Chương 4
16.
Tôi giả vờ trấn định nở nụ cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, cô cũng đến rút tiền?”
Tôi cứng ngắc bước đến cạnh Mã Nhã Nhã, nhìn vào cửa sổ quầy đối diện ra hiệu nháy mắt với nhân viên ngân hàng.
Nhưng bọn nó chỉ là những con quỷ chỉ biết lao động cắm cúi không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Mã Nhã Nhã thấy tôi có vẻ sợ hãi liền vô cùng vui vẻ.
Cô ta nhìn tôi đắc ý nói: “Không phải cô để mấy con quỷ kia hù dọa tôi sao? Sao vậy? Bây giờ lại sợ quỷ rồi à?”
Nói xong liền hớn hở đưa các chứng từ đến cho nhân viên trong quầy nói: “Phiền anh nhanh đóng dấu cho tôi.”
Tôi nhanh chóng liếc mắt nhìn đống giấy tờ viết ba chữ Mã Nhã Nhã vô cùng xinh đẹp kia.
Đúng như tôi dự đoán, cô ta đang bị Nguyên Quỷ Mộ lợi dụng.
Nhìn Mã Nhã Nhã bị người ta đem bán còn giúp hắn đếm tiền, thậm chí còn hưng phấn như vậy, tôi liền cảm thấy cô ta cũng quá ngu ngốc.
Tôi siết chặt điện thoại di động trong túi, thầm mắng Hắc Vô Thường cũng quá là không đáng tin cậy. Bình thường tôi nhận điện thoại của anh ta nhanh như vậy, đến khi có chuyện cầu cứu anh ta thì anh ta lại im bặt.
Khi nhân viên ngân hàng giơ cao con dấu chuẩn bị ấn xuống, điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo vang. Chết tiệt, sao lại gọi tới đúng lúc như vậy chứ!
Tôi không nghĩ nhiều nữa lập tức rút ra vài lá bùa ném về phía Nguyên Quỷ Mộ rồi nhanh chóng nhận điện thoại và hét lớn: “Ác quỷ ngàn năm Nguyên Quỷ Mộ, ngân hàng Thiên Địa, đến mau!”
Nguyên Quỷ Mộ bất ngờ không kịp đề phòng trước hành động của tôi. Tôi nhìn lá bùa càng lúc càng bay đến gần hắn, nhìn thấy hắn biến thành một đống khí đen bốc mùi hôi thối nồng nặc tách ra khỏi người tên đạo sĩ.
Thấy vậy, tôi nhanh chóng tiến lên kéo tay Mã Nhã Nhã lùi lại. Trước khi Hắc Vô Thường đến đây, một quỷ sai như tôi phải đảm bảo sinh mạng của Mã Nhã Nhã được an toàn, đồng thời cũng tránh cho cô ta ở bên cạnh gây rối tăng thêm độ khó để bắt con ác quỷ này.
17.
Nguyên Quỷ Mộ sau khi rời khỏi thân thể ký chủ liền có chút suy yếu.
Hắn ta cũng không ngốc, liền muốn tìm cho mình một vật chủ thay thế mới, vì vậy nhanh chóng lao về phía Mã Nhã Nhã.
Chỉ 10 giây trôi qua, hắn ta đã hoàn toàn đánh bay đám lệ quỷ trong ngân hàng, thậm chí còn khoét một cái lỗ thật lớn trên mặt đất.
Mã Nhã Nhã đứng sau lưng tôi hét lên sợ hãi, liên tục ôm lấy cánh tay tôi cầu xin tôi cứu cô ta.
Nhưng ba cái công phu mèo cào của tôi dùng để dọa tiểu quỷ thì còn có thể, chứ làm sao đấu lại một con ác quỷ đã tu luyện ngàn năm. Điều tôi có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian đợi Hắc Vô Thường đến, vì vậy, tôi không ngừng ném những lá bùa còn lại về phía hắn thẳng đến khi không còn một lá bùa nào.
