Chương 5: Chẳng lẽ em muốn ở đây à?
Editor: Saki
Giữa trưa ăn cơm xong, Tống Quý Phân rủ Hàn Úc Phi đi hái dâu ở sau vườn hoa.
Cô đồng ý rồi xuống dưới, cầm rổ đi theo Tống Quý Phân, Hàn Úc Phi đang định ngồi xổm xuống hái dâu tây thì bị mẹ Kỷ kéo lên: “Con đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với mẹ là được rồi, con không cần hái đâu.”
Hàn Úc Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà, lúc này Tống Quý Phân nói: “Sườn xám đẹp như vậy, là con tự may sao?”
Cô ngượng ngùng vuốt tóc, nói: “Vâng ạ.”
“Nghe Tụng Niên nói, con là nhà thiết kế sườn xám, còn là một nhiếp ảnh gia, có đúng không?” Tống Quý Phân hỏi.
Lúc này Hàn Úc Phi tràn đầy tự tin gật đầu trả lời: “Vâng, mẹ.”
Tống Quý Phân cẩn thận hỏi: “Lần sau con có thể thiết kế cho mẹ một bộ được không? Mẹ cũng muốn mặc.”
“Đương nhiên không thành vấn đề ạ.” Cô thoải mái trả lời.
Bên kia chỉ có Kỷ Tụng Niên và ba Kỷ ở nhà, không khí có vẻ hơi căng thẳng và xấu hổ.
Hai người ngồi ở một bên sô pha, im lặng không lên tiếng. Vì Kỷ Niên muốn phá tan sự xấu hổ nên ho nhẹ hai tiếng, phát ra giọng nói hiền từ: “Công việc thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi ạ.” Giọng nói anh nhẹ nhàng.
Kỷ Niên xấu hổ sờ đầu gối, lời nói thấm thía nói: “Công việc của bác sĩ rất bận, nhưng vẫn phải dành thời gian cho người nhà.”
Kỷ Tụng Niên lạnh nhạt mà “Dạ” một tiếng.
Một lát sau, Kỷ Niên nghĩ tới trước kia, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Khi con còn nhỏ, bởi vì công việc của ba với mẹ con rất bận nên rất ít khi quan tâm đ ến con, bỏ lỡ thời gian trưởng thành của con. Hiện tại ba mẹ có thời gian nhưng con cũng đã trưởng thành, ba mẹ cũng già rồi.” Ông móc từ trong túi ra một bao lì xì rồi đưa cho anh: “Một chút tấm lòng, ba với mẹ con hi vọng con với Úc Phi cả đời hạnh phúc, gia đình hòa thuận, mọi thứ đều thuận lợi!”
Kỷ Tụng Niên quay đầu nhìn ông, nhận lấy bao lì xì kia: “Cảm ơn ba.”
Vừa lúc Tống Quý Phân và Hàn Úc Phi hái dâu trở về, Hàn Úc Phi cầm rổ chạy chậm qua, chia sẻ cho anh: “Mẹ hái dâu tây cho em mang về ăn.”
Kỷ Tụng Niên giơ tay nhéo nhẹ lên mặt cô: “Hiểu rồi, chú mèo nhỏ thèm ăn.”
Dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời đi, Tống Quý Phân bí mật kéo Hàn Úc Phi sang một bên, Hàn Úc Phi hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Tống Quý Phân nắm lấy tay cô: “Úc Phi, cảm ơn con, có con là phúc phận của Tụng Niên, cũng là phúc phận của ba mẹ.”
Hàn Úc Phi dùng tay còn lại bao bọc lấy tay bà: “Đúng vậy ạ, có ba mẹ có anh ấy, cũng là phúc phận của con.”
Nói xong.
Sau khi rời đi, Hàn Úc Phi nghĩ thầm, cô cũng có một gia đình hoàn chỉnh, đó là nhà của cô và Kỷ Tụng Niên. Tương lai bọn họ còn sẽ có con, bọn họ cũng sẽ trở thành cha mẹ, tới lúc ấy, nhà của bọn họ lại càng hoàn chỉnh.
