Chương 4
16.
Ngọn lửa bùng cháy, đủ để thiêu rụi yêu ma quỷ quái.
Tôi chỉ vào quan tài.
"Tôi vẫn luôn thắc mắc, nếu hai người đã yêu nhau đến thế, vì sao không ở bên nhau luôn đi, hóa ra đây là đáp án."
Lửa lớn lan rộng, những sợi tóc quấn quanh th.i th.ể cô gái tung bay tán loạn, lộ ra hình dạng thật sự của đối phương.
Người nằm đó, vốn dĩ không phải Lục Kha.
"Lục Kha là nạn nhân đầu tiên bị tơ âm đoạt hồn."
17.
Lục Nhiên có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm từ thời trung học.
Người yêu mắc chứng ALS, cơ thể dần trở nên cứng đờ. Vì để mãi bên nhau, họ sử dụng tà thuật.
"Các người chọn Lục Kha, nên khi em ấy 14 tuổi đã được các người nhận nuôi. Ở độ tuổi này, tính cách về cơ bản đã được định hình. Nhưng từ sau khi được nhận nuôi, tính tình Lục Kha thay đổi chóng mặt, hoàn toàn giống như mối tình đầu đã ch.ết kia."
Tu hú chiếm tổ sớm muộn gì cũng phải trả lại, cho nên bọn họ dự phòng phong phú.
Không có Giang Ngư thì vẫn còn có tôi.
Hơn nữa còn rất nhiều lựa chọn thay thế.
Ngọn lửa quá lớn, Lục Nhiên ôm th.i th.ể trong quan tài gào khóc, tôi vội kéo Giang Ngư thật đã bất tỉnh ra ngoài.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng còi chữa cháy của cảnh sát.
18.
Sau khi hỏa hoạn được dập tắt, cảnh sát tìm được hai th.i th.ể trong đống đổ nát.
Một người là mối tình đầu đã ch.ết được 10 năm của Lục Nhiên.
Người còn lại chính là chồng tôi, Lục Nhiên.
Đương nhiên bây giờ nên đổi cách gọi thành người chồng quá cố.
Điều kỳ lạ là, tại hiện trường lửa lớn cháy mạnh đến nỗi xương cốt biến thành than, nhưng mái tóc đen dài của người phụ nữ vẫn còn nguyên vẹn, bóng mượt không khác gì dải lụa.
Giang Ngư nằm ở bệnh viện một ngày, sau đó cũng tỉnh lại.
Thời gian cơ thể cô ấy bị chiếm mất cũng không dài lắm, không gây ảnh hưởng lớn.
"Lúc ấy, tôi nhận được một bưu phẩm, nói là quà tặng tích điểm. Tôi thấy chất tóc giả rất tốt nên mới dùng. Không ngờ dùng xong lại xảy ra chuyện như vậy!"
Giang Ngư cảm ơn tôi rất nhiều, tôi chỉ cười, chưa thể nói chuyện.
Cổ họng vẫn còn đau rát vì vụ hỏa hoạn, do vậy giọng nói hơi khàn khàn khó nghe.
Giang Ngư thắc mắc:
"Nhưng tại sao cô biết Lục Kha không phải nguyên thân của thứ kia?"
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vào thu, lá cây nhuốm ánh vàng.
Tôi khàn giọng nói:
"Bởi vì hai chúng tôi...là người quen cũ."
19.
Tôi và Lục Kha cùng lớn lên ở cô nhi viện, người nằm giường trên, kẻ nằm giường dưới.
Tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng so về cách đối nhân xử thế lại hiểu rõ hơn rất nhiều.
Bởi vì tôi sinh ra ở đây, đã quen với sự cạnh tranh khốc liệt, còn em ấy thì không. Bố mẹ của Lục Kha qua đời do tai nạn giao thông, cho nên em ấy mới bị người thân vô tình đưa đến nơi này.
Tôi dạy Lục Kha quy tắc sinh tồn đầu tiên là "nghi ngờ".
Nghi ngờ mọi thứ, ngay cả mục đích thực sự ẩn sau nụ cười của mỗi người là gì.
Nghi ngờ những may mắn tự nhiên xuất hiện.
"Bởi vì chúng ta không có gì ngoài hai bàn tay trắng. Không có chỗ cho sai lầm, cẩn thận chính là áo giáp duy nhất, em hiểu không?"
Lần đó được nhận nuôi, viện trưởng nói:
"Gia đình kia rất giàu có, khá mê tín. Họ muốn nhận nuôi một bé gái sinh vào giữa tháng 8, còn nói như vậy gia đình sẽ được hưởng phước báu phát tài."