Có lẽ Hắc Vô Thường đã không kịp đến đây.
Tôi lùi về phía góc tường, không còn đường lui.
Mã Nhã Nhã đã sợ đến mức chân đứng không vững, ngồi phịch xuống đất cuộn người liên tục la khóc thất thanh.
Nguyên Quỷ Mộ đến gần bắt lấy cô ta, đưa tay lên đỉnh đầu như muốn hút hết sinh khí của cô ta. Mã Nhã Nhã dần dần giống như một con rối không còn sức sống càng ngày càng héo úa.
Mắt thấy Nguyên Quỷ Mộ sắp thành công hút hết sinh khí của cô ta, đột nhiên một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện đánh bay con ác quỷ khiến hắn không thể không buông Mã Nhã Nhã ra.
Tôi nhanh chóng đỡ lấy cơ thể cô ta rơi từ trên cao xuống, ngẩng đầu nhìn liền thấy Nguyên Quỷ Mộ đang bị bao phủ bởi một ngọn lửa xanh kỳ quái.
Ngọn lửa xanh kia như tự bốc ra từ linh hồn của một con quỷ, ôm chặt Nguyên Quỷ Mộ ép hắn phải buông Mã Nhã Nhã ra. Trước khi tôi ngất đi vì hoảng sợ, rốt cục nhận ra con quỷ kia là ai.
Đó là mẹ của Mã Nhã Nhã.
Bà ấy ôm chặt con ác quỷ trong tay, liên tục ép bản thân phát ra ngọn lửa màu xanh nhằm ngăn cản hắn làm hại đến con gái bà. Trước khi bà ấy tiêu tán phần linh hồn kia của mình, tôi còn nhìn thấy bà ấy quay đầu lại nhìn Mã Nhã Nhã nở nụ cười đầy yêu thương.
Nháy mắt ấy, bà ấy dường như cũng đang nói: “Đừng sợ, mẹ bảo vệ con.”
18.
Sau khi tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện cả cái ngân hàng Thiên địa này giống như vừa chịu qua một cơn bão lớn.
Con ác quỷ ngàn năm Nguyên Quỷ Mộ đã hoàn toàn tiêu tán, Mã Nhã Nhã cũng không có việc gì mà tỉnh dậy.
Hắc Vô Thường nói rằng mẹ của Mã Nhã Nhã đã chọn cách thiêu cháy linh hồn mình làm nguồn sức mạnh để cứu con gái bà ấy.
Trước đó khi bà ấy vừa qua đời, bà ấy cũng không chịu đến nơi mà hắn sắp xếp rửa sạch oán khí để đầu thai.
Tôi rơi vào trầm mặc rất lâu, cố gắng tìm kiếm một tia đau buồn hay thống khổ trên mặt cô ta nhưng hoàn toàn không có.
Cô ta chỉ hoảng loạn mà ngồi ngẩn người ở đó.
19.
Sau chuyện này, Hắc Vô Thường cũng cấm bọn quỷ đến làm phiền Mã Nhã Nhã.
Mẹ của Mã Nhã Nhã đã hi sinh đổi lấy sự bình an cho cô ta.
Tôi cũng không đề cập tới tờ vé số kia nữa, xem cô ta giống như một người xa lạ.
Nhưng cô ta lại bắt đầu bị ám ảnh bởi những tà thuật của Đạo giáo. Cô ta treo rất nhiều sợi dây đỏ, bình hồ lô và kiếm gỗ đào khắp phòng ký túc xá. Cuối cùng còn tin lời mấy tên đạo sĩ lừa bịp bỏ một số tiền lớn để nuôi một tiểu quỷ. Cô ta chuyển con quỷ nhỏ đến ký túc xá ngay sau khi triệu hồi được và chủ động nói chuyện này với tôi.
“ Âm Cửu Tư, dùng di vật và x á c người thân thật sự có thể nuôi được tiểu quỷ, khiến nó nghe lời hơn đúng chứ?”