Kỷ Tụng Niên thấy cô ngồi ở trong xe phát ngốc, kêu cũng không nghe, đành phải vươn tay nhéo gương mặt cô: “Em suy nghĩ gì thế?”
Cảm nhận được đau đớn mới hồi phục tinh thần lại, cô xoa mặt, trả lời anh theo bản năng: “Suy nghĩ về anh.”
Anh “Phụt” một tiếng: “Được, xem như em nghĩ về anh rất nhiều nên đưa bà Kỷ đi hẹn hò nhé.”
Trong mắt Hàn Úc Phi tràn ngập mong chờ, “Được”. Nhưng lại không hỏi đi đâu, bởi vì cô muốn xem người đàn ông đã từng “Lạnh nhạt” với cô sẽ đưa mình đi hẹn hò ở đâu.
Sau khi đến nơi, cô không nói nên lời, không ngờ người đàn ông này lại đưa mình đi xem《Hôn lễ của em》.
Nhìn hai vé xem phim trong tay anh, cô hỏi: “Bác sĩ Kỷ, anh xem xong bộ phim này là muốn chia tay với em phải không?”
Kỷ Tụng Niên nhìn vé xem phim trong tay, vốn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng khi nghe cô gọi mình là “Bác sĩ Kỷ” lại cảm thấy không ổn, nên đành phải thành thật đổ lỗi, nói: “Là Lâm Tư Nhũng nói với anh rằng phim điện ảnh này rất hay, đề cử cho các cặp đôi đi xem, nên anh mới mua.”
Nói xong biểu cảm còn có chút uất ức, anh vươn tay dùng ngón út ngoéo tay cô một cái: “Nếu em không thích, có thể đổi phim khác.”
Đối mặt với sự làm nũng của anh, Hàn Úc Phi chịu không nổi, mười ngón tay đan vào tay anh, nghiêm túc nói: “Mua rồi thì đừng lãng phí, nhưng mà xem xong anh không được chia tay với em đâu đấy.”
Anh cúi người, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em yên tâm, anh sẽ không vì một bộ phim điện ảnh mà chia tay với em, anh chỉ biết càng ngày càng yêu em.” Anh nói xong, vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Cục cưng, em đừng lo lắng, anh sẽ luôn yêu em.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tụng Niên gọi mình là “Cục cưng”, Hàn Úc Phi có chút mừng thầm, ở trong lòng ngực anh hưng phấn kêu lên: “Kỷ Tụng Niên, anh có thể gọi lại một lần nữa không? Em rất thích nghe.”
Kỷ Tụng Niên vùi đầu vào cổ cô, phát ra âm thanh buồn bực: “Cục cưng.”
Cô “Ừm” một tiếng: “Em đây.”
Sau đó Kỷ Tụng Niên buông cánh tay đang ôm eo cô ra, anh đứng dậy, kéo tay cô qua: “Sắp muộn rồi, đi thôi.”
Hàn Úc Phi đi theo ở phía sau, rõ ràng thấy được lỗ tai anh đỏ một mảng, ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng thầm buồn cười, “Không ngờ Kỷ Tụng Niên cũng biết xấu hổ.”
Khi nhìn thấy Vưu Vịnh Từ mặc váy cưới, Châu Tiêu Tề nói chuyện với cô ấy, Hàn Úc Phi đã bật khóc, đặc biệt là ở câu nói:
“Nếu anh có thể trưởng thành sớm hơn
Có phải là sẽ không đánh mất em không.”
Nghe câu nói này, Hàn Úc Phi nghĩ đến một số điều, trong lòng có chút cảm xúc. Thật may mắn, khi trưởng thành, Hàn Úc Phi gặp lại Kỷ Tụng Niên và kết hôn với anh, bọn họ không bỏ lỡ nhau.
Tuy chưa xuất hiện trong thanh xuân của nhau nhưng tương lai còn dài, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương, chúng ta cứ từ từ.