Vừa hay, cả tôi và Kha Kha đều đáp ứng với yêu cầu.
Nếu so về thời gian cụ thể, tôi càng phù hợp hơn.
Tôi suy nghĩ suốt đêm, hôm sau đã lén sửa lại ngày sinh của mình.
Vì tôi nghĩ, em ấy càng cần cơ hội này hơn.
Ngày đó rời đi, Kha Kha khóc sưng cả mắt. Sau đó viết thư cho tôi hai lần.
Lần đầu nói, gia đình này rất tốt, hào phóng quá mức.
Lần thứ hai, em ấy buồn bực không vui.
"Lúc ăn cơm chẳng may rơi đồ ăn xuống bàn, em nhặt lên ăn, ánh mắt anh trai cực kỳ ghét bỏ."
"Anh trai tặng em một bộ tóc giả, nói tóc em quá ngắn, đi học sẽ bị cười chê, em rất sợ sẽ làm mất thể diện của họ."
Tôi đáp lại:
"Không đâu, nếu có ai cười, cứ nói lại với chị, chị giúp em nghĩ cách."
Nhưng sau đó, tôi không nhận được thư nữa.
20.
Mãi đến khi phỏng vấn, tôi mới gặp lại Kha Kha.
Vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Nhưng em ấy thay đổi rồi, hoàn toàn không còn chút bóng dáng của quá khứ.
Ngoại trừ thể x.ác, linh hồn bên trong đã chẳng còn nữa.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Trên đời thực sự có cách biến một người trở thành người khác ư?
Nếu quả thật là vậy, tôi nhất định phải tìm ra, tôi muốn đưa Kha Kha trở về.
21.
Đêm đó, bọn họ tràn đầy tự tin, cho rằng tôi sẽ ch.ết.
"Blogger à, bộ tóc giả cô đang đội là của người ch.ết, mạng cô sắp không xong rồi!"
Tôi bình tĩnh xử lý tình huống.
Nếu màn hình chiếu xuống, nhất định có thể nhìn thấy đôi tay đang run run của tôi.
Không phải vì tức giận mà là hưng phấn.
Tôi đã chờ ngày này thật lâu.
Một thợ săn có kinh nghiệm thực thụ thường mang vẻ ngoài giống con mồi.
Phải không?
END.
Ngọn lửa bùng cháy, đủ để thiêu rụi yêu ma quỷ quái.
Tôi chỉ vào quan tài.
"Tôi vẫn luôn thắc mắc, nếu hai người đã yêu nhau đến thế, vì sao không ở bên nhau luôn đi, hóa ra đây là đáp án."
Lửa lớn lan rộng, những sợi tóc quấn quanh th.i th.ể cô gái tung bay tán loạn, lộ ra hình dạng thật sự của đối phương.
Người nằm đó, vốn dĩ không phải Lục Kha.
"Lục Kha là nạn nhân đầu tiên bị tơ âm đoạt hồn."
17.
Lục Nhiên có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm từ thời trung học.
Người yêu mắc chứng ALS, cơ thể dần trở nên cứng đờ. Vì để mãi bên nhau, họ sử dụng tà thuật.
"Các người chọn Lục Kha, nên khi em ấy 14 tuổi đã được các người nhận nuôi. Ở độ tuổi này, tính cách về cơ bản đã được định hình. Nhưng từ sau khi được nhận nuôi, tính tình Lục Kha thay đổi chóng mặt, hoàn toàn giống như mối tình đầu đã ch.ết kia."
Tu hú chiếm tổ sớm muộn gì cũng phải trả lại, cho nên bọn họ dự phòng phong phú.
Không có Giang Ngư thì vẫn còn có tôi.
Hơn nữa còn rất nhiều lựa chọn thay thế.
Ngọn lửa quá lớn, Lục Nhiên ôm th.i th.ể trong quan tài gào khóc, tôi vội kéo Giang Ngư thật đã bất tỉnh ra ngoài.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng còi chữa cháy của cảnh sát.
18.
Sau khi hỏa hoạn được dập tắt, cảnh sát tìm được hai th.i th.ể trong đống đổ nát.
Một người là mối tình đầu đã ch.ết được 10 năm của Lục Nhiên.
Người còn lại chính là chồng tôi, Lục Nhiên.
Đương nhiên bây giờ nên đổi cách gọi thành người chồng quá cố.
Điều kỳ lạ là, tại hiện trường lửa lớn cháy mạnh đến nỗi xương cốt biến thành than, nhưng mái tóc đen dài của người phụ nữ vẫn còn nguyên vẹn, bóng mượt không khác gì dải lụa.
