Chương : 53
Nhật ký Triển Chiêu
Gia đình hạnh phúc đều giống nhau, gia đình bất hạnh có nhiều loại bất hạnh.
—– Lev.Tolstoy
Ngày 12 tháng 2 năm 2013, trời xanh.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày này một năm trước, là lần đầu tiên tôi tới hiện trường phạm tội do tổ trọng án của cục cảnh sát thành phố D quản lý. Từ ngày đó, công việc bán chuyên viết hồ sơ của tôi cũng bắt đầu. Thật ra, tiến sĩ đang học như tôi cũng không có tư cách tham gia hoạt động này. Nhưng đội trưởng Bao cho tôi cơ hội, sau khi trải qua hai vụ án, tôi dần dần đã lấy được sự tín nhiêm của các thành viên tổ trọng án. Nhưng lần này, tôi lại phạm sai lầm.
Sai lầm lần này, khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản cùng hối hận, dĩ nhiên, còn cảm thấy may mắn nhiều hơn. May mắn trừ tôi ra, những thành viên khác của tổ trọng án cùng cảnh sát của các thành phố cùng tham gia phá án đều không phạm cùng một sai lầm như tôi. Bọn họ đều rất tốt, chuyên nghiệp, ưu tú, nhạy bén, thông minh. Nếu không có bọn họ, có lẽ Chu Quyên đã sớm bị sát hại, còn chúng tôi cũng không cách nào bắt được Vương Chí Quân, để cho tên ác ma giết người này tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tiếp tục làm chuyện ác.
Vương Chí Quân là một tên ác ma hoàn chỉnh, hai súng của Bạch Ngọc Đường cũng không lấy được tính mạng hắn, cho nên hắn còn có thể ở trên giường lưu một hơi tàn khai ra hắn đã giết tổng cộng 12 mạng người.
Trừ 10 vụ án giết người cưỡng gian mà cảnh sát đã biết ra, còn 2 người bị hại chưa được cảnh sát phát hiện. Một người trong đó là án mạng cuối cùng trước khi hắn đến thành phố H, ngươi bị hại là sinh viên đại học ở nơi hắn gây án. Vương Chí Quân cùng cô gái này là tình cờ quen biết, hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ để dụ cô gặp nhau ở ngoài, sau đó giết chết. Địa điểm ném xác cũng không thuộc khu du lịch, nên đã bị cảnh sát địa phương bỏ sót.
Mà một người bị hại khác cảnh sát không xác định được đã sớm hóa thành xương trắng. Cô là người đầu tiên chết dưới tay Vương Chí Quân, cũng là vợ của Vương Chí Quân, tên gọi Triệu Tiểu Hồng. Triệu Tiểu Hồng với Vương Chí Quân là quen nhau từ nhỏ, ở cùng thôn quê cũ, cùng học chung tiểu học, cuối cùng sau khi học xong trung học cơ sở, Triệu Tiểu Hồng thôi học ở nhà làm nông, Vương Chí Quân lại tiếp tục học lên phổ thông. Sau đó Vương Chí Quân rớt kì thi đại học, nhờ các bà mai trong thôn làm mối, cùng Triệu Tiểu Hồng kết duyên.
Nhà của họ nằm ở một làng núi nhỏ vừa nghèo vừa lạc hậu, đất đai lại phì nhiêu, ngũ cốc phong phú, vậy mà nông dân sau khi giải quyết được vấn đề lương thực vẫn vô cùng nghèo khó. Một Vương Chí Quân đã từng học qua THPT ở thành phố huyện không cam lòng vùi cả đời mình ở nơi nông thôn cày cấy, cho nên suy nghĩ linh hoạt của hắn đã sớm nảy ra ý định ra ngoài làm công. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, người đầu tiên thực hiện việc đó cũng không phải là hắn, mà là vợ của hắn Triệu Tiểu Hồng.
