Chương 2
7.
Tôi cũng không sợ, cảm thấy so với quỷ thì cô ta cũng chẳng hù dọa tôi được bao nhiêu.
Không ngờ tôi còn chưa kịp làm gì thì cô ta đã gây họa lớn.
8.
Hôm thi cuối cùng, chỉ còn 10 phút nữa hết giờ, Hắc Vô Thường rất hiếm khi dùng điện thoại lại gửi cho tôi một tin nhắn.
[Sân thể dục, đến đây.]
Hắn lạnh lùng gửi qua mấy chữ nhưng lại khiến tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tôi nhanh chóng ôm balo chạy đi một mạch, còn chưa đến nơi đã nhìn thấy một cuộc khói dày đặc bốc lên từ sân thể dục.
Mã Nhã Nhã cùng hai tùy tùng ngồi giữa một đống đồ cúng liên tục nói chuyện: “Những thứ này đều lấy từ trong tủ đồ của Âm Cửu Tư.”
Cô ta cầm xấp tiền giấy trên tay liên tục ném vào đống lửa.
“Cô ta toàn nói những lời phong kiến mê tín, còn vu oan cho tớ lấy cắp đồ của cô ta, chắc chắn là cô ta đã dùng những thứ này để ám tớ.”
Cô ta nói xong liền khóc tu tu.
“Ô ô tối hôm qua tớ bị ác quỷ hù dọa đến tận khuya.”
“Cô ta bắt nạt cậu như vậy, trường học không quản sao?”
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, hai tùy tùng của cô ta còn ném hẳn một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn và một bàn mạt chược vào trong đống lửa.
Tôi hoảng sợ nhìn tình huống trước mặt.
Những món đồ này đều là của bọn quỷ giao phó cho tôi, muốn tôi thay chúng đóng góp cho việc xây Diêm La điện sau đó hoàn thành nguyện vọng của bọn nó.
Bên trên từng món đều có tên và ký hiệu của bọn nó. Cô ta cứ lung tung mà đốt như vậy không chỉ không thực hiện được nguyện vọng mà còn sẽ bị phản phệ, có thể sẽ mang đến tai họa lớn.
Còn chưa kịp hô lớn ngăn cản đã nhìn thấy Mã Nhã Nhã tiếp tục ném một quyển sách vào đống lửa.
Bầu trời đột nhiên tối sầm, cả sân thể dục lâm vào bóng tối.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi rơi lộp bộp xuống đất. Nhất thời cảm giác sợ hãi như một cái kén nhanh chóng vây lấy tôi.
Cách một khoảng gần 10 mét phía trước chính là quyển sách đang bị đốt cháy đến mức còn có vài tiếng lửa tanh tách kêu lên. Đó chính là bản thiết kế Diêm La điện do một vạn con quỷ tỉ mỉ cần cù lao động trong một trăm năm mới hoàn thành nó.
Hiện tại nó đã bị đốt cháy, những nỗ lực trước giờ của bầy quỷ đều tốn công vô ích. Mà tôi, người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này sợ là cũng không thoát khỏi việc bị ác quỷ đeo bám.
Thậm chí còn có thể phải dùng cái mạng nhỏ này để chuộc lại lỗi lầm!
Tôi lao về phía trước theo phản xạ, dùng tay không nhấc quyển sách ra khỏi đống lửa đang cháy dữ dội.
Đáng tiếc, chỉ còn lại một nửa.
9.
Tôi nhìn Mã Nhã Nhã đang lộ vẻ xấu hổ trong thoáng chốc, sau đó cô ta cũng bất chấp mặt dày mà hất cằm lên một cách ngạo mạn nói:
“Hừ, Âm Cửu Tư cô suốt ngày nói chuyện giả thần giả quỷ, còn nhét đống đồ này trong tủ quần áo là có ý gì? Giải thích chút đi chứ?”
Nói xong cô ta còn dùng chân đá đống đồ cúng bên cạnh vào đống lửa làm ngọn lửa càng bùng lên dữ dội.
Đã có thêm vài học sinh tò mò đến xem, ánh mắt nhìn tôi chăm chú tìm tòi như cũng cùng thắc mắc với cô ta.
