Chương 52
Bạch Giảo Giảo cầm rìu chữa cháy chém ngã từng con quái vậ, Bùi Ngang cùng Phương Quận quơ gậy sắt ngăn trở quái vật nhào đi lên, Bạch Kình giơ súng phun lửa, ngọn lửa quấn chặt đầu quái vật khiến chúng nó hoàn toàn mất đi năng lực phân biệt phương hướng.
Bạch Đình Nham chợt quát:
- Lão Lâm! Cái kìm.. cẩn thận!
Bạch Đình Nham vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy quái vật mọc đầy chân khớp đã đi tới quầy khám bệnh, chân khớp hình cái liềm không chút do dự chặt xuống, tiểu Mộng lẫn quầy khám bệnh cùng nhau bị chém thành hai khúc.
Đào Thanh Ngô ngã về phía sau, nhìn thấy tiểu Mộng bị cắt thành hai đoạn, nửa người trên nhanh chóng bò sát, mà chân khớp đâm đầy đất.
Phạm Lâm xuất ra kìm phòng cháy, Bạch Đình Nham đẩy cửa thuỷ tinh, kìm xuyên vào khe hở muốn bấm ổ khóa.
- Mau!
Bạch Đình Nham thúc giục, nhân lúc hai quái vật chém giết vừa lúc cứu người.
Trong bóng đêm, xúc ti thật nhỏ thong thả mấp máy, một cây chui vào thân thể tiểu Mộng, lôi kéo nàng biến mất trong bóng đêm.
Đào Thanh Ngô một mực chú ý mấy người Bạch Đình Nham, chờ hắn nhìn lại thì tiểu Mộng không thấy, ngay cả thi thể cũng đã lặng yên biến mất.
Quái vật chân khớp giống như bị kinh hãi, vọt tới chỗ cửa thuỷ tinh, một tiếng vang thật lớn cửa thuỷ tinh hoàn hảo, mà nó bay ngược ra ngoài.
Mấy người ngoài cửa bị biến cố thình lình hù sợ, quái vật chân khớp lại xông qua, lần này không có va chạm nhưng chân đốt hình cái liềm của nó liên tục chặt chém, cửa thuỷ tinh lưu lại vài đạo dấu vết, ổ khóa cũng bị chém đứt.
Quái vật phá khai cửa thuỷ tinh liền xông ra ngoài, một đường chém bay vô số cuồng thi chặn đường, mới vừa vọt tới trên đường liền bị xe vận tải lao tới đụng bay ra ngoài.
- Cái gì vậy?
Tần Nghiễn An vội vàng ổn định tay lái phanh xe.
Quái vật màu xám trắng bị đụng bay thật xa, rất nhanh lật người nhanh chóng tháo chạy.
Quý Hủ nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt:
- Toàn bộ dị thái!
Nơi này lại xuất hiện quái vật toàn bộ dị thái, còn đang tháo chạy.
Nguyên nhân gì làm cho toàn bộ dị thái phải tháo chạy?
Ánh đèn sáng lên, cuồng thi rậm rạp như thuỷ triều bắt đầu khởi động, cuồng thi bị bao vây trong hỏa diễm đấu đá lung tung, toàn bộ hướng cửa lớn bệnh viện lao tới.
Lúc này cửa bệnh viện sắp thất thủ, vô số cuồng thi đẩy cửa thuỷ tinh, mấy người trong cánh cửa đem hết toàn lực chặn cửa, số lượng quái vật thật sự là nhiều lắm, chỉ bằng mấy người bọn họ căn bản không thủ được, chỉ có thể đem gậy sắt cắm nghiêng trên cửa, tận lực ngăn chặn đàn quái vật.
Trong tay Phạm Lâm cầm ổ khóa, nguyên bản định vào được bên trong thì tiếp tục khóa lại, nhưng quái vật chân đốt lao ra thì bọn họ phải né tránh cho nên mất đi thời cơ.