Nghe được tiếng nức nở khe khẽ bên cạnh, Kỷ Tụng Niên quay đầu nhìn cô, mới phát hiện là cô khóc, anh lập tức dùng tay lau nước mắt cho cô nhưng càng lau càng nhiều. Cũng may bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, không có người ở đó, Kỷ Tụng Niên nghiêng người, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên gương mặt cô: “Đừng khóc, có anh đây.”
Một lát sau, Hàn Úc Phi ngừng nức nở, ngẩng đầu nhìn anh: “Kỷ Tụng Niên.”
Anh khẽ đáp lại: “Ừm.”
Nhận được phản hồi, Hàn Úc Phi tìm đến bờ môi anh và hôn lên.
Bởi vì không có kinh nghiệm, không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi của anh. Lúc cô chuẩn bị rời khỏi, ngược lại bị anh đảo khách thành chủ (*), xâm chiếm môi mình.
(*) Đảo khách thành chủ (反客为主): Bị động thành chủ động.
Nhận thấy được có phản ứng, Kỷ Tụng Niên lập tức buông ra, vùi mặt vào cổ cô thở nhẹ.
Hàn Úc Phi hôn chưa đủ, nhỏ giọng hỏi bên tai anh: “Kỷ Tụng Niên, không được sao anh?”
Nghe câu nói này, Kỷ Tụng Niên ở phía dưới cổ cô cười xấu xa, nhẹ nhàng cắn trên cổ cô một ngụm: “Chẳng lẽ em muốn ở đây à?”
Hàn Úc Phi lắc đầu, đỏ mặt nói: “Cái đó… chúng ta trở về đi?”
Kỷ Tụng Niên không nói nhiều lời kéo tay cô đi ra ngoài rạp chiếu phim, đến bãi đỗ xe, anh mở cửa xe cho cô trước: “Đi ăn cơm trước.”
Kỷ Tụng Niên lái xe suốt quãng đường, đến nơi mà lần đầu tiên anh hẹn cô đi ăn cơm. Khi đến nơi, anh lập tức xuống xe mở cửa ra cho cô.
Sau khi khóa xe, anh nắm tay cô chạy chậm vào trong.
Hàn Úc Phi theo không kịp, trong lúc chờ thang máy, anh còn nhìn đồng hồ, cô không nhịn được hỏi:
“Kỷ Tụng Niên, sao nhìn anh có vẻ rất sốt ruột thế.”
Lúc này anh mới quay đầu nhìn cô: “Có à?”
Cô kiên định gật đầu: “Có.”
Anh không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay cô, nói ở trong lòng mình: “Ừm, khá vội, vội vã cầu hôn để trở về ngủ với em.”
Anh không lạnh lùng lạnh nhạt như cô nghĩ, anh cũng là người có d*c vọng. Đối mặt với người mình yêu, anh cũng muốn chiếm làm của riêng, muốn làm điều xấu với cô.
Nhưng khi làm những việc này, anh muốn bù đắp một nghi lễ cho cô, cô gái của anh không thể thiếu những thứ gì.
Tình yêu, hẹn hò, cầu hôn, hôn lễ, anh sẽ cung cấp cho cô đầy đủ.
Kỷ Tụng Niên đưa cô lên sân thượng, được che kín bởi khí cầu, hoa tươi, đèn treo…
Anh đưa cô tới vị trí trung gian, lúc này Hàn Dữ đi ra, trong tay cầm khăn voan màu trắng, mang đến đội lên đầu cô.
Ba Hàn Bách Xuyên cũng đi ra, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm, trao cho cô.
Đến lúc này, Hàn Úc Phi mới hiểu ra, nước mắt lưng tròng: “Kỷ Tụng Niên, anh là… đang cầu hôn sao?”
Anh không nói, chỉ nhìn cô cười, chân phải anh quỳ xuống đất, đầu gối chân trái gập 90 độ, tay phải lấy từ trong túi quần tây đen ra một hộp nhỏ màu đỏ hình vuông rồi mở ra, giơ lên trước mặt cô.
