Chương : 81
Triển Chiêu vốn đã khẩn trương, bị Bạch Ngọc Đường siết như vậy, mém nữa hét lên thành tiếng. Cậu kinh ngạc đưa mắt nhìn cảnh sát áo trắng đứng bên cạnh, lại phát hiện đối phương nhìn cậu câu môi mỉm cười.
“Thả lỏng một chút” Bạch Ngọc Đường tiến sát đến tai Triển Chiêu, nhỏ giọng, “Có tôi ở đây, cậu không phải sợ.”
Lô Phương quả không hổ danh là giang hồ lão luyện, mặc dù đã thu tay nhiều năm, nhưng vẫn rất nhiều thông tin người thường không cách nào tiếp xúc. Lô Phương không hít ma túy, cũng kiên quyết cấm những người bên mình tiếp xúc với ma túy, nhưng làm kinh doanh ở nơi long xà hỗn tạp thế này dĩ nhiên không trách được việc đụng chạm. Lô Phương chỉ cho Bạch Ngọc Đường cách thức liên lạc với một tên buôn hàng nhỏ, bất quá tên buôn hàng này không giống người khác, Lô Phương biết gã là người thân của một tên buôn hàng lớn trong đường dây mua bán ma túy của thành phố D, thông qua gã thì có thể liên lạc với tên buôn lớn.
Nhắc tới buôn hàng, cũng chính là người phân phối, phân lớn nhỏ dựa theo hàng hóa cùng hạ tuyến trong tay. Bạch Ngọc Đường nhanh chóng liên lạc với tên buôn hàng nhỏ kia, giả vờ làm nhãi ranh nhà giàu chi tiền rộng rãi, yêu cầu muốn lấy hàng. Bọn buôn ma túy đều vô cùng cẩn thận, vì phần lớn người của bọn chúng đều từng phạm trọng tội, một khi bị bắt khẳng định khó giữ được cái đầu. Cho nên, tên buôn hàng nhỏ này cũng phải gọi điện cho Bạch Ngọc Đường thật lâu mới xác định người này thật sự là một người mua hàng, yên tâm chấp nhận gặp mặt với anh.
Tên buôn này tên gọi Lâm Chí Hổ, trong giới đều gọi gã là A Hổ, dĩ nhiên cũng có người thấy gã có người quen số má, gọi gã Hổ ca. Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu tới nơi Lâm Chí Hổ chỉ định, nơi này chỉ là một khu nhà bình thường, ở ngoại ô thành phố D. Chỗ này lẫn lộn giữa thành thị và nông thôn, phần lớn kiến trúc đều được xây dựng ở trước những năm 80, nhà cửa cũ nát, lâu năm không được tu sửa, cơ sở hạ tầng bên trong cũng từng được sửa chữa nhiều lần, miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng.
Hầu hết dân cư trong thành phố đều đã chuyển khỏi đây, những người lưu lại đều là những người thuê phòng nhập cư trái phép cùng những người nghèo khổ. Tiền thuê ở đây rẻ, người ngoại địa đến thành phố D làm việc vô cùng thích giá cả nơi này, vì vậy đều nguyện ý chọn nó làm điểm dừng chân đầu tiên sau khi tới thành phố D. Làm một kẻ buôn ma túy thận trọng, mỗi lần Lâm Chí Hổ giao hàng đều chọn một chỗ khác nhau, số di động căn bản một tuần đổi một lần, lần này nơi gã hẹn Bạch Ngọc Đường tới chính là một khu nhà thuê tạm.
Bạch Ngọc Đường lái xe đến nơi hẹn, cùng Triển Chiêu xuống xe, theo chỉ dẫn của Lâm Chí Hổ trong điện thoại tìm được nơi hẹn. Quan sát địa hình cùng tình trạng khu vực xung quanh, trước khi gõ cửa Bạch Ngọc Đường đột ngột nắm tay Triển Chiêu, dùng sức siết một cái. Triển Chiêu vốn đã khẩn trương, bị Bạch Ngọc Đường siết như vậy, mém nữa hét lên thành tiếng. Cậu kinh ngạc đưa mắt nhìn cảnh sát áo trắng đứng bên cạnh, lại phát hiện đối phương nhìn cậu câu môi mỉm cười.
“Thả lỏng một chút” Bạch Ngọc Đường tiến sát đến tai Triển Chiêu, nhỏ giọng, “Có tôi ở đây, cậu không phải sợ.” (Có anh ở đây đừng sợ!! =)])
Triển Chiêu cảm thấy có một luồng khí nóng phả lên tai cậu, trong chớp mắt, toàn bộ máu huyết dường như đều dồn về chỗ nguồn nhiệt kia, cậu đoán bên lỗ tai bên đó chắc chắn sẽ đỏ. Lời nói của Bạch Ngọc Đường làm cậu gật đầu theo bản năng, nhưng thân thể lại khó kiềm chế được mà cứng ngắc. Nhìn qua loại tâm trạng khẩn trương này rất khó có thể tự mình khống chế, một Triển Chiêu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp so với Bạch Ngọc Đường đúng là còn kém lửa rất nhiều, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện lực tự kiềm chế của Triển Chiêu đủ mạnh, cho dù khẩn trương đi nữa, cũng không thể khiến đối phương đoán ra.