Bạch Đình Nham xuất toàn lực giữ cửa:
- Trong bệnh viện còn có người sống sót hay không? Kêu ra hỗ trợ!
Đào Thanh Ngô cũng đang ngăn cửa:
- Có, nhưng..
Bọn hắn chưa chắc chịu đi ra.
Bạch Đình Nham lớn tiếng nói:
- Người ở bên trong đi ra hỗ trợ! Nếu cửa không thủ được, toàn bộ phải chết trong bệnh viện!
Nhưng không ai đi ra.
- Ca, làm sao bây giờ?
- A a a a tóc tóc tóc!
Phương Quận đột nhiên kêu to lên, tóc của hắn bị cuồng thi nắm được, lôi kéo mạnh làm hắn đau đớn hét lên.
Bạch Giảo Giảo vung búa chém đứt cánh tay cuồng thi cứu lại Phương Quận.
Ngay lúc Bạch Đình Nham muốn buông tha giữ cửa kêu rút lui, bạch quang chói mắt chợt bùng lên, vài người theo bản năng nhắm mắt, bọn họ nghe được tiếng xe vận tải gầm rú!
Tinh thần bọn họ run lên, có người đến đây!
Tần Nghiễn An nhắc nhở:
- Ngồi vững!
Xe vận tải đánh lên cuồng thi đàn, đánh bay một mảnh cuồng thi, rất nhanh bị vô số cuồng thi làm giảm tốc độ, xe vận tải xốc nảy kịch liệt, nghiền qua thân thể một con cuồng thi, gian nan đi tới.
Quý Hủ hạ một chút cửa sổ, lập tức có nhiều ngón tay xỏ vào muốn xốc thuỷ tinh. Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, tinh thần năng lượng hoạt hóa, xe vận tải bật lên, thiếu chút nữa bị năng lượng thạch anh ném đi, cũng may kỹ thuật lái xe của Tần Nghiễn An không sai, miễn cưỡng tránh bị lật xe.
- Làm phiền, trước khi động thủ chi một tiếng.
Quý Hủ nhếch môi:
- Tôi trước chi vài tiếng, anh chuẩn bị sẵn!
Bạch Đình Nham chợt quát:
- Lão Lâm! Cái kìm.. cẩn thận!
Bạch Đình Nham vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy quái vật mọc đầy chân khớp đã đi tới quầy khám bệnh, chân khớp hình cái liềm không chút do dự chặt xuống, tiểu Mộng lẫn quầy khám bệnh cùng nhau bị chém thành hai khúc.
Đào Thanh Ngô ngã về phía sau, nhìn thấy tiểu Mộng bị cắt thành hai đoạn, nửa người trên nhanh chóng bò sát, mà chân khớp đâm đầy đất.
Phạm Lâm xuất ra kìm phòng cháy, Bạch Đình Nham đẩy cửa thuỷ tinh, kìm xuyên vào khe hở muốn bấm ổ khóa.
- Mau!
Bạch Đình Nham thúc giục, nhân lúc hai quái vật chém giết vừa lúc cứu người.
Trong bóng đêm, xúc ti thật nhỏ thong thả mấp máy, một cây chui vào thân thể tiểu Mộng, lôi kéo nàng biến mất trong bóng đêm.
Đào Thanh Ngô một mực chú ý mấy người Bạch Đình Nham, chờ hắn nhìn lại thì tiểu Mộng không thấy, ngay cả thi thể cũng đã lặng yên biến mất.
Quái vật chân khớp giống như bị kinh hãi, vọt tới chỗ cửa thuỷ tinh, một tiếng vang thật lớn cửa thuỷ tinh hoàn hảo, mà nó bay ngược ra ngoài.
Mấy người ngoài cửa bị biến cố thình lình hù sợ, quái vật chân khớp lại xông qua, lần này không có va chạm nhưng chân đốt hình cái liềm của nó liên tục chặt chém, cửa thuỷ tinh lưu lại vài đạo dấu vết, ổ khóa cũng bị chém đứt.