Mấy ngày hôm trước thảo luận chuyện cầu hôn với Hàn Dữ và Lâm Tư Nhũng, anh còn thề son sắt nói bản thân tuyệt đối sẽ không khóc.
Mà giờ phút hiện tại quỳ trên mặt đất, anh cầm nhẫn trên tay có chút run nhè nhẹ, trong mắt cũng ngân ngấn lệ, chỉ cần chớp mắt thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối diện với cô, chậm rãi mở miệng: “Phi Phi, em biết không, thật ra lần đầu tiên em xuất hiện ở bệnh viện, anh đã thích em rồi. Không biết em có cảm thấy anh “bi3n thái” hay không, thật ra lúc đó anh rất mê eo em, khi đó anh nghĩ rằng sao cô gái này gầy như vậy chứ, sau này ở bên em và được ôm em, quả thật em rất gầy.”
“Em nói với anh rằng từ nhỏ em đã thích anh, đây là điều mà anh không ngờ tới, nhưng vẫn cảm ơn em vì đã thích anh lâu như vậy, vất vả cho em rồi.”
Anh nuốt nước bọt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em có đồng ý lấy anh, cho anh một cơ hội để chăm sóc em không?”
Tuy câu cuối cùng hơi cũ nhưng đây là anh, chân thật nhất, hứa hẹn nghiêm túc nhất.
Hàn Úc Phi đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nghiêm túc hỏi hai vấn đề:
“Kỷ Tụng Niên, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?”
Anh trả lời là: “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Thứ hai, cô hỏi: “Sau khi cưới anh, em sẽ không làm bà chủ gia đình, em phải có công việc và tiền bạc của riêng mình, anh không thể ép em làm những việc em không muốn, việc này, anh có thể đồng ý không?”
Đây là cô chừa cho mình một đường lui, lỡ như sau này anh không cần cô nữa, cô vẫn còn tiền bạc với công việc.
Nhưng Hàn Úc Phi không dự đoán được anh sẽ nói như vậy.
Anh gật đầu nói: “Kết hôn với anh, em vẫn tự do như trước, em mãi mãi là chính mình, em mãi mãi có quyền lựa chọn, anh sẽ không dùng hôn nhân để ép buộc em.”
Hàn Úc Phi đưa tay trái: “Em đồng ý.”
Kỷ Tụng Niên đeo nhẫn lên tay cô, hôn lên mu bàn tay cô.
Ngay khi chiếc nhẫn được đeo vào, có người nhảy ra từ chỗ tối hét lên: “Hôn một cái đi.”
Hàn Úc Phi nhìn thoáng qua xung quanh, nước mắt chảy dài. Có người nhà và bạn bè của bọn họ ở đây, có người nhà và bạn bè chứng kiến, đây cũng chính là một loại hạnh phúc.
Âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, ngón tay Kỷ Tụng Niên nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi kết thúc, Hàn Dữ đi tới, đặt tay lên vai Hàn Úc Phi, miễn cưỡng nói:
“Mười Sáu phải thật hạnh phúc nhé.”
Nói xong anh liền rút tay lại rồi rời đi.
Sau khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của “Ba” trên điện thoại, Hàn Úc Phi click mở ra xem, xem xong nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
“Lúc trước ba dễ dàng đồng ý cho các con kết hôn, là bởi vì muốn có người thay ba và anh trai chăm sóc con. Dù sao thì ba và anh trai cũng không thể chăm sóc con cả đời, nửa kia của con mới là người chăm sóc con và đi cùng con đến hết cuộc đời. Lúc này, ba thật sự muốn buông tay, con gái nhỏ lớn lên trong tay ba hiện tại đã thật sự lấy chồng, công chúa nhỏ của ba, mãi mãi hạnh phúc nhé.
Gia đình mãi mãi là điểm tựa của con. Nếu cậu ta bắt nạt con, hãy nhớ kỹ, con còn gia đình, con còn có ba và anh trai.”
