Chương 4: Từ Biệt Tuyết Y
Tô An nhảy chân sáo, hôm nay tâm trạng phi thường cao hứng, những ngọt ngào tối qua nàng vẫn nhớ rất rõ. Cảm giác lạ lẫm đó làm nàng xuyến xao, một chút lại muốn thêm một chút.Tố tẩu đang quét ở sân thấy Tô An bèn chào hỏi, "Mới tới à nha đầu? Tuyết Y hỏi ngươi suốt.""Cảm ơn tẩu, ta đi vào đây" Tô An mỉm cười thật tươi rồi đi vào trong, băng qua vườn đào xinh đẹp đó bước chân Tô An hơi chậm lại, cảnh đẹp như vậy nếu có nụ cười trẻ con của Tuyết Y chắc hẳn sẽ nên thơ hơn rất nhiều.Nhưng trong phòng không có Tuyết Y, Tô An thấy Tiểu Phúc - một trong ba nha đầu của Tuyết Y đang đi ngang qua bèn kêu lại, "Này này, ngươi thấy Tuyết Y ở đâu không?""Tiểu thư đang ở Vọng Nguyệt lâu rồi, tiểu thư dặn ta ngươi có đến thì bảo ngươi ra đó" Tiểu Phúc dẹp khay trà nguội trên bàn xuống, sau đó dẫn Tô An ra. Đường đến Vọng Nguyệt lâu phải đi qua một cầu trúc nhỏ, bên dưới cá tung tăng bơi lội, trên bờ vườn hoa xinh đẹp đến động lòng người.Tuyết Y ngồi giữa lâu, bóng hình hờ hững như nhân gian này không thể chạm được vào nàng ấy, khói bụi nhân gian hết thảy cũng chẳng thể bám chân nàng. Hoa mẫu đơn khoe sắc như làm bật lên hình ảnh kiều diễm, chỉ trong năm nay Tô An mới thấy Tuyết Y thật sự đã lớn, không còn như tiểu nha đầu bướng bỉnh trước kia nữa."Tuyết Y! Đợi ta lâu không?" Tô An nhấc váy đi qua bậc thềm, nàng ngồi sụp xuống nhìn người con gái đang ưu tư kia, hỏi "Sao vậy? Ai chọc giận ngươi à?""Thối nha đầu, ta đợi ngươi từ sáng sớm, ngươi lại giờ này mới đến!" Tuyết Y giận dỗi, trong phút chốc hình tượng kiều diễm ban nãy biến mất. Chung quy cũng chỉ là tiểu nha đầu bướng bỉnh thôi, chẳng sai biệt chút nào."Ta dậy trễ, hoa đẹp như vậy..Đi ngắm hoa không?" Tô An nhướn mi hỏi.Tuyết Y hớn hở đứng dậy nắm tay Tô An cùng đi, "Ta đợi ngươi đi ngắm hoa mà, đi thôi"Vườn hoa trong Diệp phủ trăm hoa đua sắc, mỗi hoa một vẻ, lộng lẫy mà lại rất ấm áp. Tô An hái một bông hoa cài lên tóc Tuyết Y, gương mặt bầu bĩnh xinh đẹp của nàng ấy đỏ hồng càng đẹp hơn nữa. Tô An trong phút chốc nhìn ngắm đến lặng người."Tuyết Y này..." Tô An muốn nói mình sẽ đi nhưng sao lời không thể nói ra được, nhìn gương mặt đáng yêu của Tuyết Y bỗng chốc Tô An chẳng thể nói tiếp. Nàng liếm đôi môi hồng để lời lẽ dễ buông ra hơn, "Ta...""Haha! Tưởng ai, hóa ra là Tuyết Y muội muội, muội hết bạn chơi hay sao mà lại chơi với đứa ăn mày. Đi! Ca ca dẫn muội đi tìm bạn tốt hơn" Diệp Quốc Hỷ phe phẩy quạt, nụ cười bỡn cợt làm gương mặt Tuyết Y tối sầm lại. Nàng nắm lấy tay Tô An dắt đi, "Đi thôi, ở đây không biết ai thả chó nữa""Ta nói mẹ chẳng ra gì con cũng chẳng ra gì..." Quốc Hỷ lại cười, ngay cả nô bộc của hắn cũng cười cợt Tuyết Y. Tô An thấy bàn tay