Bạch Ngọc Đường lại siết tay Triển Chiêu thêm lần nữa, sau đó giơ tay lên gõ cửa. Theo ước định, gõ cửa hai lần, ba dài một ngắn, bên trong truyền ra một âm thanh âm trầm, “Ai?”
“Là tôi, tiểu Bạch, mới nãy đã liên lạc qua điện thoại với Hổ ca.” Trong thanh âm khách sáo của Bạch Ngọc Đường xen lẫn một chút khẩn trương giả tạo, “Hổ ca bảo tôi đến lấy trái cây.”
Trái cây, rượu trắng, thuốc lá, thịt heo, những thứ này đều là ám ngữ được dùng lúc giao dịch ma túy, không phải người trong nghề sẽ không biết rõ. Trái cây Bạch Ngọc Đường nói chính là chỉ Heroin, rượu trắng là ma túy đá, thuốc lá chính là Cocaine. Dĩ nhiên những ám ngữ này cũng không cố định, tùy theo thời gian cùng địa điểm sẽ đổi sang cách gọi khác để phòng ngừa bị cảnh sát tra ra. Bạch Ngọc Đường trả lời xong rồi, im lặng trong chốc lát trôi qua, cửa nhanh chóng được mở. Bên trong căn phòng tồi tàn thiếu sáng, có 3 người đàn ông ngồi quanh một cái bàn duy nhất, trên mặt đầy biểu lộ hoài nghi cùng cảnh giác. Ngoại hình của ba kẻ buôn ma túy này rất bình thường, nếu lạc vào dòng người sẽ khó bị nhận ra. Nhưng cẩn thận quan sát sẽ có thể phát hiện, ánh mắt nhìn người của họ không đủ kiên định, luôn nhịn không được mà né tránh.
Giải thích theo quan điểm tâm lý học tội phạm, người buôn ma túy phần lớn đều sống trong sợ hãi. Bọn chúng từng khắc đều sợ chuyện bị bắt, vì thế mỗi lần tiếp xúc với người lạ, bọn chúng sẽ tập trung 12 phần. Chúng sợ gặp mặt cảnh sát, sợ đi ngang hải quan sân bay, sợ trạm ga, sợ máy quét điện tử trên ô tô đường dài. Mỗi khi phải chịu kiểm tra, bất kể bản thân có mang theo ma túy hay không, thần kinh của chúng đều chịu căng thẳng. Loại bệnh này đã ăn sâu vào trong lòng chúng, thậm chí còn thay đổi đặc trưng sinh lý của chúng, khiến chúng rất dễ bại lộ. Đây cũng là lý do phần lớn kẻ buôn ma túy đều mắc bệnh đau dạ dày ở nhiều mức độ khác nhau, và cả bệnh lão hóa sớm.
Trong chớp mắt bước vào cửa, Triển Chiêu còn có thời gian làm ra phân tích như này, nhưng chuyện đó cũng không cản trở việc thần kinh khẩn trương cao độ gây rắc rối cho cậu. Cậu đau khổ nhận ra, tình hình tâm lý hiện tại của cậu cũng không tốt hơn đám buôn ma túy là mấy. Cảnh sát quả nhiên không phải công việc người thường muốn là có thể làm, nếu muốn trở thành cảnh sát hợp cách, đúng là cần được huấn luyện chuyên nghiệp cùng quá trình tích lũy kinh nghiệm gian khổ. Bất quá, còn may, Triển Chiêu liếc qua Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh mình. Mới nãy anh ta có nói, có anh ta ở đây không phải sợ. Được, xem như coi trọng chuyện anh ta là một cảnh sát ưu tú, Triển Chiêu quyết định tạm thời tin anh.
“Trong các vị, vị nào là Hổ ca?” Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa đã nhìn thẳng vào gã đàn ông hơn ba mươi ngồi giữa, thật ra trong lòng anh đã nhận định gã này là Lâm Chí Hổ, nhưng vẫn thử thăm dò một câu.
Quả nhiên gã đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó giơ tay bảo Bạch Ngọc Đường qua đây.
Bạch Ngọc Đường cất bước tiến lên, nam nhân trẻ tuổi ngồi cạnh Lâm Chí Hổ đứng lên để lại ghế cho anh . Bạch Ngọc Đường không chút do dự ngồi xuống, Triển Chiêu không có ghế, không còn cách nào khác là đứng sau lưng anh, không nói lời nào, mắt nhìn thẳng xuống đất một góc 45 độ.
Lâm Chí Hổ nhìn thật kỹ Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó lại nhìn kỹ Triển Chiêu mấy lần, chú trọng quan sát quần áo làm bằng chất liệu tinh xảo của Triển Chiêu, cuối cùng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường nhe răng. Một thanh âm lạnh lẽo từ trong cổ họng Lâm Chí Hổ chui ra, khiến Triển Chiêu nghe rồi cả người cũng cảm thấy khó chịu như bị kiến bò.
“Tiểu huynh đệ nhìn qua lịch sự tuấn tú, không ngờ cũng thích cái này.”