Tôi bất ngờ thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta còn chưa hạ táng cho mẹ mình, trong lòng một trận dự cảm không tốt.
“Xác ai?”
“Cô đừng quản chuyện này!”
Ánh mắt cô ta kiên định nhìn tôi, hỏi lại: “Lời này có thật không?”
Tôi nhìn bên trong cái lọ trên tay cô ta một bào thai xanh xanh tím tím chưa thành hình, tức giận đến nghẹn cổ.
Mã Nhã Nhã dường như tin chắc những lời này là thật, hỏi tôi chẳng qua cũng chỉ vì tìm thêm chút yên tâm cho nhũng việc cô ta chuẩn bị làm.
Tôi lạnh giọng lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu quỷ c h ế t yểu nuôi dù có tốt hay không cũng sẽ bị cắn trả, cô tốt nhất nên trả nó về đi.”
Cô ta cười khẩy: “Thế nào? Sợ tiểu quỷ này tôi nuôi lớn được liền quay lại xử lý cô? Sợ rồi à?”
“Chỉ cần cô không khiêu khích tôi trước, tôi cũng sẽ không để nó công kích cô.”
Tôi xem thường nhìn lại.
Đúng là nước đổ đầu vịt.
Mã Nhã Nhã đặt cái lọ thủy tinh lên bàn cạnh một đống kẹo rồi liên tục lẩm bẩm: “Ngươi ngoan ngoãn giúp ta kiếm thật nhiều tiền và một người bạn trai giàu có, ta sẽ mua cho ngươi nhiều kẹo hơn.”
Vài ngày sau.
Mã Nhã Nhã thực sự quen được một người bạn trai là phú nhị đại học ở trường bên cạnh trường tôi. Hắn tên Khương Hải Nam, là một tên củ cải đào hoa chỉ biết ăn chơi trác táng.
Nhưng dường như Mã Nhã Nhã rất hài lòng.
Mỗi ngày cô ta đều xách túi hàng hiệu được một chiếc xe sang trọng đón đi.
Trông cô ta rất hạnh phúc.
Cho đến một ngày cô ta chuyển đồ ra khỏi ký túc xá đến sống cùng tên công tử Khương Hải Nam kia.
20.
Chiều thứ sáu, ngày mà Mã Nhã Nhã thường trở về ký túc xá cho con tiểu quỷ kia ăn.
Tôi đi đến dưới lầu ký túc xá liền bắt gặp Mã Nhã Nhã đang đứng cùng Khương Hải Nam. Hắn ta dựa vào xe thể thao hướng phía tôi huýt sáo.
“Người đẹp đi đâu đấy? Anh đây chở em đi nhé?”
Mã Nhã Nhã nghe hắn nói chuyện lưu manh với tôi liền trừng mắt, ôm hắn nhõng nhẽo nói: “Trước mặt em còn đùa giỡn con gái nhà người ta hả?”
Khương Hải Nam cười khẩy nhéo mông cô ta, sau khi quay đầu vứt cho tôi một cái mị nhãn liền ôm cô ta rời đi.
Cùng đêm hôm đó, tôi nhận được bức ảnh cơ bụng sáu múi của Khương Hải Nam cùng một dãy số phòng khách sạn.
Tôi liền chụp ảnh màn hình lại gửi cho Mã Nhã Nhã, đoán chừng cô ta sẽ rất tức giận cho xem.
21.
Hai ngày cuối tuần tôi đều đến nghĩa trang.
Mấy ngày nay tôi đều mơ thấy một vài giấc mơ kỳ quái, mơ thấy mình bị thứ gì đó liếm chân khi đang ở trong lớp học.
Đến khi trở lại ký túc xá, tôi liền phát hiện ra con tiểu quỷ kia đã thay đổi từ tím tái sang phấn nộn hồng hào.
Con tiểu quỷ này chuẩn bị hồi sinh.
Nó vui vẻ bay vài vòng xung quanh tôi, la lớn: “Cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ.”