mình đau nhói bởi móng tay Tuyết Y đâm sâu vào da mình, nhìn sang thấy Tuyết Y giận dữ nhưng vẫn cố nhịn. Tô An định mở miệng cãi lại thì thấy Diệp lão gia cũng đến.Quốc Hỷ thấy phụ thân mình đến nên cúi đầu ngoan ngoãn nói, "Phụ thân sáng hảo"Tuyết Y không nói gì, bàn tay nắm tay Tô An còn chặt hơn nữa."Hai ngươi mới sáng sớm đã gây chuyện ồn ào. Tuyết Y! Ta nói ngươi chỉ ở yên trong phòng chờ ngày xuất giá, ngươi ra đây làm gì?" Đôi mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, ông quay sang nói với cận vệ của mình, "Ngươi đem tên ăn mày đó đuổi ra ngoài""Phụ thân! Đây là bạn con! Người cấm con ra đường cũng không được cấm con có bạn!" Tuyết Y không cho phép ai tách hai người ra, Tô An thấy thế nên nói, "Diệp lão gia, bọn con là bạn.""Ai làm bạn với kẻ dơ bẩn như ngươi" Ông quát thật to, Quốc Hỷ được dịp cười còn lớn hơn nữa.Mặt Tô An từ trắng chuyển sang xanh, nàng định cãi lại thì Tuyết Y nghiến răng nói, "Phụ thân, người thật quá đáng!""Không phải mẹ ngươi cố gắng sinh ra ngươi thì ta cũng không phải bận tâm rồi, tiểu nghiệt chủng như ngươi chỉ làm xấu mặt Diệp gia" Ông hừ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, Quốc Hỷ lè lưỡi trêu chọc rồi cũng đi lẽo đẽo theo sau ông nịnh nọt.Đôi mắt Tuyết Y đỏ đến mức Tô An nghĩ mình chỉ cần nói thêm một câu nàng ấy sẽ bật khóc ngay, vì thế nàng chỉ yên lặng kéo nàng ấy dựa vào vai mình. Nghe tiếng Tuyết Y khóc nhưng Tô An không nói gì cả, chỉ yên lặng xoa lưng dỗ dành. Sau khi khóc một trận xong Tuyết Y hít hít mũi, nói, "Đi thôi, tới giờ ăn rồi"Nụ cười trong sáng lại che giấu đi nội tâm của nàng ấy, Tô An buồn bã đi bên cạnh, nếu không vào Diệp phủ nàng cũng không biết Tuyết Y bị người khác khinh miệt như vậy. Mười mấy năm, có phải là đã chịu nhiều khổ cực rồi không? Thế nhưng ngày nào nàng ấy cũng cười với nàng...Ăn xong Tô An mới ngập ngừng nói, "Thật ra... ta đến đây để nói với ngươi... ngày mai ta đi Trường An.""Đi làm gì? Chừng nào về?" Tuyết Y hơi giật mình hỏi, trước giờ nàng chưa hề nghĩ có ngày cả hai phải rời xa nhau một ngày cả. Nhưng Tô An nói một câu làm trái tim nàng rơi vào vô định, "Ta không về, có lẽ là ở lại thành Trường An lập nghiệp""Ngươi định bỏ ta ở lại đây một mình sao? Đến bây giờ ngươi mới nói ta biết, sao ngươi không đi luôn đi, không cần báo ta làm gì nữa!" Tuyết Y tức giận quát, nước mắt không tự chủ được lăn xuống, "Ngươi định bỏ ta sao? Không có ngươi ai làm bạn ta nữa? Ngươi có nghĩ đến ta không?""Tuyết Y..." Tô An chỉ biết gọi khẽ tên nàng ấy, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, "Ta xin lỗi, nhưng ngươi cũng phải lấy chồng thôi, ta với ngươi cũng không thể cứ mãi trẻ con như vậy.""Dẹp đi, ta không lấy chồng gì