Dù sao trong mắt mọi người, đồ cúng cũng không phải thứ gì tốt đẹp để mang theo bên người. Có học sinh bình thường nào sẽ giấu những thứ này trong ký túc xá không?
Nhưng tôi cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ, quỳ trên đất lật hết trang sách này đến trang sách khác, xem xét thật kỹ những trang bị cháy đen.
Thấy tôi trầm mặc không nói, Mã Nhã Nhã cho rằng bản thân chiếm lý nên càng tự tin hơn. Cô ta nhận định nhất định hôm nay phải cho tôi một bài học, liền hùng hổ đứng trước mặt tôi cao giọng nói:
“Cô dùng những thứ này để nguyền rủa tôi đúng không?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đã làm gì, tốt hơn hết là cô nên tự mình khai ra đi!”
Tôi mặc kệ cô ta đứng bên cạnh líu lo, tiếp tục lật từng trang thẳng đến trang cuối cùng.
Xem ra vẫn có thể khôi phục lại, tôi ngồi phịch xuống đất thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mã Nhã Nhã vẫn không ngừng nhìn tôi chằm chằm, lời nói càng lúc càng khó nghe: “ Âm Cửu Tư, cô bị điếc rồi sao? Hay là sợ bị trường đuổi học nên giả ngu rồi?”
Tôi ngước mắt nhìn cô ta, nhìn thấy phía sau cô ta đông nghìn nghịt một vạn con lệ quỷ, đều là những khuôn mặt khá quen thuộc đối với tôi.
Mã Nhã Nhã dám đốt đồ mà bọn nó bỏ công làm ra, bọn nó đến đây là để đòi cô ta bồi thường.
Tôi nhìn bọn nó cung kính gật đầu chào hỏi, trong lòng không rõ là tư vị gì, cũng gật gật đầu đáp lời.
Mã Nhã Nhã thấy tôi hành động khác thường, cũng giật mình quay đầu nhìn về phía sau lưng cô ta.
Một cảnh tượng hoành tráng nha! Đáng tiếc cô ta lại chẳng nhìn thấy.
Thật giống một bầy quỷ xã hội đen túm tụm cùng nhau làm chuyện xấu!
Tôi phì cười ra tiếng với ý nghĩ kì quái này.
Thấy tôi cười to, Mã Nhã Nhã lập tức xù lông. Cô ta lao về phía tôi muốn nắm lấy tóc tôi lôi kéo, cũng may tôi phản ứng nhanh, nhanh chóng túm tay cô ta vặn ngược lại.
Thấy cô ta giật mình sửng sốt vì bị tôi túm lấy, thậm chí bọn quỷ cũng sững sờ không dám thở mạnh vì động tác vừa rồi của tôi, tôi cũng không muốn đôi co thêm liền kéo cô ta hướng về phía ký túc xá.
“Theo tôi, tôi sẽ cho cô xem hậu quả những gì cô đã gây ra.”
Tôi còn không quên quay đầu cảnh báo hai cô nàng chân chó của cô ta:
“Nếu các cô không muốn cũng gánh hậu quả thì nhanh chóng dọn dẹp chỗ này đi.”
10.
Những người vây xem đều bị màn này làm cho sợ ngây người.
Tôi cũng mặc kệ bọn họ mà đi về phía trước, đi được vài bước liền nhìn thấy một công nhân vệ sinh mặc bộ đồ màu cam chói mắt đứng ở phía trước.
Tôi vội vàng buông tay.
Mã Nhã Nhã thoát khỏi trói buộc liền ngẩng đầu, sau đó hoảng sợ trợn mắt.
“Nhã Nhã”, giọng nói khàn khàn yếu ớt của người phụ nữ trung niên vang lên cắt ngang suy nghĩ của Mã Nhã Nhã.
Cô ta ngước mắt nhìn lên một cách lạnh lùng, ánh mắt ẩn hiện tia sắc bén, sau đó lại rất tự nhiên vờ như không quen biết người trước mặt mà chỉnh lại dây đeo balo.
Đúng lúc này một tên tùy tùng của cô ta bước đên: “Công nhân vệ sinh này quen biết Mã Nhã Nhã sao?”
“Chắc là quen đi. Không phải Mã Nhã Nhã rất hay đi làm từ thiện sao? Tôi cũng từng gặp người này trước đây đứng ở cổng trường, chắc là người được Mã Nhã Nhã tài trợ.”