Hôn nhân của Vương Chí Quân với Triệu Tiểu Hồng thực ra chỉ tồn tại 1 năm rưỡi, trong thời gian này họ có một đứa con trai, nhưng cuộc sống hôn nhân của họ cũng không vì con trai ra đời mà trở nên hạnh phúc, cuộc hôn nhân ngắn ngũi này tràn ngập cãi vã và bảo lực. Trong quá trình thẩm vấn Vương Chí Quân, chị Sở cho phép tôi ở bên nghe, âm thầm quan sát, cho nên mới biết được rất nhiều chi tiết liên quan tới hôn nhân của họ. Vương Chí Quân là một người đàn ông được giáo dục, đọc sách, lại vẫn giữ thói quen đánh vợ. Mà Triệu Tiểu Hồng cũng không phải một người chịu an phận thủ thường, ngoan ngoãn phục vụ. Đối mặt với sự bạo lực của chồng mình, cô liền chọn biện pháp hiệu nghiệm nhất để bảo vể bản thân, chính là chạy trốn. Lúc con trai vừa tròn 8 tháng, cô ấy đã chạy khỏi căn nhà không có chút ấm áp đó, bỏ lại chồng cùng con, tha hương, ra ngoài kiếm sống.
Vương Chí Quân khẳng định vợ của hắn bị đàn ông bên ngoài quyến rũ nên mới bỏ chồng ném con, nhưng thực ra cũng không phải như vậy. Sau đó cảnh sát dựa theo chỉ dẫn của Vương Chí Quân, tìm ra nơi hắn giết hại Triệu Tiểu Hồng, hơn nữa còn tìm được thi thể của cô. Theo toàn bộ chi tiết khác, cảnh sát đã khôi phục được vụ án.
Triệu Tiểu Hồng bị giết ở thành phố F, nơi bị hại là một căn phòng thuê đơn giản, nằm trong một con hẻm nhỏ long xà hỗn tạp. Những nơi như thế, thông thường đều là chỗ ở của lao động hạ cấp. Nơi này đâu cũng thấy được gái điếm, con nghiện, phần tử xã hội đen, người nhặt rác, tam giáo cửu lưu, cực kỳ lộn xộn. Theo lời khai của đám chị em cùng Triệu Tiểu Hồng rời quê, Triệu Tiểu Hồng lúc đầu theo họ đi làm. Hơn nữa trước lúc cô ra đi cũng đã lập ra kế hoạch tốt để kiếm tiền. Quyến rũ cô cũng không phải đàn ông, mà là hai người bạn của cô ấy. Bạn của cô không phải ai khác chính là nhóm chị em cùng quê, cũng là bạn học trung học của cô ấy, A Lệ với A Hà. Bốn năm trôi qua, A Lệ, A Hà vẫn làm gái mại dâm trong một tiệm salon nhỏ, tìm các cô rất dễ, để họ kể lại khởi đầu chuyện xưa cũng chẳng có gì khó khăn.
Chúng ta có thể nghĩ ra, một người con gái chịu hôn nhân bất hạnh, bị bạn bè mê hoặc, theo các cô ấy xuôi nam, bán thân để lấy chút tiền, ghim rễ ở thành phố khác. Cô có thể sẽ vui vẻ, sẽ mệt mỏi, có thể nửa đêm tỉnh giác không nhịn được nhớ về con trai mình đang ở xa quê. Nhưng, cuộc sống như thế không có người chồng đánh chửi, cho dù có khổ, nhưng lại đỡ hơn nhiều. Thế mà có một ngày, chồng của cô tìm được cô, cơn ác mộng một lần nữa lại ập xuống. Triệu Tiểu Hồng cam tâm làm gái điếm cũng không muốn về nhà cùng Vương Chí Quân. Người sau thẹn quá hóa giận, giết chết Triệu Tiểu Hồng. Sau đó, Vương Chí Quân trải qua vài giây hoảng hốt, lại như mở ra cánh cổng trong lòng, thả ra ác quỷ trong ấy.