Lời nói của Lâm Chí Hổ khiến lòng Triển Chiêu chợt nặng, không lẽ gương mặt của mình với Bạch Ngọc Đường khiến gã cảm thấy không giống người chơi ma túy sao?
Biểu tình Triển Chiêu không đổi, Bạch Ngọc Đường càng trấn định hơn, anh hơi cong khóe miệng, nhìn đôi mắt tràn đầy tia máu của Lâm Chỉ Hổ,
“Hổ ca, cứ giỡn. Nói thật, mấy năm nay nếu không phải bị gia đình quản lý chặt chẽ, đồ chơi tốt hơn nữa tôi cũng muốn dùng.”
“Bạch huynh đệ, mặt mũi rất lạ.” Đại hán vạm vỡ ngồi bên cạnh Lâm Chí Hổ đang híp mắt nhìn gò má trắng trẻo tinh tế của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên lạnh lùng nói.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn gã một cái, cười nói, “Vị này là?”
“Là huynh đệ của tôi, gọi A Trung.” Lâm Chí Hổ nói, “Vị huynh đệ này của tôi nói rất đúng, theo lý loại trái cây cao cấp này có giá không rẻ, tùy người cần trong nội thành thành phố D rất nhiều, nhưng không có người nào lão Lâm tôi chưa nghe tới. Vị Bạch huynh đệ đây cùng bạn của cậu tới giờ cũng chưa từng thấy qua, các ngươi không phải là cớm giả trang chứ?”
Lời của Lâm Chí Hổ khiến tim gan Triển Chiêu cũng bị siết chặt, cậu biết những lời này là những câu dò xét thử của Lâm Chí Hổ, nhưng cũng có thể xem đây là nguy cơ lớn nhất đến nay của cậu với Bạch Ngọc Đường. Nếu Bạch Ngọc Đường không đủ tỉnh táo thông minh, chuyện tiếp theo sẽ gặp phiền phức lớn.
Vậy mà không chờ Triển Chiêu nghĩ ra biện pháp gì tốt giúp Bạch Ngọc Đường giải vây, Bạch Ngọc Đường đã nhẹ nhàng nở nụ cười. Anh mỉm cười liếc Triển Chiêu, đột ngột kéo Triển Chiêu đến cạnh mình. Triển Chiêu đang đứng, bị Bạch Ngọc Đường đột ngột dùng sức kéo lại, đứng không vững, thiếu tý đã ngã xuống đất.
“Anh kéo tôi đủ chưa!?” Triển Chiêu giả vờ nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cười híp mắt, nhéo má Triển Chiêu, sau đó nhìn người trẻ tuổi mới nãy nhường ghế cho mình, “Tiểu huynh đệ, lấy cho huynh đệ của tôi một cái ghế, em ấy so với tôi mới là khách quý có nhiều tiền hơn, nếu chậm buổi làm ăn này xem như hỏng.”
Người trẻ tuổi đưa nhìn sắc mặt Lâm Chí Hổ, người sau gật đầu, hắn vội vàng kéo một cái ghế từ phòng bên ra. Có thể là thử tính toán giá trị quần áo trên người Triển Chiêu thấy không rẻ, còn cố ý lau lau cái ghế.
Triển Chiêu phối hợp với thái độ Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh anh, trong lòng thầm đặt mình vào vai một tiểu thiếu gia lêu lổng xem tiền như rác các loại, liền cố nặn ra một bộ dáng chê bai, vừa ngồi vừa hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, cũng không ngại thái độ của Triển Chiêu, ngược lại còn nói với Lâm Chí Hổ, “Hổ ca bảo bọn tôi lạ mặt cũng là chuyện thường, bởi vì bọn tối trước kia chỉ lấy hàng từ một tay buôn, tới giờ cũng không tham gia vào giới, vì vậy người quen bọn tôi dường như không có. Hết cách, gia đình quản nghiêm quá. Tôi còn đỡ, nhưng mà vị huynh đệ này của tôi, nếu để người nhà em ấy biết em ấy dùng mấy cái này, có thể sẽ bị đoạt quyền thừa kế, cho nên bọn tôi không thể không cẩn thận.”
Lâm Chí Hổ hơi cau mày, hình như có hơi không tin lời Bạch Ngọc Đường, nhưng vẫn không quá chắc chắn. Bạch Ngọc Đường cũng không vội, ngồi ở đó nắm tay Triển Chiêu, thong thả nhìn Lâm Chí Hổ cau mày tính toán. Mà Triển Chiêu lúc đó cũng giả vờ làm ra dáng vẻ không nhịn được, lại một bộ chê bai ngắm tới ngắm lui căn phòng thuê dơ bẩn này.
Lát sau, dường như Lâm Chí Hổ đã nghĩ xong, gã nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Cậu nói trước kia hai đứa chỉ cầm hàng của một tên, tên đó là ai?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hiểu ý, không nhịn nữa liếc Lâm Chí Hổ, lạnh lùng phun, “Một người nước ngoài, không biết họ gì, chỉ biết gọi Adam.”
Triển Chiêu vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt Lâm Chí Hổ chợt biến, dĩ nhiên gã cũng đã nghe qua người gọi Adam này.
