Chương 38: Thành Giai Kỳ, Chốn Cũ.
Bữa cơm ở Tô gia vẫn rộn ràng tiếng cười nói, Huân Nhi dạo này đã hồi phục sức khỏe nên Tô An đã dự tính cho việc về Giai Kỳ một chuyến. Các phu nhân ở nhà người bàn tán thêm một ít, không khí ồn ào náo nhiệt hơn hẳn. Tuyết Y tuy không thích về lại nhà nhưng nàng rất nhớ quê, nhớ từng con phố nàng đã từng đi qua cùng Tô An, nhớ vườn hoa, nhớ con suối, nhớ tất cả. Tâm trạng nôn nóng mong được về chốn cũ, Trường An hoa lệ này mới là nhà của nàng, còn nơi ấy, nơi ấy mãi mãi là quê mà nàng cất trong tim.- Huân Nhi và Uyển Nhi ở nhà quán xuyến Tô gia dùm ta nhé?- Tô An mỉm cười nhìn hai phu nhân của mình, đến khi các nàng gật đầu thì thôi.Tối đó Tô Huệ vui vui vẻ vẻ thu xếp đồ đạc cùng về quê với Tô An, Tuyết Y cũng thế, nôn nóng đến ngủ còn không được. Tô An thì không ngủ được vì nàng còn bận dỗ dàng Tiểu Trúc chưa bao giờ xa phụ thân, Huân Nhi ngồi trên giường nhìn Tô An bế An Trúc đi qua đi lại, mỉm cười:- Tiểu Trúc sẽ nhớ phụ thân lắm.- Ta cũng sẽ nhớ nàng và Tiểu Trúc lắm.Tô An lấy ngón tay khều khều đôi má tròn căng mịn của An Trúc, hình như biết được phụ thân sắp đi nên An Trúc dù đã tối cũng không ngủ, mở mắt thao láo nhìn Tô An rồi mếu máo cả đêm. Dỗ mãi, dỗ mãi Tiểu Trúc mới chịu ngủ, nàng đặt con vào chiếc nôi nhỏ ở gần giường rồi leo lên giường nằm cạnh Huân Nhi, ôm ấp nàng ấy trong lòng dỗ dành.- Ta đi sẽ rất mau trở lại, nàng ở nhà đừng buồn nhé.Đôi môi hồng của Huân Nhi hôn nhẹ lên má nàng như chuồn chuồn điểm nước, nàng ấy lắc đầu khe khẽ.- Thiếp không buồn, thiếp đợi. Đợi phu quân nàng về với thiếp.- Haha, đợi con cứng cáp hơn ta sẽ dẫn nàng và con du sơn ngoạn thủy, đợi ta về nhé?Huân Nhi gật đầu, Tô An thấy trên khóe mắt nàng ấy một giọt long lanh đang chực trào rơi xuống. Sợ hồng nhan rơi lệ, Tô An liền hôn vào chiếc cổ trắng nõn của Huân Nhi, ân ân ái ái cả buổi tối. Huân Nhi khó dỗ hơn An Trúc, cho nên đến khi Huân Nhi mệt mỏi chìm vào giấc rồi Tô An mới rời khỏi Trúc Hiên.Đường từ Trúc Hiên qua Mẫu Đơn Các khá xa, bóng trăng hôm nay tản mát ánh sáng xuống hành lang nhà Tô An, từng cây cột chạm khắc đều là những dụng tâm của nữ nhân nhà nàng. Lồng đèn rủ xuống, bên dưới là những chiếc đồng tâm kết Huân Nhi kết, từng chiếc đèn trong nhà đều được gắn đồng tâm kết. Trong đêm, ánh đèn còn không sáng bằng trăng.Trước cổng nguyệt là khóm trúc Huân Nhi trồng, báo hiệu là đã ra khỏi Trúc Hiên đạm bạc. Bước qua cổng đó thôi nàng liền nghe mùi hương mẫu đơn nồng nàn xộc vào mũi. Quả thật đèn còn sáng, Tô An nhấc váy lên bước qua thềm cửa, đi sâu vào bên trong Mẫu Đơn các.Nữ nhân ngốc nghếch ấy vẫn còn thức, trên tay đang cầm quyển sách Trung Dung, Tô An khẽ khàng khép cửa lại rồi đi lại kề bên nàng, hầu hạ nàng đọc sách.- Phu quân giờ này không phải chuẩn bị đi sao? Còn có thời gian qua Mẫu Đơn các?Nam Cung Uyển hừ giọng mũi, phen này không xong rồi, Tô An thầm than trong lòng. Nàng ôm sau lưng Nam Cung Uyển, thì thầm:- Tướng công nhớ nàng, sợ xa nàng ngày dài tháng rộng không chịu nổi. Vừa dỗ xong tiểu An Trúc liền qua đây.