cả. Ngươi ở lại với ta đi được không?" Tuyết Y nắm lấy bàn tay Tô An đang trên má mình, nàng thật sự chưa nghĩ đến cả hai xa nhau một thời gian ngắn, vậy mà giờ đây phải xa nhau vĩnh viễn sao?"Ta phải đi... Ta có hứa với người ta rồi, nhưng ta sẽ về thăm ngươi mà nha đầu ngốc" Tô An cũng đau lòng không kém, phải cách xa Tuyết Y không khác gì xa Tô Huệ cả, cảm giác này... Đau đến làm nàng muốn chết đi cho xong, nhất là đôi mắt đau khổ của Tuyết Y nhìn nàng, vừa đau đớn lại vừa đáng thương."Ngươi đi đi! Đi ngay đi!" Tuyết Y xô Tô An ra khỏi phòng rồi đóng sập của lại, nàng ngồi bệt xuống đất úp mặt vào chân khóc nức nở. Làn váy trắng bị đất làm cho lem luốc, gương mặt thì đầy nước mắt, bây giờ còn có ai thảm hại hơn nàng?Tô An cũng lặng lẽ khóc trước cửa phòng Tuyết Y, nàng bặm môi lại rồi buông ra, dấu hằn trên môi đỏ chót, "Tuyết Y, tối mai giờ Tuất ta đi rồi, để ta nói chuyện với ngươi một chút nữa được không?""Cút đi! Ngươi đi mau đi! Đi bây giờ luôn đi!" Tuyết Y hét lên, nàng ôm lấy tim mình, cảm giác hít thở bây giờ cũng cực kì khó khăn.Tô An cũng ngồi dựa lưng vào cửa, cả hai cách nhau một cánh cửa nhưng lại tưởng như xa nhau cả một thế giới. Bầu trời nắng càng ngày càng lên gay gắt, Tô An vẫn ngồi đó thì thầm với Tuyết Y. Nàng biết Tuyết Y sẽ nghe, thế nên nàng nói toàn chuyện vui chọc nàng ấy vui vẻ.Tô An không biết khi nàng nói câu nào đều làm cho Tuyết Y rơi lệ, phải đến lúc rời xa nàng mới biết đối phương từ lâu trong tim đã đứng vị trí nào.Đến chiều tối Tô An mới đứng lên đi về, ánh nắng còn sót lại chiếu trên tấm lưng cô độc, nàng bước đi lầm lũi với một trái tim đau đớn."Ta ghét ngươi, Tô An!" Tuyết Y đi về giường nằm, nàng thả người lên giường rồi lại ôm gối khóc nức nở. Phải chia tay rồi, sao nàng lại đau đớn đến thế.Trên đường về Tô An cứ như một kẻ thất thần, nàng đụng vào người đi đường mà không xin lỗi ai cả, nhìn con đường quen thuộc nàng đều thấy bóng dáng của mình và Tuyết Y ngày xưa. Nàng ấy cười nắm tay nàng cùng nhau chạy trốn khi làm đổ nồi bánh bao của thím Phạm, cả hai chọc chú chó nhà thím Trương rồi hái trộm trái cây nhà bác Đinh. Từng góc phố con đường chưa nói nào chưa có dấu chân hai người đi qua.Nàng không hiểu làm sao mình về được đến nhà, Tô Huệ đang đun củi thấy nàng bèn mỉm cười, nói, "Muội về rồi? Tỷ tỷ đang nướng thịt thỏ cho muội, đi tắm thay đồ đi rồi lại ăn."Tô An đi lại ôm chầm lấy Tô Huệ làm nàng ngạc nhiên, nhưng sau đó nụ cười lại lan tỏa trên gương mặt, Tô Huệ vỗ vai Tô An, "Muội bị sao vậy? Hôm nay có nói với Tuyết Y mình phải đi chưa?""Rồi, nàng ấy giận lắm" Tô An rúc đầu vào vai Tô Huệ, đau đớn nói."Ta nghe nói Tuyết Y đã hứa gả cho phú gia làng bên rồi, tháng sau" Tô Huệ lại tiếp tục