“Adam mất tích —“ Vương Chí Hổ lặng lẽ nhả một câu, nghiêng đầu nhìn huynh đệ A Trung của mình, “mày có nghe chuyện này không?”
A Trung lắc đầu, “Em chẳng qua chỉ nghe nói mấy ngày trước hải quan bắt được một con nhỏ, hẳn là thuộc hạ của Adam, bất quá tên nước ngoài này rất giảo hoạt, ai biết bây giờ hắn lại chạy tới chỗ nào.”
Lâm Chí Hổ gật đầu, sau đó chăm chăm nhìn Triển Chiêu mấy lần, ánh mặt lạnh lùng sắc bén. Triển Chiêu tim đập loạn nhưng trên mặt còn giữ biểu tình bình tĩnh. Cậu cố ý không nhịn được oán giận nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, chỗ này rốt cuộc có thứ mình muốn hay không? Nếu không có mình đi, dù sao có tiền muốn mua gì không được, bọn chúng không muốn bán, em còn không tin chúng có bản lĩnh lấy được cùng một loại đồ tốt như của Adam đây.”
Vừa nói, Triển Chiêu còn ngáp nhẹ một cái, giả vờ như buồn ngủ nhích lại gần Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói, “Thật chưa thấy khi nào mua đồ lại phiền phức như thế này, vẫn là Adam tốt hơn, lần nào cũng đưa đồ tới đúng lúc cho mình, nếu không em chờ hắn thêm hai ngày là được, trong tay hắn còn mấy vạn tiền ứng trước em đưa đấy.”
Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, dịu dàng vỗ vai Triển Chiêu, sau đó nhìn Lâm Chí Hổ, quả nhiên trong ánh mắt đối phương anh thấy được chút tham lam lóe sáng.
Mắc câu là tốt, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Hổ ca, nếu bây giờ anh không tin được bọn tôi thì đành vậy. Bọn tôi đi trước, điện thoại của tôi anh biết rồi, nếu đổi chủ ý cứ liên lạc với tôi lúc nào cũng được.”
Nói xong, Bạch Ngọc Đường dìu Triển Chiêu đứng dậy, bước chân ra cửa. Mà sau lưng họ, hai tên tay chân của Lâm Chí Hổ đều nhìn về đại ca của mình, còn mặt mũi Lâm Chí Hổ cũng tràn đầy mâu thuẫn. Cuối cùng trước khi hai người Bạch Triển bước khỏi cửa, Lâm Chí Hổ mở miệng gọi hai người lại.
“Hai vị dừng bước.”
“Hử?” Bạch Ngọc Đường dừng chân, xoay người nhìn Lâm Chí Hổ, “Hổ ca đổi ý?”
Lâm Chí Hổ gật đầu, “Các cậu muốn bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nhưng không đáp, mà quay đầu thắm thiết nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, “Lấy trước 10 vạn thử một chút?”
Triển Chiêu híp mắt, thờ ơ gật đầu, hờ hững trả lời, “Cứ theo lời anh đi, còn không biết hàng thế nào. Nếu thật sự tốt như lời anh nói thì sau này một lần mua nhiều chút, đỡ mất công phải chờ tên Adam kia, phiền phức.”
“Được, tất cả anh đều nghe theo em.”
Những câu này thực tình làm cả người tê dại, Triển Chiêu nghe thấy lỗ tai cũng đau, mém nữa rùng mình. Lòng nói Bạch Ngọc Đường, anh đúng là nhập tâm quá ha, trước lúc vào đây cũng không nói qua kịch bản cho tôi biết, quan hệ giữa hai chúng ta rốt cuộc là thế nào, sao tôi lại có cảm giác quỷ dị như vậy.
So với Triển Chiêu, Lâm Chí Hổ cũng đã nhìn đời rất nhiều. Từ một loạt biểu hiện của Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu sau khi vào cửa gã đã nhìn ra, Triển Chiêu là một tên nhóc nhà giàu không có kinh nghiệm giang hồ, mà Bạch Ngọc Đường rất có thể tình nhân kiêm người hầu của nhóc. Dĩ nhiên trong hai người Triển Chiêu là người bỏ tiền, nhưng đại sự đều do Bạch Ngọc Đường làm chủ. (Đoán sai bét =)] chi lẫn chủ đều là chú, người ta là chủ gia đình đó ba =]]]) Những tên thiếu gia nhà giàu chơi gái đã rồi liền đổi lấy đàn ông, nếu nói truyện khiêu dâm bất kể gia đình, thì chuyện như thế này rất thường thấy trong giới.
Nghĩ tới đây, Lâm Chí Hổ không nhịn được liếc Triển Chiêu, lòng nói, tên họ Bạch này diễm phúc không cạn, nhóc con họ Triển vừa có tiền dáng dấp lại câu người như thế, nếu như có dịp —–
Nghĩ tới đó, Lâm Chí Hổ không đề phòng bị một ánh mắt lợi hại bắn về phía gã, trong lòng chợt rùng mình. Ánh mắt vội chuyển, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt tự tiếu phi tiếu sáng trưng của Bạch Ngọc Đường, gã vội đè xuống ý niệm xấu xa trong lòng. Đầu năm này gặp được người mua hào phóng cũng không dễ, không thể dễ dàng đắc tội.