“Có tiền thật tốt, còn có thể giống Mã Nhã Nhã đi làm từ thiện khắp nơi nha!”
Những lời nói này càng lúc càng nhiều, chui vào tai người phụ nữ trung niên kia khiến vẻ mặt xấu hổ trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà ta càng lúc càng nhiều.
Người phụ nữ trung niên làn da ngăm đen đứng dưới ánh mặt trời, do dự gọi một tiếng: “Nhã Nhã.”
Vẻ mặt Mã Nhã Nhã cứng đờ. Tôi nhìn gương mặt cô ta đang liên tục co giật và cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình. Cuối cùng, cô ta hít một hơi thật sâu, nặn ra nụ cười nhẹ đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
“Bà cần tiền sao? Tại sao lại đến tìm một học sinh trung học như tôi?”
Cô ta lấy từ trong túi ra 500 tệ đưa cho người phụ nữ trung niên nói: “Dạo này tôi khá bận, lần sau bà cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần phải cố tình đến đây chờ tôi.”
Nói xong còn săn sóc lau mồ hôi cho người phụ nữ trung niên, cứ như sợ người khác nhìn thấy cô ta không đủ lương thiện, kỳ thật tay cô ta ngay cả chạm vào cũng chưa chạm đến.
Đối với những người nghèo khổ, làn da của họ vô cùng khô ráp, làm sao có thể so sánh với làn da mịn màng búng ra sữa như của Mã Nhã Nhã.
Ai mà ngờ được bọn họ là mẹ con chứ.
Mọi người xung quanh nhao nhao khen ngợi cô ta lương thiện, có người còn nói rằng ai cưới được cô ta chắc chắn là tổ tiên ba đời phù hộ, tìm đâu ra một người con dâu vừa có ngoại hình vừa có gia thế như cô ta.
“Mã Nhã Nhã có phải đem không đủ tiền mặt không? Chỉ đưa có 500 tệ? Đợi về nhà chuyển khoản thêm sao?”
“Không phải Mã Nhã Nhã cũng nói lần sau sẽ chuyển khoản sao, nếu cậu còn không tin thì đi hỏi cô ta đi.”
Tôi cười lạnh.
Vì muốn xây dựng hình tượng bạch phú mỹ mà nhẫn tâm nói mẹ mình là người nghèo nhận trợ cấp từ thiện, còn bản thân mình thành người đi làm từ thiện.
Vậy mà cô ta cũng nói được.
Người phụ nữ trung niên cầm trên tay tờ 500 tệ trầm mặc hồi lâu sau đó gấp lại đưa cho Mã Nhã Nhã.
Bà ta miễn cưỡng nhìn Mã Nhã Nhã, đưa tay muốn chạm vào cô ta nhưng Mã Nhã Nhã lại tránh đi giống như bàn tay ấy là thứ gì đó rất kinh tởm.
Nháy mắt đó, ánh mắt người phụ nữ trung niên và tôi cũng chạm nhau, nhìn bà ta ljch sự mỉm cười với tôi, tôi cũng nhẹ gật đầu đáp lại. Mã Nhã Nhã nhìn thấy màn này chợt căng thẳng nhìn về phía tôi.
Tôi cũng phục hồi tinh thần, kéo tay cô ta lướt qua người phụ nữ trung niên kia tiếp tục đi về hướng ký túc xá.
Tôi không quay đầu nhìn lại cũng biết mẹ của Mã Nhã Nhã đã dần tiêu tán.
Đáy lòng tôi chua xót, trầm mặc nhếch khóe miệng.
Con oán quỷ ngồi trên vai Mã Nhã Nhã trêu chọc nói: “Trước khi đến chầu Diêm Vương còn gặp phải tình cảnh này, nếu là tôi chắc tôi liền nổi điên mà trở thành ác quỷ mất.”
Tôi nhẹ giọng đáp lời hắn: “Ngươi đã thành ác quỷ rồi!”
Oán quỷ: …
Tôi đã học được rất nhiều thứ khi làm một quỷ sai. Khi một con quỷ còn quá nhiều vướng bận ở thế gian, xuống âm phủ dù không phạm quá nhiều sai lầm cũng sẽ rất khó để đi đầu thai.