Trong quá trình giết vợ, hắn tìm được khoái cảm, lại càng tăng thêm hận thù với phái nữ. Hắn hận những đứa con gái tùy tiện như Triệu Tiểu Hồng, cảm thấy các cô không biết liêm sĩ, hắn cho rằng chỉ có giết các cô ấy, khiến các cô ấy im lặng, hắn mới có thể an tâm. Thành phố F cũng là một thành phố du lịch, sau khi giết chết Triệu Tiểu Hồng rồi, Vương Chí Quân cũng chẳng trở về, là đi thẳng một đường về Nam, dọc theo bờ biển, bắt đầu hành trình chém giết của hắn.
Trừ Triệu Tiểu Hồng, Vương Chí Quân đã giết 11 cô gái trẻ, độ tuổi trung bình của các cô khoảng 22, trong đó lớn nhất 29, nhỏ nhất 19. Phần lớn họ đều học tới đại học, công việc tốt, ngoại hình tốt, nhưng tính tình đơn giản, dễ tin tưởng người khác. Mấy cô ấy quen Vương Chí Quân ở trên mạng, trải qua một thời gian lên net trò chuyện, đã nhanh chóng xem Vương Chí Quân thành bạn bè quen biết. Theo Vương Chí Quân cho biết, việc giành được tín nhiệm của các cô ấy dường như không cần bất cứ cố gắng nào, có thể nói là dễ như bỡn.
Hắn chỉ cần nghiên cứu không gian QQ của các cô ấy, tìm được sở thích của họ, rồi phối hợp. Mặc dù Vương Chí Quân chỉ học hết cấp 3, nhưng trong quá trình trò truyện trên mạng cũng khiến đối phương không cách nào phát hiện. Hắn cố ý ngụy trang, khen ngợi lấy lòng, rất nhanh lấy được cảm tình của cô gái, cũng có được sự tin tưởng của họ. Vương Chí Quân nói, thật ra, ngay lần đầu tiên hẹn người bị hại thành công, ngay cả hắn cũng không tin được, đối phương lại có thể dễ dàng tin tưởng hắn như thế, hơn nữa còn thật sự đến gặp hắn.
Có lẽ đối phương xem hắn là bạn, nhưng cái này với Vương Chí Quân mà nói, chẳng có chút nghĩa lý. Hắn là một tên biến thái tình dục, đối với người như vậy, con người cùng đồ vật chẳng có gì khác nhau, thứ hắn muốn là thi thể của các cô ấy.
Vương Chí Quân là một ví dụ đặc thù, tình huống của hắn vô cùng phức tạp. Trong những đợt phỏng vấn sau phá án lần trước, rất hiếm khi nào xuất hiện những ví dụ về sự tồn tại song song của nhiều triệu chứng như vậy. Sau khi tập thể thành viên tổ trọng án rời khỏi thành phố H, tôi một mình ở lại, mục đích chính là muốn gặp cha mẹ của Vương Chí Quân một lần. Với một kẻ tình nghi phức tạp như vầy, tôi cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của hắn. Giáo dục gia đình phải như thế nào mới bồi dưỡng ra nhân cách tấn công, một người bạo lực, biến thái tình dục, đồng thời lại yêu thi thể chứ? Trên người Vương Chí Quân có rất nhiều bí ẩn mà tôi không cách nào hiểu nổi, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi không thể phán đoán chính xác được hành động của Vương Chí Quân trong lúc phá án.
Lần này tôi phạm sai lầm, thậm chí còn là một lần thất bại, nhưng tôi vẫn tâm phục khẩu phục. Về sau khi làm việc, tôi nhất định sẽ ghi nhớ chuyện Vương Chí Quân, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, rằng hành động con ngươi không thể dùng phân tích đơn giản để đánh giá được, làm người viết hồ sơ, thời điểm tiến hành phác họa tâm lý phải hết sức cẩn thận. Vì một sai sót của bọn tôi cũng có thể khiến toàn bộ hành động trở thành bị động.
