cậu thật sự quá xa, bạn học đằng trước hận không thể ép bàn trên thành bánh rán, mà khoảng cách từ bàn của bạn học với Úc Dương có thể vừa để đặt thêm một bàn nữa. Úc Dương đành phải hơi hơi đứng lên, cố gắng khom lưng về phía trước chạm vào bả vai đối phương. 10 giờ sáng, ánh mặt trời vừa lúc xuyên thấu qua cửa kính lớn trên hành lang, cửa kính phản xạ ánh sáng chiếu vào lớp học, dừng trên mặt bàn bạn học nọ, Úc Dương chậm rãi đứng lên khom lưng, bạn học nọ có thể rõ ràng cảm nhận được phía trên đỉnh đầu của mình dần dần bị bóng dáng giáo bá bao trùm lên. Sao lại ngồi sau mình? Sao lại muốn đánh mình? Mình rõ ràng đã cách đủ xa. Bạn học run như cầy sấy, chấp nhận số phận đã an bài là bị đánh, lẳng lặng chờ đợi, lòng bồn chồn lo lắng, cho đến khi tay Úc Dương đập vào người mình. "A -- đừng đánh tôi đừng đánh tôi --" Tay Úc Dương mới vừa vung lên, đối phương giống như chim sợ cành cong té ngã, phản ứng kịch liệt mà đứng lên, đột nhiên vung vung tay, suýt chút bị dọa đến ngất. Úc Dương kịp thời tránh đi, tí nữa thì bị tay vung trúng mặt, giơ tay đứng thẳng tỏ vẻ bản thân mình thật sự không có ác ý. "...... Tôi chỉ chạm nhẹ vào cậu một chút, đừng có mà đổ oan." Úc Dương hứng toàn bộ ánh mắt chán ghét của người trong lớp, oan uổng nói. Người nọ thở dài nhẹ nhõm một hơi, oán trách hỏi: "Vậy cậu chạm vào tôi làm gì?" Úc Dương ngạc nhiên nói: "Tôi không biết cậu không cho người khác chạm vào, xin lỗi, chạm vào làm hư người cậu rồi."