Nhưng nếu họ đã sống một cuộc sống vất vả, vẫn sẽ có nơi thuộc về họ.
11.
Trong ký túc xá.
Tôi đột nhiên không còn tâm tư giáo huấn Mã Nhã Nhã nữa.
Mẹ của Mã Nhã Nhã cũng đã không còn, lòng tôi vốn cũng không cảm thấy thoải mái.
Nhưng Mã Nhã Nhã lại không muốn buông tha, cô ta ném mạnh ba lô xuống bàn vừa chống hai tay vừa la lối: “Cô tưởng chỉ cần bà già nghèo kiết xác đó xuất hiện thì sẽ khiến tôi khó xử sao? Cô nằm mơ!”
Nghe xưng hô của cô ta với mẹ mình, tôi đỏ hốc mắt và không chút do dự tát cô ta một cái.
“Cái tát này tôi thay mẹ cô đánh cô, cô còn có lương tâm không? Mẹ cô vất cả làm 5, 6 công việc cùng lúc để nuôi sống cô, cô không biết ơn ngược lại còn đối xử với mẹ mình như vậy?”
Mã Nhã Nhã trừng mắt tức giận đưa tay muốn đánh trả nhưng bị tôi chặn lại: “Làm nhiều việc thì sao? Bà ta có thể bỏ ra 10 nghìn tệ ra để tôi đi học khiêu vũ không? Tôi cần bà ta chắc?”
Tôi tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Cô thật sự cảm thấy cô không sai sao?”
Cô ta đáp lại bằng một giọng điệu hống hách: “Nếu không thì để bà ta làm mẹ cô đi, để bà ta nuôi cô rồi cô cảm thấy biết ơn bà ta!”
…
Cuộc tranh cãi kịch liệt của chúng tôi lấy sự trầm mặc của tôi để kết thúc. Tôi thật sự không muốn nhiều lời với một người như cô ta liền quay người đóng rầm cửa bỏ đi.
Trên đời vốn dĩ có quá nhiều khổ sở cùng bất đắc dĩ, tôi hiện tại chỉ muốn nghiêm túc làm tốt cái chức quỷ sai nho nhỏ này của mình.
Tôi cũng không sợ, cảm thấy so với quỷ thì cô ta cũng chẳng hù dọa tôi được bao nhiêu.
Không ngờ tôi còn chưa kịp làm gì thì cô ta đã gây họa lớn.
8.
Hôm thi cuối cùng, chỉ còn 10 phút nữa hết giờ, Hắc Vô Thường rất hiếm khi dùng điện thoại lại gửi cho tôi một tin nhắn.
[Sân thể dục, đến đây.]
Hắn lạnh lùng gửi qua mấy chữ nhưng lại khiến tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tôi nhanh chóng ôm balo chạy đi một mạch, còn chưa đến nơi đã nhìn thấy một cuộc khói dày đặc bốc lên từ sân thể dục.
Mã Nhã Nhã cùng hai tùy tùng ngồi giữa một đống đồ cúng liên tục nói chuyện: “Những thứ này đều lấy từ trong tủ đồ của Âm Cửu Tư.”
Cô ta cầm xấp tiền giấy trên tay liên tục ném vào đống lửa.
“Cô ta toàn nói những lời phong kiến mê tín, còn vu oan cho tớ lấy cắp đồ của cô ta, chắc chắn là cô ta đã dùng những thứ này để ám tớ.”
Cô ta nói xong liền khóc tu tu.
“Ô ô tối hôm qua tớ bị ác quỷ hù dọa đến tận khuya.”
“Cô ta bắt nạt cậu như vậy, trường học không quản sao?”
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, hai tùy tùng của cô ta còn ném hẳn một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn và một bàn mạt chược vào trong đống lửa.
Tôi hoảng sợ nhìn tình huống trước mặt.
Những món đồ này đều là của bọn quỷ giao phó cho tôi, muốn tôi thay chúng đóng góp cho việc xây Diêm La điện sau đó hoàn thành nguyện vọng của bọn nó.
Bên trên từng món đều có tên và ký hiệu của bọn nó. Cô ta cứ lung tung mà đốt như vậy không chỉ không thực hiện được nguyện vọng mà còn sẽ bị phản phệ, có thể sẽ mang đến tai họa lớn.