Tôi nghe nó gọi liền ngốc lăng, chẳng lẽ Mã Nhã Nhã hiến thân làm vợ con tiểu quỷ này rồi?
Tôi đứng dậy bước đến chỗ đặt cái lọ thủy tinh tìm kiếm những thứ Mã Nhã Nhã cúng lên cho nó. Kết quả liền tìm thấy một cái quần lót của tôi trong đống đồ linh tinh đó.
Mã Nhã Nhã, khốn kiếp!
22.
Tôi nắm chặt lá bùa màu vàng trong tay, quyết định siêu độ cho con tiểu quỷ này. Nhưng lá bùa cứ luôn rơi ra mỗi khi tôi muốn dán nó lên cái bình.
Trong lòng tôi lộp bộp rơi xuống.
Tôi muốn đi tìm Mã Nhã Nhã nói chuyện cho rõ ràng, liền chạy đến phòng giải phẩu, nơi cất giữ th i thể mẹ Mã Nhã Nhã.
Sau khi mẹ Mã Nhã Nhã mất, cô ta cũng nhận được một khoản tiền bồi thường nhưng vẫn chưa thỏa mãn, vì vậy bán luôn x á c mẹ mình cho phòng giải phẩu này.
Tôi mạnh mẽ đẩy cửa phòng giải phẩu ra, quả nhiên gặp được Mã Nhã Nhã đang ở đây.
Cô ta đang cầm một ngọn nến đặt trên cằm mẹ mình như đang thực hiện một nghi thức rất quan trọng nào đó.
Th i t h ể mẹ cô ta đã không còn chút da thịt nào, chỉ còn lại một đống xương cốt khô quắt đen sì.
Tôi đột ngột xuất hiện khiến Mã Nhã Nhã đang căng thẳng cũng hoàn toàn sụp đổ. Cô ta khóc lóc oán trách tôi: “Dựa vào cái gì mọi người đều chỉ thích cô? Ngay cả Khương Hải Nam trước đây yêu tôi như vậy cũng thích cô?”
Nói xong cô ta lại cười lên một cách điên cuồng: “Để tôi xem cô còn có thể sống được bao lâu, tôi đã giao dịch với tiểu quỷ, nguyện vọng của tôi chính là cô phải ch ế t!”
Cô ta cười đến mức mặt mày vặn vẹo: “Cô cứ chờ đấy đi!”
“Xong chưa?”, giọng nói của Hắc Vô Thường đột ngột vang lên trong căn phòng.
Anh ta xuất hiện phía sau Mã Nhã Nhã, một tay nắm tiểu quỷ một tay bắt lấy cô ta nói: “Người phải c h ết là con tiểu quỷ này, thật đáng tiếc!”
23.
Nghe nói Mã Nhã Nhã điên rồi.
Nghe nói cô ta được Khương Hải Nam đưa lên núi đi chơi cùng đám phú nhị đại, trở về liền phát điên.
Tôi ôm bó hoa đến trước mộ mẹ của Mã Nhã Nhã, đặt xuống và hỏi Hắc Vô Thường: “Không phải xây Diêm La điện rất bận sao? Sao còn phải làm chuyện này?”
Anh ta nói: “Tôi đến tiễn bà ấy đi đầu thai."
Tôi không hiểu, nhìn anh ta.
“Mã Nhã Nhã dùng thân x á c mẹ cô ta nuôi dưỡng tiểu quỷ, tiểu quỷ lại cắn trả Mã Nhã Nhã, đánh thức tia hồn phách cuối cùng của mẹ cô ta.”
Anh ta cười: “Tình mẫu tử quả thật to lớn.”
Tôi nhìn về phía ảnh chụp mẹ Mã Nhã Nhã trên bia mộ, bà ấy cười lên trông rất từ ái mặc dù làn da đã đen sạm và có rất nhiều nếp nhăn.
Bà ấy là một người mẹ tuyệt vời.