“Thả lỏng một chút” Bạch Ngọc Đường tiến sát đến tai Triển Chiêu, nhỏ giọng, “Có tôi ở đây, cậu không phải sợ.”
Lô Phương quả không hổ danh là giang hồ lão luyện, mặc dù đã thu tay nhiều năm, nhưng vẫn rất nhiều thông tin người thường không cách nào tiếp xúc. Lô Phương không hít ma túy, cũng kiên quyết cấm những người bên mình tiếp xúc với ma túy, nhưng làm kinh doanh ở nơi long xà hỗn tạp thế này dĩ nhiên không trách được việc đụng chạm. Lô Phương chỉ cho Bạch Ngọc Đường cách thức liên lạc với một tên buôn hàng nhỏ, bất quá tên buôn hàng này không giống người khác, Lô Phương biết gã là người thân của một tên buôn hàng lớn trong đường dây mua bán ma túy của thành phố D, thông qua gã thì có thể liên lạc với tên buôn lớn.
Nhắc tới buôn hàng, cũng chính là người phân phối, phân lớn nhỏ dựa theo hàng hóa cùng hạ tuyến trong tay. Bạch Ngọc Đường nhanh chóng liên lạc với tên buôn hàng nhỏ kia, giả vờ làm nhãi ranh nhà giàu chi tiền rộng rãi, yêu cầu muốn lấy hàng. Bọn buôn ma túy đều vô cùng cẩn thận, vì phần lớn người của bọn chúng đều từng phạm trọng tội, một khi bị bắt khẳng định khó giữ được cái đầu. Cho nên, tên buôn hàng nhỏ này cũng phải gọi điện cho Bạch Ngọc Đường thật lâu mới xác định người này thật sự là một người mua hàng, yên tâm chấp nhận gặp mặt với anh.
Tên buôn này tên gọi Lâm Chí Hổ, trong giới đều gọi gã là A Hổ, dĩ nhiên cũng có người thấy gã có người quen số má, gọi gã Hổ ca. Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu tới nơi Lâm Chí Hổ chỉ định, nơi này chỉ là một khu nhà bình thường, ở ngoại ô thành phố D. Chỗ này lẫn lộn giữa thành thị và nông thôn, phần lớn kiến trúc đều được xây dựng ở trước những năm 80, nhà cửa cũ nát, lâu năm không được tu sửa, cơ sở hạ tầng bên trong cũng từng được sửa chữa nhiều lần, miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng.
Hầu hết dân cư trong thành phố đều đã chuyển khỏi đây, những người lưu lại đều là những người thuê phòng nhập cư trái phép cùng những người nghèo khổ. Tiền thuê ở đây rẻ, người ngoại địa đến thành phố D làm việc vô cùng thích giá cả nơi này, vì vậy đều nguyện ý chọn nó làm điểm dừng chân đầu tiên sau khi tới thành phố D. Làm một kẻ buôn ma túy thận trọng, mỗi lần Lâm Chí Hổ giao hàng đều chọn một chỗ khác nhau, số di động căn bản một tuần đổi một lần, lần này nơi gã hẹn Bạch Ngọc Đường tới chính là một khu nhà thuê tạm.
Bạch Ngọc Đường lái xe đến nơi hẹn, cùng Triển Chiêu xuống xe, theo chỉ dẫn của Lâm Chí Hổ trong điện thoại tìm được nơi hẹn. Quan sát địa hình cùng tình trạng khu vực xung quanh, trước khi gõ cửa Bạch Ngọc Đường đột ngột nắm tay Triển Chiêu, dùng sức siết một cái. Triển Chiêu vốn đã khẩn trương, bị Bạch Ngọc Đường siết như vậy, mém nữa hét lên thành tiếng. Cậu kinh ngạc đưa mắt nhìn cảnh sát áo trắng đứng bên cạnh, lại phát hiện đối phương nhìn cậu câu môi mỉm cười.
“Thả lỏng một chút” Bạch Ngọc Đường tiến sát đến tai Triển Chiêu, nhỏ giọng, “Có tôi ở đây, cậu không phải sợ.” (Có anh ở đây đừng sợ!! =)])
Triển Chiêu cảm thấy có một luồng khí nóng phả lên tai cậu, trong chớp mắt, toàn bộ máu huyết dường như đều dồn về chỗ nguồn nhiệt kia, cậu đoán bên lỗ tai bên đó chắc chắn sẽ đỏ. Lời nói của Bạch Ngọc Đường làm cậu gật đầu theo bản năng, nhưng thân thể lại khó kiềm chế được mà cứng ngắc. Nhìn qua loại tâm trạng khẩn trương này rất khó có thể tự mình khống chế, một Triển Chiêu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp so với Bạch Ngọc Đường đúng là còn kém lửa rất nhiều, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện lực tự kiềm chế của Triển Chiêu đủ mạnh, cho dù khẩn trương đi nữa, cũng không thể khiến đối phương đoán ra.