Giữa trưa ăn cơm xong, Tống Quý Phân rủ Hàn Úc Phi đi hái dâu ở sau vườn hoa.
Cô đồng ý rồi xuống dưới, cầm rổ đi theo Tống Quý Phân, Hàn Úc Phi đang định ngồi xổm xuống hái dâu tây thì bị mẹ Kỷ kéo lên: “Con đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với mẹ là được rồi, con không cần hái đâu.”
Hàn Úc Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà, lúc này Tống Quý Phân nói: “Sườn xám đẹp như vậy, là con tự may sao?”
Cô ngượng ngùng vuốt tóc, nói: “Vâng ạ.”
“Nghe Tụng Niên nói, con là nhà thiết kế sườn xám, còn là một nhiếp ảnh gia, có đúng không?” Tống Quý Phân hỏi.
Lúc này Hàn Úc Phi tràn đầy tự tin gật đầu trả lời: “Vâng, mẹ.”
Tống Quý Phân cẩn thận hỏi: “Lần sau con có thể thiết kế cho mẹ một bộ được không? Mẹ cũng muốn mặc.”
“Đương nhiên không thành vấn đề ạ.” Cô thoải mái trả lời.
Bên kia chỉ có Kỷ Tụng Niên và ba Kỷ ở nhà, không khí có vẻ hơi căng thẳng và xấu hổ.
Hai người ngồi ở một bên sô pha, im lặng không lên tiếng. Vì Kỷ Niên muốn phá tan sự xấu hổ nên ho nhẹ hai tiếng, phát ra giọng nói hiền từ: “Công việc thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi ạ.” Giọng nói anh nhẹ nhàng.
Kỷ Niên xấu hổ sờ đầu gối, lời nói thấm thía nói: “Công việc của bác sĩ rất bận, nhưng vẫn phải dành thời gian cho người nhà.”
Kỷ Tụng Niên lạnh nhạt mà “Dạ” một tiếng.
Một lát sau, Kỷ Niên nghĩ tới trước kia, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Khi con còn nhỏ, bởi vì công việc của ba với mẹ con rất bận nên rất ít khi quan tâm đ ến con, bỏ lỡ thời gian trưởng thành của con. Hiện tại ba mẹ có thời gian nhưng con cũng đã trưởng thành, ba mẹ cũng già rồi.” Ông móc từ trong túi ra một bao lì xì rồi đưa cho anh: “Một chút tấm lòng, ba với mẹ con hi vọng con với Úc Phi cả đời hạnh phúc, gia đình hòa thuận, mọi thứ đều thuận lợi!”
Kỷ Tụng Niên quay đầu nhìn ông, nhận lấy bao lì xì kia: “Cảm ơn ba.”
Vừa lúc Tống Quý Phân và Hàn Úc Phi hái dâu trở về, Hàn Úc Phi cầm rổ chạy chậm qua, chia sẻ cho anh: “Mẹ hái dâu tây cho em mang về ăn.”
Kỷ Tụng Niên giơ tay nhéo nhẹ lên mặt cô: “Hiểu rồi, chú mèo nhỏ thèm ăn.”
Dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời đi, Tống Quý Phân bí mật kéo Hàn Úc Phi sang một bên, Hàn Úc Phi hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Tống Quý Phân nắm lấy tay cô: “Úc Phi, cảm ơn con, có con là phúc phận của Tụng Niên, cũng là phúc phận của ba mẹ.”
Hàn Úc Phi dùng tay còn lại bao bọc lấy tay bà: “Đúng vậy ạ, có ba mẹ có anh ấy, cũng là phúc phận của con.”
Nói xong.
Sau khi rời đi, Hàn Úc Phi nghĩ thầm, cô cũng có một gia đình hoàn chỉnh, đó là nhà của cô và Kỷ Tụng Niên. Tương lai bọn họ còn sẽ có con, bọn họ cũng sẽ trở thành cha mẹ, tới lúc ấy, nhà của bọn họ lại càng hoàn chỉnh.
