Chương 2: 2: Thịnh Nghênh Đệ
Thím Triệu còn chưa nói gì, hàng xóm của Chu Đại Quý là bà Lý tính tình nóng nảy: "Tao nhổ vào, mày tâm đen bụng xấu, Đại Quý còn có con trai ở chỗ này, bọn mày tinh ăn mù làm, du thủ du thưc liền tới, cũng không sợ bị báo ứng.”Chu Tiểu Bảo cũng 30 tuổi, cưới được một người vợ tinh ăn mù làm, cô vợ trương Hòa Mỹ ở phía sau chọc chọc thắt lưng anh ta: "Mau nói đi.”Chu Tiểu Bảo hét lớn: "Thằng ranh này, không biết là con hoang ở đâu, căn bản không phải con trai của anh trai tôi.”Thím Triệu xắn tay áo lên mắng chửi hắn: "Mày mới là thằng ranh con, Đại Quý đều đã nhận con trai, đến phiên mày nói ba nói bốn sao? Hai vợ chồng son bọn họ vẫn còn đó, mày thì tính là cái gì.”Đại đội trưởng mặt hơi râu ria, da ngăm đen, ông ta đứng ở đó sống lưng thẳng tắp, vì vội chạy đến nên trên vai còn ướt mồ hôi.Không sạch sẽ như Chu Tiểu Bảo.Chu Tiểu Bảo đã ngoài ba mươi tuổi rồi, còn để mẹ Chu ra mặt, khóc lóc nói thân thể không khỏe , tinh thần không tốt.Ba ngày thì hai lần không đi làm việc.Đợi đại đội trưởng đến một cái, mắt Chu Tiểu Bảo sáng lên, vội vàng hỏi: “Đại đội trưởng, tiền bồi thường của anh tôi có rồi sao ?”Nghe anh ta nói lời này, mọi người xung quanh càng cau mày.Chỉ có cậu bé đứng ở cửa sân không có biểu hiện gì, cậu cúi đầu, khóe miệng cũng mím lại , chẳng ai nhìn rõ được biểu cảm của cậu .Đội trưởng liếc qua cậu bé một cái, hình như thở dài một hơi, rồi quay lại mắng Chu Tiểu Bảo: “Tiền bồi thường cái gì, không có!”Gương mặt ông ta uy nghiêm, Chu Tiểu Bảo bị ôngta trừng mắt một cái tim đã đập loạn nhịp, nhưng vẫn lo lắng hỏi : “Sao lại không có? Anh tôi đi sửa cầu cho thôn chứ không phải tự nhiên chết.Chết rồi nhất định phải có cái gì đó chứ.”Trương Hòa Mỹ ở sau lưng bổ sung cho anh ta: “Tiền bồi thường.”Chu Tiểu Bảo liền nói: “Đúng đúng đúng, chính là tiền bồi thường.”........Xôn xao ồn ào ở cửa, Thịnh Kiêu nhăn mày ngọ ngoạy muốn dậy, chỉ là cơ thể như nặng nghìn cân vậy, cô thử nhiều lần, mắt cũng không mở ra được.Thịnh Kiêu cảm thấy ý thức của mình như bị bóng đè vậy, bình thường lúc gặp tình huống này, cô sẽ mặc niệm trong lòng rồi ngủ thêm một lúc nữa.Nhưng bên ngoài quá ồn ào, ầm ĩ cái gì mà chết rồi, mà sống lại, cái gì tiền thuộc về ai, làm cô đau đầu không chịu nổi.Cô nhớ mình đang ở trên du thuyền thì bị trúng gió, vô tình rơi xuống biển, tại sao cứu lên bờ lại ầm ĩ đòitiền?Đợi cô tỉnh lại nhất định cô sẽ cho người cứu mình một khoản tiền để bày tỏ lòng biết ơn.Thịnh Kiêu cô có khi nào nợ tiền của người khác đâu?Nhưng mà bây giờ đừng cãi nhau nữa! Khiến cho cô rất đau đầu.Bên ngoài có người ồn ào, trong đầu lại có tiếng khóc lóc..