Ngày tiếp theo sau khi tổ trọng án rời khỏi thành phố H, tôi gặp được cha mẹ của Vương Chí Quân. Họ là một cặp vợ chồng nông dân bình thường, ăn mặc đơn giản, mặt đầy sương gió. Thái độ của hai người rụt rè, né tránh ánh mắt lại lộ ra sắc sảo. Lúc được gặp mặt con trai, người làm cha mẹ đều òa khóc, lại không nhịn được tố cáo với đám cảnh sát con dâu mình ăn ngon lười biếng, không chịu làm ăn, lại trốn đi cùng trai, bất kể chồng con. Họ cho rằng con trai mình thành ra như vậy, đều là lỗi của con đàn bà hư hỏng đó. Mà trong miệng của họ, dường như không có nhớ rõ chuyện con trai mình đánh vợ thế nào, trong khi chuyện này lại do chính miệng con trai họ thừa nhận với cảnh sát.
Nhưng mặc kệ những vị lão nhân này có góc nhìn về con dâu thế nào, vẫn có một chuyện tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được, chính là tình yêu của họ với Vương Chí Quân. Kể từ sau khi Vương Chí Quân rời nhà, hai vợ chồng già vẫn luôn nghĩ cách bắt liên lạc với hắn, nhưng vẫn không được như ý. Không ngờ được, lần đầu tiên gặp lại sau 4 năm lại là đồn cảnh sát, còn con của họ đã phạm tội nặng đến không thể tha thứ, thứ đang chờ hắn là sự trừng phạm nghiêm khắc của pháp luật.
Vương Chí Quân lớn lên trong tình yêu cùng bảo vệ của cha mẹ, mặc dù cuộc sống không giàu, lại đủ hạnh phúc, thế mà khi lớn lên hắn vẫn trở thành một người biến thái tình dục, tính tình cáu kỉnh, nóng nảy lại mang tính công kích điển hình như vậy. Chuyện này hắn phải có nguyên nhân, bất luận là hành động của ai cũng sẽ tìm ra được nguyên nhân từ trong lòng hắn, mà nguyên nhân đó nhất định từ cơ hội nào đó sinh ra, chứ không phải vô duyên bén rẽ. Sau khi hai vị kia thấy mặt Vương Chí Quân rồi, tôi lấy tư cách cá nhân đến gặp họ ở khách sạn. Đến lúc lấy được tín nhiệm của hai ngươi họ, họ bắt đầu kể cho tôi nghe quá trình trưởng thành của Vương Chí Quân.
Theo từng hồi từng hồi của ông ấy, cùng lời giải thích có chút rối loạn, tôi từ từ tìm ra một ít tư liệu có giá trị. Thì ra Vương Chí Quân lúc còn rất nhỏ đã thể hiện ra một vài đặc tính của biến thái tình dục, hắn thích ngược đãi động vật, hơn nữa cái sở thích này còn tồn tại đến tận lúc trưởng thành. Mẹ của Vương Chí Quân đã từng tự hào nói với tôi thế này, con trai bà ấy vô cùng có hiếu, từ năm 15 đã có thể hoàn thành việc giết heo một mình.
Ở đây tôi muốn chú thích một cái, làm một người hoàn toàn sống trong thành phố mà lớn lên, tôi cũng không biết giết heo phải làm gì. Mẹ Vương Chí Quân mới giải thích với tôi, ở nông thôn, cứ tới năm mới, mỗi nhà phải giết một con lợn nhà nuôi, nhưng không phải nhà nào cũng có người biết giết. Hơn nữa, vài năm gần đây, đời sống tốt, nhà có chút tiền của sẽ thuê người khác thay người trong nhà giết heo, dù sao, không phải tất cả mọi người đều có can đảm sát sinh. Một con heo, nuôi một năm, cũng là một sinh mạng. Ai cũng có lòng trắc ẩn, không thể xuống tay cũng là chuyện thường tình. Mẹ của Vương Chí Quân mới nói, từ lúc Vương Chí Quân lên 15 tuổi, mỗi năm đều chủ động giết heo cho nhà mình, hơn nữa còn giúp hàng xóm, thuận tiện kiếm chút tiền. Lúc nhắc tới chuyện này, trên mặt mẹ Vương Chí Quân nở nụ cười tự hào, nhưng tôi lại thấy trong lòng phát lạnh.