Bạch Ngọc Đường lại siết tay Triển Chiêu thêm lần nữa, sau đó giơ tay lên gõ cửa. Theo ước định, gõ cửa hai lần, ba dài một ngắn, bên trong truyền ra một âm thanh âm trầm, “Ai?”
“Là tôi, tiểu Bạch, mới nãy đã liên lạc qua điện thoại với Hổ ca.” Trong thanh âm khách sáo của Bạch Ngọc Đường xen lẫn một chút khẩn trương giả tạo, “Hổ ca bảo tôi đến lấy trái cây.”
Trái cây, rượu trắng, thuốc lá, thịt heo, những thứ này đều là ám ngữ được dùng lúc giao dịch ma túy, không phải người trong nghề sẽ không biết rõ. Trái cây Bạch Ngọc Đường nói chính là chỉ Heroin, rượu trắng là ma túy đá, thuốc lá chính là Cocaine. Dĩ nhiên những ám ngữ này cũng không cố định, tùy theo thời gian cùng địa điểm sẽ đổi sang cách gọi khác để phòng ngừa bị cảnh sát tra ra. Bạch Ngọc Đường trả lời xong rồi, im lặng trong chốc lát trôi qua, cửa nhanh chóng được mở. Bên trong căn phòng tồi tàn thiếu sáng, có 3 người đàn ông ngồi quanh một cái bàn duy nhất, trên mặt đầy biểu lộ hoài nghi cùng cảnh giác. Ngoại hình của ba kẻ buôn ma túy này rất bình thường, nếu lạc vào dòng người sẽ khó bị nhận ra. Nhưng cẩn thận quan sát sẽ có thể phát hiện, ánh mắt nhìn người của họ không đủ kiên định, luôn nhịn không được mà né tránh.
Giải thích theo quan điểm tâm lý học tội phạm, người buôn ma túy phần lớn đều sống trong sợ hãi. Bọn chúng từng khắc đều sợ chuyện bị bắt, vì thế mỗi lần tiếp xúc với người lạ, bọn chúng sẽ tập trung 12 phần. Chúng sợ gặp mặt cảnh sát, sợ đi ngang hải quan sân bay, sợ trạm ga, sợ máy quét điện tử trên ô tô đường dài. Mỗi khi phải chịu kiểm tra, bất kể bản thân có mang theo ma túy hay không, thần kinh của chúng đều chịu căng thẳng. Loại bệnh này đã ăn sâu vào trong lòng chúng, thậm chí còn thay đổi đặc trưng sinh lý của chúng, khiến chúng rất dễ bại lộ. Đây cũng là lý do phần lớn kẻ buôn ma túy đều mắc bệnh đau dạ dày ở nhiều mức độ khác nhau, và cả bệnh lão hóa sớm.
Trong chớp mắt bước vào cửa, Triển Chiêu còn có thời gian làm ra phân tích như này, nhưng chuyện đó cũng không cản trở việc thần kinh khẩn trương cao độ gây rắc rối cho cậu. Cậu đau khổ nhận ra, tình hình tâm lý hiện tại của cậu cũng không tốt hơn đám buôn ma túy là mấy. Cảnh sát quả nhiên không phải công việc người thường muốn là có thể làm, nếu muốn trở thành cảnh sát hợp cách, đúng là cần được huấn luyện chuyên nghiệp cùng quá trình tích lũy kinh nghiệm gian khổ. Bất quá, còn may, Triển Chiêu liếc qua Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh mình. Mới nãy anh ta có nói, có anh ta ở đây không phải sợ. Được, xem như coi trọng chuyện anh ta là một cảnh sát ưu tú, Triển Chiêu quyết định tạm thời tin anh.
“Trong các vị, vị nào là Hổ ca?” Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa đã nhìn thẳng vào gã đàn ông hơn ba mươi ngồi giữa, thật ra trong lòng anh đã nhận định gã này là Lâm Chí Hổ, nhưng vẫn thử thăm dò một câu.
Quả nhiên gã đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó giơ tay bảo Bạch Ngọc Đường qua đây.
Bạch Ngọc Đường cất bước tiến lên, nam nhân trẻ tuổi ngồi cạnh Lâm Chí Hổ đứng lên để lại ghế cho anh . Bạch Ngọc Đường không chút do dự ngồi xuống, Triển Chiêu không có ghế, không còn cách nào khác là đứng sau lưng anh, không nói lời nào, mắt nhìn thẳng xuống đất một góc 45 độ.
Lâm Chí Hổ nhìn thật kỹ Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó lại nhìn kỹ Triển Chiêu mấy lần, chú trọng quan sát quần áo làm bằng chất liệu tinh xảo của Triển Chiêu, cuối cùng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường nhe răng. Một thanh âm lạnh lẽo từ trong cổ họng Lâm Chí Hổ chui ra, khiến Triển Chiêu nghe rồi cả người cũng cảm thấy khó chịu như bị kiến bò.
“Tiểu huynh đệ nhìn qua lịch sự tuấn tú, không ngờ cũng thích cái này.”
Lời nói của Lâm Chí Hổ khiến lòng Triển Chiêu chợt nặng, không lẽ gương mặt của mình với Bạch Ngọc Đường khiến gã cảm thấy không giống người chơi ma túy sao?