Quái vật phá khai cửa thuỷ tinh liền xông ra ngoài, một đường chém bay vô số cuồng thi chặn đường, mới vừa vọt tới trên đường liền bị xe vận tải lao tới đụng bay ra ngoài.
- Cái gì vậy?
Tần Nghiễn An vội vàng ổn định tay lái phanh xe.
Quái vật màu xám trắng bị đụng bay thật xa, rất nhanh lật người nhanh chóng tháo chạy.
Quý Hủ nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt:
- Toàn bộ dị thái!
Nơi này lại xuất hiện quái vật toàn bộ dị thái, còn đang tháo chạy.
Nguyên nhân gì làm cho toàn bộ dị thái phải tháo chạy?
Ánh đèn sáng lên, cuồng thi rậm rạp như thuỷ triều bắt đầu khởi động, cuồng thi bị bao vây trong hỏa diễm đấu đá lung tung, toàn bộ hướng cửa lớn bệnh viện lao tới.
Lúc này cửa bệnh viện sắp thất thủ, vô số cuồng thi đẩy cửa thuỷ tinh, mấy người trong cánh cửa đem hết toàn lực chặn cửa, số lượng quái vật thật sự là nhiều lắm, chỉ bằng mấy người bọn họ căn bản không thủ được, chỉ có thể đem gậy sắt cắm nghiêng trên cửa, tận lực ngăn chặn đàn quái vật.
Trong tay Phạm Lâm cầm ổ khóa, nguyên bản định vào được bên trong thì tiếp tục khóa lại, nhưng quái vật chân đốt lao ra thì bọn họ phải né tránh cho nên mất đi thời cơ.
Bạch Đình Nham xuất toàn lực giữ cửa:
- Trong bệnh viện còn có người sống sót hay không? Kêu ra hỗ trợ!
Đào Thanh Ngô cũng đang ngăn cửa:
- Có, nhưng..
Bọn hắn chưa chắc chịu đi ra.
Bạch Đình Nham lớn tiếng nói:
- Người ở bên trong đi ra hỗ trợ! Nếu cửa không thủ được, toàn bộ phải chết trong bệnh viện!
Nhưng không ai đi ra.
- Ca, làm sao bây giờ?
- A a a a tóc tóc tóc!
Phương Quận đột nhiên kêu to lên, tóc của hắn bị cuồng thi nắm được, lôi kéo mạnh làm hắn đau đớn hét lên.
Bạch Giảo Giảo vung búa chém đứt cánh tay cuồng thi cứu lại Phương Quận.
Ngay lúc Bạch Đình Nham muốn buông tha giữ cửa kêu rút lui, bạch quang chói mắt chợt bùng lên, vài người theo bản năng nhắm mắt, bọn họ nghe được tiếng xe vận tải gầm rú!
Tinh thần bọn họ run lên, có người đến đây!
Tần Nghiễn An nhắc nhở:
- Ngồi vững!
Xe vận tải đánh lên cuồng thi đàn, đánh bay một mảnh cuồng thi, rất nhanh bị vô số cuồng thi làm giảm tốc độ, xe vận tải xốc nảy kịch liệt, nghiền qua thân thể một con cuồng thi, gian nan đi tới.
Quý Hủ hạ một chút cửa sổ, lập tức có nhiều ngón tay xỏ vào muốn xốc thuỷ tinh. Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, tinh thần năng lượng hoạt hóa, xe vận tải bật lên, thiếu chút nữa bị năng lượng thạch anh ném đi, cũng may kỹ thuật lái xe của Tần Nghiễn An không sai, miễn cưỡng tránh bị lật xe.
- Làm phiền, trước khi động thủ chi một tiếng.
Quý Hủ nhếch môi:
- Tôi trước chi vài tiếng, anh chuẩn bị sẵn!