(HOÀN)
Tôi giả vờ trấn định nở nụ cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, cô cũng đến rút tiền?”
Tôi cứng ngắc bước đến cạnh Mã Nhã Nhã, nhìn vào cửa sổ quầy đối diện ra hiệu nháy mắt với nhân viên ngân hàng.
Nhưng bọn nó chỉ là những con quỷ chỉ biết lao động cắm cúi không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Mã Nhã Nhã thấy tôi có vẻ sợ hãi liền vô cùng vui vẻ.
Cô ta nhìn tôi đắc ý nói: “Không phải cô để mấy con quỷ kia hù dọa tôi sao? Sao vậy? Bây giờ lại sợ quỷ rồi à?”
Nói xong liền hớn hở đưa các chứng từ đến cho nhân viên trong quầy nói: “Phiền anh nhanh đóng dấu cho tôi.”
Tôi nhanh chóng liếc mắt nhìn đống giấy tờ viết ba chữ Mã Nhã Nhã vô cùng xinh đẹp kia.
Đúng như tôi dự đoán, cô ta đang bị Nguyên Quỷ Mộ lợi dụng.
Nhìn Mã Nhã Nhã bị người ta đem bán còn giúp hắn đếm tiền, thậm chí còn hưng phấn như vậy, tôi liền cảm thấy cô ta cũng quá ngu ngốc.
Tôi siết chặt điện thoại di động trong túi, thầm mắng Hắc Vô Thường cũng quá là không đáng tin cậy. Bình thường tôi nhận điện thoại của anh ta nhanh như vậy, đến khi có chuyện cầu cứu anh ta thì anh ta lại im bặt.
Khi nhân viên ngân hàng giơ cao con dấu chuẩn bị ấn xuống, điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo vang. Chết tiệt, sao lại gọi tới đúng lúc như vậy chứ!
Tôi không nghĩ nhiều nữa lập tức rút ra vài lá bùa ném về phía Nguyên Quỷ Mộ rồi nhanh chóng nhận điện thoại và hét lớn: “Ác quỷ ngàn năm Nguyên Quỷ Mộ, ngân hàng Thiên Địa, đến mau!”
Nguyên Quỷ Mộ bất ngờ không kịp đề phòng trước hành động của tôi. Tôi nhìn lá bùa càng lúc càng bay đến gần hắn, nhìn thấy hắn biến thành một đống khí đen bốc mùi hôi thối nồng nặc tách ra khỏi người tên đạo sĩ.
Thấy vậy, tôi nhanh chóng tiến lên kéo tay Mã Nhã Nhã lùi lại. Trước khi Hắc Vô Thường đến đây, một quỷ sai như tôi phải đảm bảo sinh mạng của Mã Nhã Nhã được an toàn, đồng thời cũng tránh cho cô ta ở bên cạnh gây rối tăng thêm độ khó để bắt con ác quỷ này.
17.
Nguyên Quỷ Mộ sau khi rời khỏi thân thể ký chủ liền có chút suy yếu.
Hắn ta cũng không ngốc, liền muốn tìm cho mình một vật chủ thay thế mới, vì vậy nhanh chóng lao về phía Mã Nhã Nhã.
Chỉ 10 giây trôi qua, hắn ta đã hoàn toàn đánh bay đám lệ quỷ trong ngân hàng, thậm chí còn khoét một cái lỗ thật lớn trên mặt đất.
Mã Nhã Nhã đứng sau lưng tôi hét lên sợ hãi, liên tục ôm lấy cánh tay tôi cầu xin tôi cứu cô ta.
Nhưng ba cái công phu mèo cào của tôi dùng để dọa tiểu quỷ thì còn có thể, chứ làm sao đấu lại một con ác quỷ đã tu luyện ngàn năm. Điều tôi có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian đợi Hắc Vô Thường đến, vì vậy, tôi không ngừng ném những lá bùa còn lại về phía hắn thẳng đến khi không còn một lá bùa nào.