Còn chưa kịp hô lớn ngăn cản đã nhìn thấy Mã Nhã Nhã tiếp tục ném một quyển sách vào đống lửa.
Bầu trời đột nhiên tối sầm, cả sân thể dục lâm vào bóng tối.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi rơi lộp bộp xuống đất. Nhất thời cảm giác sợ hãi như một cái kén nhanh chóng vây lấy tôi.
Cách một khoảng gần 10 mét phía trước chính là quyển sách đang bị đốt cháy đến mức còn có vài tiếng lửa tanh tách kêu lên. Đó chính là bản thiết kế Diêm La điện do một vạn con quỷ tỉ mỉ cần cù lao động trong một trăm năm mới hoàn thành nó.
Hiện tại nó đã bị đốt cháy, những nỗ lực trước giờ của bầy quỷ đều tốn công vô ích. Mà tôi, người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này sợ là cũng không thoát khỏi việc bị ác quỷ đeo bám.
Thậm chí còn có thể phải dùng cái mạng nhỏ này để chuộc lại lỗi lầm!
Tôi lao về phía trước theo phản xạ, dùng tay không nhấc quyển sách ra khỏi đống lửa đang cháy dữ dội.
Đáng tiếc, chỉ còn lại một nửa.
9.
Tôi nhìn Mã Nhã Nhã đang lộ vẻ xấu hổ trong thoáng chốc, sau đó cô ta cũng bất chấp mặt dày mà hất cằm lên một cách ngạo mạn nói:
“Hừ, Âm Cửu Tư cô suốt ngày nói chuyện giả thần giả quỷ, còn nhét đống đồ này trong tủ quần áo là có ý gì? Giải thích chút đi chứ?”
Nói xong cô ta còn dùng chân đá đống đồ cúng bên cạnh vào đống lửa làm ngọn lửa càng bùng lên dữ dội.
Đã có thêm vài học sinh tò mò đến xem, ánh mắt nhìn tôi chăm chú tìm tòi như cũng cùng thắc mắc với cô ta.
Dù sao trong mắt mọi người, đồ cúng cũng không phải thứ gì tốt đẹp để mang theo bên người. Có học sinh bình thường nào sẽ giấu những thứ này trong ký túc xá không?
Nhưng tôi cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ, quỳ trên đất lật hết trang sách này đến trang sách khác, xem xét thật kỹ những trang bị cháy đen.
Thấy tôi trầm mặc không nói, Mã Nhã Nhã cho rằng bản thân chiếm lý nên càng tự tin hơn. Cô ta nhận định nhất định hôm nay phải cho tôi một bài học, liền hùng hổ đứng trước mặt tôi cao giọng nói:
“Cô dùng những thứ này để nguyền rủa tôi đúng không?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đã làm gì, tốt hơn hết là cô nên tự mình khai ra đi!”
Tôi mặc kệ cô ta đứng bên cạnh líu lo, tiếp tục lật từng trang thẳng đến trang cuối cùng.
Xem ra vẫn có thể khôi phục lại, tôi ngồi phịch xuống đất thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mã Nhã Nhã vẫn không ngừng nhìn tôi chằm chằm, lời nói càng lúc càng khó nghe: “ Âm Cửu Tư, cô bị điếc rồi sao? Hay là sợ bị trường đuổi học nên giả ngu rồi?”
Tôi ngước mắt nhìn cô ta, nhìn thấy phía sau cô ta đông nghìn nghịt một vạn con lệ quỷ, đều là những khuôn mặt khá quen thuộc đối với tôi.
Mã Nhã Nhã dám đốt đồ mà bọn nó bỏ công làm ra, bọn nó đến đây là để đòi cô ta bồi thường.
Tôi nhìn bọn nó cung kính gật đầu chào hỏi, trong lòng không rõ là tư vị gì, cũng gật gật đầu đáp lời.
Mã Nhã Nhã thấy tôi hành động khác thường, cũng giật mình quay đầu nhìn về phía sau lưng cô ta.
Một cảnh tượng hoành tráng nha! Đáng tiếc cô ta lại chẳng nhìn thấy.
Thật giống một bầy quỷ xã hội đen túm tụm cùng nhau làm chuyện xấu!
Tôi phì cười ra tiếng với ý nghĩ kì quái này.