Kỷ Tụng Niên thấy cô ngồi ở trong xe phát ngốc, kêu cũng không nghe, đành phải vươn tay nhéo gương mặt cô: “Em suy nghĩ gì thế?”
Cảm nhận được đau đớn mới hồi phục tinh thần lại, cô xoa mặt, trả lời anh theo bản năng: “Suy nghĩ về anh.”
Anh “Phụt” một tiếng: “Được, xem như em nghĩ về anh rất nhiều nên đưa bà Kỷ đi hẹn hò nhé.”
Trong mắt Hàn Úc Phi tràn ngập mong chờ, “Được”. Nhưng lại không hỏi đi đâu, bởi vì cô muốn xem người đàn ông đã từng “Lạnh nhạt” với cô sẽ đưa mình đi hẹn hò ở đâu.
Sau khi đến nơi, cô không nói nên lời, không ngờ người đàn ông này lại đưa mình đi xem《Hôn lễ của em》.
Nhìn hai vé xem phim trong tay anh, cô hỏi: “Bác sĩ Kỷ, anh xem xong bộ phim này là muốn chia tay với em phải không?”
Kỷ Tụng Niên nhìn vé xem phim trong tay, vốn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng khi nghe cô gọi mình là “Bác sĩ Kỷ” lại cảm thấy không ổn, nên đành phải thành thật đổ lỗi, nói: “Là Lâm Tư Nhũng nói với anh rằng phim điện ảnh này rất hay, đề cử cho các cặp đôi đi xem, nên anh mới mua.”
Nói xong biểu cảm còn có chút uất ức, anh vươn tay dùng ngón út ngoéo tay cô một cái: “Nếu em không thích, có thể đổi phim khác.”
Đối mặt với sự làm nũng của anh, Hàn Úc Phi chịu không nổi, mười ngón tay đan vào tay anh, nghiêm túc nói: “Mua rồi thì đừng lãng phí, nhưng mà xem xong anh không được chia tay với em đâu đấy.”
Anh cúi người, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em yên tâm, anh sẽ không vì một bộ phim điện ảnh mà chia tay với em, anh chỉ biết càng ngày càng yêu em.” Anh nói xong, vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Cục cưng, em đừng lo lắng, anh sẽ luôn yêu em.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tụng Niên gọi mình là “Cục cưng”, Hàn Úc Phi có chút mừng thầm, ở trong lòng ngực anh hưng phấn kêu lên: “Kỷ Tụng Niên, anh có thể gọi lại một lần nữa không? Em rất thích nghe.”
Kỷ Tụng Niên vùi đầu vào cổ cô, phát ra âm thanh buồn bực: “Cục cưng.”
Cô “Ừm” một tiếng: “Em đây.”
Sau đó Kỷ Tụng Niên buông cánh tay đang ôm eo cô ra, anh đứng dậy, kéo tay cô qua: “Sắp muộn rồi, đi thôi.”
Hàn Úc Phi đi theo ở phía sau, rõ ràng thấy được lỗ tai anh đỏ một mảng, ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng thầm buồn cười, “Không ngờ Kỷ Tụng Niên cũng biết xấu hổ.”
Khi nhìn thấy Vưu Vịnh Từ mặc váy cưới, Châu Tiêu Tề nói chuyện với cô ấy, Hàn Úc Phi đã bật khóc, đặc biệt là ở câu nói:
“Nếu anh có thể trưởng thành sớm hơn
Có phải là sẽ không đánh mất em không.”
Nghe câu nói này, Hàn Úc Phi nghĩ đến một số điều, trong lòng có chút cảm xúc. Thật may mắn, khi trưởng thành, Hàn Úc Phi gặp lại Kỷ Tụng Niên và kết hôn với anh, bọn họ không bỏ lỡ nhau.
Tuy chưa xuất hiện trong thanh xuân của nhau nhưng tương lai còn dài, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương, chúng ta cứ từ từ.