Giết heo, ngược đãi động vật nhỏ trong nhà, đã từng giết hết mấy con chó nhỏ nhà nuôi cuối cùng thì không nuôi chó nữa. Tôi có thể tưởng tượng, mỗi sáng sớm Vương Chí Quân thức giấc, nghe được tiếng kêu của nhiều loại động vật trong sân, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào. Cảm giác cáu kỉnh, hưng phấn, khát khao giết chóc, là tình cảm đặc trưng cho nhân cách chống đối xã hội tiêu biểu. Sự điên cuồng của họ chỉ có thể phát tiết qua chém giết, trừ chuyện này ra, không còn thứ gì có thể kích thích được tình cảm của họ. Người như vậy nếu không được giáo dục cùng hướng dẫn, để họ phát triển tự do, cuối cùng sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.
Trừ ngược đãi động vật ra, vấn đề hôn nhân của Vương Chí Quân cũng có thể tìm ra nguyên nhân trong quá trình ở cùng hai vợ chồng già này. Tôi phát hiện trong khoảng thời gian nói chuyện với tôi, hai vị đều luôn cãi nhau vì vấn đề chi tiết. Nhìn thôi cũng hiểu, nếu tôi không có ở đây, bọn họ sẽ cãi càng lúc càng dữ dội, thậm chí tới mức động thủ đánh nhau. Theo dữ liệu hiển thị, đứa con lớn lên trong gia đình bạo lực, nhất là con trai, lúc chúng lớn lên, lập gia đình, phần lớn sẽ mô phỏng lại mô hình hôn nhân của cha mẹ.
Vợ chồng nhà Vương cãi nhau là mâu thuẫn vợ chồng bình thường, nhưng Dương Chí Quân cùng Triệu Tiểu Hông lại không phải như thế. Vương Chí Quân là người biến thái tình dục, lại cuồng bạo lực, khi đánh vợ nhất định sẽ đạt được khoái cảm trước giờ chưa từng có. Khiến hắn không chán, cảm thấy thứ cảm giác này còn khiến hắn hưng phấn hơn lúc giết heo, nếu Triệu Tiểu Hồng không chạy trốn, nàng cũng rất có thể trở thành người bị hại thứ nhất của Vương Chí Quân.
Tôi không biết bên trong hôn nhân của Vương Chí Quân có bao nhiêu phần yêu, chuyện vợ mình phản bội khiến hắn đau khổ đến mấy phần. Nói thật tôi không dám tin người biến thái tình dục sẽ đi yêu người khác, có lẽ chuyện đi tìm vợ chỉ là một nguyên nhân thúc đẩy hắn rời khỏi làng quê. Tiến ra thế giới bên ngoài, hơn nữa sau khi giết vợ, tên biến thái tình dục này như được thả rông trong thiên đường săn bắn, giải phóng ác ma đã ẩn trong lòng hắn nhiều năm.
Hắn dùng Internet để dụ con mồi, sau đó giết người cưỡng gian, cuối cùng vứt bỏ thi thể. Ban đầu khi viết hồ sơ, tôi đã tưởng lầm chuyện hắn chôn thi thể là do áy náy lương tâm, nhưng về sau, khi thống nhất phân tích từ những vụ án khác, phán đoán này đã bị gạt bỏ. Trong lúc hắn hành động, có rất ít cảm giác áy náy, ném hoặc chôn thi thể đều là ngẫu nhiên, hắn là một tên sát nhân máu lạnh.