- Coi nàng... Ngày càng ăn nói miệng lưỡi hơn, làm sao thiếp không tin được?Nam Cung Uyển xoay người ôm thắt lưng Tô An, ban nãy nàng còn sợ nàng ấy không nhớ đến nàng, còn may nàng ấy vẫn nhớ. Chỉ cần như vậy thôi nàng đã thấy đủ lắm rồi, vòng tay của nàng ấy, tình yêu của nàng ấy... xa cách nàng sẽ nhớ biết bao.Trời chưa sáng Tuyết Y đã vui vẻ gọi Tô Huệ dậy, hai người huyên náo đến tận chỗ ngủ của nàng và Nam Cung Uyển. Dù cho tối qua thức tới gần sáng nhưng Uyển Nhi vẫn cố gắng mở mắt dậy, chuẩn bị quần áo cho Tô An và tiễn nàng ấy đi.Phong thúc cữ Tiểu Lam, Tiểu Bạch đánh xe chở nàng và hai phu nhân đi. Mấy hôm trước khi đi Tô An cũng đã nhờ Nam Cung Kiện bảo hộ hai nữ nhân của mình ở nhà, nàng biết nàng không nói hắn vẫn cử người bảo hộ, vì Uyển Nhi là tâm can bảo bối của hắn. Vì thế để hai nữ nhân ở nhà cũng không thấy lo sợ lắm, cả nàng cũng được người bảo vệ sau lưng, chuyến đi trở nên thoải mái hơn nhiều.Đường từ Trường An về Giai Kỳ khoảng gần một tháng, ngày đi thì lo sợ lên tới Trường An sẽ không biết cuộc sống trôi dạt ra sao, ngày về lại Giai Kỳ lại thấy nô nức. Dù cho Tô Huệ ngồi xe đến ói vài trận, ăn ngủ vật vờ trên xe, nàng ấy vẫn mỉm cười và nói, "Thiếp háo hức được về quê"Ba người cứ ăn và ngủ trên xe, Tô An đếm ngày thấy đã tới hai mươi bảy ngày, xe ngựa thong dong đi vào cổng thành Giai Kỳ. Ngày trước thì Tô An thấy Giai Kỳ thật to lớn, phồn hoa, nhưng lần này nàng về Giai Kỳ này chỉ hơn Hoa thôn được một chút.Xe ngựa đỗ ở khách điếm Lưu Trường, đối diện bên đường là tiền trang Tô gia, thế nên Tô gia đi vào trong đổi ngân phiếu ra lượng bạc. Một lão niên cẩn thận kiểm tra ngân phiếu của nàng, mỉm cười nói:- Khách quan chờ một chút!Sau khi kiểm tra xong lão liền đưa cho nàng một túi ngân lượng, còn cẩn thận dặn nàng coi chừng trộm cướp. Tô Huệ vừa ý cùng Tô An ra ngoài, trên mặt Tô An cũng hiện lên vẻ hài lòng.Ngày đầu tiên ở Giai Kỳ mọi người ngủ mê mệt, đến buổi cơm tiểu nhị lên gõ cửa nhắc thì ba người mới nhớ phải ăn cơm. Vì để các phu nhân của mình ở phòng riêng Tô An không an tâm nên ba người cùng ngủ trong phòng khách quý to nhất của khách điếm. Khách điếm Lưu Trường này có khoảng hơn mười năm tuổi đời, ngày xưa Tô An còn chẳng dám mơ được bước chân vào, đừng nói là được ngủ, được ăn tại đây. Nghĩ lại thật hoài niệm.Ngày thứ hai ở Giai Kỳ Tô An quyết định dắt Tuyết Y về Diệp phủ, nàng quen miệng gọi nàng ấy là Tuyết Y chứ chẳng bao giờ nàng quên nàng ấy họ Diệp. Tô Huệ cũng bằng lòng để nàng dắt Tuyết Y về trước, sáng sớm Tô Huệ cẩn thận là lượt y phục của nàng, vấn tóc mây đội kim quan. Tuyết Y gương mặt trắng bệch, nàng biết nàng ấy vừa muốn về lại vừa không dám về, nơi ấy vốn từ trước không hề cho nàng chút tình cảm nào cả.Diệp phủ, biển hiệu sơn son thiếp vàng đã cũ kỹ, Diệp lão gia vốn là tuần phủ của Hoàng Thiêm thôn bên phía tây thành Giai Kỳ, con trai Diệp Quốc Hỷ bất tài vô dụng không nối được chức quan của cha mà lão cũng đến tuổi về vườn nên gia cảnh không còn sung túc như trước. Đó là những gì Tô An nghe được ở khách điếm Lưu Trường.