Nghe được tiếng nức nở khe khẽ bên cạnh, Kỷ Tụng Niên quay đầu nhìn cô, mới phát hiện là cô khóc, anh lập tức dùng tay lau nước mắt cho cô nhưng càng lau càng nhiều. Cũng may bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, không có người ở đó, Kỷ Tụng Niên nghiêng người, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên gương mặt cô: “Đừng khóc, có anh đây.”
Một lát sau, Hàn Úc Phi ngừng nức nở, ngẩng đầu nhìn anh: “Kỷ Tụng Niên.”
Anh khẽ đáp lại: “Ừm.”
Nhận được phản hồi, Hàn Úc Phi tìm đến bờ môi anh và hôn lên.
Bởi vì không có kinh nghiệm, không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi của anh. Lúc cô chuẩn bị rời khỏi, ngược lại bị anh đảo khách thành chủ (*), xâm chiếm môi mình.
(*) Đảo khách thành chủ (反客为主): Bị động thành chủ động.
Nhận thấy được có phản ứng, Kỷ Tụng Niên lập tức buông ra, vùi mặt vào cổ cô thở nhẹ.
Hàn Úc Phi hôn chưa đủ, nhỏ giọng hỏi bên tai anh: “Kỷ Tụng Niên, không được sao anh?”
Nghe câu nói này, Kỷ Tụng Niên ở phía dưới cổ cô cười xấu xa, nhẹ nhàng cắn trên cổ cô một ngụm: “Chẳng lẽ em muốn ở đây à?”
Hàn Úc Phi lắc đầu, đỏ mặt nói: “Cái đó… chúng ta trở về đi?”
Kỷ Tụng Niên không nói nhiều lời kéo tay cô đi ra ngoài rạp chiếu phim, đến bãi đỗ xe, anh mở cửa xe cho cô trước: “Đi ăn cơm trước.”
Kỷ Tụng Niên lái xe suốt quãng đường, đến nơi mà lần đầu tiên anh hẹn cô đi ăn cơm. Khi đến nơi, anh lập tức xuống xe mở cửa ra cho cô.
Sau khi khóa xe, anh nắm tay cô chạy chậm vào trong.
Hàn Úc Phi theo không kịp, trong lúc chờ thang máy, anh còn nhìn đồng hồ, cô không nhịn được hỏi:
“Kỷ Tụng Niên, sao nhìn anh có vẻ rất sốt ruột thế.”
Lúc này anh mới quay đầu nhìn cô: “Có à?”
Cô kiên định gật đầu: “Có.”
Anh không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay cô, nói ở trong lòng mình: “Ừm, khá vội, vội vã cầu hôn để trở về ngủ với em.”
Anh không lạnh lùng lạnh nhạt như cô nghĩ, anh cũng là người có d*c vọng. Đối mặt với người mình yêu, anh cũng muốn chiếm làm của riêng, muốn làm điều xấu với cô.
Nhưng khi làm những việc này, anh muốn bù đắp một nghi lễ cho cô, cô gái của anh không thể thiếu những thứ gì.
Tình yêu, hẹn hò, cầu hôn, hôn lễ, anh sẽ cung cấp cho cô đầy đủ.
Kỷ Tụng Niên đưa cô lên sân thượng, được che kín bởi khí cầu, hoa tươi, đèn treo…
Anh đưa cô tới vị trí trung gian, lúc này Hàn Dữ đi ra, trong tay cầm khăn voan màu trắng, mang đến đội lên đầu cô.
Ba Hàn Bách Xuyên cũng đi ra, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm, trao cho cô.
Đến lúc này, Hàn Úc Phi mới hiểu ra, nước mắt lưng tròng: “Kỷ Tụng Niên, anh là… đang cầu hôn sao?”
Anh không nói, chỉ nhìn cô cười, chân phải anh quỳ xuống đất, đầu gối chân trái gập 90 độ, tay phải lấy từ trong túi quần tây đen ra một hộp nhỏ màu đỏ hình vuông rồi mở ra, giơ lên trước mặt cô.