Thấy tôi cười to, Mã Nhã Nhã lập tức xù lông. Cô ta lao về phía tôi muốn nắm lấy tóc tôi lôi kéo, cũng may tôi phản ứng nhanh, nhanh chóng túm tay cô ta vặn ngược lại.
Thấy cô ta giật mình sửng sốt vì bị tôi túm lấy, thậm chí bọn quỷ cũng sững sờ không dám thở mạnh vì động tác vừa rồi của tôi, tôi cũng không muốn đôi co thêm liền kéo cô ta hướng về phía ký túc xá.
“Theo tôi, tôi sẽ cho cô xem hậu quả những gì cô đã gây ra.”
Tôi còn không quên quay đầu cảnh báo hai cô nàng chân chó của cô ta:
“Nếu các cô không muốn cũng gánh hậu quả thì nhanh chóng dọn dẹp chỗ này đi.”
10.
Những người vây xem đều bị màn này làm cho sợ ngây người.
Tôi cũng mặc kệ bọn họ mà đi về phía trước, đi được vài bước liền nhìn thấy một công nhân vệ sinh mặc bộ đồ màu cam chói mắt đứng ở phía trước.
Tôi vội vàng buông tay.
Mã Nhã Nhã thoát khỏi trói buộc liền ngẩng đầu, sau đó hoảng sợ trợn mắt.
“Nhã Nhã”, giọng nói khàn khàn yếu ớt của người phụ nữ trung niên vang lên cắt ngang suy nghĩ của Mã Nhã Nhã.
Cô ta ngước mắt nhìn lên một cách lạnh lùng, ánh mắt ẩn hiện tia sắc bén, sau đó lại rất tự nhiên vờ như không quen biết người trước mặt mà chỉnh lại dây đeo balo.
Đúng lúc này một tên tùy tùng của cô ta bước đên: “Công nhân vệ sinh này quen biết Mã Nhã Nhã sao?”
“Chắc là quen đi. Không phải Mã Nhã Nhã rất hay đi làm từ thiện sao? Tôi cũng từng gặp người này trước đây đứng ở cổng trường, chắc là người được Mã Nhã Nhã tài trợ.”
“Có tiền thật tốt, còn có thể giống Mã Nhã Nhã đi làm từ thiện khắp nơi nha!”
Những lời nói này càng lúc càng nhiều, chui vào tai người phụ nữ trung niên kia khiến vẻ mặt xấu hổ trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà ta càng lúc càng nhiều.
Người phụ nữ trung niên làn da ngăm đen đứng dưới ánh mặt trời, do dự gọi một tiếng: “Nhã Nhã.”
Vẻ mặt Mã Nhã Nhã cứng đờ. Tôi nhìn gương mặt cô ta đang liên tục co giật và cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình. Cuối cùng, cô ta hít một hơi thật sâu, nặn ra nụ cười nhẹ đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
“Bà cần tiền sao? Tại sao lại đến tìm một học sinh trung học như tôi?”
Cô ta lấy từ trong túi ra 500 tệ đưa cho người phụ nữ trung niên nói: “Dạo này tôi khá bận, lần sau bà cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần phải cố tình đến đây chờ tôi.”
Nói xong còn săn sóc lau mồ hôi cho người phụ nữ trung niên, cứ như sợ người khác nhìn thấy cô ta không đủ lương thiện, kỳ thật tay cô ta ngay cả chạm vào cũng chưa chạm đến.
Đối với những người nghèo khổ, làn da của họ vô cùng khô ráp, làm sao có thể so sánh với làn da mịn màng búng ra sữa như của Mã Nhã Nhã.
Ai mà ngờ được bọn họ là mẹ con chứ.
Mọi người xung quanh nhao nhao khen ngợi cô ta lương thiện, có người còn nói rằng ai cưới được cô ta chắc chắn là tổ tiên ba đời phù hộ, tìm đâu ra một người con dâu vừa có ngoại hình vừa có gia thế như cô ta.
“Mã Nhã Nhã có phải đem không đủ tiền mặt không? Chỉ đưa có 500 tệ? Đợi về nhà chuyển khoản thêm sao?”
“Không phải Mã Nhã Nhã cũng nói lần sau sẽ chuyển khoản sao, nếu cậu còn không tin thì đi hỏi cô ta đi.”