Có lẽ Hắc Vô Thường đã không kịp đến đây.
Tôi lùi về phía góc tường, không còn đường lui.
Mã Nhã Nhã đã sợ đến mức chân đứng không vững, ngồi phịch xuống đất cuộn người liên tục la khóc thất thanh.
Nguyên Quỷ Mộ đến gần bắt lấy cô ta, đưa tay lên đỉnh đầu như muốn hút hết sinh khí của cô ta. Mã Nhã Nhã dần dần giống như một con rối không còn sức sống càng ngày càng héo úa.
Mắt thấy Nguyên Quỷ Mộ sắp thành công hút hết sinh khí của cô ta, đột nhiên một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện đánh bay con ác quỷ khiến hắn không thể không buông Mã Nhã Nhã ra.
Tôi nhanh chóng đỡ lấy cơ thể cô ta rơi từ trên cao xuống, ngẩng đầu nhìn liền thấy Nguyên Quỷ Mộ đang bị bao phủ bởi một ngọn lửa xanh kỳ quái.
Ngọn lửa xanh kia như tự bốc ra từ linh hồn của một con quỷ, ôm chặt Nguyên Quỷ Mộ ép hắn phải buông Mã Nhã Nhã ra. Trước khi tôi ngất đi vì hoảng sợ, rốt cục nhận ra con quỷ kia là ai.
Đó là mẹ của Mã Nhã Nhã.
Bà ấy ôm chặt con ác quỷ trong tay, liên tục ép bản thân phát ra ngọn lửa màu xanh nhằm ngăn cản hắn làm hại đến con gái bà. Trước khi bà ấy tiêu tán phần linh hồn kia của mình, tôi còn nhìn thấy bà ấy quay đầu lại nhìn Mã Nhã Nhã nở nụ cười đầy yêu thương.
Nháy mắt ấy, bà ấy dường như cũng đang nói: “Đừng sợ, mẹ bảo vệ con.”
18.
Sau khi tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện cả cái ngân hàng Thiên địa này giống như vừa chịu qua một cơn bão lớn.
Con ác quỷ ngàn năm Nguyên Quỷ Mộ đã hoàn toàn tiêu tán, Mã Nhã Nhã cũng không có việc gì mà tỉnh dậy.
Hắc Vô Thường nói rằng mẹ của Mã Nhã Nhã đã chọn cách thiêu cháy linh hồn mình làm nguồn sức mạnh để cứu con gái bà ấy.
Trước đó khi bà ấy vừa qua đời, bà ấy cũng không chịu đến nơi mà hắn sắp xếp rửa sạch oán khí để đầu thai.
Tôi rơi vào trầm mặc rất lâu, cố gắng tìm kiếm một tia đau buồn hay thống khổ trên mặt cô ta nhưng hoàn toàn không có.
Cô ta chỉ hoảng loạn mà ngồi ngẩn người ở đó.
19.
Sau chuyện này, Hắc Vô Thường cũng cấm bọn quỷ đến làm phiền Mã Nhã Nhã.
Mẹ của Mã Nhã Nhã đã hi sinh đổi lấy sự bình an cho cô ta.
Tôi cũng không đề cập tới tờ vé số kia nữa, xem cô ta giống như một người xa lạ.
Nhưng cô ta lại bắt đầu bị ám ảnh bởi những tà thuật của Đạo giáo. Cô ta treo rất nhiều sợi dây đỏ, bình hồ lô và kiếm gỗ đào khắp phòng ký túc xá. Cuối cùng còn tin lời mấy tên đạo sĩ lừa bịp bỏ một số tiền lớn để nuôi một tiểu quỷ. Cô ta chuyển con quỷ nhỏ đến ký túc xá ngay sau khi triệu hồi được và chủ động nói chuyện này với tôi.
“ Âm Cửu Tư, dùng di vật và x á c người thân thật sự có thể nuôi được tiểu quỷ, khiến nó nghe lời hơn đúng chứ?”