Giang Ngư nằm ở bệnh viện một ngày, sau đó cũng tỉnh lại.
Thời gian cơ thể cô ấy bị chiếm mất cũng không dài lắm, không gây ảnh hưởng lớn.
"Lúc ấy, tôi nhận được một bưu phẩm, nói là quà tặng tích điểm. Tôi thấy chất tóc giả rất tốt nên mới dùng. Không ngờ dùng xong lại xảy ra chuyện như vậy!"
Giang Ngư cảm ơn tôi rất nhiều, tôi chỉ cười, chưa thể nói chuyện.
Cổ họng vẫn còn đau rát vì vụ hỏa hoạn, do vậy giọng nói hơi khàn khàn khó nghe.
Giang Ngư thắc mắc:
"Nhưng tại sao cô biết Lục Kha không phải nguyên thân của thứ kia?"
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vào thu, lá cây nhuốm ánh vàng.
Tôi khàn giọng nói:
"Bởi vì hai chúng tôi...là người quen cũ."
19.
Tôi và Lục Kha cùng lớn lên ở cô nhi viện, người nằm giường trên, kẻ nằm giường dưới.
Tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng so về cách đối nhân xử thế lại hiểu rõ hơn rất nhiều.
Bởi vì tôi sinh ra ở đây, đã quen với sự cạnh tranh khốc liệt, còn em ấy thì không. Bố mẹ của Lục Kha qua đời do tai nạn giao thông, cho nên em ấy mới bị người thân vô tình đưa đến nơi này.
Tôi dạy Lục Kha quy tắc sinh tồn đầu tiên là "nghi ngờ".
Nghi ngờ mọi thứ, ngay cả mục đích thực sự ẩn sau nụ cười của mỗi người là gì.
Nghi ngờ những may mắn tự nhiên xuất hiện.
"Bởi vì chúng ta không có gì ngoài hai bàn tay trắng. Không có chỗ cho sai lầm, cẩn thận chính là áo giáp duy nhất, em hiểu không?"
Lần đó được nhận nuôi, viện trưởng nói:
"Gia đình kia rất giàu có, khá mê tín. Họ muốn nhận nuôi một bé gái sinh vào giữa tháng 8, còn nói như vậy gia đình sẽ được hưởng phước báu phát tài."
Vừa hay, cả tôi và Kha Kha đều đáp ứng với yêu cầu.
Nếu so về thời gian cụ thể, tôi càng phù hợp hơn.
Tôi suy nghĩ suốt đêm, hôm sau đã lén sửa lại ngày sinh của mình.
Vì tôi nghĩ, em ấy càng cần cơ hội này hơn.
Ngày đó rời đi, Kha Kha khóc sưng cả mắt. Sau đó viết thư cho tôi hai lần.
Lần đầu nói, gia đình này rất tốt, hào phóng quá mức.
Lần thứ hai, em ấy buồn bực không vui.
"Lúc ăn cơm chẳng may rơi đồ ăn xuống bàn, em nhặt lên ăn, ánh mắt anh trai cực kỳ ghét bỏ."
"Anh trai tặng em một bộ tóc giả, nói tóc em quá ngắn, đi học sẽ bị cười chê, em rất sợ sẽ làm mất thể diện của họ."
Tôi đáp lại:
"Không đâu, nếu có ai cười, cứ nói lại với chị, chị giúp em nghĩ cách."
Nhưng sau đó, tôi không nhận được thư nữa.
20.
Mãi đến khi phỏng vấn, tôi mới gặp lại Kha Kha.
Vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Nhưng em ấy thay đổi rồi, hoàn toàn không còn chút bóng dáng của quá khứ.
Ngoại trừ thể x.ác, linh hồn bên trong đã chẳng còn nữa.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Trên đời thực sự có cách biến một người trở thành người khác ư?
Nếu quả thật là vậy, tôi nhất định phải tìm ra, tôi muốn đưa Kha Kha trở về.
21.
Đêm đó, bọn họ tràn đầy tự tin, cho rằng tôi sẽ ch.ết.
"Blogger à, bộ tóc giả cô đang đội là của người ch.ết, mạng cô sắp không xong rồi!"
Tôi bình tĩnh xử lý tình huống.
Nếu màn hình chiếu xuống, nhất định có thể nhìn thấy đôi tay đang run run của tôi.
Không phải vì tức giận mà là hưng phấn.
Tôi đã chờ ngày này thật lâu.
Một thợ săn có kinh nghiệm thực thụ thường mang vẻ ngoài giống con mồi.
Phải không?
END.