Biểu tình Triển Chiêu không đổi, Bạch Ngọc Đường càng trấn định hơn, anh hơi cong khóe miệng, nhìn đôi mắt tràn đầy tia máu của Lâm Chỉ Hổ,
“Hổ ca, cứ giỡn. Nói thật, mấy năm nay nếu không phải bị gia đình quản lý chặt chẽ, đồ chơi tốt hơn nữa tôi cũng muốn dùng.”
“Bạch huynh đệ, mặt mũi rất lạ.” Đại hán vạm vỡ ngồi bên cạnh Lâm Chí Hổ đang híp mắt nhìn gò má trắng trẻo tinh tế của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên lạnh lùng nói.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn gã một cái, cười nói, “Vị này là?”
“Là huynh đệ của tôi, gọi A Trung.” Lâm Chí Hổ nói, “Vị huynh đệ này của tôi nói rất đúng, theo lý loại trái cây cao cấp này có giá không rẻ, tùy người cần trong nội thành thành phố D rất nhiều, nhưng không có người nào lão Lâm tôi chưa nghe tới. Vị Bạch huynh đệ đây cùng bạn của cậu tới giờ cũng chưa từng thấy qua, các ngươi không phải là cớm giả trang chứ?”
Lời của Lâm Chí Hổ khiến tim gan Triển Chiêu cũng bị siết chặt, cậu biết những lời này là những câu dò xét thử của Lâm Chí Hổ, nhưng cũng có thể xem đây là nguy cơ lớn nhất đến nay của cậu với Bạch Ngọc Đường. Nếu Bạch Ngọc Đường không đủ tỉnh táo thông minh, chuyện tiếp theo sẽ gặp phiền phức lớn.
Vậy mà không chờ Triển Chiêu nghĩ ra biện pháp gì tốt giúp Bạch Ngọc Đường giải vây, Bạch Ngọc Đường đã nhẹ nhàng nở nụ cười. Anh mỉm cười liếc Triển Chiêu, đột ngột kéo Triển Chiêu đến cạnh mình. Triển Chiêu đang đứng, bị Bạch Ngọc Đường đột ngột dùng sức kéo lại, đứng không vững, thiếu tý đã ngã xuống đất.
“Anh kéo tôi đủ chưa!?” Triển Chiêu giả vờ nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cười híp mắt, nhéo má Triển Chiêu, sau đó nhìn người trẻ tuổi mới nãy nhường ghế cho mình, “Tiểu huynh đệ, lấy cho huynh đệ của tôi một cái ghế, em ấy so với tôi mới là khách quý có nhiều tiền hơn, nếu chậm buổi làm ăn này xem như hỏng.”
Người trẻ tuổi đưa nhìn sắc mặt Lâm Chí Hổ, người sau gật đầu, hắn vội vàng kéo một cái ghế từ phòng bên ra. Có thể là thử tính toán giá trị quần áo trên người Triển Chiêu thấy không rẻ, còn cố ý lau lau cái ghế.
Triển Chiêu phối hợp với thái độ Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh anh, trong lòng thầm đặt mình vào vai một tiểu thiếu gia lêu lổng xem tiền như rác các loại, liền cố nặn ra một bộ dáng chê bai, vừa ngồi vừa hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, cũng không ngại thái độ của Triển Chiêu, ngược lại còn nói với Lâm Chí Hổ, “Hổ ca bảo bọn tôi lạ mặt cũng là chuyện thường, bởi vì bọn tối trước kia chỉ lấy hàng từ một tay buôn, tới giờ cũng không tham gia vào giới, vì vậy người quen bọn tôi dường như không có. Hết cách, gia đình quản nghiêm quá. Tôi còn đỡ, nhưng mà vị huynh đệ này của tôi, nếu để người nhà em ấy biết em ấy dùng mấy cái này, có thể sẽ bị đoạt quyền thừa kế, cho nên bọn tôi không thể không cẩn thận.”
Lâm Chí Hổ hơi cau mày, hình như có hơi không tin lời Bạch Ngọc Đường, nhưng vẫn không quá chắc chắn. Bạch Ngọc Đường cũng không vội, ngồi ở đó nắm tay Triển Chiêu, thong thả nhìn Lâm Chí Hổ cau mày tính toán. Mà Triển Chiêu lúc đó cũng giả vờ làm ra dáng vẻ không nhịn được, lại một bộ chê bai ngắm tới ngắm lui căn phòng thuê dơ bẩn này.
Lát sau, dường như Lâm Chí Hổ đã nghĩ xong, gã nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Cậu nói trước kia hai đứa chỉ cầm hàng của một tên, tên đó là ai?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hiểu ý, không nhịn nữa liếc Lâm Chí Hổ, lạnh lùng phun, “Một người nước ngoài, không biết họ gì, chỉ biết gọi Adam.”
Triển Chiêu vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt Lâm Chí Hổ chợt biến, dĩ nhiên gã cũng đã nghe qua người gọi Adam này.
“Adam mất tích —“ Vương Chí Hổ lặng lẽ nhả một câu, nghiêng đầu nhìn huynh đệ A Trung của mình, “mày có nghe chuyện này không?”