nướng thỏ mà không thấy nét mặt Tô An thay đổi, nàng cau mày hỏi lại, "Sao cơ? Lấy chồng thật?""Có lấy chồng giả nữa sao?" Tô Huệ lèm bèm, nàng xoay thỏ một vòng cho chín đều hơn. Tô An đi lại giường ngồi thừ ở đó, nàng không biết nói sao về những tư vị trong lòng mình. Đau đớn, còn... có cả ghen tuông."Lại đây ăn đi, muội bị gì vậy?" Tô Huệ mang con thỏ để lên đĩa, sau đó nàng xào một ít rau dại cho bữa ăn thêm phong phú một chút. Tô An đi lại bàn, vừa ăn vừa buồn rầu làm Tô Huệ bực mình. Nàng cốc vào đầu Tô An một cái, "Cứ như đưa đám vậy, muội đó, nếu không muốn đi luôn thì xong rồi chúng mình lại về đây."Tô An xoa nhẹ trán mình, cột lại mái tóc dài lên cao, "Ở đây nghèo quá, phải đi mới mong mua được nhà, sống cuộc sống an nhàn...""Quyết định đi thì không được buồn nữa..." Tô Huệ gắp vào bát nàng một miếng thịt thỏ ít xương nhất, sau đó chỉ gắp rau vào bát mình. Tô An thấy thế nên trả lại miếng thịt đó vào bát Tô Huệ, nói, "Phu nhân ăn đi, ta không ăn đâu."Tô Huệ nghe đến đó liền đỏ mặt nhớ lại chuyện tối qua, nàng cúi mặt xuống lùa cơm vào miệng bỏ mặc Tô An. Tô An chỉ đùa để kéo lại không khí sau đó lại chìm vào u buồn của mình, chỉ khác là lần này không cho Tô Huệ biết nàng đang buồn. Chỉ lẳng lặng gặm nhắm nó.Giờ Tuất sắp đến mà lòng Tô An như lửa đốt, nàng dọn hết tất cả rồi cùng với Tô Huệ đi xuống núi. Tiền bạc quá nhiều nhưng chỉ là bạc giấy nên cất vào túi cũng không có vấn đề gì, nhất là với những người bộ dạng lôi thôi như Tô An, chẳng ai nghĩ tay nải có mang cả gia tài được.Đường xuống núi hơi trơn nên Tô Huệ cứ bám tay vào tay Tô An để nàng dắt xuống, cả hai đi mất khoảng một khắc mới tới được nhà bác Đinh phu xe. Thương lượng giá cả Tô Huệ hôm qua đã làm rồi, hôm nay chỉ việc đến rồi đi Trường An.Tô An ngồi dưới đất, trì hoãn cũng chỉ đợi Tuyết Y đến gặp mình lần cuối. Đã bên nhau lâu năm, gắn bó như keo sơn bất chợt một ngày phải tách rời nhau ra, cảm giác như mình bị mất một phần thân thể vậy.Ngồi một lúc bác Đinh mới hối thúc đi sớm một chút kẻo tối trời không thể đi được, Tô An lầm lũi leo lên xe mà lòng nặng nề vô cùng. Tô Huệ thấy, nàng kéo Tô An ngồi dựa vào mình như một tiểu nữ hài, Tô An đôi mắt hoe hoe đỏ muốn khóc đến nơi."Đi nhé?" Bác Đinh kéo rèm nhìn vào trong hỏi."Vâng, đi đi ạ" Tô Huệ nói, bàn tay vuốt nhẹ lưng Tô An dỗ dành.Ngựa vừa hí lên một tiếng chuẩn bị đi thì nghe tiếng nói, "Khoan đã!" Là Tuyết Y, nàng chặn lại không cho tiến một bước nào, Tô An kéo rèm ra nhìn thì thấy Tuyết Y cũng đang nhìn mình. Nàng vui mừng nói, "Cuối cùng ngươi cũng đến tiễn ta...""Ta không đến tiễn ngươi, ta đi cùng ngươi" Tuyết Y mỉm cười, nàng bước chân vào miếng đệm rồi bước lên xe trước sự ngỡ ngàng của Tô An.