Tôi bất ngờ thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta còn chưa hạ táng cho mẹ mình, trong lòng một trận dự cảm không tốt.
“Xác ai?”
“Cô đừng quản chuyện này!”
Ánh mắt cô ta kiên định nhìn tôi, hỏi lại: “Lời này có thật không?”
Tôi nhìn bên trong cái lọ trên tay cô ta một bào thai xanh xanh tím tím chưa thành hình, tức giận đến nghẹn cổ.
Mã Nhã Nhã dường như tin chắc những lời này là thật, hỏi tôi chẳng qua cũng chỉ vì tìm thêm chút yên tâm cho nhũng việc cô ta chuẩn bị làm.
Tôi lạnh giọng lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu quỷ c h ế t yểu nuôi dù có tốt hay không cũng sẽ bị cắn trả, cô tốt nhất nên trả nó về đi.”
Cô ta cười khẩy: “Thế nào? Sợ tiểu quỷ này tôi nuôi lớn được liền quay lại xử lý cô? Sợ rồi à?”
“Chỉ cần cô không khiêu khích tôi trước, tôi cũng sẽ không để nó công kích cô.”
Tôi xem thường nhìn lại.
Đúng là nước đổ đầu vịt.
Mã Nhã Nhã đặt cái lọ thủy tinh lên bàn cạnh một đống kẹo rồi liên tục lẩm bẩm: “Ngươi ngoan ngoãn giúp ta kiếm thật nhiều tiền và một người bạn trai giàu có, ta sẽ mua cho ngươi nhiều kẹo hơn.”
Vài ngày sau.
Mã Nhã Nhã thực sự quen được một người bạn trai là phú nhị đại học ở trường bên cạnh trường tôi. Hắn tên Khương Hải Nam, là một tên củ cải đào hoa chỉ biết ăn chơi trác táng.
Nhưng dường như Mã Nhã Nhã rất hài lòng.
Mỗi ngày cô ta đều xách túi hàng hiệu được một chiếc xe sang trọng đón đi.
Trông cô ta rất hạnh phúc.
Cho đến một ngày cô ta chuyển đồ ra khỏi ký túc xá đến sống cùng tên công tử Khương Hải Nam kia.
20.
Chiều thứ sáu, ngày mà Mã Nhã Nhã thường trở về ký túc xá cho con tiểu quỷ kia ăn.
Tôi đi đến dưới lầu ký túc xá liền bắt gặp Mã Nhã Nhã đang đứng cùng Khương Hải Nam. Hắn ta dựa vào xe thể thao hướng phía tôi huýt sáo.
“Người đẹp đi đâu đấy? Anh đây chở em đi nhé?”
Mã Nhã Nhã nghe hắn nói chuyện lưu manh với tôi liền trừng mắt, ôm hắn nhõng nhẽo nói: “Trước mặt em còn đùa giỡn con gái nhà người ta hả?”
Khương Hải Nam cười khẩy nhéo mông cô ta, sau khi quay đầu vứt cho tôi một cái mị nhãn liền ôm cô ta rời đi.
Cùng đêm hôm đó, tôi nhận được bức ảnh cơ bụng sáu múi của Khương Hải Nam cùng một dãy số phòng khách sạn.
Tôi liền chụp ảnh màn hình lại gửi cho Mã Nhã Nhã, đoán chừng cô ta sẽ rất tức giận cho xem.
21.
Hai ngày cuối tuần tôi đều đến nghĩa trang.
Mấy ngày nay tôi đều mơ thấy một vài giấc mơ kỳ quái, mơ thấy mình bị thứ gì đó liếm chân khi đang ở trong lớp học.
Đến khi trở lại ký túc xá, tôi liền phát hiện ra con tiểu quỷ kia đã thay đổi từ tím tái sang phấn nộn hồng hào.
Con tiểu quỷ này chuẩn bị hồi sinh.
Nó vui vẻ bay vài vòng xung quanh tôi, la lớn: “Cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ.”