Mấy ngày hôm trước thảo luận chuyện cầu hôn với Hàn Dữ và Lâm Tư Nhũng, anh còn thề son sắt nói bản thân tuyệt đối sẽ không khóc.
Mà giờ phút hiện tại quỳ trên mặt đất, anh cầm nhẫn trên tay có chút run nhè nhẹ, trong mắt cũng ngân ngấn lệ, chỉ cần chớp mắt thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối diện với cô, chậm rãi mở miệng: “Phi Phi, em biết không, thật ra lần đầu tiên em xuất hiện ở bệnh viện, anh đã thích em rồi. Không biết em có cảm thấy anh “bi3n thái” hay không, thật ra lúc đó anh rất mê eo em, khi đó anh nghĩ rằng sao cô gái này gầy như vậy chứ, sau này ở bên em và được ôm em, quả thật em rất gầy.”
“Em nói với anh rằng từ nhỏ em đã thích anh, đây là điều mà anh không ngờ tới, nhưng vẫn cảm ơn em vì đã thích anh lâu như vậy, vất vả cho em rồi.”
Anh nuốt nước bọt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em có đồng ý lấy anh, cho anh một cơ hội để chăm sóc em không?”
Tuy câu cuối cùng hơi cũ nhưng đây là anh, chân thật nhất, hứa hẹn nghiêm túc nhất.
Hàn Úc Phi đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nghiêm túc hỏi hai vấn đề:
“Kỷ Tụng Niên, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?”
Anh trả lời là: “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Thứ hai, cô hỏi: “Sau khi cưới anh, em sẽ không làm bà chủ gia đình, em phải có công việc và tiền bạc của riêng mình, anh không thể ép em làm những việc em không muốn, việc này, anh có thể đồng ý không?”
Đây là cô chừa cho mình một đường lui, lỡ như sau này anh không cần cô nữa, cô vẫn còn tiền bạc với công việc.
Nhưng Hàn Úc Phi không dự đoán được anh sẽ nói như vậy.
Anh gật đầu nói: “Kết hôn với anh, em vẫn tự do như trước, em mãi mãi là chính mình, em mãi mãi có quyền lựa chọn, anh sẽ không dùng hôn nhân để ép buộc em.”
Hàn Úc Phi đưa tay trái: “Em đồng ý.”
Kỷ Tụng Niên đeo nhẫn lên tay cô, hôn lên mu bàn tay cô.
Ngay khi chiếc nhẫn được đeo vào, có người nhảy ra từ chỗ tối hét lên: “Hôn một cái đi.”
Hàn Úc Phi nhìn thoáng qua xung quanh, nước mắt chảy dài. Có người nhà và bạn bè của bọn họ ở đây, có người nhà và bạn bè chứng kiến, đây cũng chính là một loại hạnh phúc.
Âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, ngón tay Kỷ Tụng Niên nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi kết thúc, Hàn Dữ đi tới, đặt tay lên vai Hàn Úc Phi, miễn cưỡng nói:
“Mười Sáu phải thật hạnh phúc nhé.”
Nói xong anh liền rút tay lại rồi rời đi.
Sau khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của “Ba” trên điện thoại, Hàn Úc Phi click mở ra xem, xem xong nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
“Lúc trước ba dễ dàng đồng ý cho các con kết hôn, là bởi vì muốn có người thay ba và anh trai chăm sóc con. Dù sao thì ba và anh trai cũng không thể chăm sóc con cả đời, nửa kia của con mới là người chăm sóc con và đi cùng con đến hết cuộc đời. Lúc này, ba thật sự muốn buông tay, con gái nhỏ lớn lên trong tay ba hiện tại đã thật sự lấy chồng, công chúa nhỏ của ba, mãi mãi hạnh phúc nhé.
Gia đình mãi mãi là điểm tựa của con. Nếu cậu ta bắt nạt con, hãy nhớ kỹ, con còn gia đình, con còn có ba và anh trai.”