Tôi cười lạnh.
Vì muốn xây dựng hình tượng bạch phú mỹ mà nhẫn tâm nói mẹ mình là người nghèo nhận trợ cấp từ thiện, còn bản thân mình thành người đi làm từ thiện.
Vậy mà cô ta cũng nói được.
Người phụ nữ trung niên cầm trên tay tờ 500 tệ trầm mặc hồi lâu sau đó gấp lại đưa cho Mã Nhã Nhã.
Bà ta miễn cưỡng nhìn Mã Nhã Nhã, đưa tay muốn chạm vào cô ta nhưng Mã Nhã Nhã lại tránh đi giống như bàn tay ấy là thứ gì đó rất kinh tởm.
Nháy mắt đó, ánh mắt người phụ nữ trung niên và tôi cũng chạm nhau, nhìn bà ta ljch sự mỉm cười với tôi, tôi cũng nhẹ gật đầu đáp lại. Mã Nhã Nhã nhìn thấy màn này chợt căng thẳng nhìn về phía tôi.
Tôi cũng phục hồi tinh thần, kéo tay cô ta lướt qua người phụ nữ trung niên kia tiếp tục đi về hướng ký túc xá.
Tôi không quay đầu nhìn lại cũng biết mẹ của Mã Nhã Nhã đã dần tiêu tán.
Đáy lòng tôi chua xót, trầm mặc nhếch khóe miệng.
Con oán quỷ ngồi trên vai Mã Nhã Nhã trêu chọc nói: “Trước khi đến chầu Diêm Vương còn gặp phải tình cảnh này, nếu là tôi chắc tôi liền nổi điên mà trở thành ác quỷ mất.”
Tôi nhẹ giọng đáp lời hắn: “Ngươi đã thành ác quỷ rồi!”
Oán quỷ: …
Tôi đã học được rất nhiều thứ khi làm một quỷ sai. Khi một con quỷ còn quá nhiều vướng bận ở thế gian, xuống âm phủ dù không phạm quá nhiều sai lầm cũng sẽ rất khó để đi đầu thai.
Nhưng nếu họ đã sống một cuộc sống vất vả, vẫn sẽ có nơi thuộc về họ.
11.
Trong ký túc xá.
Tôi đột nhiên không còn tâm tư giáo huấn Mã Nhã Nhã nữa.
Mẹ của Mã Nhã Nhã cũng đã không còn, lòng tôi vốn cũng không cảm thấy thoải mái.
Nhưng Mã Nhã Nhã lại không muốn buông tha, cô ta ném mạnh ba lô xuống bàn vừa chống hai tay vừa la lối: “Cô tưởng chỉ cần bà già nghèo kiết xác đó xuất hiện thì sẽ khiến tôi khó xử sao? Cô nằm mơ!”
Nghe xưng hô của cô ta với mẹ mình, tôi đỏ hốc mắt và không chút do dự tát cô ta một cái.
“Cái tát này tôi thay mẹ cô đánh cô, cô còn có lương tâm không? Mẹ cô vất cả làm 5, 6 công việc cùng lúc để nuôi sống cô, cô không biết ơn ngược lại còn đối xử với mẹ mình như vậy?”
Mã Nhã Nhã trừng mắt tức giận đưa tay muốn đánh trả nhưng bị tôi chặn lại: “Làm nhiều việc thì sao? Bà ta có thể bỏ ra 10 nghìn tệ ra để tôi đi học khiêu vũ không? Tôi cần bà ta chắc?”
Tôi tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Cô thật sự cảm thấy cô không sai sao?”
Cô ta đáp lại bằng một giọng điệu hống hách: “Nếu không thì để bà ta làm mẹ cô đi, để bà ta nuôi cô rồi cô cảm thấy biết ơn bà ta!”
…
Cuộc tranh cãi kịch liệt của chúng tôi lấy sự trầm mặc của tôi để kết thúc. Tôi thật sự không muốn nhiều lời với một người như cô ta liền quay người đóng rầm cửa bỏ đi.
Trên đời vốn dĩ có quá nhiều khổ sở cùng bất đắc dĩ, tôi hiện tại chỉ muốn nghiêm túc làm tốt cái chức quỷ sai nho nhỏ này của mình.