A Trung lắc đầu, “Em chẳng qua chỉ nghe nói mấy ngày trước hải quan bắt được một con nhỏ, hẳn là thuộc hạ của Adam, bất quá tên nước ngoài này rất giảo hoạt, ai biết bây giờ hắn lại chạy tới chỗ nào.”
Lâm Chí Hổ gật đầu, sau đó chăm chăm nhìn Triển Chiêu mấy lần, ánh mặt lạnh lùng sắc bén. Triển Chiêu tim đập loạn nhưng trên mặt còn giữ biểu tình bình tĩnh. Cậu cố ý không nhịn được oán giận nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, chỗ này rốt cuộc có thứ mình muốn hay không? Nếu không có mình đi, dù sao có tiền muốn mua gì không được, bọn chúng không muốn bán, em còn không tin chúng có bản lĩnh lấy được cùng một loại đồ tốt như của Adam đây.”
Vừa nói, Triển Chiêu còn ngáp nhẹ một cái, giả vờ như buồn ngủ nhích lại gần Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói, “Thật chưa thấy khi nào mua đồ lại phiền phức như thế này, vẫn là Adam tốt hơn, lần nào cũng đưa đồ tới đúng lúc cho mình, nếu không em chờ hắn thêm hai ngày là được, trong tay hắn còn mấy vạn tiền ứng trước em đưa đấy.”
Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, dịu dàng vỗ vai Triển Chiêu, sau đó nhìn Lâm Chí Hổ, quả nhiên trong ánh mắt đối phương anh thấy được chút tham lam lóe sáng.
Mắc câu là tốt, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Hổ ca, nếu bây giờ anh không tin được bọn tôi thì đành vậy. Bọn tôi đi trước, điện thoại của tôi anh biết rồi, nếu đổi chủ ý cứ liên lạc với tôi lúc nào cũng được.”
Nói xong, Bạch Ngọc Đường dìu Triển Chiêu đứng dậy, bước chân ra cửa. Mà sau lưng họ, hai tên tay chân của Lâm Chí Hổ đều nhìn về đại ca của mình, còn mặt mũi Lâm Chí Hổ cũng tràn đầy mâu thuẫn. Cuối cùng trước khi hai người Bạch Triển bước khỏi cửa, Lâm Chí Hổ mở miệng gọi hai người lại.
“Hai vị dừng bước.”
“Hử?” Bạch Ngọc Đường dừng chân, xoay người nhìn Lâm Chí Hổ, “Hổ ca đổi ý?”
Lâm Chí Hổ gật đầu, “Các cậu muốn bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nhưng không đáp, mà quay đầu thắm thiết nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, “Lấy trước 10 vạn thử một chút?”
Triển Chiêu híp mắt, thờ ơ gật đầu, hờ hững trả lời, “Cứ theo lời anh đi, còn không biết hàng thế nào. Nếu thật sự tốt như lời anh nói thì sau này một lần mua nhiều chút, đỡ mất công phải chờ tên Adam kia, phiền phức.”
“Được, tất cả anh đều nghe theo em.”
Những câu này thực tình làm cả người tê dại, Triển Chiêu nghe thấy lỗ tai cũng đau, mém nữa rùng mình. Lòng nói Bạch Ngọc Đường, anh đúng là nhập tâm quá ha, trước lúc vào đây cũng không nói qua kịch bản cho tôi biết, quan hệ giữa hai chúng ta rốt cuộc là thế nào, sao tôi lại có cảm giác quỷ dị như vậy.
So với Triển Chiêu, Lâm Chí Hổ cũng đã nhìn đời rất nhiều. Từ một loạt biểu hiện của Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu sau khi vào cửa gã đã nhìn ra, Triển Chiêu là một tên nhóc nhà giàu không có kinh nghiệm giang hồ, mà Bạch Ngọc Đường rất có thể tình nhân kiêm người hầu của nhóc. Dĩ nhiên trong hai người Triển Chiêu là người bỏ tiền, nhưng đại sự đều do Bạch Ngọc Đường làm chủ. (Đoán sai bét =)] chi lẫn chủ đều là chú, người ta là chủ gia đình đó ba =]]]) Những tên thiếu gia nhà giàu chơi gái đã rồi liền đổi lấy đàn ông, nếu nói truyện khiêu dâm bất kể gia đình, thì chuyện như thế này rất thường thấy trong giới.
Nghĩ tới đây, Lâm Chí Hổ không nhịn được liếc Triển Chiêu, lòng nói, tên họ Bạch này diễm phúc không cạn, nhóc con họ Triển vừa có tiền dáng dấp lại câu người như thế, nếu như có dịp —–
Nghĩ tới đó, Lâm Chí Hổ không đề phòng bị một ánh mắt lợi hại bắn về phía gã, trong lòng chợt rùng mình. Ánh mắt vội chuyển, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt tự tiếu phi tiếu sáng trưng của Bạch Ngọc Đường, gã vội đè xuống ý niệm xấu xa trong lòng. Đầu năm này gặp được người mua hào phóng cũng không dễ, không thể dễ dàng đắc tội.