Nói vậy, việc đoạt lại một mạng trong tay sát nhân máu lạnh đó, chỉ có thể nói Bạch Ngọc Đường thân thủ bất phàm. Sự thật đã chứng minh, sau hôm bắt được Vương Chí Quân, chuyện Bạch Ngọc Đường to mồm từ chối chia sẻ chân tướng thực sự cho tôi hoàn toàn đều là nói giỡn. Sau khi mặc quần áo đi bơi xong, Bạch Ngọc Đường một thân đẫm nước bò lên bờ, tiếp đó nằm xuống cạnh tôi kể tình hình lúc ấy cho tôi biết. Hư, xem như ổng thức thời, mình vốn còn định trực tiếp đi nhờ Bao đại ca, để ảnh thay mình thẩm vấn Bạch Ngọc Đường đấy.
Xét theo thái độ ngoan ngoãn khai báo không làm khó mình, khiến mình quyết định ở trong nhật ký khen thưởng ổng vài câu. Tư chất tâm lý của Bạch Ngọc Đường trong những người cảnh sát mình từng gặp tuyệt đối mạnh mẽ, người như vầy thực sự hợp với công việc phân tích hành động biết bao nhiêu, nếu có cơ hội, mình nhất định phải bẻ anh ta theo ngành này, làm đồng đội kiêm tay sai đắc lực cho mình mới được. Ừm, nếu lão già kia có thể nhận anh ta làm học trò thì… không biết mình có thể lên làm sư huynh không nha? Mặc dù nhìn anh ta có hơi già một chút, nhưng theo thứ tự nhập môn, anh ta chỉ có thể làm sư đệ.
Nhưng vị Bạch sư đệ này, anh mặc dù rất dũng cảm, nhưng hành động khi đó đúng là quá mạo hiểm. Tôi nhớ trước lúc anh đi vào, tôi còn dặn anh, không được tùy tiện sử dụng từ “vợ” với Vương Chí Quân cơ mà, anh cũng hay lắm, dứt khoát nói dối Vương Chí Quân, bảo Chu Quyên trong lòng hắn là vợ hắn!! Lúc tôi biết chuyện Vương Chí Quân cực kỳ hận vợ mình, thậm chí còn giết chết cô ấy, anh có biết tôi sợ biết bao nhiêu không? Sở sẩy một chút thôi, mạng nhỏ của Chu Quyên đã đi rồi!
Nhắc tới Bạch Ngọc Đường, lại không thể nói tới vụ đánh bom phát sinh trước lúc chúng ta rời khỏi thành phố D. Nghe nói hội đồng lãnh đạo thành phố vì chuyện tổ trọng án phải gấp rút qua chi viện cho thành phố H mà vô cùng tức giận. Không phải bọn họ hẹp hòi, chỉ vì bây giờ thành phố D cũng không quá bình yên, đánh bom phát sinh hai ba lần, mặc dù còn chưa xảy ra thương vong, nhưng cũng khiến dân tình vô cùng khủng hoảng. Tổ trọng án sau khi bắt được Vương Chí Quân thì phải lập tức trở về, nguyên nhân cũng vì điều tra mấy vụ đánh bom liên tục ấy.
Nhưng, quay về thành phố D lại khiến Bạch Ngọc Đường suy sụp, nếu anh ta chứng kiến những hình ảnh nổ tung đó thêm lần nữa, có khi nào lại khiến tâm lý Bạch Ngọc Đường tổn thương nghiêm trọng hơn không? Chuyện này làm tôi cực lo lắng, cho nên tôi mới quyết định lên máy bay, bay cả đêm quay về. Nếu Bao đại ca còn tin tưởng lời nói của tôi, tôi nguyện ý theo chân bọn họ tiếp tục kề vai chiến đấu!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
HOÀN ÁN 4 ~