Tôi nghe nó gọi liền ngốc lăng, chẳng lẽ Mã Nhã Nhã hiến thân làm vợ con tiểu quỷ này rồi?
Tôi đứng dậy bước đến chỗ đặt cái lọ thủy tinh tìm kiếm những thứ Mã Nhã Nhã cúng lên cho nó. Kết quả liền tìm thấy một cái quần lót của tôi trong đống đồ linh tinh đó.
Mã Nhã Nhã, khốn kiếp!
22.
Tôi nắm chặt lá bùa màu vàng trong tay, quyết định siêu độ cho con tiểu quỷ này. Nhưng lá bùa cứ luôn rơi ra mỗi khi tôi muốn dán nó lên cái bình.
Trong lòng tôi lộp bộp rơi xuống.
Tôi muốn đi tìm Mã Nhã Nhã nói chuyện cho rõ ràng, liền chạy đến phòng giải phẩu, nơi cất giữ th i thể mẹ Mã Nhã Nhã.
Sau khi mẹ Mã Nhã Nhã mất, cô ta cũng nhận được một khoản tiền bồi thường nhưng vẫn chưa thỏa mãn, vì vậy bán luôn x á c mẹ mình cho phòng giải phẩu này.
Tôi mạnh mẽ đẩy cửa phòng giải phẩu ra, quả nhiên gặp được Mã Nhã Nhã đang ở đây.
Cô ta đang cầm một ngọn nến đặt trên cằm mẹ mình như đang thực hiện một nghi thức rất quan trọng nào đó.
Th i t h ể mẹ cô ta đã không còn chút da thịt nào, chỉ còn lại một đống xương cốt khô quắt đen sì.
Tôi đột ngột xuất hiện khiến Mã Nhã Nhã đang căng thẳng cũng hoàn toàn sụp đổ. Cô ta khóc lóc oán trách tôi: “Dựa vào cái gì mọi người đều chỉ thích cô? Ngay cả Khương Hải Nam trước đây yêu tôi như vậy cũng thích cô?”
Nói xong cô ta lại cười lên một cách điên cuồng: “Để tôi xem cô còn có thể sống được bao lâu, tôi đã giao dịch với tiểu quỷ, nguyện vọng của tôi chính là cô phải ch ế t!”
Cô ta cười đến mức mặt mày vặn vẹo: “Cô cứ chờ đấy đi!”
“Xong chưa?”, giọng nói của Hắc Vô Thường đột ngột vang lên trong căn phòng.
Anh ta xuất hiện phía sau Mã Nhã Nhã, một tay nắm tiểu quỷ một tay bắt lấy cô ta nói: “Người phải c h ết là con tiểu quỷ này, thật đáng tiếc!”
23.
Nghe nói Mã Nhã Nhã điên rồi.
Nghe nói cô ta được Khương Hải Nam đưa lên núi đi chơi cùng đám phú nhị đại, trở về liền phát điên.
Tôi ôm bó hoa đến trước mộ mẹ của Mã Nhã Nhã, đặt xuống và hỏi Hắc Vô Thường: “Không phải xây Diêm La điện rất bận sao? Sao còn phải làm chuyện này?”
Anh ta nói: “Tôi đến tiễn bà ấy đi đầu thai."
Tôi không hiểu, nhìn anh ta.
“Mã Nhã Nhã dùng thân x á c mẹ cô ta nuôi dưỡng tiểu quỷ, tiểu quỷ lại cắn trả Mã Nhã Nhã, đánh thức tia hồn phách cuối cùng của mẹ cô ta.”
Anh ta cười: “Tình mẫu tử quả thật to lớn.”
Tôi nhìn về phía ảnh chụp mẹ Mã Nhã Nhã trên bia mộ, bà ấy cười lên trông rất từ ái mặc dù làn da đã đen sạm và có rất nhiều nếp nhăn.
Bà ấy là một người mẹ tuyệt vời.
(HOÀN)